Dong Nhan Harry Potter If You And Me
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày ở Tháp thiên văn. Tôi vẫn vậy, vẫn đến các lớp học thường xuyên và cũng không thể hiện rằng mình đang buồn, hay gì đó tương tự vậy. Cũng dạo đó, các quán quân của các trường đã được chọn. Như dự đoán, vẫn có bốn quán quân như những gì tôi biết. Và anh ấy vẫn chọn tham gia cuộc thi. Tôi chỉ biết cười trừ, tôi vốn thừa biết chuyện này nhưng vẫn cảm thấy đau buồn. Còn về chúng tôi, mọi chuyện chắc không thể khá hơn được. Tôi luôn tránh mặt anh ấy, ở tất cả mọi nơi. Sau những gì tôi nói với anh ấy hôm đó, tôi thật sự không còn mặt mũi nào để gặp. Tiết độc dược của giáo sư Snape luôn khiến con người ta phải thốt lên ôi trời bởi sự khó tính của vị giáo sư này. Đặc biệt là Gryffindor, họ luôn cảm thấy sợ hãi bởi giáo sư trừ điểm của họ rất mạnh tay. Nhưng tiết học hôm nay không có Gryffindor, tôi thấy tâm tình của giáo sư cũng không tệ cho lắm. Có lẽ nếu giống như các cô cậu học trò ở đây, tôi cũng rất sợ và thậm chí có phần căm ghét thầy ấy. Nhưng khi đã cùng đi qua bảy phần truyện và cả phim, tôi đã có nhiều suy nghĩ và mang trong mình sự ngưỡng mộ vị giáo sư môn độc dược này. Ít nhất là trong môn của thầy ấy tôi vẫn không tỏ ra chán nản, không mất tập trung, không than thở và tỏ ra kính trọng thầy ấy hết mức có thể. Giờ tự học, giáo sư Snape chỉ lướt ngang qua lại cùng quyển sách trên tay như một hồn ma, ánh mắt dán chặt và quyển sách trên tay và lâu lâu nhấn đầu vài cậu học sinh mất tập trung và nói chuyện trong giờ học, đặc biệt chắc phải kể đến cậu học trò cưng của thầy ấy - Draco Malfoy. Tôi nhìn Malfoy ngán ngẩm, cậu ta đúng là loại người không tài nào ngồi yên được. Hết bàn về Potter, hiển nhiên là những lời châm chọc khó nghe sau đó lại chọc phá nhau rồi cười lớn, mặc cho thầy Snape đã nhắc nhở nhiều lần nhưng cậu ta vẫn không biết sợ. Nhắc đến Draco mới nhớ, vốn có thù ghét tận tủy đối với Potter mà cậu ta đã quay ngoắc mấy trăm độ đi ủng hộ anh Cedric, thậm chí là làm cái huy hiệu để châm chọc Potter luôn cơ. Cũng tốt, ít nhất Hufflepuff không nằm trong danh sách bắt nạt của cậu ta nữa. Mà cũng kể từ ngày ở Tháp thiên văn, bọn tôi cũng không nói gì. Buổi tối, như thường lệ tôi đến Đại sảnh đường để ăn tối. Uể oải ngồi xuống cạnh hai người bạn thân, tôi thở dài. Đến cả người ngoài nhìn vào cũng thấy tôi và Cedric đang có vấn đề, huống hồ gì là hau người bạn thân thiết của tôi. Có điều mấy ngày nay họ cũng không hỏi gì, tôi cũng không muốn nhắc đến nên đành làm lơ, vậy cũng tốt. - Có chuyện gì à Norad? Susan dịu dàng hỏi, lộ rõ vẻ lo lắng. - Mình học tiết độc dược xong là muốn xỉu liền, cậu biết giáo sư Snape mà. Tôi cười trừ, một phần thì đúng là như vậy. Liếc mắt nhìn qua bàn Cedric. Kể từ ngày anh ấy được chọn làm quán quân, xung quanh anh ấy rất nhiều người, cũng không còn ngồi cạnh chúng tôi như trước nữa. Nghĩ đến khiến tôi có chút chạnh lòng, khoảng cách của chúng tôi bây giờ thật xa. - Bồ với anh ấy... có chuyện gì à? Justin ngập ngừng rồi buộc miệng nói, ánh mắt nhìn tôi dò xét. - Không... Bọn mình bình thường. Tôi lấp bấp, rồi huơ tay phủ nhận. Tôi không muốn làm họ lo lắng. - Đến cả Michael Coner nhà Ravenclaw nhìn vào còn biết cậu có vấn đề với anh ấy đấy. Tôi ngạc nhiên vì lời nói của Justin, dễ dàng nhìn thấy vậy sao. Chắc do tôi thường hay tránh mặt anh ấy, và anh ấy thì cũng chẳng có nhu cầu gặp tôi. Nhưng còn Michael Coner, sao nhất thiết phải là cậu ta? - Michael Coner? Tôi tò mò hỏi lại, cậu ấy nói vậy là có ý gì. - Bồ thật sự ngu ngốc Norad. Ai mà không biết bồ ta thích bồ. Mỗi lần mình đến nghe lõm tí về Quidditch là bồ ta lại hỏi mình về bồ. Tôi cười trừ, việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. - Thật sự là ổn không? Susan lúc này mới lên tiếng, câu nói không đầu không đuôi nhưng tôi hiểu cậu ấy đang nói về điều gì. Thật sự là không ổn, mối quan hệ của tôi và Cedric ấy. Cô bạn là người chung phòng với tôi, hằng ngày đều gặp nhau. Mỗi sự thay đổi của tôi cậu ấy đều đoán được. Nhưng chuyện này thì cũng không biết nói thế nào, tôi cũng không muốn mình làm phiền lòng cô ấy nên chỉ ậm ừ, bảo rằng chắc chắn không sao. - À, anh Cedric đó. Có vẻ như anh ấy với Cho Chang đúng là có gì đó. Justin nhai nhòm nhoàn miếng đùi gà, nói. Sau đó Susan huýt vai cậu ấy một cái rõ mạnh, tôi cũng đoán được điều gì. - Mình nghĩ bồ ấy cũng nên biết mà Susan! Justin rên rỉ - Bồ ổn chứ? Susan nhẹ nhàng hỏi thăm, ánh mắt dò xét nhìn tôi. - Tất nhiên mình ổn rồi! Tôi cười, ra hiệu là tôi đang vui vẻ lắm cơ. Nhưng cố ngồi một tí, nỗi buồn lại cứ xâm chiếm lấy tôi. Dù tôi biết trước, biết từ rất lâu rồi. Biết hơn mười lần tôi xem phim rồi, nhưng tôi vẫn buồn. Tôi nói với hai cậu ấy rằng mình hơi mệt, nên đành về kí túc xá trước. Susan lo lắng muốn đi theo nhưng tôi từ chối, tôi không muốn ai nhìn thấy tôi lúc này. Chưng bộ mặt ổn như chưa từng ổn, tôi rời khỏi đại sảnh đường. Rảo bước trên con đường vắng vẻ, mọi người đều tập trung ở đại sảnh đường hết cả rồi. Khung cảnh này làm tôi nhớ đến khung cảnh ngày hôm đó, cả gương mặt buồn bả và thất vọng của anh nữa. Những điều đó in hằn trong tâm trí tôi mấy ngày nay. Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, tôi mệt mỏi nhìn về phía sau khi nghe có tiếng bước chân đang tiến dần. Là Malfoy, đúng là khung cảnh giống ngày hôm đó. Tôi nhìn hắn, còn hắn thì cũng không để ý lắm nên bọn tôi cũng mặc kệ nhau. Bởi vì hôm nay tâm trạng tôi cứ nhớ về hôm đó, nên tôi cũng không ngần ngại gì mà đến Tháp thiên văn lần nữa. Nhưng khó chịu là tiếng bước chân đằng sau tôi vẫn không ngừng, nó cứ mãi vang lên cùng với bước chân của tôi. Tôi khó chịu quay ngoắc lại, rốt cuộc là tên này lại muốn gì nữa đây. - Nếu cậu muốn chọc ghẹo thì đây không phải lúc đâu Malfoy. Đúng như tôi nghĩ, người theo tôi nãy giờ là tên tóc bạch kim. - Tao đến Tháp thiên văn, cũng không định trêu vì mày khóc sẽ giống như một con ma xấu xí. Hắn mỉa mai, tôi biết rằng hắn nói về hôm đó. Tôi cũng không để ý nữa, vẫn đi tiếp. Đến Tháp thiên văn và nghe rõ bước chân của nhau. Nơi này vẫn lộng gió, cảnh đêm trong vô cùng cuốn hút. Một nơi đẹp đẽ như vậy nhưng học sinh Hogwarts không thường lui tới, bởi ở đây vào đêm sẽ lạnh vô cùng. Tôi vừa bước lên thì phải thốt lên một tiếng, sao bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ? Draco bước lên, hắn chọn một góc tối ở Tháp thiên văn mà ngồi ở đó. Nhìn từ xa thì chẳng thấy cậu ta đâu, y hệt hôm đó vậy. Tôi ngắm nhìn cảnh đêm, cũng bỏ qua sự hiện diện của Draco. Tôi nghĩ về Cedric, anh ấy vẫn ổn và thậm chí trông tốt hơn rất nhiều. Mỗi đêm về đến kí túc xá, tôi luôn suy nghĩ rằng mình sẽ làm cách nào mới có thể cứu anh ấy. Tôi không ngăn cản được anh ấy tham gia cuộc thi, phép thuật cũng không đủ để phù phép cái khoá cảng hay là vạch trần thầy Moody giả mạo. Vạch trần thầy Moody giả mạo? Tôi thầm nghĩ. Đúng là tôi không thể vạch trần hắn ta trước mọi người, nhưng tôi có thể nói với giáo sư Dumbledore về chuyện này. Thầy ấy ít nhất nếu không tin thì cũng chú ý một chút. Tôi như tìm thấy được mảnh gỗ giữa biển khơi, đứng một mình mà cười đắc ý. - Không khóc nữa à? Tao nghĩ mày sẽ khóc đấyLà giọng nói mỉa mai của Draco, cậu ta từ trong bóng tối mà nói. - Không việc gì mà tôi phải khóc. Và tôi cũng chẳng việc gì mà phải khóc trước mặt cậu. Tôi quay mặt nhìn hắn, sau chuỗi ngày bị cậu ta ức hiếp tôi đã đủ dũng khí để đối đầu. Khóc lóc gì chứ, quên đi. - Mày đã khóc trước mặt tao- Vẫn là mỉa mai, tên tóc bạch kim đi ra từ bóng tối. - Tận hai lần. Tôi nhớ lại ngày hôm đó, nhớ lại cách mình khóc thảm thương đến cỡ nào mà tự giễu chính bản thân. Nhưng tận hai lần sao? Tôi có nghe lầm không đấy. - Hai lần? Tôi hỏi lại - Lúc mày nói muốn làm bạn. Hắn nhếch mép, và tôi hiểu ý nghĩa của việc đó. Chắc hắn đang nghĩ rằng đến mức bị điên thì hẳn bọn tôi cũng không thể làm bạn. Tôi nhớ lại hôm tử thần thực tử đến tàn phá nơi diễn ra trận chung kết thế giới Quidditch. Cái ngày mà tôi bị hắn tổn thương đến mức chạy ra mặc kệ cái chết, sau đó rồi khóc thảm hại. Đó là tôi, chính xác. Nhưng là tôi của quá khứ, tôi bây giờ khác rồi. - Thì sao? Giờ thì không. Tôi kiên quyết. Nói chuyện cũng hắn ta lúc nào cũng khiến tôi tức điên. Những lời nói mỉa mai đó không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng đến tôi, bởi tôi vốn là đứa yếu đuối và suy nghĩ nhiều. Mặc dù tôi rất cảm kích cái hôm cậu ta kéo tôi đứng dậy, thậm chí bọn tôi còn cùng nhau ngắm sao. Nhưng tôi cũng không nghĩ quá nhiều, chuyện bị lợi dụng đã khiến tôi rút ra được nhiều kinh nghiệm. - Tao nghĩ với tính cách của mày đáng lẽ phải vào Slytherin đấy. Tao nghe mấy lời mày nói với Diggory, được đấy. Và tao phát hiện mày cũng không tồi, Jones. Tôi muốn phản kháng, rằng tôi không phải là một đứa như vậy. Nhưng phản kháng thế nào? Chính tôi là kẻ nói những lời đó mà, chính tôi nói ra những lời đó. Tôi chỉ có thể im lặng nghe Draco cảm thán, lặng lẽ mà nhìn cậu ta. - Mày cũng là một quý tộc thuần chủng. Hắn nói nhỏ, nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy.Tôi nhìn hắn, ánh mắt hắn bỗng trở nên kì lạ. Gió bỗng trở nên thổi mạnh hơn, từng cơn gió lạnh thổi đến khiến tôi run người. Cũng không có ý định đứng ở đây lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me