LoveTruyen.Me

Dong Nhan Harry Potter If You And Me


Cuối cùng sau nhiều ngày mong đợi, Giáng sinh cũng đã đến. Không khí ở Hogwarts rất náo nhiệt, mọi người đều xúm xính váy hoa mà chuẩn bị cho Dạ hội tối nay. Ngay cả tôi cũng không ngoại lệ. Tôi ngồi trước chiếc gương trong kí túc xá, dùng vài bùa làm đẹp mà mình tìm được trong sách áp dụng lên bản thân, cũng không tệ lắm, thậm chí là khiến tôi hài lòng hẳn. Phía bên chỗ Susan, cô ấy cũng đang chuẩn bị. Susan bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ váy màu trắng tao nhã, tay áo dài toát lên vẻ cổ kính nhưng kiêu sa, để lộ xương quai xanh bởi thiết kế cổ váy vuông, cổ điển mà cuốn hút. Chân váy dài đến chân tạo nên một nét đẹp nhẹ nhàng như các quý cô thời phong kiến. Mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu ấy cũng được tết gọn gàng, để lại vài lọn tóc đung đưa hai bên khiến cô nàng trông xinh đẹp hơn.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô bạn mình, chỉ muốn suýt xoa mà khen ngợi. Thấy tôi cứ nhìn chầm chầm, cô nàng cũng ngại ngùng mà cười ngượng.

- Bồ xinh lắm!

Tôi cảm thán. Lời nói đầu sau mấy tuần nay, nhưng may mắn rằng nó không mang cảm giác nặng nề.

- Cảm ơn bồ!

Cô bạn khẽ cười, vẫn dáng vẻ cũ.

Đột nhiên tiếng gõ của phòng chúng tôi vang lên, tôi nhanh chóng đến mở cửa. Là Justin, cậu ấy hôm nay trông rất lịch lãm và trưởng thành. Khoác lên người bộ quần áo trông, ừm hơi giống của Ron nhưng gọn gàng hơn nhiều. Cậu ấy thấy tôi thì im lặng vài giây, ánh mắt trở nên khó chịu. Tôi cũng biết ý mà nhìn Susan, bảo rằng có Justin đang tìm. Sau đó hai người bọn họ cũng không nói gì, đi đến đại sảnh đường ngay.

Cũng đã sắp tới giờ lễ hội bắt đầu, tôi nhanh chóng tìm bộ lễ phục mà má đã gửi. Là một chiếc váy màu vàng dài đến mắt cá chân, hoạ tiết trông nhẹ nhàng nhưng có vẻ hơi hở. Tôi nhìn nó thầm nghĩ liệu mình có hợp không, rồi cũng cắn răng đánh liều mà thử.

Tôi bước ra sau khi thay xong, tự ngắm mình trong gương. Chiếc đầm ren với kiểu dáng ôm sát cơ thể tôn lên những đường nét vốn có, không quá kính đáo nhưng lại mang đến sự gợi cảm đúng mực. Thiết kế trễ vai phần nào tăng thêm sự nhẹ nhàng mà quyến rũ với tà áo che khuất lấp ló sau nó là đôi vai nhỏ nhắn trắng mịn.

Chính tôi cũng phải oà lên với dáng vẻ này của mình, trông rất xinh đẹp và tôi hài lòng về điều này. Chọn cho mình kiểu búi tóc quen thuộc, để lại vài lọn tóc đung đưa trên gương mặt khiến tôi tự tin hơn.

Tôi đến đại sảnh đường, mọi thứ đã bắt đầu từ bao giờ. Xung quanh tôi là những cô cậu học sinh đang mặc trên người những bộ váy, những bộ suit lịch thiệp. Ai cũng có đôi có cặp. Phía xa, tôi thấy Harry và Ron đi ngang, hình như đang nói chuyện gì đó. Nhìn Ron khiến tôi bật cười, cậu ta mặc bộ đồ mà má cậu ta gửi hôm trước, trông chán nản vô cùng. Harry thì trông đỡ hơn với bộ vest vượt tầm số đo của cậu chàng, nhưng khi hai cậu bạn đi chung thì trông Harry còn ổn chán.

Chợt tôi cảm nhận được ánh mắt ai đó đang dõi theo mình, khiến tôi sợ hãi mà đưa mắt tìm kiếm. Hoá ra là Michael, tôi thở phào. Cậu ấy diện bộ com-lê màu xanh đậm, khoác lên người cũng là chiếc áo vest màu xanh và chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, lịch thiệp. Cậu ấy như hoá đá, cứ nhìn tôi mãi.

- Bồ ổn chứ, Coner?

Tôi hỏi sau khi nhìn cậu ấy bất động vài giây.

Cậu chàng như bừng tĩnh, gãi đầu cười ngu ngơ.

- Hôm nay bồ xinh lắm! Chiếc váy... rất đẹp!

Tôi nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, cười ngại ngùng. Lần đầu tiên có người khen tôi như vậy đấy, ở thế giới của tôi thường không có nhiều dịp đến lễ hội như thế này.

Buổi Dạ hội còn vài phút nữa mới bắt đầu, Michael dẫn tôi ngồi xuống một chỗ vắng người, ít ồn ào. Cậu ấy đi lấy nước giúp tôi, còn tôi thì ngồi đợi. Lướt mắt quan sát xung quanh một vòng, Harry và Ron vẫn vậy. Hai cậu chàng ngồi chán nản cùng bạn nhảy của mình. Phía đối diện, Hermione xuất hiện làm tôi đơ người vài giây. Cô nàng quá đỗi xinh đẹp, tiến đến bên cạnh Viktor Krum. Trông hai người rất đẹp đôi, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Và phía xa xa, đoán chắc rằng tôi không nhìn lầm. Đó là Draco cùng hai tên vệ sĩ của hắn. Hai người bọn họ cứ nhanh chóng mà nhai nhồm nhoàn đống đồ ăn trên bàn, còn tên Draco thì chỉ chán nản nhìn bọn chúng khó chịu, và tôi chẳng thấy bạn nhảy của hắn ta đâu.

Được một lúc, Michael đi đến đưa ly rượu mơ cho tôi. Tuy rằng là một thức uống trái cây nhưng nó cũng có vài thành phần gây lú nhất định, ở giới Muggle gọi điều này là say xỉn. Tôi đón nhận ly rượu từ Michael, cậu chàng vẫn ngại ngùng mà đỏ mặt.

Đang chăm chú đợi cụ Dumbledore tuyên bố khai mạc, vì cũng đã sắp đến giờ. Đột nhiên đôi nam nữ quen thuộc đi đến chỗ tôi, họ tay trong tay. Chàng trai cao lớn với bộ vest mang phong cách của nước Ý xa xôi, vạt áo màu vàng đặt trưng cùng cô nàng Châu Á có vẻ đẹp nhẹ nhàng cùng mái tóc đen huyền, diện một bộ sườn xám nổi bật. Là Cedric và Cho Chang. Thấy bóng dáng quen thuộc của anh cùng người bạn bên cạnh, tôi cố hít thật sâu để giữ lấy bình tĩnh. Anh đi đến chỗ bọn tôi, chào hỏi.

- Cho, bạn nhảy tuyệt đấy!

Lời cảm thán của Michael, cậu ấy có lẽ biết mối quan hệ tan vỡ của tôi và anh ấy. Nên cố gắng giúp tôi không đối mặt.

Cedric chỉ nhìn Cho Chang rồi cười, ý muốn nói tất nhiên. Còn cô gái nhà Ravenclaw thì ngại ngùng cúi mặt.

Michael để ý thấy đôi vai tôi run nhẹ, cũng hiểu phần nào cảm giác của tôi lúc này. Lấy lí do có hẹn với những người bạn khác, cậu ấy kéo tôi đi một mạch.

Cuối cùng thì Dạ hội Giáng sinh cũng chính thức bắt đầu. Cụ Dumbledore mở đầu buổi lễ với màn giới thiệu các quán quân và bạn nhảy của họ. Trông mọi người thật tuyệt và tiếng vỗ tay vang vọng. Tôi và Michael nhảy cùng nhau, từng bước nhảy uyển chuyển và dịu dàng của cậu ấy trái hẳn với các bước nhảy cứng đờ của tôi. Dù rằng tôi biết một chút về điệu nhảy này, thật ra là thứ kinh nghiệm ít ỏi hồi cấp ba tập thể dục giữa giờ. Nghĩ thì đúng như lời thầy thể dục nói, sẽ có lúc chúng ta cần đến nó.

Nhảy cùng nhau một lúc, Michael cười ngại ngùng bảo cậu ấy cần đến nhà vệ sinh. Chắc khi nãy cậu ăn hơi nhiều, nên giờ bụng khó chịu. Tôi cười, cậu bạn này đúng thật là đáng yêu. Tôi bảo cậu ấy cứ đi đi, tôi sẽ ở đây đợi.

Mọi người vẫn hoà mình vào điệu nhảy, ở đây có rất nhiều cặp đôi và đêm nay như dành cho họ. Tôi chỉ mĩm cười mà thưởng thức điệu nhảy, họ nhảy rất tốt.

Chợt từ phía cửa đại sảnh, tôi thấy một đốm sáng trắng kì lạ lấp ló rồi biết mất. Quá tò mò, tôi chạy thẳng đến tìm xem nó là gì. Ngoài hành lang tối tăm không một bóng người, bởi mọi người đều đang tập trung vào buổi tiệc và sẽ chẳng có ai để ý ngoài này. Giữa một dãy hành lang tối đen như mực phát hiện ra một đốm sáng, tôi chạy theo nó mà không chần chừ. Trời lúc này cũng tối sầm, từng tia sấp chớp cứ vang vọng cả bầu trời, vài giọt mưa cũng đã bắt đầu rơi. Thỉnh thoảng nghe tiếng cây liễu roi vươn mình hoà vào tiếng sét rất đáng sợ. Tôi vẫn ngoan cố chạy theo. Đuổi theo nó đến tận tháp thiên văn, nơi cao nhất ở Hogwarts. Tôi tiến lại gần, tò mò nhìn xem nó là gì.

- Con mẹ nó chứ Jones, mày có thể để tao yên thay vì dùng cái bùa Lumos chết tiệt của mày.

Tiếng nói phát ra trong một góc tối khiến tôi chuyển ánh mắt sang, rồi tên tóc bạch kim một lần nữa bước ra với cái thái độ cau có. Hắn mặc âu phục, cái áo màu trắng trông như một hoàng gia Anh thời xưa. Nhưng bây giờ tôi không quan tâm, thứ khiến tôi tò mò là thứ đang lơ lửng kia. Tôi chắc rằng nó có chứa vật gì đó bí ẩn.

- Không phải bùa Lumos, tôi cũng đang tò mò nó là gì đây.

Bây giờ Draco mới thật sự để ý đến cái đốm sáng đó, nó không phát ra từ đũa phép của tôi. Và tôi chắc rằng mình không giữ đũa phép trên người. Ánh mắt hắn chuyển hướng về thứ lạ lẫm kia, cũng tò mò không kém.

- Nó dừng lại rồi, tôi theo nó đến đây. Nhưng làm sao để lấy thứ phát sáng bên trong.

Tôi nhìn hắn, hỏi. Tôi đang không mang theo đũa phép, và vì sự hiếu kì mà tôi đã leo lên tận đây mặc kệ sự sợ hãi mà vượt qua hành lang đen tối không một bóng người.

Draco cũng không khác là bao, hắn muốn biết thứ gì đang phát sáng.

- Tao sẽ dùng bùa lơ lửng lên mày, còn mày thì lấy nó.

Không đợi sự đồng ý của tôi, hắn đã lấy ngay đũa phép của mình mà đọc câu thần chú.

- wingardium leviosa

Tôi sợ hãi khi bản thân mình lơ lửng giữa không trung. Lỡ đâu hắn phát điên, muốn trả thù mà thả tôi từ đây rơi xuống thì sao.

- Con nhỏ Hufflepuff ngu ngốc này, mày lấy nó đi chứ.

Hắn khẩn trương.

- Gần lại một chút nữa, tôi không với tới!

Tôi cố vươn bàn tay run rẩy của mình nắm lấy đốm sáng lơ lửng trên cao, nhưng Merlin ơi nó cao quá.

Draco di chuyển đũa phép giúp tôi tiến lại gần hơn, còn tôi thì sợ hãi mà la toáng. Không khí ở đây cũng rất lạnh nữa, tôi thì ăn mặc mỏng manh. Còn nữa, hắn ta không để ý là trời đang mưa à. Nước mưa bắt đầu lấm tấm vài giọt vào mặt, tôi không còn phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt của tôi vì sợ hãi nữa.

Tôi tóm lấy đóm sáng rồi ngã nhào vào Draco đang đứng huơ đũa phép. Hắn ngạc nhiên hết mức vì sao câu thần chú lại đột nhiên mất hiệu lực. Tôi ngã nhào, đè lên hắn. Merlin ơi tôi đoán rằng hắn có thể bị gãy mấy cái xương sườn lận đấy chứ. Cùng lúc ấy một tiếng sét vang trời nổ ra làm mọi vật im lặng trong vài giây. Bầu trời như rẽ ngang thành hai hướng. Ý thức tôi lúc này cũng mất dần đi, vô thức mà ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me