Dong Nhan Hp Edit Volhar Hp Chi Slytherin Luc Bao Thach
Yase không nhịn được nóng vội đi nhanh vài bước, chặn ngang đường lui của Harry. Cái lưng đáng khinh cúi xuống người cậu, hít lấy mùi hương ngọt ngào trên người Harry. Nhìn một tên khác không có hứng thú đứng ngay cửa đưa lưng về phía họ, cậu hướng Draco và Neville khẽ gật đầu một cái, hai người không lên tiếng hướng về phía trước hành động. Harry không ngừng đo đếm khoảng cách giữa mình và tên phù thủy. Nên biêt là từ nhỏ Dusley và đám bạn bạn thân của mình chọc quê dáng người yểu điệu của Harry. Hơn nửa đời trước cậu vật lộn cự li gân với lũ Tử Thần Thực Tử riết thành quen, nói về việc kỷ xảo thực chiến và phép thuật chiến đấu cậu đây chính là người không ai dám khinh thường. Càng gần cậu càng đồng nghĩa với việc gõ cửa nhà Tử Thần.Trong mắt tên Yase lúc này, Harry vừa gầy lại vừa thấp giống hệt như một bé dê con trong lồng, không cần tốn nhiều sức đã có thể đem thịt dê ngon lành ăn vào miệng. Hắn cúi đầu nhìn dê con đang co rúm giãy dụa, tâm tư dâm dục không ngừng tăng lên, bàn tay dơ bẩn như thể lập tức đụng đến gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia."A----"Yase bị hoảng sợ, thầm chửi môt tiếng ĐM. Hắn quay đầu lại mới phát hiện tên nam phù thủy đi cùng hắn lúc nãy đang bị hai tên nhóc con "bán hành" cho. Trong tay thằng nhóc đầu bạch kim còn cầm một quyên sách nặng trịch, từng chút từng nện vào mặt tên phù thủy. Thằng nhóc tóc đen đối diện thì không ngừng đá tới tấp, đá đến khi tên đó la oai oái cả lên.Hắn đang muốn quay lại cứu đồng đội, thắt lưng chưa kịp đứng thằng thì đã có cảm giác quần áo bị một sức kéo thật lớn, cả người bị quăng như một con chó nằm trên đất. Hắn vừa định ngẩn đầu đã thấy một thân hình mặc bộ quần áo bạc và đôi giầy da rồng nhanh chóng xẹt qua trước mặt, trực tiếp đá thẳng phía dưới tai của hắn, sự đau đớn lan tỏa khiến hắn xỉu bà nó luôn.Một phát trúng phóc!Harry cầm đũa phép, điểu khiển phép thuật trong cơ thể chỉ đủ dùng vài cái bùa "Stupefy", dù chẳng muốn lắm, nhưng tất cả đều được giải quyết bằng bạo lực!Bên kia sau khi dần cho tên kia một trận tơi tả, Draco và Neville có chút hoảng hốt đứng tại chỗ xem xét vẻ mặt đầy máu me của gã phù thủy mà thở hồng hộc, hình như nghĩ có chút sợ sợ."Sao rồi?"Draco lắc đầu, ý bảo bản thân không có chuyện gì. Phép thuật của cu cậu vỏn vẹn vừa đủ mở ra túi không gian. Ôi cảm tạ Merlin, quyển sách kia vừa đủ nặng. Neville nuốt nướng miếng, đứt quảng nói "Ông ta sẽ không...chết chứ?"."Không đâu" Harry bình tĩnh đáp, sau đó thử một câu thu hồi thần chú cho quý ngài vẫn còn đang bị trói trên cột. Quả nhiên những sợi dây đó liền biến mất, thần chú hôn mê cũng bị thu hồi.Thời gian không có nhiều, ngài Hart bế Hermione, bọn họ tình thừa dịp bọn cướp không kịp phản ứng nhanh chóng bỏ trốn. Bởi vì khi cả bọ mở cửa mới phát hiện nơi mình bị nhốt là một kho hàng, phía sau cửa là một cái cầu thang, liếc mắt bên ngoài có thể nhìn thấy một ngọn núi nhỏ. Vậy cũng không lạ, vốn dĩ nhóm phù thủy này có ý đồ bất chính mà. Harry và Draco dùng tài năng của mình giải quyết hai người kia, bằng không cả đám nhóc con cũng chỉ có thể bị nhốt ở đây.Vài người từ hướng tầng hầm đi ra cố gắng để mình không bị chết cóng tay chân trong đêm nay, nhanh chóng cắm đầu cắm cổ chạy về phía rừng cây nhỏ gần đó. Bọn họ hiểu được lúc nãy do bọn cướp kia khinh địch nên mới có thể chạy trốn ra ngoài, một khi bị bọn chúng đuổi theo, một người đàn ông không có phép thuật cùng bốn đứa nhóc tì, lũ cướp hung ác cực kì kia chẳng biết sẽ làm đến cái việc gì đâu."Phù.... nghỉ ngơi một lúc đi mấy đứa, trong một khoảng thời gian ngắn chắc không có gì đâu". Hart buông lời đề nghị, mấy đứa nhỏ nghe thế ngồi bệch hết xuống đất. Xung quang im ắng, một chốc lác nữa trời sẽ sáng. Bên trong khu rừng không một bóng người, chỉ có tiếng chim chóc gọi nhau. Vì thời tiếp trong rừng rất thấp, bọn người Harry thống nhất với nhau không đi lung tung trong rừng tránh cho cả bọn đều bị lạc."Mọi người ăn một ít đi" Harry mở túi không gian của mình ra, bên trong túi còn rất nhiều đồ ăn vặt. Bây giờ có thời gian nghỉ mệt, phải nạp thêm năng lượng.Cậu đem mấy cái bánh ngọt chia cho mọi người, Draco chọn cho mình một thanh socola hợp với khẩu vị bản thân, cắn một cái cười nói "Xem ra về sau trong túi không gian phải thường nhét thêm sách vở và thức ăn rồi".Neville đồng ý gật đầu, cậu tình lần này về nhà sẽ nhét đồ ăn đấy túi không gian mới được. Dù sao túi không gian có thể bảo quản được đồ ăn một hai tháng lận, thời điểm quan trọng còn có thể phát huy tác dụng nữa chứ.Chỉ có mỗi ngài Hart đặt Hermone trên lưng xuống đất, cầm lấy thức ăn im lặng ăn.Vào thời điểm bỏ chạy, hai động vật nhỏ vì chân tay luống cuống không chú ý chung quanh, còn ông thì thấy rõ gã đàn ông nằm trên nền đất, phát hiện trên cổ hắn có một đường cắt sâu xẹt qua cổ. Nếu không ai phát hiện, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gã ta sẽ chết do mất máu quá nhiều.Vết thương dữ tợn kia luôn luôn ám ảnh đầu óc ông, so với gã đàn ông đáng thương bị đập sách vào người, ông vẫn không thể tin được cái vết thương vừa chính xác vừa đáng sợ kia là do một đứa nhóc mới mười hai tuổi gây ra. Không quan tâm là do cậu dưới tình huống bối rồi phải làm thế, nhưng rõ ràng vẫn là cố ý.Đây không phải điều đáng nói, quan trọng là con ông, dù muốn dù không không nhất định sẽ cùng các phù thủy nhỏ này trở thành bạn học, thậm chí có thể như lời vị giáo sư Malfoy kia, trở thành bạn học chung Nhà.Điều này làm ông có chút không yên lòng.Ông nâng đầu nhìn bé đứa nhỏ phù thủy. Đứa tóc bạch kim thần sắc thả lỏng dựa vào gốc cây ăn bánh quy, bé phù thủy tóc đen mắt xanh lá khẽ mỉm cười nói chuyện với nhóc phù thủy mặt tròn đáng yêu. Mọi thứ đều hết sức bình thường, nụ cười xinh đẹp của đứa nhỏ thật sự rất trong sáng.Thôi vậy, bây giờ nghĩ như vậy cũng coi là quá sớm đi.Đang lúc mọi người nghĩ là đã ổn nhưng ở nơi rất xa, dưới thính giác sắc bén của mình, Draco đề phòng đứng dậy.Harry và ngài Hart hiểu bọn cướp có khả năng đang đuổi theo phía sau. Neville cũng đứng lên, giúp ngài Hart đặt Hermione vẫn đang còn đang hôn mê lên lưng, bọn họ nhanh chóng đứng dậy hành động.DO là thể lực do bị bỏ đói và chịu lạnh mới chỉ khôi phục lại được một tí, thế nên cả đám nhóc và quý ngài chính nghĩa vẫn bị bọn cướp đuổi kịp."Chà chà" tên cầm đầu là một gã phù thủy cao kều, nhìn thần sắc khẩn trương của bọn họ phát ra giọng cười lạnh đáng ghét. Bọn chúng tổn thất một người, một tên khác thì đầu đang bị thương nặng. Có một chút đáng tiếc, nhưng càng thêm bị kích động trở nên điên cuồng ác ý, không thể chờ đợi đuổi theo để giải tỏa dục vọng muốn bạo ngược hành hạ này mà.Gã phù thủy mặc đồ đen, đội nón trùm của áo chùng phù thủy che giấu bên trong, hệt như một bầy sói vây quanh bọn họ. Ngài Hart đem bọn nhỏ che chở ở phía sau, ông không thể giương mắt nhìn đám nhóc phù thủy xấp xỉ tuổi con mình bị thương tổn được."Chúng ta làm một giao dịch đi" Harry bước lên một bước "Ông" cậu chỉ vào gã thủ lĩnh trước mặt "Tôi với ông đấu một trận, tôi thắng, ông thả chúng tôi đi, còn nếu thua, tôi đi theo ông".Đám phù thủy kia phát ra những tràn cười lớn tiếng chế nhạo "Các người chẳng qua là thiếu tiền, dù sao đi nữa thì các người chỉ có cướp bóc, không muốn chịu thiệt à?". Đám người thương lượng với nhau một lúc, gã phù thủy cầm đầu khinh miệt tiến lên vài bước "Được lắm, vậy mày muốn làm như thế nào?".Kiếp trước cậu có thể dùng "Expelliarmus" để chiến thắng Voldemort, thế nên đời này, cậu dùng Avada Kerdava không lẽ không thắng được đám người dơ bẩn này sao!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me