Dong Nhan Hp You Are My Special
"Aurelia, chúa tể triệu tập!""Con ra đây ạ."Aurelia mở cửa phòng, cùng với ông Albert Carrow tiến đến một căn phòng, rất nhiều tử thần thực tử đã ở bên trong. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà Isobel, bên tay phải là anh trai Louis và ông Albert. Ngồi ở phía đối diện với gia đình Carrow là gia đình Malfoy, ba người họ đều có vẻ không thích Voldemort lấy phủ Malfoy làm đại bản doanh cho lắm. Một lát sau thì Severus Snpae xuất hiện một cách khá là ngầu.Nội dung cuộc họp chỉ xoay quanh việc tìm cách giết Harry Potter trước khi Hội Phượng Hoàng xuất hiện và đưa Potter đến nơi an toàn."Ta sẽ đích thân chăm sóc thằng nhóc đó. Đã có quá nhiều sai lầm mỗi khi liên quan đến Harry Potter. Một số do chính ta gây ra. Thằng Potter đó sống là nhờ sai sót của ta nhiều hơn là nhờ chiến thắng của nó."Tất cả ngồi quanh bàn lo lắng ngó Voldemort, mỗi người qua vẻ mặt, lo sợ rằng mình có thể bị mắng về việc Harry Potter vẫn tiếp tục sống. Tuy nhiên, Voldemort có ve tự nói với chính hắn hơn là với bất cứ ai trong những người có mặt, và hắn hướng về cái xác bất tỉnh phía trên mà nói tiếp."Ta đã quá bất cẩn, và vì vậy mà bị thời cơ với vận may rủi ngáng trở, chúng làm hỏng mọi thứ trừ những kế hoạch được lập hoàn hảo nhất. Nhưng giờ đây, ta đã biết khá hơn. Ta đã hiểu nhưng điều mà trước đây ta không hiểu. Ta phải là kẻ giết Harry Potter, ta sẽ đích thân làm."Dường như để đáp lại những lời này, một tiếng khóc thét thình lình rống lên, một tiếng sầu khổ và đau đớn khủng khiếp kéo dài. Nhiều người ngồi quanh bàn ngó xuống sàn, kinh ngạc, bởi vì âm thanh đó dường như phát ra từ phía dưới chân họ."Đuôi trùn."Voldemort nói, không hề thay đổi giọng nói trầm tư lặng lẽ của hắn, và không hề rời ánh mắt khỏi cái thân người đang xoay phía trên."Ta chưa bảo ngươi biết cách khiến cho vị khách của chúng ta im lặng hay sao ?""Dạ, thưa...Chúa tể.""Như ta đã nói, giờ đây ta hiểu biết hơn. Thí dụ, ta sẽ cần phải mượn câu đũa phép của một người trong đám các ngươi trước khi đi giết Potter."Những gương mặt quanh hắn chỉ bộc lộ nỗi sững sờ, như thế hắn vừa tuyên bố muốn mượn một cách tay của họ."Không ai tìm nguyện à ? Để xem nào...Lucius, ta thấy mi không còn lí do gì để giữ một câu đũa phép nữa."Lucius Malfoy ngước lên. Trong ánh lửa, da ông ấy trông vàng ệch, bóng như sép và mắt sâu hóm quầng thâm. Khi Lucius nói, giọng khàn khàn :"Thưa chúa tể ?""Cây đũa phép của ngươi, Lucius. Ta cần cây đũa phép của mi.""Tôi..."Lucius liếc sang Narcissa, bà ấy mặt tái nhợt không khác gì chồng, mái tóc vàng óng của bà ấy xỏa xuống lưng, nhưng dưới gầm bàn, những ngón tay thon của bà nắm nhanh lấy cổ tay chồng. Lucius đút tay vào áo chùng, rút ra một cây đũa phép và đưa nó cho Voldemort, hắn bèn giơ nó lên trước hai con mắt đỏ ngầy, xem xét kĩ càng."Làm bằng gì ?""Cây đu thưa chúa tể.""Và lõi ?""Rồng...sợi tim rồng.""Tốt"Voldemort nói. Hắn rút cây đũa phép của hắn ra và so đo chiều dài."Ta đã cho ngươi tự do, Lucius. Nhưng ta nhận thấy ngươi và gia đình ngươi có vẻ kém vui hơn sau sự hiện diện của ta trong nhà ngươi. Có điều gì khiến ngươi không hài lòng hả, Lucius ?""Không...Không có gì cả, thưa Chúa tể !""Những lời dối trá như thế Lucius..."Giọng nói nhẹ nhàng dường như rít lên ngay cả sau khi cái miệng đã thôi cử động. Rồi tiếng một cái gì đó đang trườn ngang qua sàn phóng bên dưới cái bàn.Con rắn khổng lồ từ từ trườn lên ghế của Voldemort. Nó ngóc lên, có vẻ như ngóc lên hoài cho đến khi nó nằm vắt ngang qua vai Voldemort. Mắt của nó với đồng tư là một vạch thẳng đứng, không hề chớp. Voldemort lỡ đãng vỗ về con vật đó bằng những ngón tay dài trong khi vẫn ngó Lucius Malfoy."Tại sao gia đình Malfoy trông không được vui với số phận của họ nhỉ ? Chẳng phải sự trở về của ta, sự hồi phục của ta chính là cái điều họ đã tỏ ra khao hát trong bao nhiêu năm qua sao ?""Dĩ nhiên chứ, thưa Chúa tể...chúng tôi vẫn khao khát."Voldemort nhìn kĩ chiếc đũa phép một lần của Lucius nữa rồi bẻ đầu con rắn được gắn ở đầu đũa. Rồi hắn giơ cây đũa phép của Lucius Malfoy lên, chĩa thẳng vào cái một con người đang xoay lờ đờ lơ lửng bên trên cái bàn, khẽ nhấp một cái. Người phụ nữ đó tỉnh lại, thốt lên một tiếng và bắt đầu vùng vẫy cố thoát những dây trói vô hình."Ngươi có nhận ra khách mời của chúng ta không, Severus ?"Snape hướng mắt nhìn gương mặt đang bị quay ngược xuống. Người phụ nữ ấy xoay mặt về phía ánh lửa, bà kêu lên bằng một giọng nhắc ngứ kinh hoàng."Severus ! Cứu tôi !""À, có."Severus nói khi kẻ bị trói lại chầm chậm xoay đi."Và ba ngươi thì sao hả, Draco, Aurelia và Louis ?"Voldemort hỏi, vừa vuốt ve cái mõm rắn bằng tay không. Cả ba người đều lắc đầu. Giờ đây người phụ nữ đó đã tỉnh hẳn lại."Nhưng ắt là ba ngươi không theo học những lớp của mụ ta. Ta nói cho những ai trong các ngươi chưa biết, chúng ta họp ở đây đêm nay vì Charity Burbage, người mới đây còn dạy ở trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts."Có tiếng xì xào nhận ra lan trong đám người ngồi quanh bàn. "Đúng...giáo sư Burbage đã dạy các con em pháp sư và phù thủy đủ thứ về bọn Muggle...rằng chúng chẳng khác chúng ta cho lắm."Charity Burbage lại xoay vòng đối diện với Snape."Severus...làm ơn...làm ơn...""Im."Voldemort nói, hắn nhập cây đũa phép của Malfoy mộ cái nữa và Chairty nín khe như bị bịt miệng."Chưa vừa ý với việc làm băng hoại và ô nhiễm đầu óc trẻ con phù thủy, giáo sư Burbage tuần rồi đã viết một bài rất xúc động bên vực bọn Máu bùn trên tờ Nhật báo Tiên tri. Mụ nói, các phù thủy cần phải chấp nhân bọn ăn cắp tri thức và pháp thuật của họ. Sự thoái hóa của phù thủy thuần chủng, theo lời giáo sư Burbage, là điều đáng mong nhất...Hẳn mụ sẽ cho tất cả chúng ta lấy Muggle...hoặc, chắc là lấy người sói."Lần này không ai cười cả. Chẳng thể lầm được cơn thịnh nộ và sự khinh miệt trong giọng nói của Voldemort. Lần thú ba, Cahrrity Burbage lại xoat vòng đối mặt với Snape. Nước mắt đang chảy từ mắt từ xuống tóc bà. Snape nhìn lại bà, hoàn toàn dửng dưng trong khi bà lại chầm chậm xoay mặt đi."Avada Kedavra."Ánh sáng xanh biếc, lóe lên chiếu rọi kháp mọi góc phòng. Charity rớt xuống mặt bàn bên dưới, gây nên một tiếng va chạm vang rền, khiến cho cái bàn rung ên kêu ken két. Nhiều Tử thần thực tử nhảy bật ra khỏi ghế đnag ngồi, Aurelia sợ hãi nhìn sang mẹ, bà Isobel cầm tya con gái nhẹ nhàng an ủi với giọng nói nhỏ."Không sao đâu con gái.""Ăn tối, Nagini."Voldemort dịu dàng nói, và con rắn khổng lồ đu đưa rồi tuột xuống từ vai hắn xuống mặt bàn bóng lóa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me