Dong Nhan Husky Va Su Ton Meo Trang Cua Han
Liên tục mấy ngày sau Sở Vãn Ninh cũng chỉ lẩn quẩn trong Vu Sơn Điện tìm cách hoàn thiện trận pháp. Mặt khác y bảo hắn tìm đến vài vị thợ thủ công có tay nghề thượng thừa, hỗ trợ y phỏng theo chân dung của Sư Muội ngày đêm luyện tập cách khắc hình nhân.Đạp Tiên Quân có nhiều chỗ khó hiểu.Ví dụ như chuyện khắc gỗ tạo hình người, sau đó phù phép biến thành thân xác sống hắn không phải không biết, nhưng tính ra đó cũng chỉ là thuật che mắt, không thật sự tính là thân thể. Nhưng nhìn Sở Vãn Ninh làm việc từng bước rõ ràng, hắn cũng không muốn bày ra vẻ mặt ngốc xuẩn cứ đi theo chỉ cái này hỏi cái kia, cho nên cũng chỉ nghe chứ không nói.Ví dụ như tại sao Sở Vãn Ninh đột nhiên thay đổi suy nghĩ, rõ ràng trước đó còn lên mặt dạy hắn cái gì mà nghịch thiên cải mệnh, hậu quả khó lường, hôm nay lại chấp thuận làm theo ý hắn.Hoặc ví dụ như Đạp Tiên Quân chợt nhận ra dáng vẻ chuyên chú của Sở Vãn Ninh thật sự có chút... quá đẹp đi.Chẳng qua chỉ là một chút thôi, hắn tự nhủ như vậy.Chỉ là bạch y kia như mây, dưới ánh nắng nhàn nhạt có phần tỏa ra hào quang, chỉ là quá bắt mắt làm hắn không thể không nhìn. Chỉ là mắt phượng kia không có ý sát phạt hoặc bi thương, hoặc là quyết liệt như thương ngày, ánh mắt nhìn xuống trang giấy, lông mi dày như màn mưa buông rũ, như vậy cũng không che đi được chút lấp lánh như sương đọng bên trong. Sóng mũi không quá đứng cao như hắn, độ cung mềm mại vừa phải, một đường nhu thuận dẫn xuống đôi môi mỏng có sắc hồng nhạt như đầu cánh hoa hải đường.Môi mỏng bạc tình, lạnh lẽo, không có quyến luyến.Giống như môi kia chưa từng nói lời gì dễ nghe với hắn, chưa từng mềm mỏng với hắn, chưa từng đồng ý điều gì. Chưa từng hôn hắn.Đạp Tiên Quân đột nhiên cảm thấy mình buồn cười, rốt cuộc vẫn không hiểu nổi tại sao lúc trước lại bái y làm sư phụ, chẳng qua vì thấy y đẹp thôi sao? Con người kia tính tình vừa xấu vừa khó gần, từ trước đến giờ vẫn ghét hắn như vậy, hắn cũng không ít ghét y hơn là bao, thậm chí còn hận đến xương tủy, hận đến muốn tận tay hủy hoại, muốn dẫm đạp y thành một bãi máu thịt lẫn lộn.Y lớn lên đẹp thì có ích gì? Liên quan gì đến hắn? Ngồi kia an tĩnh giống như tiên nhân, y nghĩ khói bụi dơ bẩn ngoài kia không chạm được đến vạt áo mình sao? Còn chẳng phải cũng bại dưới tay hắn, y phục kia chẳng phải hắn muốn lôi là lôi kéo là kéo, một tay cũng đủ khiến y chật vật thất thố, tầng lớp bị bại lộ sao?Trời quang mây tạnh, chim hót hoa nở, người người an tĩnh, nhưng trong lòng đế quân sớm tự loạn thành một mảnh, chẳng qua vì một phong cảnh kẻ thù của y ngồi dưới nắng đọc sách.Sở Vãn Ninh có lẽ bị nhìn đến ngứa ngáy, bất giác ngước lên, ánh mắt chạm phải mắt hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Mắt y trong veo như mặt nước hồ, không một chút gợn, nhưng ánh mắt Đạp Tiên Quân như hai hòn than cháy bỏng, chạm vào nước kia xèo một tiếng rồi bốc khói mờ mịt.Đạp Tiên Quân uy phong thần vũ, không ăn không uống gì nhưng vẫn bị sặc một trận đến khó thở, ho lên khù khụ. Sở Vãn Ninh không có đánh giá qua, tiếp tục cuối xuống đọc sách, bầu không khí thoáng chốc đặc quánh lại như keo, vô cùng kì quái.Kể từ đó Đạp Tiên Quân quyết định không ngồi nhìn y nữa, chỉ là lâu lâu liếc qua kiểm tra một lượt để đảm bảo y không làm gì quá phận.Sở Vãn Ninh không có linh hạch, căn bản không có nơi để chứa linh lực kia. Đạp Tiên Quân cấp lên người y một ấn chú tạm thời, coi như cho y mượn vò đựng rượu. Sở Vãn Ninh kim mộc bản thể, vốn dĩ có điểm xung khắc với hỏa mộc bản thể của Đạp Tiên Quân, vì thế không tránh khỏi có điểm phản phệ. Một lần y vận khí tụ linh lưu là một lần cơ thể như bị đốt cháy, ẩn ẩn ở những nơi mẫn cảm trên cơ thể đã xuất hiện miệng vết thương. Y cắn răng chịu đau, Đạp Tiên Quân dĩ nhiên cũng không biết, có điều bạch y kia không thích hợp để mặc nữa, sẽ để lộ ra dấu máu.Hôm đó Mặc Nhiên có buổi thiết triều, vì thế Sở Vãn Ninh cũng tạm được lui về Hồng Liên Thủy Tạ nghỉ ngơi. Y gọi Lưu công công đến, coi như là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua mở miệng yêu cầu."Phiền ngươi mang đến vài bộ y phục tối màu, hắc bào càng tốt"Lưu công công không hiểu lắm việc thay đổi này, nhưng lão cũng không hé răng hỏi nguyên nhân. Bất quá đồ đạc đưa đến cho Sở Vãn Ninh trước nay đều xuất phát từ ý chỉ của đế quân, lão cũng không thể tùy tiện mà không hỏi qua.Đạp Tiên Quân tan buổi thiết triều, đang lúc cung nhân đang hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ thì nghe Lưu công công bẩm báo tới.Hắn nghe qua có nửa điểm thú vị, chân mày hơi nhếch lên."Sở Vãn Ninh?"Còn có thể là ai, nhưng hắn nghe chuyện trước nay chưa từng có, không dằn được phải hỏi lại.Y bị giam cầm đến nay cũng đã được 5 năm, từ đầu đến cuối vẫn là duy trì bộ dáng tiểu quả phụ, từ trong ra ngoài rặt một màu đưa tang. Nguyên tiêu đưa đến phục sức lộng lẫy cùng hắn tế thiên cũng không, ngày thường đưa đến y phục tao nhã nhẹ nhàng cũng không. Đồ đưa đến cho Tống Thu Đồng chẳng qua do trưởng ti nội vụ chọn theo đúng lễ, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ thấy món nào cũng như món nào. Nhưng nực cười là đối với người hắn luôn miệng nói là hận thù sâu hơn biển kia lại có mấy phần dụng tâm, hắn cũng không thể tự thấy bộ dáng của mình lúc lựa chọn vật phẩm cho y là loại hài lòng thế nào.Nhưng mà Sở Vãn Ninh chưa từng nhận, y phục dù có khoác đến vai cũng chỉ là hắn cưỡng chế ấn lên, dần dần y cũng xem trăm thứ như một, tốt xấu như nhau. Đạp Tiên Quân hắn bất mãn, nhưng cũng không thể bày ra bộ dáng như người bị từ chối quà tặng, về sau rốt cuộc dứt khoát không để tâm nữa, mặc y quay về với trang phục đơn sơ của mình.Hôm nay thế mà lại mở miệng yêu cầu, lại còn muốn mặc hắc y, hắn có chút không hiểu Sở Vãn Ninh là đang có ý tứ gì."Chẳng phải chỉ là mấy kiện áo vải thôi sao, tùy tiện đưa đến đi"Nói thì nói như vậy, nhưng mấy kiện lúc đến được Hồng Liên Thủy Tạ lại đổi thành mấy rương, đặt kín gần nửa gian phòng. Áo vải tùy tiện mà hắn nói lại đổi thành tơ lụa thượng hạng dệt từ tơ của thiên tằm, loại tằm nuôi dưới vực sâu hàng chục trượng, mỗi con một năm chỉ nhả chưa đến mười sợ tơ, cũng chỉ có tay nghề đệ nhất thiên hạ mới có thể chế tác lên được một khúc vải.Đạp Tiên Quân thích ấn cho Sở Vãn Ninh mấy thứ kệch cỡm, chẳng hạn như chiếc hoa tai huyết tinh rực rỡ kia. Nhưng hắn cũng thừa biết Sở Vãn Ninh yêu ghét thứ gì, lần này quả thật xem y là người có công mà đối đãi. Y phục tuy rằng tinh xảo, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức trang nhã dễ nhìn, không đến mức thêu hoa đính đá phô trương. Sở Vãn Ninh có hơi cạn lời nhìn gần trăm bộ áo kia, thuận tay vớt lên một mảnh, tự dưng trong lòng dâng lên chua xót.Hóa ra y đối đãi sai người rồi. Y có dùng tính mạng đổi với Mặc Nhiên đi chăng nữa, hắn cũng chẳng để vào mắt. Muốn được chút ít thấu hiểu ôn nhu từ người kia, y vốn là nên đối tốt với Sư Minh Tịnh.Chỉ cần hết lòng đem mọi thứ tốt nhất cho Sư Minh Tịnh, Mặc Nhiên sẽ hài lòng, sẽ đánh giá y thật tốt.Còn lại dù y có moi tim ra tặng, hắn trước sau vẫn cho rằng là giả dối, là vì người khác lấy lòng.Hóa ra y chỉ cần dùng mạng mình đổi lại mạng Sư Minh Tịnh liền có thể trở thành người lương thiện trong lòng Mặc Nhiên, cũng có thể đổi lấy một chút lương thiện trong lòng Mặc Nhiên.Sở Vãn Ninh không cần ai hầu hạ thay quần áo, tự mình đem mình đi tắm rửa sạch sẽ, có hơi dùng lực lau sạch dấu máu khô bên trong đùi, dưới cánh tay. Miệng vết thương có hơi kết vảy, nhưng y biết chỉ cần y lại vận linh lực, chúng sẽ ngay lập tức nứt ra, bỏng rát như bị lưỡi dao nóng kề đến. Y mím môi mỏng, không rên một tiếng tắm rửa thật lâu, miễn cưỡng khiến cơ thể trông sạch sẽ bình thường.Từng có một lần y nghe chúng đệ tử lớn mật truyền tai nhau hai câu thơ về y."Ngoại trừ ba thước tuyết trắng trên người quân, thiên hạ ai xứng bạch y"Câu thơ dẫu có hơi tục, nhưng y cũng tự nhận mình hợp nhất là loại màu sắc đơn bạc này, dễ dàng lẫn vào đám đông. Y tự ngắm mình trong gương đồng, cảm thấy hắc y khoác lên người có phần hơi gai mắt.Thực xấu.Sở Vãn Ninh biết không có ai xung quanh, không kiêng kị mà thở dài. Y tự thấy tính mạng mình giờ chỉ như đèn treo trước gió, còn tính cái gì là xấu với đẹp, có thứ để mặc là tốt rồi, nghĩ tốt một chút thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me