LoveTruyen.Me

Dong Nhan Khanh Du Nien Tuyet Chua Tan


Một cơn mưa mùa thu đi qua kéo theo gió lạnh. Sau nhiều trận mưa lớn, nhiệt độ liên tục giảm xuống. Trong chớp mắt, đã là cảnh tượng đầu đông. Nước Thanh tuy tên là Nam Khánh nhưng đã có một lãnh thổ rộng lớn so với thời Bắc Tề. Kinh đô nằm ở gần phía bắc nên không có gì ngạc nhiên khi gió bắc thổi dữ dội trong đêm.

Khi thời tiết trở lạnh Phạm Nhàn không muốn di chuyển nữa, y thấy quãng đường mười phút đi bộ từ Cung Thanh An đến Ngự thư phòng quá lạnh. Hôm kia y đã nửa đùa nửa thật phàn nàn với Hoàng đế. Đêm đó, Hồng Trúc sai người đi làm việc vặt và đưa ra một số áo choàng cổ lông đẹp đẽ. Quà tặng được gói bằng vải vàng, đây quần áo hoàng đế ban cho.

Phàm Nhàn chán nản, bận rộn chạy việc vặt ở ngoài cung, vì sao còn là một công nhân gương mẫu trong hậu cung? Dù bệ hạ có siêng năng cũng không có hứng thú làm việc gì khi trở lạnh, thế mà lại không cho y yên. Ah, có ai quan tâm đến điều này không?

Nhưng điều này chỉ có thể nói trong lòng, Phạm Nhàn mở to mắt và y phải chiến đấu hết mình để giành được giải thưởng ngày ngày chấm công không tồn tại của mình. Những ngày trong cung rất nhàm chán, nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, tất cả là do Hoàng đế luôn giam giữ y trong thư phòng, khó có thể thư giãn trong chốc lát, y chỉ có thể tìm một số việc không quan trọng để làm.

Phạm Nhàn đã suy nghĩ kỹ và sau đó quyết định tiếp tục viết Hồng Lâu trong im lặng để đóng góp cho công việc kinh doanh bên hiệu sách của mình. Thật không may, Tư Triệt người luôn thúc giục anh viết bản thảo, đã đến Bắc Tề để theo đuổi công việc kinh doanh ngân hàng, nếu không y sẽ cảm động rơi nước mắt. Mặc dù khả năng viết chữ của y vẫn còn tệ và y không thấy tiến triển gì cả, nhưng y có thể thấy rằng hoàng đế đã lệnh cho y luyện tập thư pháp chỉ để tìm cớ để hành hạ y, nếu hắn nghĩ ra những thủ đoạn khác thì sao, y chỉ có thể viết nhưng từ như chó bò... Đúng, không phải y lười học.

Phạm Nhàn đang yên lặng hoàn thành bài tập về nhà thì bất ngờ bị một cuốn tấu chương nhỏ chặn bài viết của mình. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn vào bản báo cáo bí mật của viện giám sát, bên trong là một tập tài liệu với dòng chữ nhỏ thông thường trên một tay trông rất quen thuộc. Quận Phù Chẩn, đôi mắt của Phạm Nhàn sáng lên và ycảm thấy có gì đó rất vui mừng.

Hoàng đế biết rằng hắn đã tìm được điểm quan tâm của y, giọng điệu khó phân biệt giữa vui và giận: "Đây là học trò của con sau cuộc thi xuân"

Phạm Nhàn muốn nói rằng Vạn Lý vừa có tài vừa có đức, tính tình ngay thẳng hiếm có thì không phải nên được ngưỡng mộ sao? Lời này ý xoay hai vòng trong đầu rồi khép lại cười giả tạo nói: "Không phải là vì con trân trọng nhân tài vì họ có có thể được cha sử dụng sao?"

Lời nói trong cảnh này không thể giả dối hơn được, Hoàng đế chế nhạo, nhưng nỗ lực dỗ dành của Phàn Nhàn cũng khá thỏa đáng, nên y không quan tâm nữa, viết mấy câu cho Vạn Lý rồi bỏ tấu chương sang một bên.

Tận dụng sự bình tĩnh ngắn ngủi này, Hầu công công nhân cơ hội mang theo một ít bánh ngọt và trái cây vào với nụ cười vui vẻ. Sau khi thời tiết trở lạnh, không có nhiều món như mùa hè nên thay thế bằng một số món súp nóng, chà là mùa đông và cam quýt.

Ở trong cung hồi lâu, Phàm Nhàn cảm thấy mình cùng hắn đã có chút ăn ý, người ngồi cùng bàn cao quý nhất thiên hạ nhìn quả quýt trong tay y, khóe miệng Phạm Nhàn không khỏi giật giật, bất đắc dĩ chia một nửa đưa vào tay hoàng đế. Nhưng Hoàng đế chỉ liếc nhìn một cái, không nhúc nhích, y đành phải cầm lên đưa vào miệng hoàng đế.

Thực sự khó để duy trì.

Vì vậy, y không muốn làm việc vô ích nữa, Phạm Nhàn từ chối chạm vào trái cây,y quay lại và tự mình lấy súp đậu đỏ ấm áp. Những viên bánh mềm, dẻo và ngọt. Phạm Nhàn không khỏi ăn một vài miếng quả và nhai cho đến khi má phồng lên, giống như một con vật nhỏ sắp sống sót qua mùa đông.

Hoàng đế dường như không có hứng thú với việc này, nhưng hoàng đế không muốn tự mình ăn quýt, vẫn cười nhạo y và nói đó là sở thích của trẻ con. Phạm Nhàn thầm trợn mắt. Hoàng thượng không nên làm như vậy, nếu không thích ăn, tại sao không cho ta ăn ngon miệng: "Nhi thần còn nhỏ, ăn cái này cũng không có gì xấu hổ."

Hầu công công ở bên cạnh nhìn xem, điện hạ sao có thể không biết khẩu vị của hoàng thượng?

Khi bát chè vừa mới bày xong, bên ngoài đã có người đi tới, thông báo Trần viện trưởng đã tới. Thỉnh thoảng, Phạm Nhàn còn ở trong thì ông sẽ vô tình đến thăm. Thứ nhất, hậu cung không được phép can thiệp vào chính trị, thứ hai, danh tính thực sự của Lý Thừa An không thể bị tiết lộ. Đây luôn là cơ hội tốt cho y. để trốn thoát. Phàn Nhàn vừa đặt bát nhỏ xuống, liền khéo léo vén quần áo chuẩn bị chạy trốn, vừa mới đi đến trên ghế dài, liền bị hoàng đế ngăn lại: "Có quan hệ với ngươi, ngươi có thể ở lại đây."

Phạm Nhàn rên rỉ, ngồi lại vào bàn lau miệng, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn bước vào, ôm một chiếc hộp gỗ lớn trong tay.

Trần Bình Bình liếc nhìn Phàm Nhàn đang ngồi trên ghế thư phòng, lắc lắc ống tay áo, chắp tay chào hỏi: "bệ hạ, gặp Cung chủ điện hạ."

Đôi mắt của Phạm Nhàn tối sầm và y gần như ngừng ngồi, trước đâyBình Bình đến cung điện để gặp ,đã gặp riêng trong Cung điện Thanh An. Ông chưa bao giờ chính thức gọi y là Cung chủ. Bị gọi là Cung chủ bởi một người quen ở nơi công cộng. Việc nhận cái tên trên mạng khiến y đổ mồ hôi đầm đìa.

Ngược lại, Binh Bình lại bình tĩnh và điềm tĩnh, đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Hầu công công, người này đặt nó lên bàn giữa hai người. "Đây là lễ vật chúc mừng của từ Tín Dương, chúc mừng Thừa An bệ hạ gia nhập gia tộc."

Phạm Nhàn sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại một chút. Chúc mừng cái gì? Lý Vân Duệ âm dương quái khí, người ở Tín Dương sẽ không quên gây rắc rối cho y. Khi y mở chiếc hộp ra, tôi càng không nói nên lời và nghẹn ngào. Nó chứa đầy phấn hồng, bột màu, túi, đồ trang sức và những thứ tương tự. Trong đó có một lá thư viết: Khi Thành An đang đau khổ ở bên ngoài. Dì không ở kinh thành, không thể trực tiếp đến chúc mừng ngươi, chỉ có thể gửi cho ngươi một ít món quà. Mặc dù chúng không đắt tiền nhưng những gói son đỏ do dì làm, dì hy vọng con sẽ thích chúng.

Trước đây nàng đã gửi lỗ 20 triệu, giờ lại gửi những thứ này cho người khác, Phạm Nhàn tức giận đến mức lén lút cắn răng, nghĩ rằng lát nữa anh ta sẽ phải kiểm tra những thứ này. Ai biết được Lý Vân Duệ có lén lút đã làm bất cứ điều gì trong đó hay không. Ý nàng ta là y đang đau khổ ở bên ngoài? Đi đi, ngươi ở trong cung khổ sở, như thể đó là chuyện hiếm thấy.

Hoàng đế lướt qua bức thư và nhận xét: "Nàng ấy quả thật có trái tim nhân hậu."

Có cái rắm. Phạm Nhàn không muốn tranh cãi chút nào, chỉ giả vờ như không nghe thấy. Ông bố rẻ tiền lại tùy hứng bày trò hòa thuận gia đình. Y thua kém hắn ở khả năng mở to mắt nói dối.

Hoàng đế nhìn xung quanh bên trong hộp và nhặt son dưỡng trong một chiếc lọ men ngọc nhỏ. Khi mở nắp, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa. Phạm Nhàn tỏ ra không mấy hứng thú với những thứ này, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế chấm một ít son môi lên ngón trỏ và xoa lên mu bàn tay để kiểm tra màu sắc. , giống như một blogger làm đẹp.

Trong lúc y đang phân tâm, Hoàng đế đột nhiên cụp mắt xuống, nhìn sang, không đợi Phạm Nhàn phản ứng, ngón tay dính đầy son ấn lên môi dưới của y, xoa xoa cho đến khi hắn nhẹ nhàng lướt qua môi trên mềm mại, đưa tay tới khóe miệng y cố ý gạt đi một cái. Khoảnh khắc ngón tay của Hoàng đế chạm vào môi mình, Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy toàn thân nổi da gà. y vô thức ngước mắt đón nhận ánh mắt của Hoàng đế, không biết trong mắt mình có chút kinh ngạc hay không.

Hoàng đế không có rút tay lại ngay, lật cổ tay lên, tự nhiên nâng cằm nhỏ lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, sau đó bình tĩnh buông ra: "Không tệ."

Hoàng đế vừa thu tay lại, Phàn Nhàn vội cúi người nhìn vào tấm gương dài ở bên cạnh, y đã thoát khỏi tay hoàng đế, nhưng tim và đầu óc vẫn đập như trống. Trần Bình Bình đang ở một bên nhìn cảnh này, điều này càng đáng lo ngại hơn. Phạm Nhàn đang cảm thấy khó chịu và muốn chui xuống gầm bàn. Y theo phản xạ muốn lau sạch mọi thứ trên miệng trước gương. Vừa giơ tay lên, y đã cảm nhận được ánh mắt từ phía bên kia đang đè xuống mình, hoàng đế đang chậm rãi lau đi màu sắc trên đầu ngón tay nhưng vẫn nhìn y khiến y tức giận đến muốn lật bàn.

Kỹ năng giữ vẻ mặt nghiêm túc của Trần Bình Bình rõ ràng đã đạt đến mức cao nhất, cô không hề bình luận gì về tình huống trước mắt, vẫn nói như thường lệ: "Cung chúa nói ba xưởng lớn đã phái người đến giải thích, còn có việc." Giang Nam Minh gia sẽ toàn lực hợp tác, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng. "Đợi..." Đến đây ngừng một chút, Trần Bình Bình nhàn nhạt liếc nhìn Phàm Nhàn, "... Thừa An điện hạ tới tiếp quản."

Việc đi Giang Nam là của Phạm Nhàn chứ không phải của Lý Thừa An. Sai lầm này quá rõ ràng và rõ ràng là cố ý. Hoàng đế liếc nhìn lạnh lùng. Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười phục tùng và chấp nhận lời cảnh báo mà không nói thêm gì. Hoàng đế khịt mũi và vẫy tay với Phạm Nhàn : "Được rồi, Bình Bình và ta có những điều khác cần thảo luận. Em đi đến sảnh bên và đợi một lát."

Ánh mắt Phạm Nhàn đảo qua đảo lại giữa hai người, y có thể rời khỏi đây đi Giang Nam bất cứ lúc nào, nhưng khi nào đi vẫn phải xem ý muốn của bệ hạ. Hôm nay Trần Bình Bình mang theo sự khiêu khích của Lý Vân Duệ tới, chính là nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng xem thái độ của Thanh Đế, hôm nay hắn sẽ không cho ymột lời chính xác. Nghĩ tới đây, Phàm Nhàn dùng giọng thở dài, chậm rãi đứng lên: "Quên đi, ta lười biếng, ta về cung nghỉ ngơi, hai người từ từ nói chuyện."

Cúi chào, Phàn Nhàn vươn vai chuẩn bị rời đi, còn chưa tới cửa, phía sau đã vang lên giọng nói của Thanh Đế: "Tần Thiên Kiếm nói đầu tháng sau sẽ có tuyết, đừng tư ý rời cung, chờ ta gọi em."





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me