LoveTruyen.Me

Dong Nhan Khanh Du Nien Tuyet Chua Tan


Y gãi gãi cổ nói: "Ta không dám, nếu bệ hạ thật sự cho ta dũng khí, hiện tại ta nên dẫn người vào Đông Cung."

Hoàng đế thật sự rất tức giận, tuy rằng không nhất định có tình cảm cha con sâu đậm với thái tử, nhưng đối với hắn, thái tử là người thừa kế của mình, một kiếm sắc nhọn chĩa vào thái tử chắc chắn là một sự khiêu khích đối với hắn. Anh ta có thể chịu đựng được thú cưng xé rèm và nhai giày của mình, nhưng hắn sẽ không bao giờ cho phép thú cưng khoe răng nanh và móng vuốt với mình.

Vì vậy hắn đi tới trước mặt Phạm Nhàn, nắm lấy cổ họng y, mặt y đỏ bừng, không bao giờ cầu xin sự thương xót.

Hoàng đế vẫn luôn ngưỡng mộ lòng kiêu hãnh kiên cường của y, nhưng cũng yêu thích biến nó thành một cơn cuồng phong dữ dội, mài mòn từng phần xương sống của y khiến bộ xương kiêu hãnh của y run rẩy, cuối cùng toàn thân bị mưa sương của chính hắn bao phủ. .

Phạm Nhàn xin nghỉ ốm vào ngày hôm sau. Khi Lý Thừa Bình nghe tin thầy mình bị ốm, hắn đã chạy đến Phạm Gia để bày tỏ tấm lòng của mình với thầy. Hắn đi qua cống sau vườn, cố ý tránh người, cẩn thận đi vào sân của Phạm Nhàn.

Bây giờ là cuối mùa xuân, và mùa hè đang bắt đầu gõ cửa.

Phạm Nhàn sợ nóng nên mặc quần áo lót rộng rãi, nằm trên ghế ngủ trưa. Lý Thừa Bình kiễng chân, chậm rãi tới gần, thấy sư phụ đang ngủ say, không muốn quấy rầy y, liền ngồi xổm xuống bên cạnh ghế tựa.

Ánh mắt hắn quét qua lông mày, sống mũi và môi của Phạm Nhàn , từ từ hướng xuống dưới, sau đó nhìn thấy dấu tay đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết. Hơi thở của hắn nghẹn lại và anh trở nên hoảng loạn.

"Còn muốn xem bao lâu nữa?" Phạm Nhàn nhắm mắt lại, giọng nói vẫn khàn khàn vì mệt mỏi.

Lý Thừa Bình vội vàng thu hồi suy nghĩ, nằm xuống ghế: "Thầy, thầy sao vậy? Thầy thấy khỏe hơn chưa?"

Phạm Nhàn mở mắt, sờ sờ đầu hắn: "Ta không có bệnh, ta chỉ là lười thôi."

Y nói rồi đứng thẳng người cúi xuống xỏ đôi giày bên cạnh. Mái tóc xoăn dài từ lưng xuống ngực, để lộ phần gáy thanh mảnh. Lý Thừa Bình nhìn chằm chằm vào gáy y nhìn thấy một vết răng đang khoe khoang với hắn.

Hắn biết hôm qua sư phụ đã vào cung gặp bệ hạ. Hắn nghĩ vậy, nhéo thật chặt đầu ngón tay rồi rút mắt ra.

"Đệ đến vừa đúng lúc," Phạm Nhàn xỏ giày, đứng dậy, quay sang nhìn hắn nói: "Ta đang nghĩ rằng đệ không thể chỉ học mà không luyện tập, nên ta đã sắp xếp cho đệ một lớp học thực hành để trong tương lai đệ không chỉ nói chuyện trên giấy ."

Y vừa nói vừa lấy trong hộp ra một tờ giấy: "Có một nhà hàng mới mở ở phía đông thành phố, cảm thấy không ổn. Nhưng gần đây ta bị ốm không thể rời khỏi Phạm gia, giao cho đệ yên tâm, Tử Việt sẽ đi cùng cùng đệ."





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me