[ Đồng nhân Kimetsu no Yaiba ]: Thiên Lộ Phong Hoa
Chương 10: Kizunawa Yue
Makomo ngẩn người, khẽ nói với Tomioka bên cạnh:" Người đó thật xinh đẹp..."
Cậu cũng gật đầu:" Ừm."
Sabito đâu có tâm trạng đâu mà đi để ý đến ba đứa nhóc bọn họ, bởi người phụ nhân vừa bước từ cỗ kiệu quyền quý kia đang vô cùng nhẹ nhàng tiến đến trước mặt anh, hỏi:" Cậu bé có thể chỉ cho ta biết đường lên núi Sagiri được không?"
"..."
Sabito hơi dè chừng:"...Người là ai? Tại sao lại muốn biết đường lên núi làm gì?"
Trên đó vừa lạnh vừa nhiều quỷ, tự nhiên khi không một người đang mang bầu đến tận đó làm gì chứ?
Nữ nhân dường như cũng nhận ra nghi ngờ của cậu, nàng mỉm cười, nói:" Ta muốn tìm một người, đến tận đây là muốn để người đó giúp đỡ, đồng thời truyền đạt lại lời của..."
Trông dáng vẻ của Sabito dường như cũng biết được cái gì đó, nữ nhân liền nói thẳng:" Là lời của gia chủ gia tộc ta."
Trong lúc Sabito còn đang thắc mắc gia chủ gia chỉ gì gì đó là người nào, thì Yuya bên cạnh đã kéo tay áo anh lại, nói:" Gia tộc Kizunawa, phải không?"
Nữ nhân chuyển tầm nhìn về phía cô, khẽ đáp:" Cô bé biết sao? Vậy là em chắc chắn phải biết được nơi ở của người đó nằm ở chỗ nào đúng không?"
Nếu là người bình thường, sống ở vùng Tokyo đông đúc chật hẹp, thì chắc chắn trăm phần sẽ đều biết đến Kizunawa. Nhưng đằng này cô gái nhỏ chỉ lại ở một nơi xa xôi hẻo lánh, trông bộ dạng không màng thế sự kia, chắc chắn là thật sự biết cái gì đó.
Không biết nhiều thì cũng sẽ biết ít, nàng ta không sợ phải đánh cược một lần.
" Cho biết danh tính, ta sẽ dẫn người đi."
Thanh âm của cô gái nhỏ dịu dàng hệt như làn gió mát của mùa thu, nữ nhân cũng không khỏi bất ngờ về sự tinh ý và kĩ càng này của cô, nhưng vẫn mỉm cười không làm khó:" Ta là Kizunawa Yue."
Một cái tên dịu dàng và tràn đầy ánh sáng, không khác người mang nó một chút nào.
" Yue - sama, người này..."
Từ trong xe ngựa bỗng nhiên xuất hiện một cô gái với vẻ mặt lo lắng, có vẻ như là người hầu thân cận của vị phu nhân kia, nhẹ giọng nói:" Chúng ta có thể tin tưởng được không?"
Dáng vẻ kia như muốn nói rằng mấy đứa nhóc trước mặt trông chả đáng tin tẹo nào.
Tuy ra được sự cảnh giác của người nọ, nhưng Yuya vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt, đối với bộ dạng này của cô, phu nhân Yue bỗng có chút ngạc nhiên.
Bởi nếu đúng mà nói, một đứa trẻ như Yuya thật sự rất khó để giấu đi cảm xúc của chính mình, dù cho đó có là vui, buồn, đau đớn hay giận dữ thì việc không để lộ ra chúng, chắc chắn cũng là một vấn đề.
Con bé có vẻ, là một đứa trẻ trưởng thành hơn nàng tưởng.
Sabito hơi tiến về phía trước để che đi bộ dáng của cô gái nhỏ, ánh mắt thiếu niên không có mấy phần thiện ý sau câu nghi ngờ của thị nữ kia, anh nhíu mày, không vừa lòng nhắc nhở về sự vô lễ ban nãy của nàng ta:" Nếu như đã không thể tin tưởng thì không cần phải gượng ép bản thân, người cần sự giúp đỡ ở đây là các người, đừng có dùng ánh mắt như thế để đánh giá người khác."
Dù rằng hiện tại Sabito cũng chả hiểu được Yuya đang muốn làm gì, thế nhưng anh không cho phép ai có quyền nhạo báng nhân phẩm của cô.
Thấy người hầu thân cận dường như muốn tiến lên nói thêm gì đó, Yue phu nhân liền đưa tay lên cản hành động của cô ta lại, nhẹ giọng nhận lỗi:" Là người của ta đã phạm đến mọi người, xin hãy thứ lỗi cho cô ấy, dù sao thì Kanno cũng chỉ là lo lắng cho ta quá mức."
Một phần cũng vì nàng đang có thai, nên sự quan tâm của hạ nhân tăng lên đáng kể, thế nhưng Yue phu nhân không hề để tâm tới lời nhắc nhở của bọn họ, nàng tiến lên, nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp của Yuya, khẩn khoản:" Giúp ta đi cô bé, hãy đưa ta đến chỗ của người đó."
"..."
Yuya không hề đáp lại, chỉ quay đầu cùng với Sabito rời đi, khẽ giọng:" Theo tôi."
.
Lúc ban đầu, Sabito còn không hiểu Yuya đang muốn làm gì, Makomo và Tomioka cũng ngơ hết cả ra, nhưng đương nhiên một lời đều không dám lên tiếng hỏi.
Đi được một quãng sau đó, cả bọn mới nhận ra được.
Hình như...
Đây là đường trở về nhà mà?
Trong sự ngỡ ngàng của Sabito và Makomo, Yuya yên lặng nhấc từng bước chân, đi xuyên qua khu rừng già rậm rạp chứa đầy bẫy rập, Yue đi theo sát phía sau, nàng được Kanno bên cạnh đỡ lấy bước từng bước một, khe khẽ dịu dàng cùng tất cả thoát khỏi khu rừng.
Căn nhà lá mộc mạc có phần hơi cũ kĩ xuất hiện trong tầm mắt, tiếng chày giặt quần áo giòn giã quen thuộc vang lên.
Jiro ngồi ở trước sân nhà, tay áo xăn tận bả vai, dùng sức chà sát mép áo dính bẩn của Sabito, biết có người đến, cậu vẫn không ngẩng đầu, mà nhàn nhạt nói:" Lần sau có chơi bùn thì đệ tự mà giặt đi, huynh không phải mẹ của đệ đâu thằng nhóc này."
" Xin lỗi nhưng có thể cho ta hỏi, Urokodaki - dono có ở đây không?"
Thanh âm xa lạ vang lên ngay sau đó, Jiro bất ngờ quay đầu nhìn qua:" Giật hết cả mình."
" Ai đây?"
Nữ nhân tiến tới trước mặt cậu, dùng chất giọng vô cùng dịu dàng giới thiệu lần nữa:" Ta là Kizunawa Yue, đến từ gia tộc Kizunawa ở Edo."
Makomo chạy đến bên cạnh Jiro, khẽ nói vào tai anh:" Urokodaki - san có ở trong nhà không? Vị này đến đây để gặp ông ấy đó ạ."
Chưa đợi Jiro kịp phản ứng gì, Urokodaki đã đi ra từ bên trong, mặt nạ quỷ đỏ lọt vào trong tầm mắt, Yue phu nhân thấy ông liền lập tức đi tới, dưới sự giúp đỡ của hạ nhân Kanno, nàng hơi cúi người, nước mắt không nhịn được rơi xuống:" Urokodaki - san, xin ngài..."
" Xin ngài hãy cứu lấy đứa con gái tội nghiệp của ta."
"..."
.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me