Dong Nhan Lien Hoa Lau
Mình biết có nhiều bạn thích LHL nên vào xem fic, nhưng đây là thể loại Huấn văn, đảm bảo bạn biết về thể loại này rồi hẳn xem tiếp nhé.
Xin cúm ơn
*************
*************Núi Vân Ẩn chìm lắp trong mây, một đoạn đường nhỏ cũng làm Lý Liên Hoa kiệt sức thở dốc. Vẫn nhớ chỉ cách đây ít lâu, y có thể thoăn thoắt trèo đèo lội suối, như một con linh dương chạy khắp nơi, thế đó mà như đã cách một đời người. Y thong thả từng bước, nhìn ngắm cỏ cây, nghe tiếng suối vọng từ khe núi, chưa tới mức phải chống gậy, nhưng bước chân ngập ngừng của y đã khiến người bên cạnh nhất nhất chuẩn bị tư thế bảo vệ tức thì. Y mỉm cười lắc đầu nhìn Phương Đa Bệnh- Cử động nhiều một chút không có gì đáng ngạiĐây là lần thứ hai quay trở lại nơi này, cánh tay y đặt lên cửa vẫn không kềm được mà run rẩy. Mái nhà tuổi thơ, ngày đi y hãy còn là tráng chí thiếu niên, ngày trở về tuy tóc mai chưa điểm bạc nhưng sương tuyết đã sớm ghi dấu ấn đậm nét trong lòng người. Thời gian hạnh phúc của y, của sư huynh- y hy vọng Thiện Cô Đao đã từng có hạnh phúc chân thật trước khi sự ganh ghét cắn phá trái tim người- đều ở đây. Từng góc nhà, từng món đồ thuở bé đều khiến y cảm thấy mình được yêu thương, bao bọc, chở che. Linh vị sư phụ vẫn trang nghiêm ở đó, Lý Liên Hoa khẽ khàng quỳ xuống dập đầu thật lâu, từ bao giờ sư môn không còn là chốn quay về, thuở thiếu thời chưa biết trời cao biển rộng, ai cũng muốn xông pha giang hồ. Ngày đó sư phụ chưa từng cản trở y, có lẽ ngày rời thế gian này, người cũng chưa từng cảm thấy hối hận vì quyết định năm đó của mình. Phương Tiểu Bảo trầm ngâm đứng bên cạnh, lúc này có chút bối rối.Lý Liên Hoa đứng lên, nhìn bài vị một chốc, nhỏ giọng:- Tiểu Bảo, ngươi quỳ xuống dập đầu với sư tổ điPhương Tiểu Bảo ngây người, không phải cậu không muốn, nhưng cậu có chút bối rối trong mối quan hệ hiện tại. Đang lúc chưa biết phải xử lý mối quan hệ này sao cho phải, cậu nghe Lý Liên Hoa nói tiếp:- Ngươi có thể không nhận ta, không chính thức bái vào sư môn. Nhưng sư tổ một đời truyền thụ, võ công của ta hơn phân nửa là do người truyền cho, Dương Châu Mạn trong người ngươi, và cả trong tay nải kia nữa, một lạy này, người nhận nổi.Phương Tiểu Bảo cung kính quỳ xuống dập đầu, tròng mắt nhẹ nhàng hoe đỏLý Liên Hoa sau lưng y đốt một nén nhang- "Sư phụ, đệ tử bất hiếu nay đưa Tiểu Bảo trở về ra mắt người. Tuy nó không phải là đồ đệ của con, nhưng võ công tâm pháp vẫn nên quy về sư môn. Người một đời danh tiếng, một thân tuyệt nghệ không nên để thất truyền ở con. Đệ tử không phúc phận, chỉ mong Tiểu Bảo sẽ thay con làm rạng danh sư môn, khiến môn phái truyền thừa một phần tuyệt học"- Ngươi đứng lên đi, sau này vẫn nên quy về môn hộ. Tuy ta không có phúc phận chân chính nhận ngươi, nhưng ngươi không hổ với những gì được truyền lại. Tiểu Bảo, ta ra đi rồi... vẫn thực sự rất yên tâm.Y cúi xuống toan đỡ đứa bé này lên, ai ngờ nghe tiếng Phương Tiểu Bảo nói khẽ gì đó. Lý Liên Hoa nghi hoặc ghé sát tai- Ngươi nói gì cơ?- Sư...phụ..- Tiếng Phương Tiểu Bảo vừa nhỏ vừa đứt quãng khiến Lý Liên Hoa tưởng mình nghe nhầm, nhưng đến khi đứa nhỏ cúi xuống khấu đầu với y thật sâu thì y mới biết thì ra mình đã không nhầm lẫn, nó đây là...chính thức bái sư sao?- Phương Đa Bệnh, ngươi đây là muốn bái sư sao?- Ta.... ta... ta nghe lời, bái người làm thầy... Người...người có thể... đừng bỏ cuộc không? Có thể chịu cố gắng chữa bệnh không? - Đứa nhỏ dưới chân mình bỗng vỡ òa nức nở khiến Lý Liên Hoa càng bối rối không biết phải làm sao. Y giơ tay nâng chàng thiếu niên trước mặt, dáng vóc đã sớm vượt qua y, lúc này tròng mắt ngập nước, tiếng nức nở cũng không kềm được. Lý Tương Di có thể sẽ không đáp ứng chuyện này chỉ vì màn khóc lóc trước mặt, nhưng Lý Liên Hoa thì, thôi vậy- Được, được, vi sư hứa với ngươi, ta cố gắng chữa bệnh. Được không?- Thật sao?- Đứa nhỏ đưa tay quệt nước mắt, bình minh như bừng lên trong dáng điệu chân thành ấy- Thật, thật hết. Ta có gạt ngươi bao giờ... À thì lâu rồi ta đâu có gạt ngươi.- Được ạ!Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh hồi lâu, lòng y cũng rất mâu thuẫn. Con đường này vốn đã quá mệt mỏi, với y kết thúc sinh mệnh cũng là một sự giải thoát nhưng đứa trẻ trước mặt sao có thể nói bỏ là bỏ được. Đến đâu hay đến đó vậy, dù gì độc Bích Trà cũng không thể nói muốn giải liền có thể giải được. Nhìn đứa nhỏ trước mặt vui đến không kềm được nụ cười trên môi, y cũng thấy lòng nhẹ nhàng đi một chút- Tiểu Bảo, nếu đã chính thức bái ta làm thầy, có một số điều môn quy ta không thể làm trái. Mà ngươi cũng phải cân nhắc xem mình có thể chấp nhận hay không. Ngươi đi rót một ly trà lại đây. Phương Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi rót trà, khi cậu quay lại đã thấy Lý Liên Hoa ngồi nghiêm túc trên ghế gỗ bên cạnh bài vị, bên trên bàn còn đặt một hộp gỗ thon dài, cậu hơi đỏ mặt cúi đầu. Không phải Phương đại thiếu gia chưa từng nghe nói về nguyên tắc lập quy cũ của danh môn thế gia, các đời đệ tử ban đầu nhập môn đều phải rót trà cúi đầu, chịu giáo huấn. Vừa là để lập uy nghiêm sư trưởng, vừa là để răn đe, nhưng thường võ lâm thế gia đều nhập môn hộ từ còn rất bé, Phương Tiểu Bảo nay đã gần 20 tuổi, để cậu cúi đầu chịu trách đánh không phải chuyện gì dễ dàng. Khẽ ngước lên nhìn thì thấy Lý Liên Hoa dường như đã trở thành một con người khác, không phải người bạn cậu vẫn thường hi hi ha ha trước đây nữa. Một cảm giác uy nghiêm bỗng nhiên tỏa ra trên người y, khiến cậu không khỏi cảm thấy bị áp chế. Phương Tiểu Bảo khom người quỳ xuống, cung kính dâng trà. Lý Liên Hoa nhìn qua cậu, mỉm cười đưa tay nhận tách trà nói- Tiểu Bảo. Ta biết ngươi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, sớm đã không cần ta ràng buộc quản giáo, nhưng phàm làm việc làm người đừng nên quá chấp niệm, phải cho mình một đường lui. Việc của ta, của sư huynh ta cũng là một tấm gương cho ngươi sau này. Ngoài ra, vi sư vốn không muốn ước thúc ngươi, hôm nay lập quy củ, chỉ để nhắc nhở ngươi, làm việc, không được hại đến mình; làm người, càng không nên phản lại lương tâm bản thân. Những việc khác, tùy tâm mà tiến, nhớ rõ chưa?- Dạ Tiểu Bảo nhớ rõ- Ngoan, nay ta chỉ lập quy cũ năm thước, môn quy chỉ là tiểu trừng đại giới, Phương đại công tử đừng nên so đo quá- Y không nhịn được chọc thằng bé sớm đã đỏ mặt- Vâng... đồ nhi hiểuLý Liên Hoa lấy từ trong hộp dài ra một thanh thước mỏng, bước vòng ra sau lưng Phương Tiểu Bảo, đánh vào mông cậu năm thước thật mạnh. Người học võ, dù là nói tiểu trừng vẫn đau đến Phương đại thiếu gia xưa nay sống trong nhung lụa phải hít một hơi lạnh. Lạ thay, thằng bé vẫn quỳ đến ngoan ngoãn không than van một lời, chỉ khẽ hít hơi một chút.- Được rồi đứng lên đi, tối nay ta nấu cho ngươi một bữa ăn ngon- Và uống thuốc nữa ạ- Phương Tiểu Bảo đưa tay ra sau khẽ xoa nhẹ, xấu hổ nhưng vẫn không quên nhắc nhở- Được rồi, được rồi, đều nghe ngươi, nghe Tiểu Bảo nhà chúng ta hết. Có được không?(END)
Xin cúm ơn
*************
*************Núi Vân Ẩn chìm lắp trong mây, một đoạn đường nhỏ cũng làm Lý Liên Hoa kiệt sức thở dốc. Vẫn nhớ chỉ cách đây ít lâu, y có thể thoăn thoắt trèo đèo lội suối, như một con linh dương chạy khắp nơi, thế đó mà như đã cách một đời người. Y thong thả từng bước, nhìn ngắm cỏ cây, nghe tiếng suối vọng từ khe núi, chưa tới mức phải chống gậy, nhưng bước chân ngập ngừng của y đã khiến người bên cạnh nhất nhất chuẩn bị tư thế bảo vệ tức thì. Y mỉm cười lắc đầu nhìn Phương Đa Bệnh- Cử động nhiều một chút không có gì đáng ngạiĐây là lần thứ hai quay trở lại nơi này, cánh tay y đặt lên cửa vẫn không kềm được mà run rẩy. Mái nhà tuổi thơ, ngày đi y hãy còn là tráng chí thiếu niên, ngày trở về tuy tóc mai chưa điểm bạc nhưng sương tuyết đã sớm ghi dấu ấn đậm nét trong lòng người. Thời gian hạnh phúc của y, của sư huynh- y hy vọng Thiện Cô Đao đã từng có hạnh phúc chân thật trước khi sự ganh ghét cắn phá trái tim người- đều ở đây. Từng góc nhà, từng món đồ thuở bé đều khiến y cảm thấy mình được yêu thương, bao bọc, chở che. Linh vị sư phụ vẫn trang nghiêm ở đó, Lý Liên Hoa khẽ khàng quỳ xuống dập đầu thật lâu, từ bao giờ sư môn không còn là chốn quay về, thuở thiếu thời chưa biết trời cao biển rộng, ai cũng muốn xông pha giang hồ. Ngày đó sư phụ chưa từng cản trở y, có lẽ ngày rời thế gian này, người cũng chưa từng cảm thấy hối hận vì quyết định năm đó của mình. Phương Tiểu Bảo trầm ngâm đứng bên cạnh, lúc này có chút bối rối.Lý Liên Hoa đứng lên, nhìn bài vị một chốc, nhỏ giọng:- Tiểu Bảo, ngươi quỳ xuống dập đầu với sư tổ điPhương Tiểu Bảo ngây người, không phải cậu không muốn, nhưng cậu có chút bối rối trong mối quan hệ hiện tại. Đang lúc chưa biết phải xử lý mối quan hệ này sao cho phải, cậu nghe Lý Liên Hoa nói tiếp:- Ngươi có thể không nhận ta, không chính thức bái vào sư môn. Nhưng sư tổ một đời truyền thụ, võ công của ta hơn phân nửa là do người truyền cho, Dương Châu Mạn trong người ngươi, và cả trong tay nải kia nữa, một lạy này, người nhận nổi.Phương Tiểu Bảo cung kính quỳ xuống dập đầu, tròng mắt nhẹ nhàng hoe đỏLý Liên Hoa sau lưng y đốt một nén nhang- "Sư phụ, đệ tử bất hiếu nay đưa Tiểu Bảo trở về ra mắt người. Tuy nó không phải là đồ đệ của con, nhưng võ công tâm pháp vẫn nên quy về sư môn. Người một đời danh tiếng, một thân tuyệt nghệ không nên để thất truyền ở con. Đệ tử không phúc phận, chỉ mong Tiểu Bảo sẽ thay con làm rạng danh sư môn, khiến môn phái truyền thừa một phần tuyệt học"- Ngươi đứng lên đi, sau này vẫn nên quy về môn hộ. Tuy ta không có phúc phận chân chính nhận ngươi, nhưng ngươi không hổ với những gì được truyền lại. Tiểu Bảo, ta ra đi rồi... vẫn thực sự rất yên tâm.Y cúi xuống toan đỡ đứa bé này lên, ai ngờ nghe tiếng Phương Tiểu Bảo nói khẽ gì đó. Lý Liên Hoa nghi hoặc ghé sát tai- Ngươi nói gì cơ?- Sư...phụ..- Tiếng Phương Tiểu Bảo vừa nhỏ vừa đứt quãng khiến Lý Liên Hoa tưởng mình nghe nhầm, nhưng đến khi đứa nhỏ cúi xuống khấu đầu với y thật sâu thì y mới biết thì ra mình đã không nhầm lẫn, nó đây là...chính thức bái sư sao?- Phương Đa Bệnh, ngươi đây là muốn bái sư sao?- Ta.... ta... ta nghe lời, bái người làm thầy... Người...người có thể... đừng bỏ cuộc không? Có thể chịu cố gắng chữa bệnh không? - Đứa nhỏ dưới chân mình bỗng vỡ òa nức nở khiến Lý Liên Hoa càng bối rối không biết phải làm sao. Y giơ tay nâng chàng thiếu niên trước mặt, dáng vóc đã sớm vượt qua y, lúc này tròng mắt ngập nước, tiếng nức nở cũng không kềm được. Lý Tương Di có thể sẽ không đáp ứng chuyện này chỉ vì màn khóc lóc trước mặt, nhưng Lý Liên Hoa thì, thôi vậy- Được, được, vi sư hứa với ngươi, ta cố gắng chữa bệnh. Được không?- Thật sao?- Đứa nhỏ đưa tay quệt nước mắt, bình minh như bừng lên trong dáng điệu chân thành ấy- Thật, thật hết. Ta có gạt ngươi bao giờ... À thì lâu rồi ta đâu có gạt ngươi.- Được ạ!Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh hồi lâu, lòng y cũng rất mâu thuẫn. Con đường này vốn đã quá mệt mỏi, với y kết thúc sinh mệnh cũng là một sự giải thoát nhưng đứa trẻ trước mặt sao có thể nói bỏ là bỏ được. Đến đâu hay đến đó vậy, dù gì độc Bích Trà cũng không thể nói muốn giải liền có thể giải được. Nhìn đứa nhỏ trước mặt vui đến không kềm được nụ cười trên môi, y cũng thấy lòng nhẹ nhàng đi một chút- Tiểu Bảo, nếu đã chính thức bái ta làm thầy, có một số điều môn quy ta không thể làm trái. Mà ngươi cũng phải cân nhắc xem mình có thể chấp nhận hay không. Ngươi đi rót một ly trà lại đây. Phương Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi rót trà, khi cậu quay lại đã thấy Lý Liên Hoa ngồi nghiêm túc trên ghế gỗ bên cạnh bài vị, bên trên bàn còn đặt một hộp gỗ thon dài, cậu hơi đỏ mặt cúi đầu. Không phải Phương đại thiếu gia chưa từng nghe nói về nguyên tắc lập quy cũ của danh môn thế gia, các đời đệ tử ban đầu nhập môn đều phải rót trà cúi đầu, chịu giáo huấn. Vừa là để lập uy nghiêm sư trưởng, vừa là để răn đe, nhưng thường võ lâm thế gia đều nhập môn hộ từ còn rất bé, Phương Tiểu Bảo nay đã gần 20 tuổi, để cậu cúi đầu chịu trách đánh không phải chuyện gì dễ dàng. Khẽ ngước lên nhìn thì thấy Lý Liên Hoa dường như đã trở thành một con người khác, không phải người bạn cậu vẫn thường hi hi ha ha trước đây nữa. Một cảm giác uy nghiêm bỗng nhiên tỏa ra trên người y, khiến cậu không khỏi cảm thấy bị áp chế. Phương Tiểu Bảo khom người quỳ xuống, cung kính dâng trà. Lý Liên Hoa nhìn qua cậu, mỉm cười đưa tay nhận tách trà nói- Tiểu Bảo. Ta biết ngươi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, sớm đã không cần ta ràng buộc quản giáo, nhưng phàm làm việc làm người đừng nên quá chấp niệm, phải cho mình một đường lui. Việc của ta, của sư huynh ta cũng là một tấm gương cho ngươi sau này. Ngoài ra, vi sư vốn không muốn ước thúc ngươi, hôm nay lập quy củ, chỉ để nhắc nhở ngươi, làm việc, không được hại đến mình; làm người, càng không nên phản lại lương tâm bản thân. Những việc khác, tùy tâm mà tiến, nhớ rõ chưa?- Dạ Tiểu Bảo nhớ rõ- Ngoan, nay ta chỉ lập quy cũ năm thước, môn quy chỉ là tiểu trừng đại giới, Phương đại công tử đừng nên so đo quá- Y không nhịn được chọc thằng bé sớm đã đỏ mặt- Vâng... đồ nhi hiểuLý Liên Hoa lấy từ trong hộp dài ra một thanh thước mỏng, bước vòng ra sau lưng Phương Tiểu Bảo, đánh vào mông cậu năm thước thật mạnh. Người học võ, dù là nói tiểu trừng vẫn đau đến Phương đại thiếu gia xưa nay sống trong nhung lụa phải hít một hơi lạnh. Lạ thay, thằng bé vẫn quỳ đến ngoan ngoãn không than van một lời, chỉ khẽ hít hơi một chút.- Được rồi đứng lên đi, tối nay ta nấu cho ngươi một bữa ăn ngon- Và uống thuốc nữa ạ- Phương Tiểu Bảo đưa tay ra sau khẽ xoa nhẹ, xấu hổ nhưng vẫn không quên nhắc nhở- Được rồi, được rồi, đều nghe ngươi, nghe Tiểu Bảo nhà chúng ta hết. Có được không?(END)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me