Dong Nhan Lien Hoa Lau
Tất Mộc Sơn nhìn Phương Tiểu Bảo từ đầu đến chân, sau đó bước đến, bỏ qua Lý Liên Hoa vẫn còn đang không dám ngẩng đầu, khẽ đưa tay nâng Phương Tiểu Bảo lên.- Con tên là gì? - Lão nhân gia mỉm cười từ ái, hơi thở thuần hậu, giọng nói nhẹ nhàng như thể người vừa lần lượt tung ra trọng chiêu không phải là ông ấy.- Dạ, con tên là Phương Đa Bệnh. Nhũ danh... nhũ danh Tiểu Bảo.- Phương Tiểu Bảo có chút ngại ngùng, nhũ danh dù sao cũng là một chuyện riêng tư của cậu và sư phụ, nhưng sư tổ, cũng là người nhà vậy- Ta nghe nói, con là con trai của Thiện Cô Đao?Lúc này, Phương Tiểu Bảo cúi đầu càng thấp. Phải, cậu là con trai của kẻ khi sư diệt tổ, là con trai của người nhẫn tâm hại luôn ân sư thụ nghiệp của mình, hại huynh đệ, tàn sát võ lâm. Mà người ân sư ấy vẫn đứng đây vẫn rất nhẹ nhàng hỏi han. Phương Đa Bệnh nhất thời luống cuống quỳ xuống, đầu áp sát đất- Sư tổ, con xin lỗi, phụ thân con, hắn, hắn... - Nói đến đây cậu càng không biết phải nói gì. Những vấn vít trong lòng bỗng nhiên như một sự tủi thân dâng lên trong lòng. Tất Mộc Sơn lắc đầu cười hiền hòa.- Thằng bé ngốc này, chuyện của phụ thân con thì có liên quan gì đến con. Là con ép hắn làm như vậy hay là con có thể cản hắn ta. Chuyện của ai thì chỉ liên quan đến người đó, ta nghe Cầm Bà nói, con là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, xem ra thì quả không sai. Đi, kể cho sư tổ nghe chuyện của con- Tất Mộc Sơn thân thiết nắm tay Phương Tiểu Bảo dắt đi, chưa hề liếc mắt đến Lý Liên Hoa vẫn quỳ bất động ở đó. Phương Đa Bệnh nắm lấy tay ông: - Sư tổ, còn ... Lý Liên Hoa?- Con nói ai?- Dạ... ý con là... còn sư phụ?- Cậu ngượng ngùng gãi đầu, bình thường xưng hô với Lý Liên Hoa tùy ý cũng quen, bắt gặp ánh mắt có phần trách móc của Tất Mộc Sơn, cậu chợt nhận ra hình như mình được y chiều chuộng đã quen, bất giác cảm thấy chua xót trong lòng- Sư tổ, sư phụ còn chưa đứng lên đâu.- Kệ nó, cứ để nó quỳ- Tất Mộc Sơn lạnh giọng, tay kéo Phương Đa Bệnh rời đi. Cậu lắc đầu không đành lòng- Không được, sư tổ... Lý... sư phụ còn bị thương.- Chút ít thương thế đó sao làm khó được Tứ cố môn môn chủ, độc Bích Trà nó còn có thể chịu đựng một mình mười năm, huống chi chút thương thế nhỏ nhoi này... - Giọng nói còn lạnh hơn tuyết sương, phủ xuống bóng dáng bất chợt có chút run rẩy của Lý Liên Hoa, Phương Tiểu Bảo càng không thể tùy theo, cậu ngước đôi mắt cún con nhìn Tất Mộc Sơn, dùng hết tuyệt kỹ của mình lắc lắc tay ông- Sư tổ, sư phụ còn bị thương nha!- Cút vào trong nhà mà quỳ!- Tất Mộc Sơn cuối cùng phải chịu thua, bỏ lại một câu cho Lý Liên Hoa sau đó dứt khoát kéo tay Tiểu Bảo trở về nhà, thân thiết hỏi han.*************Phương Tiểu Bảo đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, như trên đống lửa. Bóng dáng Lý Liên Hoa đĩnh bạc quỳ ở gian nhà trong càng khiến cậu xót không nỡ rời mắt. Sư tổ hỏi han, cậu không dám không đáp lời, nhưng câu chuyện ngày càng ngắt quãng do đầu óc cậu bé nào có còn ở đây. Thật ra, Tất Mộc Sơn mười năm qua chưa hề chết, sau khi truyền hết chân khí cho Thiện Cô Đao, sức tàn lực kiệt, quy ẩn dưỡng thương. Tuy nhiên, sống chết chưa rõ, Cầm Bà cũng không tiện gieo cho Lý Liên Hoa một chút hy vọng nào, con người, hy vọng luôn đi kèm với những đau thương khi thất vọng. Sau hơn mười năm, Tất Mộc Sơn cuối cùng đạt thành đại tựu, có thể trở về đoàn tụ cùng gia đình, âu cũng là một kì tích.Chuyện giữa Lý Liên Hoa và sư tổ, Phương Tiểu Bảo đương nhiên không dám chen ngang. Nhưng không dám thì không dám, đau lòng sao có thể nói không là không. Khi Cầm Bà ra gọi mọi người vào ăn cơm, Phương Tiểu Bảo không thể nhịn được nữa, cúi người lay lay ống tay áo Tất Mộc Sơn- Sư tổ, sư phụ còn chưa ăn cơm!Người ta nói cách đời thân cũng chẳng sai, chỉ thấy Tất Mộc Sơn quay sang cưng chiều vỗ đầu cậu bé- Được, gọi cả nó đứng lên ăn cơm!Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí hơi có phần kì lạ, có người cắm cúi ăn, có người thong thả, cũng có người nuốt không trôi. Món ăn tuy ngon, người nhà đầy đủ, nhưng tâm sự trùng trùng của mỗi cá nhân khiến vị cơm không còn ngon như mọi ngày. Lý Liên Hoa âm thầm ăn cơm, Phương Tiểu Bảo không liến thoắng như thường ngày, chỉ len lén gắp đồ ăn vào đầy chén y, đầy hàm ý an ủi. Lý Liên Hoa cười nhẹ vỗ vỗ chân đứa nhỏ, có những lúc đúng là ngoan không chỗ nào chê được. Suốt bữa cơm, Tất Mộc Sơn không hề nói gì, dường như không biết tất cả lớn nhỏ trên mâm ăn đều chờ động thái của ông. Hết bữa cơm, ông cũng chỉ đứng dậy đi vào phòng, để lại một câu nói vô thưởng vô phạt- Có chuyện gì ngày mai lại nói!*******************Sáng sớm hôm sau, Phương Tiểu Bảo hậm hực cự tuyệt mệnh lệnh hạ sơn mua đồ của sư phụ, cậu không ngốc đương nhiên biết vì sao Lý Liên Hoa phải đẩy cậu đi chỗ khác. Cậu ở đây ít nhất còn có thể thay y cầu tình, không phải vậy sao. Lý Liên Hoa nói một không hai, xua cậu xuống núi, còn nói dám trở về sớm thì đừng trách y không niệm tình thầy trò. Phương đại công tử chưa từng dùng khinh công với tốc độ như thế này, chỉ hơn một canh giờ đã hộc tốc tay ôm tay xách trở về Vân Ẩn Sơn, tiếng trách mắng của Tất Mộc Sơn vang vọng từ nhà tranh, chọc vào tai cậu từng câu, từng câu nhói lòng:- Tứ cô môn môn chủ chẳng phải sớm đã thành danh, cần gì phải quay về xó xỉn này làm gì? Nếu ngươi gì cũng không cần, một lòng tìm chết, thì hà cớ gì phải cầu xin ta cho ngươi một đường quay lại sư môn?Phương Tiểu Bảo dừng chân cách nhà tranh một khoảng, cậu rơm rớm nước mắt ngồi sụp xuống, hay tay bó gối, lòng đau như cắt mà nghe từng lời thổn thức nhận sai của Lý Liên Hoa. Tất Mộc Sơn là người thẳng thắn, ông không vòng vo, không thử lòng, đơn giản là giận đến cả người run bần bật, hai đệ tử, đứa này không nên thân, đứa kia cũng không biết nghĩ, đúng là khiến người già như ông chết cũng không yên. Nhìn đứa nhỏ một lần lại một lần dập đầu như trống bổi, nhìn nó lúc xuống nuối một thân tinh thần phơi phới niên thiếu phong hoa, nay tuổi chưa già mà tóc mai chớm bạc, thần tình đau thương, là sư là phụ, ai có thể không đau lòng.- Tương Di, chẳng phải ta đã từng nói, Vân Ẩn Sơn mãi mãi là nơi ngươi quay về, vì sao!Phương Tiểu Bảo trong lòng khó chịu, cậu cảm thấy những lời này sư phụ từng mắng mình, hiện tại một vòng tuần hoàn lại quay về trên người Lý Liên Hoa. Tâm tình của y khi ấy, cậu đã hiểu, chỉ là hiện giờ, có lẽ sư phụ cậu càng vì thấu hiểu tấm lòng sư tổ mà thêm tự trách hay sao. - Sư phụ, con biết sai rồi! Sư phụ, người muốn trách muốn phạt, Tương Di không dám nửa lời oán hận, chỉ xin sư phụ bớt giận, con sai rồi! - Giọng nhận sai chịu phạt của Lý Liên Hoa khản đặt, từng lời từng lời như dùi nhọn đâm thẳng vào lòng Phương Tiểu Bảo. Cậu chừng gặp một Lý Tương Di cao ngạo phóng khoáng, từng đối ẩm với Lý Liên Hoa lắm mưu nhiều kế, từng hành tẩu với một Lý thần y ngang tàng tự tại; nhưng cậu chưa từng thấy một sư phụ yếu đuối như thế này. Cho dù là rất lâu về trước, độc Bích Trà tàn phá cơ thể, Lý Liên Hoa vẫn một mực oằn mình chống đỡ, cho dù mất hết lý trí vẫn chưa tỏ ra khiếp nhược. Nay trở về trong vòng tay sư phụ, cậu bỗng nhận ra y cũng chỉ là một con người như bao người khác, mong được vỗ về, mong được tha thứ. Nước mắt Phương Tiểu Bảo càng lúc rơi xuống càng nhiều.Bỗng Phương Tiểu Bảo cảm nhận được một luồng chưởng lực xé gió, đánh về phía Lý Liên Hoa. Chưởng lực nhanh như bão táp, hướng về phía vào lồng ngực của y, mấy chục năm công lực của Tất Mộc Sơn nào phải trò đùa. Phương Tiểu Bảo càng không kịp suy nghĩ làm sao dùng vài năm công lực cỏn con của cậu có thể đấu lại với mấy chục năm thành tựu của sư tổ thì đã như một vệt sáng bay thẳng vào phòng. Chỉ nghe hự lên một tiếng, chưởng của Tất Mộc Sơn đánh vào ngực Lý Liên Hoa, khiến y ho ra một búng máu bầm; chưởng của Phương Tiểu Bảo đánh vào ngực Lý Mộc Sơn bị ông dễ dàng hóa giải, mà chưởng còn lại của Lý Liên Hoa vừa vặn đẩy cậu bé bắn hẳn ra cửa, té xuống đám cỏ trước sân.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me