Dong Nhan Thanh Thoi Thu The Chung Dien Sinh Sinh Te
Ngẩng đầu thì thấy bầu trời trong xanh, cúi đầu thì lại thấy đất đai màu mỡ, ngang tầm mắt thì chỉ có cây cối dày đặc xanh mướt, lần đầu tiên ở trong tình cảnh lạ lẫm này khiến Chung Cửu Linh không khỏi cau mày khó hiểu.Chung Cửu Linh vốn lớn lên trong thời tận thế. Thời đại của cô là thời đại của thiên tai, dịch bệnh, zombie, thú đột biến rồi quái vật, nói chung là cứ thảm họa tận thế nào là thời đại của cô đều sẽ có hết. Lớn lên trong tình cảnh đó, Chung Cửu Linh muốn sống sót hiển nhiên phải trả một cái giá tương xứng.Năm tám tuổi, cô và trẻ con cùng tuổi đã bị chính phủ bắt đi và trở thành chuột bạch thí nghiệm cho việc cải tạo gen nhằm giúp con người mạnh mẽ để thích nghi được với cuộc sống tận thế hiện tại. Trải qua rất nhiều rất nhiều công cuộc nghiên cứu vô nhân đạo cực kỳ đau đớn, Chung Cửu Linh đã vươn lên tất cả và trở thành vật thí nghiệm xuất sắc nhất từng được tạo ra khi chỉ mới mười sáu tuổi. Sau đó, thay vì cống hiến sức mình cho chính phủ, cô đã giết sạch cả căn cứ nghiên cứu rồi bỏ trốn.Tất nhiên, chính phủ sẽ không để con chuột hoàn hảo nhất mà mình dày công tốn sức nhiều năm để tạo ra bỏ trốn như vậy. Họ phát lệnh truy nã cô khắp nơi, Chung Cửu Linh cũng nhiều lần bị bắt nhưng rồi lại thành công trốn thoát. Lần này cũng vậy, trong lúc bị người của chính phủ truy bắt, cô đã nhảy xuống một hẻm núi để thoát thân. Tuy nhiên, thay vì chỉ thoát thân bình thường như mọi lần, lần này hình như cô đã thoát sang thế giới bên kia theo đúng nghĩa đen.Bởi vì thế giới mà Chung Cửu Linh đang sống đã bị ô nhiễm nặng nề. Đừng nói là trời xanh mây trắng hay cây cối xanh mượt mà như thế này, chỉ mỗi việc thở thôi cũng đã khó khăn vô cùng. Vậy mà giờ đây trước mặt cô lại là một cánh rừng già rậm rạp tươi tốt, nếu không phải cơ thể vẫn còn đầy rẫy vết thương khiến cô đau đến mặt mày nhăn nhó thì Chung Cửu Linh sẽ tin ngay mình đang nằm mơ.Biết rõ thế giới mình sống đã tồi tệ như thế nào nên Chung Cửu Linh sẽ không cho rằng đây vẫn còn là Trái Đất. Trái Đất cô từng sống đã không còn xinh đẹp như trong sách giáo khoa nhờ vào sự tàn phá của con người, vậy nên đây hẳn phải là một hành tinh khác hoặc là một thế giới tồn tại song song nào đó với Trái Đất rồi.
Không lẽ hẻm núi mà mình nhảy xuống là một cánh cổng không gian có thể dịch chuyển người khác sang hẳn một chiều không gian khác luôn sao?Chung Cửu Linh thầm nghĩ.Nếu nói vậy thì có khi nào đám người của chính phủ cũng sẽ đến đây không?Cô lập tức xoay người lại, mắt cẩn thận quan sát xung quanh xem có tên lính nào đuổi theo mình tới tận đây không. Nhưng hình như người may mắn được cổng không gian chọn trúng chỉ có mỗi mình cô, bởi vì Chung Cửu Linh nhìn mãi vẫn không thấy người nào xuất hiện.Đến đây, sự đau đớn của vết thương mà cô cố kiềm lòng nén đau bắt đầu vùng lên. Chung Cửu Linh đau đến ngồi sụp xuống, máu tươi cứ róc rách chảy xuống từ các miệng vết thương khiến cô chóng hết cả mặt.Con người mất máu quá nhiều thì sẽ chết, nhưng thân là thí nghiệm hoàn hảo nhất từng được nghiên cứu ra thì chẳng mấy chốc cô sẽ tự khôi phục toàn bộ lượng máu đã mất và lành lại mọi vết thương. Tuy nhiên, trước khi cô kịp chữa hết vết thương trên người, Chung Cửu Linh dự là phải ngất đi một lúc vì về cơ bản, xuất phát điểm của cô vẫn là con người. Không một con người nào có thể mất ngần ấy máu mà vẫn tỉnh táo bình thường, kể cả cô cũng không thể.Vậy nên trước khi bản thân ngất đi, cô nhất định phải tìm được một chỗ an toàn để trú ẩn. Mặc dù nơi này không còn là hành tinh cô từng sống nhưng ai biết được nó có tồn tại mối nguy hiểm nào khác hay không. Trải qua bao nhiêu sóng gió, Chung Cửu Linh đã không còn dễ dàng mơ mộng như thuở đầu mới được tự do nữa rồi.Cơ mà mẹ nó, đau quá!Khẽ nghiến răng khi vết thương trên người lại nhói lên đau đớn, Chung Cửu Linh phải dùng hết sức bình sinh kiềm lại mới không cất tiếng kêu rên. Hai mắt cô đang mờ dần vì cơ thể đã đi quá sức chịu đựng, nếu còn không tìm được chỗ ẩn náu thì e là sẽ ngất xỉu giữa rừng thật mất."Soạt"Một tiếng động nhẹ như gió vô tình lướt qua lá khô. Với thính lực đã qua nhiều nghiên cứu cải tiến của Chung Cửu Linh, cho dù có là tiếng kim rơi thì cô cũng có thể nghe được. Ngay lập tức, cô liền đứng bật dậy và mở to mắt để xác định mục tiêu vừa xuất hiện.Mục tiêu vừa xuất hiện không phải người mà là một con báo, một con báo đốm siêu to khổng lồ. Đã trải qua thời kỳ tận thế nơi sư tử còn có cánh để bay nên việc một con báo đốm to gấp ba lần kích cỡ báo đốm thông thường xuất hiện đã không còn có thể làm Chung Cửu Linh ngạc nhiên. Điều khiến cô ngạc nhiên ở đây chính là sợi dây đeo đá đỏ trên cổ báo đốm và ánh mắt si mê nó dùng để nhìn cô. Mắt nó có màu vàng kim, con ngươi màu nâu co thành một đường thẳng, điểm đặc trưng của thú họ mèo khi ra ngoài sáng. Nhưng ánh mắt thì lại ngẩn ra đầy si mê, có thể nói là còn có chút khờ dại ngỡ ngàng, đây là điều mà thú vật đột biến ở thời tận thế không thể nào có được.Và rồi, một chuyện còn khó tin hơn đã xuất hiện.Con báo đốm bỗng chụm người lại rồi thình lình biến thành một thiếu niên. Thiếu niên có mái tóc vàng như ánh mặt trời, mắt màu vàng kim với con ngươi màu nâu dẹt như mắt mèo, khuôn mặt cực kỳ khôi ngô tuấn tú với hai vạch đỏ nằm sát nhau bên má phải. Cả người cậu ta trần như nhộng, thân thể không quá vạm vỡ cường tráng nhưng vẫn thon thả mềm dẻo và có cả cơ ngực lẫn cơ bụng. Nhưng điều cần chú ý không phải ở đây, trọng điểm là tên này vừa từ một con báo đốm biến ra, tai và đuôi trên người vẫn còn đang ngoe nguẩy kia kìa.Kể cả khi đã trải qua rất nhiều chuyện khó tin trong tận thế, Chung Cửu Linh vẫn không thể tin chuyện mình vừa thấy là sự thật.Không, chờ đã, tình tiết này quen lắm. Hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.Từ từ, thế giới rừng rậm, báo đốm biến thành người, cái này rất chi là quen luôn.Chung Cửu Linh khó nhọc mở miệng. "Anh là ai?"Thiếu niên đẹp trai mở miệng cười, răng nhọn trắng như tuyết lóe ra ngoài thể hiện sự ranh ma.Hắn nói. "Ta tên Mạt Khắc, là giống đực của báo tộc."Rồi thôi đúng là nó rồi!Chuyện là thuở mới trốn khỏi căn cứ nghiên cứu của chính phủ, Chung Cửu Linh vì muốn trải nghiệm cuộc sống giống như các nữ sinh thời trước tận thế mà mình chưa từng trải qua nên cũng đã thử tìm đọc một vài loại tiểu thuyết thiếu nữ. Một trong đó có tên là 'Thảnh Thơi Thú Thế, Chủng Điền Sinh Sinh Tể'. Đây là một bộ tiểu thuyết NP kể về một cô gái tên Bạch Tinh Tinh vô tình xuyên đến thế giới thú nhân và có được bốn anh chồng báo, rắn, hổ, ưng. Chung Cửu Linh khi đó cũng không đọc hết quyển tiểu thuyết này vì trong một lần bỏ trốn, cô đã vô tình làm mất nó.Hai năm lăn lộn từ hiểm nguy này đến hiểm nguy khác khiến cô đã sớm quên gần hết tình tiết của bộ truyện này, hiện giờ hỏi lại thì cũng chỉ còn nhớ được đại khái. Nhưng cô vẫn còn nhớ tên của các nhân vật quan trọng của truyện, ví dụ như nữ chính là Bạch Tinh Tinh hay người chồng đầu tiên cô nàng gặp tên là Mạt Khắc, một thú nhân thuộc báo tộc.Sự trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn khiến Chung Cửu Linh có muốn tin hay không thì cũng phải tin. Bởi vì sự đau đớn trên người đã chứng minh rất rõ ràng cho cô rằng đây không phải là mơ mà hoàn toàn là sự thật.Cô xuyên không rồi.
(Hằng: gốc của bộ này là tiểu thuyết, Hằng thì chỉ mới đọc truyện tranh dạo gần đây vì nằm viện quá chán. Nếu các bộ có đọc qua rồi thì sẽ biết là nữ chính Bạch Tinh Tinh có 4 người chồng, trong đó anh báo Mạt Khắc là người gặp đầu tiên nhưng lại là người thường xuyên bị ăn hiếp và ít được coi trọng nhất. Mà Hằng thì lại thích Mạt Khắc nhất mới chết, điều đó đã khiến Hằng cảm thấy bất công cho Mạt Khắc. Anh ấy rất tốt, mặc dù ban đầu có hơi trẻ con và cưỡng ép nữ chính nhưng sau này anh đã thay đổi 180 độ và đối xử rất tốt với nữ chính kể cả khi cô có thương bạn đời khác hơn anh. Điều đó khiến sự bất công của nữ chính khiến Hằng dần cảm thấy cô không xứng với anh, vậy nên mới hạ quyết tâm viết ra bộ này. Bộ này viết ra là vì muốn Mạt Khắc đáng yêu của Hằng có một tình yêu duy nhất và xứng đáng với anh, điều đó sẽ khiến xuất hiện khá nhiều tình tiết không giống với nguyên tác hay còn gọi là ooc, mong các bạn có thể đón nhận. Chân thành cảm ơn các tình yêu rất nhiều❤️.)
Không lẽ hẻm núi mà mình nhảy xuống là một cánh cổng không gian có thể dịch chuyển người khác sang hẳn một chiều không gian khác luôn sao?Chung Cửu Linh thầm nghĩ.Nếu nói vậy thì có khi nào đám người của chính phủ cũng sẽ đến đây không?Cô lập tức xoay người lại, mắt cẩn thận quan sát xung quanh xem có tên lính nào đuổi theo mình tới tận đây không. Nhưng hình như người may mắn được cổng không gian chọn trúng chỉ có mỗi mình cô, bởi vì Chung Cửu Linh nhìn mãi vẫn không thấy người nào xuất hiện.Đến đây, sự đau đớn của vết thương mà cô cố kiềm lòng nén đau bắt đầu vùng lên. Chung Cửu Linh đau đến ngồi sụp xuống, máu tươi cứ róc rách chảy xuống từ các miệng vết thương khiến cô chóng hết cả mặt.Con người mất máu quá nhiều thì sẽ chết, nhưng thân là thí nghiệm hoàn hảo nhất từng được nghiên cứu ra thì chẳng mấy chốc cô sẽ tự khôi phục toàn bộ lượng máu đã mất và lành lại mọi vết thương. Tuy nhiên, trước khi cô kịp chữa hết vết thương trên người, Chung Cửu Linh dự là phải ngất đi một lúc vì về cơ bản, xuất phát điểm của cô vẫn là con người. Không một con người nào có thể mất ngần ấy máu mà vẫn tỉnh táo bình thường, kể cả cô cũng không thể.Vậy nên trước khi bản thân ngất đi, cô nhất định phải tìm được một chỗ an toàn để trú ẩn. Mặc dù nơi này không còn là hành tinh cô từng sống nhưng ai biết được nó có tồn tại mối nguy hiểm nào khác hay không. Trải qua bao nhiêu sóng gió, Chung Cửu Linh đã không còn dễ dàng mơ mộng như thuở đầu mới được tự do nữa rồi.Cơ mà mẹ nó, đau quá!Khẽ nghiến răng khi vết thương trên người lại nhói lên đau đớn, Chung Cửu Linh phải dùng hết sức bình sinh kiềm lại mới không cất tiếng kêu rên. Hai mắt cô đang mờ dần vì cơ thể đã đi quá sức chịu đựng, nếu còn không tìm được chỗ ẩn náu thì e là sẽ ngất xỉu giữa rừng thật mất."Soạt"Một tiếng động nhẹ như gió vô tình lướt qua lá khô. Với thính lực đã qua nhiều nghiên cứu cải tiến của Chung Cửu Linh, cho dù có là tiếng kim rơi thì cô cũng có thể nghe được. Ngay lập tức, cô liền đứng bật dậy và mở to mắt để xác định mục tiêu vừa xuất hiện.Mục tiêu vừa xuất hiện không phải người mà là một con báo, một con báo đốm siêu to khổng lồ. Đã trải qua thời kỳ tận thế nơi sư tử còn có cánh để bay nên việc một con báo đốm to gấp ba lần kích cỡ báo đốm thông thường xuất hiện đã không còn có thể làm Chung Cửu Linh ngạc nhiên. Điều khiến cô ngạc nhiên ở đây chính là sợi dây đeo đá đỏ trên cổ báo đốm và ánh mắt si mê nó dùng để nhìn cô. Mắt nó có màu vàng kim, con ngươi màu nâu co thành một đường thẳng, điểm đặc trưng của thú họ mèo khi ra ngoài sáng. Nhưng ánh mắt thì lại ngẩn ra đầy si mê, có thể nói là còn có chút khờ dại ngỡ ngàng, đây là điều mà thú vật đột biến ở thời tận thế không thể nào có được.Và rồi, một chuyện còn khó tin hơn đã xuất hiện.Con báo đốm bỗng chụm người lại rồi thình lình biến thành một thiếu niên. Thiếu niên có mái tóc vàng như ánh mặt trời, mắt màu vàng kim với con ngươi màu nâu dẹt như mắt mèo, khuôn mặt cực kỳ khôi ngô tuấn tú với hai vạch đỏ nằm sát nhau bên má phải. Cả người cậu ta trần như nhộng, thân thể không quá vạm vỡ cường tráng nhưng vẫn thon thả mềm dẻo và có cả cơ ngực lẫn cơ bụng. Nhưng điều cần chú ý không phải ở đây, trọng điểm là tên này vừa từ một con báo đốm biến ra, tai và đuôi trên người vẫn còn đang ngoe nguẩy kia kìa.Kể cả khi đã trải qua rất nhiều chuyện khó tin trong tận thế, Chung Cửu Linh vẫn không thể tin chuyện mình vừa thấy là sự thật.Không, chờ đã, tình tiết này quen lắm. Hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.Từ từ, thế giới rừng rậm, báo đốm biến thành người, cái này rất chi là quen luôn.Chung Cửu Linh khó nhọc mở miệng. "Anh là ai?"Thiếu niên đẹp trai mở miệng cười, răng nhọn trắng như tuyết lóe ra ngoài thể hiện sự ranh ma.Hắn nói. "Ta tên Mạt Khắc, là giống đực của báo tộc."Rồi thôi đúng là nó rồi!Chuyện là thuở mới trốn khỏi căn cứ nghiên cứu của chính phủ, Chung Cửu Linh vì muốn trải nghiệm cuộc sống giống như các nữ sinh thời trước tận thế mà mình chưa từng trải qua nên cũng đã thử tìm đọc một vài loại tiểu thuyết thiếu nữ. Một trong đó có tên là 'Thảnh Thơi Thú Thế, Chủng Điền Sinh Sinh Tể'. Đây là một bộ tiểu thuyết NP kể về một cô gái tên Bạch Tinh Tinh vô tình xuyên đến thế giới thú nhân và có được bốn anh chồng báo, rắn, hổ, ưng. Chung Cửu Linh khi đó cũng không đọc hết quyển tiểu thuyết này vì trong một lần bỏ trốn, cô đã vô tình làm mất nó.Hai năm lăn lộn từ hiểm nguy này đến hiểm nguy khác khiến cô đã sớm quên gần hết tình tiết của bộ truyện này, hiện giờ hỏi lại thì cũng chỉ còn nhớ được đại khái. Nhưng cô vẫn còn nhớ tên của các nhân vật quan trọng của truyện, ví dụ như nữ chính là Bạch Tinh Tinh hay người chồng đầu tiên cô nàng gặp tên là Mạt Khắc, một thú nhân thuộc báo tộc.Sự trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn khiến Chung Cửu Linh có muốn tin hay không thì cũng phải tin. Bởi vì sự đau đớn trên người đã chứng minh rất rõ ràng cho cô rằng đây không phải là mơ mà hoàn toàn là sự thật.Cô xuyên không rồi.
(Hằng: gốc của bộ này là tiểu thuyết, Hằng thì chỉ mới đọc truyện tranh dạo gần đây vì nằm viện quá chán. Nếu các bộ có đọc qua rồi thì sẽ biết là nữ chính Bạch Tinh Tinh có 4 người chồng, trong đó anh báo Mạt Khắc là người gặp đầu tiên nhưng lại là người thường xuyên bị ăn hiếp và ít được coi trọng nhất. Mà Hằng thì lại thích Mạt Khắc nhất mới chết, điều đó đã khiến Hằng cảm thấy bất công cho Mạt Khắc. Anh ấy rất tốt, mặc dù ban đầu có hơi trẻ con và cưỡng ép nữ chính nhưng sau này anh đã thay đổi 180 độ và đối xử rất tốt với nữ chính kể cả khi cô có thương bạn đời khác hơn anh. Điều đó khiến sự bất công của nữ chính khiến Hằng dần cảm thấy cô không xứng với anh, vậy nên mới hạ quyết tâm viết ra bộ này. Bộ này viết ra là vì muốn Mạt Khắc đáng yêu của Hằng có một tình yêu duy nhất và xứng đáng với anh, điều đó sẽ khiến xuất hiện khá nhiều tình tiết không giống với nguyên tác hay còn gọi là ooc, mong các bạn có thể đón nhận. Chân thành cảm ơn các tình yêu rất nhiều❤️.)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me