Dong Nhan Tokyo Revengers Thuy Lac Vo Tinh
Manjirou tỉnh giấc sau cơn ác mộng, cậu đưa ánh mắt vô định nhìn quanh khắp căn phòng. Dừng lại trên khung ảnh để trên bàn.Là tấm ảnh chụp những người các cậu những ngày đầu tiên thành lập Touman. Người chụp tấm ảnh này chính là, Miju Mizu.Manjirou mệt mỏi nằm nhoài lên bàn, cánh tay không tự chủ được mở hộc tủ ra. Dưới đáy hộc có một phông thư cũ kĩ bị ố vàng.Mới trôi qua có 2 năm, sợ rằng đối phương cái gì cũng quên hết rồi. Duy chỉ có cậu, ngày ngày đều đem bức thư đọc đi đọc lại, lặng lẽ mà khắc cốt ghi tâm."Kenchin, hôm nay chúng ta trốn học. Qua trường Takemichi rủ đi chơi đi."Hanagaki Takemichi ngẩn ngơ nhìn hai người đứng đầu Touman xuất hiện trước cửa phòng học lớp mình. Tuy đoạn giữa có chút xích mích cùng hiểu lầm, chung quy mọi thứ vẫn ổn thỏa.Ngồi trên đám cỏ xanh mướt, trước mặt là sông. Trên đầu là từng tầng mây trắng trôi nổi giữa bầu trời, Takemichi khẽ thả lỏng bản thân. Quên mất luôn sự sợ hãi và khó hiểu khi Mikey tiếp cận đến anh."Takemichi, mày biết không. Mày thực sự giống với anh trai của tao.""Touman cần những người như mày."Takemichi ngượng ngùng cười khan một tiếng, được ví von giống với anh trai của Mikey là một đãi ngộ khá kì lạ một chút. Tuy rằng có hơi chút căng thẳng, nhưng để người ta mở lời bảo "cần". Anh cũng không ngại hưởng thụ cảm giác này thêm một lát.Manjirou ngã lưng lên bãi cỏ xanh mướt, bỗng nhiên lầm bầm một câu."Không biết khi nào cậu ấy mới trở về.""Hả? Mày nói ai cơ?!" Takemichi nghe không rõ lắm, quay đầu hỏi lại.Draken ngồi ngay cạnh đó cũng nghe được lời cậu nói, nhíu mày hỏi lại:"Mày nói Mii à?""Ừ."Takemichi hiếu kì, "Mii" này là ai? Theo điều tra của Naoto thì xung quanh Mikey hình như đâu có ai có cái tên này? Nếu thật sự là người quen của hai người bọn họ, vậy thì anh có thể lợi dụng để thay đổi tương lai của Touman rồi."Cậu ta là ai thế?"Draken không biết nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên lại cười:"Cậu ta là một người khác mày hoàn toàn đó Takemichi. Thậm chí còn không đỡ nổi một đấm của tao."Anh nghe vậy liền nổi lên hứng thú, không đỡ nổi 1 đấm? Vậy thì chẳng phải yếu lắm sao? Một người còn yếu hơn anh lại có thể làm bạn của Mikey ư?--------------------"Đánh chứ?""Chúng hơn Touman 2 thế hệ. Và không thể chỉ vì vậy mà chúng ta ra tay, chuyện đó cũng làm phiền mọi người. Nhưng cay cú lắm, Mikey ạ.""Đó không phải là chuyện tao hỏi. Đánh, hay không?""Tao muốn đánh! Tao muốn giết chết hết bọn nó!!""Đúng như tao nghĩ nhỉ?""Xử lí bọn Mobius đó! Quyết chiến ở lễ hội Musashi ngày 3 tháng 8.""Có thể ngừng giao chiến... với bọn Mobius không?""Xin lỗi vì đã xen vào chuyện nội bộ. Nhưng đừng có liên mồm gọi cái tên Mobius đó, lũ trẻ ranh!""Chỉ cần có tao ở phía sau, Touman sẽ chẳng có ai thua cả!""Draken và Mikey đã cãi nhau, hiện tại Touman bị chia làm 2 phe."Tối ngày 3/8/2005"Mày làm sao hay thế Takemichi? Tao là đội trưởng mà cũng không ngăn được bọn họ.""Peyan và Mobius hợp lực, muốn săn Draken.""Takemichi, nhờ mày chăm sóc Draken giúp tao.""Tao cược Takemichi 100 triệu yên."Trời mưa xối xả, hất sạch lên mặt Takemichi, đau rát.Mang vết thương đau nhức ở bàn tay đứng dậy, anh cảm thấy cả người mình đều đau đến ê ẩm. Giống như là mới bị xe lu ủi qua một lượt.Khó khăn đứng vững trên mô đất, Takemichi mệt nhoài mở mắt. Không hiểu nghĩ ngợi cái gì, lại đột nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn."Draken-kun, thiên quốc là một nơi như thế nào nhỉ?"Draken không nhìn tới anh, đưa tay ôm lấy miệng vết thương trên bụng mà cười nhạt:"Mày sẽ xuống dưới âm phủ thôi.""Haha, tao không có làm cái gì xấu xa hết."Tụi Mobius chướng mắt nhìn hai người bọn họ đứng dậy, cười gằn một tiếng liền xông lên.Mizu ngồi trên xe nhìn dòng người qua lại, nước mưa xối lên mặt kính. Bên ngoài phút chốc liền trở nên mờ nhạt.Diện trên người trang phục Yukata cho buổi lễ hội, cô chán chường ngâm dài:"Hừm, tưởng sẽ đi chơi lễ hội được. Nào ngờ lại mưa nhỉ."Người đàn ông lái xe phía trước nhìn qua gương chiếu hậu. Hắn chính là nam nhân tóc trắng 5 năm trước đến nhà Miju chọc cô một trận tơi bời kia."Dự báo thời tiết đã báo mưa, chỉ là cô không chịu xem thôi.""Mới về nhà, ai rãnh rỗi đi mò dự báo làm gì."Mizu nghiên đầu, dựa cả người lên cánh cửa xe oto. Ánh mắt chăm chăm nhìn ra ngoài đường tấp nập."Khoan đã Nakajima, dừng xe!"Cô vội lên tiếng, hạ cửa xe xuống nhìn. Nakajima cũng vội vàng thắng xe lại, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô.Sau khi xác định xong xuôi đối phương, Mizu liền vội vàng mở cửa xe chạy ngay ra ngoài."Tiểu thư, cô đang làm cái gì?"Nakajima vội vàng đưa tay ra bắt lại, nghiêm túc nhìn thẳng cô:"Nếu cô còn muốn giao lưu với bọn họ thì ngưng ngay đi. Việc của cô là trở về thừa kế gia tộc, cô khác với thiếu gia Kento.""Khác cái gì mà khác!" Mizu dùng tay ra, tức giận mắng:"Chuyện của tôi chưa đến việc anh cần nhúng tay vào."Nakajima nhìn cô, hơi hơi thở dài rồi lấy trong xe ra chiếc ô, đưa đến:"Vậy thì ít nhất hẵn cầm theo cái này, đừng để bản thân bị cảm."Mizu ngập ngừng đưa tay nhận lấy, lại hạ giọng:"Gọi một chiếc xe cứu thương tới, lấy địa vị của Miju gọi xe cứu thương tới. Chậm nhất là 5 phút.""Tôi sẽ sắp xếp."Nghe được câu trả lời thỏa đáng, cô chạy vội tới chỗ họ.Chết tiệt Draken, mới có 2 năm trôi qua mà cao thấy ớn. Suýt nữa cô đã không nhận ra, may là có cái kiểu tóc nghìn năm có một của hắn. Chả biết lớn tướng thế rồi mà còn làm ba cái trò trẻ con gì mà để bị đâm một nhát thế kia.Giờ thì có vẻ còn sức để chống trả, nhưng trời mưa như thế này. Vết thương hở bị nhiễm trùng mà còn thêm cảm mạo thì trời cũng chẳng cứu hắn được.Trời không cứu được, cô cứu!Draken cảm thấy tầm mắt mình ngày càng mờ dần, cả cơ thể mềm oặt có thể khụy xuống bất cứ lúc nào. Tuy Kiyomasa đã bị hạ gục, mấy tên khốn Mobius kia vẫn dai nhách cắn không buông."Lũ chó tụi mày, hôm nay chết chắc rồi. Draken! Tao sẽ giết chết mày!"Lúc Mizu đi tới, trùng hợp thay lại nghe thấy câu này. Cô tức đến mức cười một tiếng, hạ ô xuống, vẫy nước mưa đi bớt."Mày bảo, mày muốn giết ai?"Một thanh âm quá đỗi lạ lẫm với mọi người nhưng lại cực kì thân thuộc với Draken vang lên. Hắn như có như không không tin được quay đầu nhìn lại, đôi đồng tử ngay lập tức co lại."Mày rốt cuộc cũng chịu về rồi, Mii."Ema và Tachibana Hinata sợ sệt đứng cách đó không xa. Ema ngay khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, giống như tất cả mọi sợ hãi đều bị xua tan hết. Bóng tối bị cuốn đi, nhườn chỗ cho ánh thái dương soi tới."Mii... về rồi.... rốt cuộc cũng về rồi... may quá, thật may quá..."Hinata tuy không hiểu gì, nhưng thấy Ema thả lỏng ra. Bất giác bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cũng chẳng biết mình vì cái gì mà nhẹ nhõm.Takemichi nghe thấy cái tên từng được nhắc đến kia, xoay đầu nhìn lại. Vậy mà lại là một cô gái, một cô gái diện phục trang yukata màu lam nhạt. Mái tóc bạc xanh xinh đẹp cùng đôi đồng tử ánh kim. Khuôn mặt ấy lạnh lẽo và đáng sợ, chăm chăm nhìn thẳng vào lũ Mobius.Người này chính là Mii, một kẻ trái ngược hoàn toàn với anh. Không đỡ nổi một đấm của Draken, là một kẻ yếu.Một kẻ yếu, làm sao lại có khí thế như thế này?Mizu nhàn nhạt bước tới mấy bước, nhìn Draken khó chịu ôm chặt lấy bụng nhưng vẫn đưa cho cô một khuôn mặt đắc thắng cười cười. Đột nhiên cô lại thấy tức giận, không tự chủ siết chặt ô trên tay."Là ai đâm cậu?"Mizu vẫn giữ cái xưng hô tớ-cậu như trước đây, cô không tính đổi, cũng không tập đổi. Cho dù xưng hô mày tao có ngầu hơn hay không. Mày tao, là xưng hô để dành cho kẻ khác rồi."Là Kiyomasa." Takemichi không tự chủ được mà lên tiếng đáp lời, cô gái này rất khác Mikey. Nhưng cái khí thế do cô đem lại, tuyệt đối cũng là của bậc đế vương."Kiyomasa là ai?"Mizu hỏi, cũng không để cho ai trả lời. Quay người lại đối diện với Mobius, cầm lấy cán đập mạnh mũi ô xuống đất:"Tao cũng không quan tâm lắm, đập hết tụi mày ra bã là được. Ema, đừng gọi cảnh sát đến nhé. Để chị cưng cho tụi chó này biết thế nào là lễ độ đã."-------------
Thích thì chiều ra thêm chương, không thích thì mai ahihi.Truyện chỉ đăng trên Mangatoon (Charlotte Akita) và Watt (La Hàm Hy)7/8/2021
Thích thì chiều ra thêm chương, không thích thì mai ahihi.Truyện chỉ đăng trên Mangatoon (Charlotte Akita) và Watt (La Hàm Hy)7/8/2021
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me