Dong Nhan Tokyo Revengers Thuy Lac Vo Tinh
Hừm hừm, đôi lời tác giả xíu nhé. Thật ra tớ là tính để Izana chết rồi, và tớ đã viết theo kiểu tương lai mà Izana đã chết rồi. Bởi vì xét theo logic thì, Kurokawa Izana bị bắt cóc, tra tấn tinh thần lẫn bạo lực ba ngày. Trong ba ngày đó chắc gì có thức ăn cho cậu ta? Cùng lắm là một ít nước để duy trì sinh mệnh.Mà ngay cái thời khắc Izana nhìn thấy Eli chết, cậu cũng đã suy sụp mà đổ gục xuống. Tiếp đến lại bị ném từ tầng 3 của khu xây dựng bỏ hoang xuống. Các cậu nghĩ cậu ấy sống được sao?Một khu chung cư bỏ hoang, đương nhiên ít người lui tới. Vậy nên xác suất có người tìm thấy Izana và đưa cậu ấy tới bệnh viện là rất thấp. Nên tớ đã định để cậu ấy chết, nhưng...Nhưng một bạn độc giả có nói là hình như tớ có hứa là Izana sẽ không chết... hmm... tớ não cá vàng không nhớ rõ. Nhưng nếu tớ đã hứa thế thì phải giữ lời thôi. Vậy nên đây sẽ là cái sạn thứ hai trong câu chuyện này, hy vọng các cậu nhắm mắt làm ngơ.Tớ đội ơn vạn phần!!!! ___________Mizu im lặng nhìn người thiếu niên nằm trong lớp kính dày, máy móc y tế chằng trịch bao lấy người cậu. Sóng Moniter đều đặn vang lên từng chút một, tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên một cách có quy luật. Cô đưa tay áp lên thành kính, khuôn mặt không tự chủ được lộ ra nét bi thương.Ayamu ơi là Ayamu, coi như cô giỏi. Mizu tính tới tính lui đủ chuyện, vẫn là không thể đoán được Izana cũng thuộc diện mục tiêu của ả ta. Con người mà, đôi khi lại đặt hận thù cùng cái tôi của mình lên việc chung. Mà nghĩ đến chỗ này Mizu lại cảm thấy có chút nực cười. Thế nào là việc chung? Là thuê người đến giết Touman vì một lí do ất ơ nào đó hả? Hay là vì muốn khiến cô đau khổ, bất lực tuyệt vọng, sau đó đứng trước mặt bọn họ mà đau khổ van xin sao?Mizu cười thành tiếng.Hai bả vai run rẩy vì nén lại tiếng cười, cô đưa tay ôm lấy mặt. Cổ ngẩn lên nhìn trần nhà, xuyên qua khe hở giữa các kẽ tay. Mizu chăm chăm nhìn tới bóng đèn trên trần nhà, thanh âm trầm thấp nhàn nhạt vang lên."Nikko Ayamu, cô giỏi thật đấy. Phải khiến tôi kính cẩn rửa mắt một phen rồi.""Giỏi thật đấy, quá giỏi. Thật tuyệt vời."Hệ Thống ở trong không gian tinh thần không khỏi sợ hãi run lên từng đợt. Tuy rất muốn lên tiếng cảnh báo cô, nhưng lại bị trạng thái bất thường của Mizu dọa cho kinh hách một phen. Chỉ biết im lặng chịu đựng cô chủ của mình.Mà lúc này, Mizu lại đột ngột lên tiếng hỏi nó."Xác xuất sống sót của Izana là bao nhiêu?"[X-xác xuất sống sót là 64%, nhưng mà nó là dạng sống thực vật. Còn xác xuất tỉnh lại chưa tới 3%.]Hệ Thống giữ nguyên cái giọng điệu máy móc lạnh lùng của mình, cật lực che dấu nổi sợ hãi xuống. Nó vừa đáp lại vừa run đến kinh ngạc, thôi rồi thôi rồi, thông tin xấu đến thế kia. Nó thật sự không muốn nói ra.Nhưng nó lại càng không dám nói dối.Nhưng mà trái ngược với suy nghĩ của Hệ Thống, Mizu không nổi điên lên. Cô chỉ nhàn nhạt gật đầu một tiếng. Con ngươi đảo một vòng khẽ tính toán gì đó.Hừm, vậy thì còn dư tận 7 năm, đủ sức đi."Hệ Thống, dùng 40 năm sinh mệnh của tao đổi lấy Tinh Thần Lực cấp S. Nhanh lên, ngay bây giờ."Hệ Thống không nhịn được kinh hãi:[C-cô chủ!! Cô.. cô..cô.. cô vậy mà muốn đánh đổi hết từng đó tuổi thọ?]"Hoàn thành nhiệm vụ xong chẳng phải tao cũng rời đi à? Rõ ràng cái vấn đề 'tuổi thọ' chỉ là 'tiền' miễn phí để tao đổi lấy tài nguyên thôi. Không dùng thì chẳng lẽ để chó gặm?"[Thôi được, tùy cô vậy, nếu cô muốn tôi sẽ đồng ý.]Nó bất lực thở dài một tiếng, tiến hành trao đổi cá nhân. Mizu sau khi nhận lấy lượng Tinh Thần Lực khổng lồ cũng lập tức đi vào chữa trị cho Izana. Để càng lâu, di chứng sau này lại cành lớn. Tranh thủ được phút nào thì cứ tranh thủ đi.Mười hai tiếng đồng hồ cho việc trị liệu hoàn thành.Mười hai tiếng không ăn uống ngủ nghỉ, gần như là đã bào mòn hết tất thảy sinh lực của cô. Mizu rời khỏi bệnh viện với sắc mặt tiều tụy, cũng đã qua ngày hôm sau.Sáng mùng bốn tháng một.Mizu im lặng ngồi trong phòng hồi sức, bọn Manjirou nửa điểm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cũng phải thôi, Baji lẫn Draken đều bị thương nặng, bọn họ cũng sẽ chẳng có thời gian đâu đi quan tâm đến cô. Nhưng càng như vậy, Mizulại càng thoải mái hành sự hơn."Hệ Thống, chính xác thì tao còn bao nhiêu thời gian?"Hệ Thống run rẩy hỏi lại:[Cô chủ, cô là muốn làm gì?]Mizu thờ ơ tựa đầu bên tường, nhắm mắt dưỡng thần:"Tao quá mệt mỏi khi phải dây dưa với bọn họ rồi, giải quyết một lần đi."Hệ Thống dự cảm có chuyện chẳng lành, nó ấp úng mở miệng, cố gắng thuyết phục:[Cô chủ, cô không thể giải quyết được hai người bọn họ một lần được đâu, thời gian của cô không còn nhiều nữa.]"Không giải quyết được thì cùng cá chết lưới rách, ai sợ ai chứ."[Cô chủ!]Mizu day day trán:"Mày ồn quá, yên lặng tí đi. Tối nay bắt đầu, tao không muốn phí thời gian."Hệ Thống biết không thể làm cô đổi cách suy nghĩ, rầu rĩ nói:[Ít nhất... cũng phải để qua mùng sáu đi chứ, đó là sinh nhật của cô kia mà.]Mizu không quan tâm, gục mặt xuống ngủ.Tuy rằng nói là ngủ, nhưng bộ não cô lại đang hoạt động hết công suất.Mizu không tự tin bản thân mình sẽ thắng.Tuy rằng là nói cá chết lưới rách, nhưng chỉ sợ cái lưới kia lại được đúc kết bằng kim loại. Mà cô chỉ là một con cá cơm nhỏ bé.Nhưng cho dù có như vậy, cô cũng không thể thay đổi ý định của mình. Nikko Ayamu đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn chịu đựng của cô, Baji cùng Draken có thể xem như là thân thiết với cô cùng Manjirou. Nhưng Izana thì có liên quan gì đến chuyện này?Lôi kéo đến cả một kẻ không liên quan, Mizu hiện tại không thèm quan tâm đến động cơ của cô ta là gì. Trực tiếp xử lí đi, như vậy coi như xong xuôi.Chỉ là nói thì đơn giản, bản thân Mizu lại là kẻ hiểu rõ nhất việc này khó khăn đến nhường nào.Ý định vạch ra cũng đã rõ ràng, chỉ là cô không muốn cứ như vậy mà chết.Thật chẳng can tâm.Cô không muốn chết.Mizu còn giới hạn 7 năm thời gian, đương nhiên sẽ dùng nó cho thật tốt.Hệ Thống không thể xác định vị trí của Nikko, nhưng nếu lại dùng chiêu trò nâng cấp hệ thống quen thuộc. Nhất định sẽ tạo ra một cái bug nhỏ.[Cô chủ, không cần như vậy. Tôi nhất định sẽ giúp cô mà. Muốn tìm kiếm đám người kia chỉ cần 5 năm giới hạn, cô sẽ vẫn còn 2 năm. Vẫn còn thời gian, cô vẫn có thể được ở bên họ mà.]Mizu im lặng không đáp, vùi đầu vào sau lớp áo mỏng. Đánh một giấc ngon lành.Đến khi tỉnh đã là chiều tà.Cô nặng nề nâng mắt, cả căn phòng được dát lên bởi màu cam hồng của Hoàng hôn. Ánh nắng mờ nhạt ban chiều rọi xuống lớp tuyết dày trong thành phố, lấp lánh cả một vùng Tokyo đông đúc.Mizu đứng lên, lại phát hiện trên người mình có choàng thêm một chiếc áo khoác tự bao giờ. Bên ghế dài bên cạnh lại được đặt gọn gàng hai suất sushi đóng hộp, kèm theo là súp đậu đỏ.Bước chân định rời đi thoáng chốc ngưng trệ, cô dừng lại. Nhẹ nhàng bóc hộp sushi ra, chậm rãi cắn từng miếng nhỏ. Đến khi hoàn toàn ăn sạch chúng mới rời đi.Đứng trên sân thương bệnh viện, cô ngắm nhìn khu phố. Quang cảnh lúc chiều tà thấm buồn miên man, gió thổi tới, tuyết vẫn rơi. Chẳng thứ gì là bị trói buộc bởi điều khác, tất cả cũng chỉ xoay vần trong quãng đời của chính nó, bất biến, bất dịch.Ráng chiều hoàng hôn nơi điểm cuối chân trời, chấm đỏ hồng chói mắt đặt dưới khung bầu mây. Cả thành phố được nhuộm dưới hoàng hôn ánh hồng chói mắt, rưới lên trên những bông tuyết lấp lánh.Cô yêu thành phố này, vì thích những người nơi đây, nên mới yêu thương thành phố.[Cô chủ, trao đổi thành công. Đã tìm thấy vị trí của Nikko Ayamu và Nikko Kaze, tọa độ XXX.]Mizu một bên duy đã nghe thấy, cô vẫn chần chừ không muốn đi. Luyến tiếc ở lại nơi này nhìn ngắm thế gian thêm lát nữa, chỉ lát nữa thôi.[Cô chủ, cô sẽ trở về mà. Đi thôi.]Ừ, cô sẽ trở về thôi.Tạm biệt, Tokyo.________
Đếm ngược hai chương.
Đếm ngược hai chương.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me