LoveTruyen.Me

Drahar My Heart

Tình yêu là thứ duy nhất không thể mua được bằng tiền, là thứ mà ta không thể lựa chọn. Chúng ta không thể chọn người chúng ta yêu vì dó là việc của trái tim. Nhưng cũng vì trái tim mà chúng ta lại đau khổ, giống như tình yêu của Draco và Harry, trái tim hai người chọn nhau, nhưng cả hai lại không thể ở cạnh nhau. 

Đối với Harry, Draco ở thật gần, nhưng cũng thật xa tầm tay của nó. Tình yêu của nó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nó lại chọn giữ cái sự ngẫu nhiên không đáng có ấy, cho đến tận bây giờ, để rồi mọi thứ dần dần trở nên thật tồi tệ. 

Nó biết tình yêu này là một tình yêu không có kết quả tốt đẹp, nó và Draco vốn không nên có thứ tình cảm ngang trái như vậy. Vì cả hai đều là con trai, vốn không nên yêu. 

Nhất là trong cái nơi mà người ta coi tình yêu của nó là không bình thường. 

Mùa hè năm ấy, trời vốn rất đẹp, ánh nắng chan hoà chiếu xuống, nhưng cũng thật nóng khi bước ra khỏi nhà và ngâm mình trong ánh nắng của buổi trưa hè. Chẳng biết từ bao giờ, nó lại hình thành một thói quen khác, là mỗi ngày đều sẽ đợi Draco đến vào mỗi buổi trưa và cũng anh đi đâu đó trong kì nghỉ. Nó đã tốt nghiệp, đây là tin vui thứ nhất trong những tháng ngày vừa qua và tin vui thứ hai chính là sắp đến sinh nhật Draco. 

Harry đứng trước mái hiên của tiệm trà quen thuộc, nó chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng cùng quần tây đen đơn giản. Mái tóc nó hơi rối gió vừa có một đợt gió nổi lên khiến mái tóc vốn đã được chỉnh gọn lại trở nên rối bời, như trái tim nó vậy. Bầu trời hôm nay trong xanh, chỉ tiếc rằng, ánh nắng mặt trời lại quá chói khiến nó không thể tận hưởng sự đẹp đẽ ấy một cách trọn vẹn. 

-Thời tiết hôm nay có vẻ nóng- Một giọng năm trầm quen thuộc vang lên, chẳng cần nhìn, Harry cũng có thể biết đó là giọng của Draco. Nó đã quá quen với giọng nói này, hay nói đúng hơn là khắc khi cái âm thanh mà nó thích nhất vào tâm trí và trái tim. 

Draco đứng trước mặt nó, ở phía bên kia đường. Tay anh cầm một cái ô màu đen tuyền dùng để che nắng, nhưng dường như cái ô đó là không đủ khi nó vẫn thấy má anh đỏ lên vì nóng và mồ hôi chảy dọc xuống cằm Draco. 

-Anh đi bộ một mình à?- Harry nhanh chóng tiến lên và cầm lấy chiếc ô từ tay của Draco. Chỉ vừa bước ra khỏi bóng râm thôi mà nó cảm thấy cả thế giới như bừng sáng vậy. Hai mắt nó vô thức nheo lại vì quá chói, dù vậy, nó vẫn cố nhìn Draco thật kĩ. 

-Ừ, quản gia có nói sẽ đi cùng nhưng tôi thấy không thoải mái. Nhưng mà tôi đi nhầm đường nên đến hơi muộn. Cậu đợi lâu chưa?- Draco nói thật nhanh, khi đứng gần, Harry mới nhận ra anh đang thở dốc. 

-Anh đi nhầm đường sao? Có ổn không vậy?- Harry vội nói, nó lấy khăn tay từ trong túi áo rồi đưa cho Draco dùng. 

-Tôi ổn. Chỉ là trời nóng quá thôi.- Draco trả lời rồi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn tay. Nó có mùi giống như vỏ cam, làm anh thấy có chút quen thuộc. Anh dùng nó thấm nhẹ mồ hôi đang đọng ở dưới cằm. Đáng ra anh nên từ chối chiếc khăn này, nhưng không hiểu sao, anh vẫn muốn nhận nó dù cho bản thân cũng có một cái. 

Giữa trưa hè nắng nóng, Draco và Harry ung dung đi giữa đường, hai người một ô tiến vào bên trong một quán ăn nhỏ nằm trong thị trấn. Đây là quán ăn mà Harry thường tới, món ăn ở đây tuy không đa dạng, nhưng lại chất lượng và ngon, không khí cũng bình yên và thân thuộc với tất cả mọi người. 

Bữa trưa của nó lúc nào cũng đơn giản, thường chỉ là một món bánh cùng một ly nước ép hoặc một tách trà bất kì, đôi khi cũng có thể là nước trắng. Còn với Draco, bữa trưa của anh lúc nào cũng có bảy tám món đặt trên bàn, đôi khi còn nhiều hơn, mỗi lần ăn lại chỉ mỗi món một ít. Ban đầu, anh có chút không quen với việc chỉ ăn một thứ trong bữa ăn, nhưng rồi cũng dần quen khi ngày nào cũng cùng Harry ăn bữa trưa. 

Là một đĩa bánh kếp, thường thì đây sẽ là món ăn dành cho bữa sáng, nhưng Harry lại thích ăn nó vào bữa trưa, dù chẳng đủ no với một đĩa. Nhưng hương vị ngọt ngào của chiếc bánh lại luôn khiến nó thoả mãn, nhất là khi ngồi cùng anh ăn một bữa ăn. Nó biết đáng ra nó nên để anh ăn một bữa ăn thật đàng hoàng, nhưng chẳng hiểu sao, nó lại thấy như thế này cũng tốt. 

Nhìn người bên cạnh chậm rãi cắt từng miếng bánh nhỏ, rồi đưa miếng bánh ấy vào miệng, còn có siro bị dính lên môi Draco. Đôi môi mỏng bỗng trở nên bóng hơn, dù màu sắc có hơi nhợt nhạt nhưng nhìn vào vẫn thấy đáng yêu đến nỗi muốn hôn lấy thật nhiều. 

-Sao anh ăn lúc nào cũng để siro dính lên xuống cằm vậy?- Harry nheo mắt, nó cầm khăn giấy rồi rất tự nhiên mà lau xuống cằm của Draco, mắt nó thi thoảng lại nhìn môi của Draco. 

Nó chợt tự hỏi, liệu nếm mùi vị của siro ở trên môi Draco với ở trên chiếc bánh này có gì khác nhau hay không. Liệu mùi vị có ngọt hơn? 

-Do nó tự rơi ra thôi, không phải lỗi tại tôi- Draco nói rồi cầm lấy chiếc khăn giấy trên tay Harry để tự lau, sau khi đã nhai xong. Harry còn thấy Draco liếm môi, đem hết thứ ngọt ngào kia vào trong miệng rồi mới tiếp tục thưởng thức chiếc bánh còn chưa nguội. 

-Anh nên bảo nó đừng rơi ra nữa- Harry trả lời, gần như thì thầm khi nó cúi đầu xuống và dùng nĩa chọc vào lớp bánh đầu tiền trước khi dùng lực mạnh hơn. Hình như dạo này nó bắt đầu có những suy nghĩ càng không ra gì với Draco. 

Harry biết bản thân tốt nhất nên rời bỏ những loại ý nghĩ này càng sớm càng tốt, tốt nhất là chấm dứt từ bây giờ. Nhưng hình như, nó càng muốn bỏ thì tim nó lại càng níu lấy, không muốn bỏ thì lại càng lớn hơn. Lí trí của nó nói rằng nó không nên giữ loại tình cảm này, vì đây là thứ tình cảm không có kết cục nhưng chẳng hiểu sao...nó vẫn mơ mộng. 

Từ sự yêu thích đơn thuần, dầm dần nó nhận ra bản thân còn có những ham muốn nhất định với Draco mỗi lần ở gần anh. Nhiều nhất có lẽ là hôn lên đôi môi nhạt màu đáng yêu kia. 

-Harry, cậu làm sao vậy? Bánh sắp rơi khỏi đĩa rồi...- Draco không hiểu gì nhìn nó rồi nói. Vì vừa nãy bị chê là hay để thức ăn dính cằm nên bây giờ anh vừa ăn vừa lau cho đỡ bị người ta chê. 

-Hả?- Harry như vừa từ trên trời rơi xuống ngẩng đầu lên nhìn Draco, tay không cẩn thận lệch sang một bên làm mấy miếng bánh vừa bị nó chọc cho tách ra khỏi nhau rớt xuống bàn, mất luôn cả ăn, còn lại vài miếng ở trên đĩa. 

-Ôi...- Draco nhìn nó với ánh mắt khó tin, nó thực sự đã làm những gì mà anh vừa mới cảnh cáo, không phải ai cũng làm được như thế này đâu.-Cậu ổn không vậy? Say nắng sao?- 

-Không...- Harry trả lời, nếu được có lẽ nó muốn nói là nó say anh nhiều hơn. Nhưng nó vẫn là im lặng rồi dùng giấy gói miếng bánh rớt xuống bàn và để gọn vào một bên. Tai nó nóng lên vì thẹn, nó thẹn vì suy nghĩ của chính mình khi lơ đãng. 

Vừa nãy, nó nghĩ rằng bản thân muốn cùng Draco chung giường...

Càng ngày nó càng thấy bản thân không ra gì, có lẽ là do tình cảm không có chỗ nào bày tỏ chăng? Nó nghĩ rằng bản thân nên thoát khỏi thứ tình yêu này càng sớm càng tốt, vì nó vốn không nên giữ thứ này trong trái tim. Dù sao thì nó với Draco không thể đến với nhau, dẫu sao cả hai cũng là bạn. 

Harry cũng không muốn bản thân là một con chim lại đi yêu biển cả, mãi không thể ở cạnh nhau. 

______________

05/10/2024

Oi trời oi. đêm qua rảnh háng ngồi đọc thử cái fic mình viết, nó xàm thế không biết=))) 

Vào năm học cái là ít thời gian rảnh hẳn các bạn ạ:> 



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me