LoveTruyen.Me

Drahar My Heart

Tiếng ngòi bút ma sát với bề mặt giấy vang lên xột xoạt, căn phòng im ắng đúng như chủ nhân của nó, tất cả chỉ vỏn vẹn tiếng viết lách và tiếng chim hót thi thoảng vang lên bên ngoài kia. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu sáng một góc căn phòng rộng lớn. Có tiếng gõ cửa vang lên, khiến cho người ngồi ở bên trong căn phòng phải ngừng công việc của mình lại, tiếp theo đó, bóng dáng của một chàng trai xuất hiện sau cánh cửa, trên tay là một bó hoa cẩm chướng màu hồng phấn bắt mắt được xếp gọn gàng và dễ nhìn. 

-Thưa ngài Malfoy, tôi đã mua hoa theo yêu cầu của ngài- Quản gia trẻ lên tiếng sau cái cúi đầu chào hỏi dành chu người chủ của mình. 

Ngay lập tức, anh ta đứng đặt chiếc mực xuống bàn, mặc kệ mực có thể chảy xuống giấy mà nhanh chóng tiến lại gần chàng quản gia. Bó hoa không quá lớn, được gói bằng giấy gói màu be bên ngoài, bề mặt giấy khá cứng, có cảm giác như giấy báo nhưng giày hơn. Bên trong là một lớp vải voan màu trắng làm nổi bật màu sắc của những đoá hoa xinh đẹp. Bó hoa còn được chủ quán cố định bằng một chiếc nơ màu trắng. 

"Được rồi, cậu mang theo địa chỉ tôi đã nói từ trước nhé" 

Draco sờ nhẹ một cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại của nó rồi nói. Những đoá hoa được mang đi, đem theo bao nhiêu là tâm ý của người vừa chạm vào nó. 

.

.

.

Hôm nay là thứ sáu, quán không đông lắm vì bây giờ vẫn còn đang là giờ làm việc, hiện tại đang là ba giờ chiều, có thể là hơn một chút. Nắng không còn quá gay gắt vì trời đang dần chuyển sang đông, lá cây bên ngoài đã rụng gần hết mỗi khi gió lùa qua. Trên đường vắng, lác đác vài người đi lại dù vẫn còn đang là ban ngày. Bầu trời cũng không còn sáng trong như trước mà mang một màu u ám, xám xịt báo hiệu cho cái lạnh sắp tới gần. Mùa đông năm nào cũng vậy, cũng bắt đầu bằng cái khung cảnh này. Nhìn đi nhìn lại, chỉ cảm thấy cuộc đời cứ như một vòng lặp không thay đổi vào mỗi mùa tuyết rơi. 

Một ly trà bạc hà ấm nóng được đặt xuống bàn, khói vẫn toả ra nghi ngút. Harry ngồi xuống ghế bên cạnh hai đứa bạn của mình, hiếm lắm mới có dịp ngồi lại cùng nhau như thế này. Kì thi khảo sát chất lượng toàn trường vừa mới trôi qua, mỗi lần như vậy, học sinh lại có thể nghỉ ngơi vài ngày để giải toả căng thẳng và hôm nay chính là ngày như vậy sau một tuần thi cử đầy căng thẳng. 

Harry có hai người bạn, một nam một nữ, ba đứa nó chơi với nhau rất thân, ai cũng biết điều đó. Đứa con gái tên là Hermione Granger, một cô nàng có thể coi là mọt sách thật sự vì cô học rất nhiều và cũng rất giỏi, vẻ ngoài có thể coi là ưa nhìn, cũng không quá nổi bật với mái tóc xù màu nâu. Còn đứa con trai là Ron Weasley, anh chàng này có thể coi là khá nghịch ngợm, học cũng không mấy nổi bật, khuôn mặt có lốm đốm tàn nhang và mái tóc đỏ cực kì nổi bật. 

Đây là hai đứa bạn thân nhất và cũng là duy nhất của Harry Potter ở trường, có chuyện gì, nó cũng sẽ kể cho hai đứa này nghe hết, dù là chuyện vui hay buồn và hai đứa nó cũng luôn chia sẻ những gì tụi nó gặp phải cho Harry. 

-Vậy là cậu cứ có cảm giác thiếu thiếu lúc nào không gặp đằng ấy hả?- Người lên tiếng là Hermione. 

Lúc này, Harry đang nói về tình trạng của bản thân vào những ngày gần đây, khi mọi áp lực thi cử và sự tập trung vào sách vở và các câu thần chú bị phân tán. Nó mới nhận ra bản thân nhớ người kia như thế nào mỗi khi không thể gặp vào những ngày cuối tuần-thời điểm mà nó cho là khoảng thời gian cả hai hẹn gặp mặt- Cảm giác trái tim cứ trống rỗng vì không thể gặp người mà mình mong muốn khiến nó bối rối vì không thể thấu rõ cảm giác ấy là gì. 

Cho tới khi mẹ nó, bà Lily giải đáp thắc mắc, nó mới nhận ra đấy là tình yêu... 

Nhưng liệu tình yêu đấy có thể được chấp nhận không và liệu đấy có phải là tình yêu thực sự, hay chỉ là một thoáng si mê vẻ bề ngoài của Harry. Nó không biết... 

-Harry, có khi nào cậu yêu người ta rồi không?- Ron lên tiếng sau một hồi im lặng. Cảm giác bị nói thẳng mặt như này khiến Harry cũng bất giác giật mình, giống như bị nói trúng tim đen vậy. Đáng sợ thật, nhưng có lẽ điều đó là sự thật nên nó mới thấy giật mình. 

-Chắc là không đâu, tại tụi mình cũng chỉ mới quen nhau có hơn một tháng...-  Harry bối rối đáp lại lời của Ron, điều nó nói là sự thật, nó chỉ mới gặp người ta có hơn một tháng, chưa kể thời gian gặp mặt cũng vô cùng ít ỏi và nó còn chưa hiểu hết về còn người kia. Làm sao mà yêu? 

-Thời gian gặp mặt chẳng quan trọng đâu, Harry, bồ có nhớ đàn anh hôm trước tụi mình kể bồ nghe không?- Hermione lên tiếng, Ron ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ. 

-Nhớ, thì sao chứ?- Harry trả lời. 

Đàn anh trong lời mà Hermione và Ron kể, Harry không nhớ rõ, chỉ biết anh ta có một câu chuyện tình yêu rất lãng mạn cho chính bản thân mình. Anh ta năm nay đã ra trường rồi, chẳng biết Hermione nghe ai kể về chuyện của anh ta nữa. Harry nhớ rằng, tình yêu của người đàn anh đó là tình yêu sét đánh theo đúng nghĩa đen, vừa gặp đã yêu luôn một chị cùng tuổi, nghe nói chị ấy không phải quá xinh đẹp như các cô gái khác mà hoàn toàn là một người bình thường. Anh ta yêu người con gái ấy ngay từ lần đầu nhìn thấy, rồi cứ vậy theo đuổi vì trái tim của mình, sau bao nhiêu trắc trở thì cuối cùng, chàng trai ấy cũng có được người mình yêu, càng tìm hiểu nhau sâu thì càng yêu sâu. Harry lúc trước nghe chỉ thấy nhảm nhí, giờ thấy cũng hay. 

Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. 

-Người ta vừa gặp đã yêu luôn rồi, cậu quen mấy tháng xong yêu thì vẫn được mà Harry, tự tin lên- Ron vỗ vai Harry và nói, hệt như người đã từng trải, mặc dù cậu chàng thậm chí còn chưa có một mảnh tình vắt vai. 

-Mà người cậu kể là ai vậy?- Hermione hỏi đúng trọng điểm. 

Có một việc mà Harry luôn né tránh xuyên suốt cuộc trò chuyện vừa rồi, chính là danh tính của người mà nó ngày nhớ đêm mong đến độ ăn không ngon ngủ không yên. Nó không muốn ai biết rằng, người mà người ta nói rằng nó có tình cảm ấy là Draco, một chàng trai chính hiệu. Có thể hai người này là bạn bè của nó, có thể cảm thông cho nó nhiều thứ nhưng liệu định kiến xã hội của họ về việc Harry yêu thích một người con trai có khiến họ cảm thông cho nó không? 

Harry không dám khẳng định cả hai sẽ đồng tình với việc nó có tình cảm với một người cùng giới và nó cùng không muốn chấp nhận chuyện ấy dù cho bản thân nó thấy hai người cùng giới tính yêu nhau là bình thường. 

-Rồi hai cậu sẽ biết thôi- Harry nói, cố gắng lảng tránh vấn đề này. 

-Trời ơi! Cậu giấu làm gì, đừng có giấu để tụi này giúp cậu tán đổ người ta cho- Hermione lại nói, Ron bên cạnh làm biểu cảm đồng tình, lại còn gật đầu rất hăng say. Hai đứa nó thậm chí còn chưa yêu ai bao giờ, lấy đâu ra tự tin lớn vậy? 

-Chưa chắc mình đã yêu người ta mà, với cả ch....- Harry nói. 

Chưa kịp dứt câu, tiếng chuông cửa chính vang lên, một âm thanh khiến cho Harry đang nói cũng phải ngừng lại vì mong đợi, mong sẽ là Draco đến. Nhưng ông trời lại phụ sự kì vọng của nó, người vào bên trong là quản gia của gia đình nào đó, tay đem theo bó hoa cẩm chướng rất bắt mắt bước vào, có lẽ là thiếu gia của nhà nào muốn tăng hoa cho bạn gái rồi. 

Người quản gia bước tới quầy thu ngân nói chuyện với mẹ của nó, sau đó, nó thấy mẹ nó chỉ tay thẳng vô chỗ nó đang ngồi với một nụ cười rất thân thiện. 

-Cậu là Harry Potter à?- Chàng quản gia trẻ lên tiếng, trên tay vẫn cầm bó hoa và nhìn Harry. 

Ngay cái khoảnh khắc Harry gật đầu, bó hoa cẩm chướng trên tay chàng trai kia lập tức đáp xuống tay nó, bó hoa không quá lớn cũng không quá nhỏ, cầm có cảm giác vừa tay. Ở một góc còn có một bao thư được đặt ngay ngắn ở đó. Ai lại tăng hoa cho nó giữa ban ngày vậy? 

-Ngài công tước có món quà nhỏ muốn gửi tới cậu Potter, mong cậu nhận lấy tấm lòng của ngài ấy- 

.

.

.

Cảm giác tim đập thật nhanh khi nhận ra người gửi tặng bó hoa cho mình là ai, Harry chợt thấy da mặt mình có chút nóng lên không rõ lí do, chắc nó đang đỏ mặt. Bao thư trên tay nó viết tên nó và ở giữa bao thư, con giấu chứa gia huy nhà Malfoy hiện ra khiến tim nó phải nhảy cẫng lên vì vui. Draco tặng quà cho nó, có nghĩa là anh ta không bỏ bê nó đúng không? 

-Xem kìa xem kìa, cậu vui chưa kìa, ai tặng hoa vậy?-Ron khúc khích cười với Hermione khi thấy cái vẻ vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt Harry. Tụi nó chắc chắn người tặng quà cho Harry là người nó thích nên mới có cái biểu cảm như thế này. 

Harry không nói gì chỉ mở bao thư ra xem, bên trong có một bức thư dành tặng nó, từng nét chữ tuyệt đẹp hiện lên, chúng đẹp y hệt như chủ nhân của bức thư ấy. Harry càng đọc càng thấy phấn khích, cảm giác như có hàng ngàn con bướm bay trong bụng và có người gõ trống trong tim nó vậy. 

Một món quà xin lỗi được gửi tới cho nó, món quà mà Draco dành hết tâm ý để tặng cho Harry, chỉ cần một bó hoa và một bức thư đơn giản cũng có thể khiến Harry mỉm cười vì hạnh phúc rồi. 

-Harry, tụi này chắc chắn luôn, bồ đang yêu!- 

Đó là tình yêu, chỉ cần một thứ đơn giản từ người ấy cũng có thể khiến ta mỉm cười. 

-------

29/6/2024

Cảm xúc chỉ là lấy cảm nhận từ chính tôi thôi:) 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me