LoveTruyen.Me

Drahar My Heart

Hôm nay cũng có tuyết rơi, tuyết rơi xuống trần gian, đem theo sự giá lạnh bao phủ mặt đất khiến chúng chỉ còn một màu trắng xoá. Một cơn gió thổi nhẹ qua khi Draco đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng trong thị trấn nhỏ. Tuyết phủ đầy dưới mặt đất dù cho chỉ cách đây vài phút thôi, đã có người dọn sạch chúng trên đường đi.

Cầm chiếc ô trên tay, Draco cảm thấy trái tim mình có chút rạo rực khi nhận ra bản thân đang di chuyển và ngày càng đến gần nơi có một thiếu niên đang đợi mình. Chẳng biết từ bao giờ, cái cảm giác ấy lại bủa vây lấy anh ta, cảm giác mong đợi và thương nhớ bóng dáng của một người, cảm giác khiến anh cảm thấy quá lạ lẫm.

Lại có một cơn gió nữa thổi qua, dường như mạnh hơn khiến chiếc ô trên tay anh muốn bay theo chiều gió mà biến mất, Draco nhanh chóng dừng bước và gập chiếc ô của mình lại, tuyết nhanh chóng rơi xuống nhẹ nhàng trên đình đầu, bao phủ lấy mái tóc dài được buộc gọn phía sau của anh và vai áo của chiếc áo khoác bên ngoài. Có tiếng bước chân hớt hải của ai đó vang lên phía sau, rất nhanh và vang lớn khi nện xuống nền tuyết dày. Hình như còn có cả tiếng gọi thì phải.

Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay giữa khung cảnh lạnh giá: -Ngài Malfoy, khoan hẵng đi đã...- 

Draco nhanh chóng quay người lại và nhìn người đang chạy đến, là người quản gia trẻ thân thiết với anh. Dường như người kia đang rất vội, tay ôm một bó hoa tulip màu hồng nhạt. Bây giờ đang là giữa đông nên kiếm một bông hoa cũng thật khó, kiếm được rồi thì giá cả cũng cao, cũng giống như trái cây vậy. 

Hôm nay, Draco sẽ cùng Harry đi trượt tuyết ở ngọn đồi ở ngoại ô, nơi đó vào mùa đông luôn là nơi thích hợp để vui chơi, nhất là bộ môn trượt tuyết. 

-Cảm ơn, Adonis- Draco nói rồi nhận lấy bó hoa xinh đẹp từ tay người quản gia trẻ, anh cứ nghĩ rằng vào thời tiết như thế này, việc tìm một bó hoa xinh đẹp sẽ thật khó khăn. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân cuối cùng vẫn mua được một bó hoa như ý muốn, mặc dù màu sắc không quá đẹp khi nó nở đúng thời điểm. 

-Không có gì đâu, đây là điều tôi nên làm, chúc buổi hẹn hò của ngài thành công- Với một tiếng cười, Adonis-người quản gia thân thiết với Draco- nhanh chóng nói và nó khiến anh phải bối rối ngay sau đó khi nhận ra có một sự hiểu lầm lớn ở đây. 

Chẳng hiểu vì sao, trên mặt Draco lại có chút nóng khi nghĩ đi nghĩ lại về lời mà quản gia trẻ nói, có lẽ là do lời nói đó không hợp hoàn cảnh nên khiến anh có cảm giác như vậy. 

-Không phải hẹn hò, tôi chỉ đi chơi cùng với bạn tôi thôi- Draco giải thích, anh còn định nói rằng, Harry là con trai nên việc hẹn hò là không thể, nhưng lời vừa định nói thì ngay lập tức biến mất trên đầu lưỡi. Có gì đó khiến Draco cảm thấy hụt hẫng khi muốn nói điều đó và cũng cảm thấy rất lạ. 

Hình như nếu nói gì cũng chẳng đúng. 

Ai lại đi tặng hoa khi đi chơi với bạn chứ? 

-Rồi rồi, ngài đi chơi với bạn, vậy chúc ngài đi chơi vui vẻ, tôi sẽ đợi ở quán trà như ngài đã dặn- Adonis nói sau đó im lặng theo sau Draco đến tiệm trà Milan, nơi có người ấy đang đợi. Tuy nói là tin rằng Draco đi chơi với bạn, nhưng có lẽ trong lòng cậu chẳng tin. 

Dù vai vế có chênh lệch, giai cấp có khác nhau, nhưng đối với cả hai người, họ giống như những người bạn khi trải qua tuổi thơ cùng nhau. Draco lớn lên trong một gia đình quý tộc lâu đời, có quá nhiều quy tắc và chuẩn mực cần phải tuần theo, bạn bè đối với anh cũng giống như đối tác, chẳng biết ai thật lòng ai giả dối, chẳng biết khi nào chính mình sẽ bị đâm sau lưng. Nhưng thật may khi anh vẫn có một người bạn dù họ chẳng chung giai cấp và hiện tại có thêm một người bạn nữa... 

-Cầm cái này hộ tôi- Draco nói rồi đưa chiếc ô của bản thân cho Adonis, ngay sau đó, anh phủi tuyết trên tóc và áo, sau đó lại rũ giày để tuyết rơi ra rồi mới mở cửa bước vào trong, hơi ấm tràn ra trái ngược với cái lạnh bên ngoài. 

Bên trong, Harry ngồi ở quây thu ngân cùng với mẹ của mình là bà Lily, nó ngồi đợi Draco đến đón nó như đã hứa với nhau từ trước đó. Trong lòng nó chẳng biết là loại cảm giác gì, vì chúng lẫn lộn với nhau, nó vừa thấy bồn chồn lo lắng lại vừa thấy phấn khích mong đợi, tim nó cứ đập loạn lên và mắt nó liên tục liếc nhìn đồng hồ. Thời gian đối với nó chưa bao giờ trôi chậm đến như thế, khiến nó đếm được từng giây khi chiếc kim di chuyển. 

-Thời gian còn nhiều mà, tại sao con không uống một tách trà nhỉ?- Bà Lily nói cùng một nụ cười, hôm nay mẹ nó vẫn đẹp và dịu dàng như mọi khi. Nhưng có lẽ nó lại không thể ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp ấy được như mọi khi nữa trong khi lòng nó đang loạn cả lên. 

-Dạ không cần đâu ạ- Harry nói kèm theo một cái lắc đầu trước khi lại nhìn đồng hồ, mắt nó cứ đảo qua đảo lại giữa cái đồng hồ và cửa ra vào liên tục khiến chính nó cũng phải chóng mặt. 

-Con đi cùng ai vậy, bạn gái? Nếu vậy thì đáng ra con phải đi đón cô ấy chứ- Bà Lily nói trong khi đang tính tiền cho khách. 

Bạn gái? Draco? Thật sự Harry thấy ý tưởng này không tồi chút nào nếu biến đây thành một buổi hẹn hò, nó nhanh chóng cười tủm tỉm một mình khi nghĩ đến việc Draco sẽ trở thành bạn gái của mình, với gương mặt đó thì chắc chắn sẽ chẳng thiệt nếu anh làm bạn gái nó. Vẻ đẹp của anh ấy thật sự có thể sánh ngang với mỹ nhân mà, một vẻ đẹp tĩnh lặng và có chút lạnh lẽo, hình như cũng giống như tuyết vậy. 

-Con cũng mong như vậy lắm...- Harry lẩm bẩm, nó không biết mẹ của nó có nghe thấy không, nhưng nó đã thấy bóng dáng người con trai mà nó chờ đợi ở phía bên ngoài. 

Những bông tuyết rơi phủ lên người đó khiến bóng dáng người kia bỗng trở nên mờ ảo. Chẳng biết là do trời lạnh hay do da của Draco mà nó thấy da anh thật sáng, trắng đến nỗi nhợt nhạt cả ra. Nhưng có lẽ cũng vì thế mà Draco trở nên đẹp như một món đồ làm bằng sứ vậy. 

Chẳng mất nhiều thời gian, Draco xuất hiện ở bên trong quán và đem bó hoa tulip mình mới lấy được tặng cho Harry. Khoảnh khắc ấy, dường như có điều gì đó đã thay đổi giữa cả hai, một cảm giác hoàn toàn khác mà cả hai mang lại cho nhau và có cả sự giác ngộ của một trong hai về cảm giác đó. Khung cảnh thật ấm áp và lãng mạn chẳng thua kém gì những cặp đôi ngoài kia khiến Harry tạm quên đi những nỗi lo của chính bản thân mình. 

-Tay anh lạnh thật- Harry nói sau khi cả hai ra khỏi tiệm trà. Bên ngoài thật lạnh, có gió thổi qua, không nhiều nhưng cũng thật dữ dội, nó thấy hai má người kia dần đỏ lên, không biết là vì lạnh hay vì lí do khác. 

Tóc Draco hơi rối vì đi ngoài trời có gió, nhưng dẫu vậy con người ấy vẫn chẳng xấu đi chút nào mà hình như còn đẹp thêm, phần đuôi tóc phía sau vì dính phải tuyết mà có hơi ướt. Harry lại chẳng thích phần tóc đó chút nào mặc dù khi tưởng tượng cảnh Draco thả tóc cảm giác cũng không tệ cho lắm, có khi còn thấy khá tuyệt là đằng khác. 

-Là do tay cậu ấm thôi, mà cậu không đeo găng tay à?- Draco nhẹ nhàng nói, anh để ý tới việc Harry ăn mặc thật phong phanh khi đi ra ngoài. Anh tự hỏi thanh thiếu niên bây giờ toàn sống theo kiểu này hay sao. Nếu là vậy thật thì nguy hiểm biết bao. -Cậu cũng không có khăn quàng, dễ ốm lắm- 

Khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao Draco lại cảm thấy bản thân có chút lo lắng, anh nghĩ rằng có lẽ do người kia nhỏ tuổi hơn mình nên anh mới có cảm giác đó. Draco không suy nghĩ gì mà tháo khăn ra choàng lên cổ Harry. Khí lạnh ập đến khi Draco vừa thoát khỏi độ ấm của chiếc khăn khiến cổ họng hơi ngứa. Draco tự hỏi vì sao con người kia lại có thể chịu đựng điều này. 

Một mùi hương dịu nhẹ xuất hiện trên cánh mũi Harry, mùi giống như mùi của một viên kẹo cam ngọt ngào, nó thoang thoảng xuất hiện khiến Harry nhận ra đó là mùi trên cơ thể của Draco. 

_________

3/8/2024

Sắp hết yên bình rồi^^




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me