LoveTruyen.Me

Drahar Secrets Lies

Harry chỉ đến phòng khiêu vũ muộn vài phút, trong bộ đồ bảnh tỏn mà cậu cược rằng ngay cả Hermione cũng không chê bai gì được, và đi vòng quanh phòng với nụ cười thân thiện trên môi. Bạn bè cậu cũng nhanh chóng tham gia giúp đỡ, mỗi người thay phiên nhau dẫn dắt cuộc trò chuyện, vì biết Harry ghét trò chơi chính trị và chuyện phiếm thiếu dinh dưỡng đến mức nào. Chẳng mấy chốc, họ đã nói chuyện với gần như tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Malfoy - người mà Harry biết đã ghim mình rất chặt từ khi bước vào.

Đến lúc vào bàn, Harry không chắc mình có nên vui mừng hay không khi Ron thực sự sắp xếp được cho họ ngồi cùng bàn với mục tiêu, thậm chí còn gần như đối diện. Một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn (Harry cho là bạn hẹn của cậu ta) đang ngồi sát bên cạnh khiến Harry có chút phiền muộn. Theodore Nott thì ngồi bên trái Malfoy, cùng với vị hôn thê của mình - hóa ra không ai khác chính là Pansy Parkinson. Harry và hai người bạn lập tức được chào đón bằng những ánh mắt không thân thiện, thậm chí cuộc trò chuyện của họ còn đột ngột tắt ngấm trên môi khi Harry chọn ngồi xuống cạnh bạn hẹn của Malfoy.

"Tôi không nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau." Harry ngay lập tức mở chế độ quyến rũ, mỉm cười và đưa tay ra với cô gái tóc vàng, người đang đỏ mặt cực kì e thẹn. "Tôi là Harry Potter."

"Astoria Greengrass," cô bẽn lẽn reo lên, tươi cười với cậu mặc kệ khuôn mặt cau có của Malfoy.

"Thật là vui," Harry mỉm cười, đưa tay cô lên môi trước khi đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay nhỏ nhắn, mắt cậu liếc nhìn Malfoy một lần trước khi thả bàn tay mềm mại đó ra. "Đây là bạn của tôi, Ron Weasley và Hermione Granger," Harry giới thiệu, tỏ ra trang trọng nhất có thể.

"Ồ, tôi đoán mình đều biết tên cả ba người rồi," cô bé líu lo phấn khích, lờ đi những người bạn của mình khi cô nghiêng người lại gần Harry hơn một chút. "Anh nhất định phải kể cho tôi tất cả những câu chuyện của mình nếu tất cả đều là sự thật!"

"Đó là những câu chuyện gì vậy?" Harry hỏi, giả vờ ngượng ngùng, nhưng Malfoy đã ngắt lời họ ngay sau đó.

"Đúng đấy, Potter. Nói đi. Những tin đồn về cậu là sự thật hay chỉ là tiếng gió?" Malfoy nhả ra từng từ, giọng điệu pha lẫn tò mò và ác ý.

Harry im lặng một lúc để ánh mắt dừng lại ở người bạn hẹn hấp dẫn của Draco, trước khi nhìn thẳng vào cậu ta. "Anh đã lảng vảng sau lưng tôi trong hầu hết mọi sự kiện mà, Malfoy. Anh nên biết đâu là sự thật, đâu là hư cấu chứ."

Họ nhìn nhau chằm chằm qua những ổ bánh mì dần hiện ra trên bàn, ngay cả khi Ron ngay lập tức vồ lấy một ổ, cả hai vẫn không chớp mắt và dường như bắt đầu bước vào cuộc chiến im lặng của ý chí. Nott cuối cùng lại là người phá vỡ thế bế tắc, lông mày cậu ta cong lên thích thú.

"Tôi muốn nghe câu chuyện về những gì một anh chàng có vẻ như là thẳng tưng đã làm ở câu lạc bộ dành cho người đồng tính cách đây vài đêm." Tiếng thở dài khe khẽ của Hermione có thể được nghe rõ ràng trong sự im lặng bao trùm cả bàn.

"Có lẽ không khác gì cậu đâu, Nott," Ron xen vào. "Hermione và tôi cũng ở đó, ăn mừng lễ đính hôn của chúng tôi," Ron nói dối một cách trôi chảy, khiến cho vị hôn thê của cậu và Harry đều sửng sốt khi họ cố không há hốc mồm và làm cho lời nói dối trở nên hớ hênh. "Chúng tôi thực ra gàn như phải lôi Harry ra ngoài. Cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ hơn khi được ở nhà."

Mặc dù Harry đánh giá cao sự che đậy và bảo vệ nhanh chóng về khuynh hướng tình dục của mình, nhưng cậu cảm thấy mình đang nhanh chóng mất đi vị thế đã xây dựng với Malfoy. "Mình không nói là bồ phải kéo mình," Harry nhẹ nhàng sửa lại. "Không có gì không ổn với câu lạc bộ đó, hoặc khách ở đó." Mắt cậu hầu như không rời khỏi ánh nhìn rực lửa của Draco khi nói. "Mặc dù đó là lần đầu tiên mình tới."

Cặp mày nhíu chặt quanh đôi mắt đầy toan tính của Malfoy khi anh ta dường như đang nghiên cứu Harry kỹ càng, nhưng một lần nữa, giọng nói chế giễu của Theo lại chen vào và kéo sự chú ý của Harry khỏi mục tiêu. "Có khi nào lại là gay kín, hoặc một Queen* không chừng?" Cậu ta cười phấn khích, như thể vừa phát hiện ra cây đũa phép của Merlin được giấu trong ngăn kéo tủ đầu giường mình.

*Queen trong LGBT: các chàng trai thích trang điểm, mặc váy, cư xử điệu đà,..

"Tôi nghĩ sẽ thật ngu ngốc khi vội đưa ra kết luận về một người mà mình chưa từng... ừm, chưa từng nói chuyện," Harry nhận xét, giọng không có vẻ gì là gay gắt, chỉ vào vấn đề chính. Cậu thấy Malfoy nghiến chặt hàm, dường như kìm nén một lời chửi thề, còn Theo chỉ nhếch mép và đảo mắt, tập trung sự chú ý vào Pansy - người dường như đang cười nhạo liên tục, may mắn là vẫn chưa quyết định đưa ra ý kiến ​​châm chọc nào.

"Em rất muốn nghe tất cả về những cuộc phiêu lưu của anh, Harry," Astoria trầm ngâm, tay cô đặt lên tay cậu đầy thân thiện, nhưng nán lại đó hơi lâu so với ý thích của Harry. Có vẻ như Ron cũng thấy vậy.

Ron thúc Harry một cú mạnh vào sườn trước khi trừng mắt nhìn cô gái đang tán tỉnh bạn trai của em gái mình. "Vậy, Astoria, phải không? Cô làm nghề gì? Ngoài việc bám lấy những chàng trai giàu có, tất nhiên rồi?"

Cô đỏ mặt dữ dội, nhưng vẫn kịp điều chỉnh lại nét mặt trước khi biểu lộ bất kỳ cảm xúc xấu hổ nào khác. Một cái liếc nhanh về phía nụ cười của Malfoy - thứ Harry khá chắc rằng đang mang theo sự thích thú. Rõ ràng là Malfoy không quan tâm nhiều đến bạn hẹn ngày hôm nay, trừ khi cậu ta là kiểu người cho phép đối tác của mình tán tỉnh một người đàn ông khác. Astoria nhìn Draco, chớp mắt e lệ trước khi quay lại với Harry và cố gắng lấy lại thế trận mà cô đã mất.

"Draco và em không phải là một cặp, nếu đó là điều anh đang nghĩ," cô giải thích. "Hoặc ít nhất là anh ấy vẫn chỉ đang lịch sự mà chưa ngỏ lời với em. Chúng em chỉ là bạn bè."

"Ồ," Harry đáp, gần như thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cậu lại bắt đầu hoang mang. Harry cố gắng tiếp tục giả vờ quan tâm đến Astoria một cách máy móc sau khi sự thật được phơi bày. Sẽ không ổn nếu cậu dành thời gian thu hút sự chú ý của cô rồi chọc tức Malfoy, chỉ để bỏ phí hết mọi sự cố gắng vài ngày qua - khi rõ ràng là không có đủ sự mật thiết giữa hai người này để kích động bất cứ thứ gì, ngoài một chút khó chịu. Bên cạnh đó, nhiệm vụ của cậu cũng không phải là thuyết phục Astoria đưa mình về nhà tối nay, mặc dù Harry cược rằng sẽ không mất nhiều thời gian để thuyết phục cô ấy như với Malfoy.

May mắn thay, món ăn của họ sớm hiện ra trên khăn trải bàn và mọi người đều quá mất tập trung để tiếp tục cuộc trò chuyện, nên bữa tối diễn ra trong sự im lặng gần như thân thiện. Ron thỉnh thoảng lẩm bẩm về việc mọi thứ trong miệng mình rất ngon, chỉ để đáp lại bằng những tiếng cười khẩy từ phía bên kia bàn. Hermione đôi lúc lại chỉ ra những người có ảnh hưởng mà họ nên đến chào hỏi, và Draco thì cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Harry. Nếu Theo hoặc Pansy nhận thấy sự căng thẳng đang dần tăng lên giữa họ, thì may mắn là không ai trong hai người bình luận gì. Tuy nhiên, Astoria dường như nhận ra ngay sự thiếu chú ý dành cho cô và bắt đầu phàn nàn về chứng đau đầu khi món tráng miệng được phục vụ.

"Draco, tình yêu à, chúng ta hôm nay đến đây thôi được không?" cô ấy rên rỉ. "Thật tuyệt khi được gặp tất cả mọi người", cô nói thêm như thể chợt nhớ lại phép lịch sự của mình. "Em chỉ là đột nhiên cảm thấy không khỏe lắm."

"Anh sẽ đưa em đi, Tori," Draco đáp, sửa soạn lại vạt áo như một quý ông lịch thiệp khi anh đứng lên, đưa tay ra cho cô và bắt đầu dẫn cô rời khỏi bàn. Hoàng tử đẹp trai cao lớn và công chúa nhỏ nhắn xinh đẹp, không thể phủ nhận nhìn họ cực kì xứng đôi.

Harry ngay lập tức ngồi thụp xuống ghế, cảm thấy mặt mình nhăn nhó cho đến khi Hermione hắng giọng và nhìn cậu chăm chú. Cô ấy đúng. Cậu cần phải kiềm chế sự thất vọng của mình. Sẽ không ổn nếu để Theo và Pansy phát hiện ra âm mưu nhỏ của cậu và mách lẻo với Malfoy trước khi họ có cơ hội hành động. Và có vẻ như phải mất một thời gian nữa mới thành công.

Một lần nữa vươn vai, Harry bắt đầu lướt qua danh sách lý do trong đầu để để thoát khỏi buổi tiệc chết tiệt này, nhưng ngay khi cậu sắp phải đi vì 'chợt nhớ ra' một nhiệm vụ của Sở Thần Sáng quên chưa hoàn thành, Draco bất ngờ quay lại bàn. Một mình.

"Astoria không khỏe, nhưng cô ấy vẫn muốn tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người một lần nữa," Draco giải thích khi ngồi xuống.

Theo nhướng mày khi vẻ mặt Pansy bất ngờ thấy rõ: "Cậu không về với cô ấy à?" cô hỏi. "Cậu thực sự không muốn tiến triển với cô ấy sao? Cô ấy sẽ là người vợ hoàn hảo cho cậu, Draco."

Harry cảm thấy mình vô cớ nổi giận với lời nói của Pansy nhưng nhanh chóng kìm nén cảm xúc bất thường này lại. Một vị hôn thê sẽ làm sao nhãng cho kế hoạch. Không gì hơn.

Draco chỉ đảo mắt. "Tôi đã nói rồi, Pansy. Tôi chưa sẵn sàng kết hôn với bất kỳ ai. Mặc dù đúng là Astoria sẽ là ứng cử viên phù hợp nếu tôi sẵn sàng. Tôi để cô ấy tự đi vì tôi có việc khác phải giải quyết tối nay," Draco lạnh nhạt mỉm cười, trong khi đó Harry không nghĩ là cậu đang tưởng tượng: ánh mắt của Draco vừa liếc về cậu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Tốt hơn là nên cẩn thận, Draco, nếu không thì đến lúc cậu quyết định muốn cô ấy, Potter có thể đã lao tới và cướp cô ấy khỏi tay rồi," Theo trêu chọc, môi cong lên thành một nụ cười thích thú.

"Tôi thấy Potter không có hứng thú thực sự với Astoria," Draco gần như gầm gừ. "Đúng không, Potter?"

Harry đưa lưỡi ra liếm ướt môi, để lại một lớp bóng loáng khi cậu cân nhắc nên làm gì. Khẳng định muốn Astoria và khơi dậy một cuộc cạnh tranh mới giữa họ hoặc buông tay, biết rằng Malfoy sẽ thấy khó chịu. "Cô ấy không phải mẫu người của tôi," cậu trả lời một cách trung thực, nhưng không giải thích thêm.

"Tất nhiên là không rồi. Cô ấy quá tốt so với cậu, Potter." Pansy mỉa mai.

"Cô ấy chắc hẳn không nghĩ như vậy nhỉ," Ron đấu tranh thay cho bạn mình khi Harry thở dài và lắc đầu, đứng dậy khi thấy Pansy và Ron bắt đầu cuộc cãi vã dữ dội.

"Tôi nghĩ có nhiều vị khách lịch sự hơn tại buổi dạ hội này có thể thực sự thích sự có mặt của tôi. Xin thứ lỗi," Harry nói với một cái gật đầu chế giễu và nháy mắt với Hermione, trước khi lướt khỏi bàn của mình để đến bàn của Bộ trưởng. Cậu cảm thấy hơi ngớ ngẩn khi sử dụng mối quan hệ thân thiết của mình với Kingsley để thu hút sự chú ý của Malfoy, nhưng một khi cậu bắt đầu than thở với Shacklebolt về công việc của mình tại Bộ và những cuộc cãi vã của mình với Fledgecraft, thì cái sự thật ban đầu rằng cậu đến đây để giành được sự chú ý từ tên kẻ thù Slytherin lại ngay lập tức chỉ còn là ký ức xa vời.

Phải đến khi cậu quay lại với Hermione và Ron, giờ đây đã được ở riêng với nhau khi những chiếc bàn đều được dọn sạch để nhường chỗ cho sàn khiêu vũ, cậu mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. "Ý tưởng tuyệt đấy, Harry," Hermione reo lên khi cậu bước vào bàn. "Cậu ta không thể rời mắt khỏi bồ trong suốt buổi tối."

"Thật à?" Harry hỏi, có chút sửng sốt mặc dù đó là điều cậu mong muốn.

"Thật đấy," Hermione đáp, tò mò nhìn cậu một lúc trước khi nhấp một ngụm cocktail. Harry nhìn quanh quầy bar và bắt gặp một mái tóc vàng hoe và đột nhiên thấy họng mình khát khô.

"Mình sẽ đi uống một ly trước khi quay lại làm việc," Harry thì thầm với bạn bè mình, gật đầu một cách bí mật về phía Draco, may mắn thay cũng trùng hợp với nơi đồ uống được phục vụ.

"Chuẩn rồi, người anh em," Ron nói, vỗ nhẹ vào lưng Harry. "Có lẽ nếu bồ thực sự thả lỏng thì sẽ không đau lắm đâu."

Harry hếch mũi lên tỏ vẻ ghê tởm và đáp lại bằng một cử chỉ tay thô lỗ. "Thật vui khi biết bồ vừa cho rằng mình sẽ nằm dưới."

Ron cau mày. "Mình chỉ nói thế vì mình không thể tưởng tượng Malfoy sẽ nằm dưới bất kỳ ai," cậu khịt mũi.

"Ồ, ít nhất thì bồ cũng đã suy nghĩ kỹ ấy nhỉ," Harry chỉ ra với một cái nháy mắt khi Ron tiếp nhận lời trêu chọc và đỏ bừng mặt. Cậu vội vã bỏ đi, để lại Ron đang chửi thề và Hermione đang phá lên cười đằng sau.

Với một bước đi có chủ đích, cậu bước thẳng qua Malfoy, lờ đi cái nhìn nóng rát của anh chàng tóc vàng và gọi một ly rượu từ bartender. Harry kiên nhẫn chờ đợi, quay lưng về tên Slytherin đang nhìn chằm chằm cho đến khi đồ uống được phục vụ và chỉ thoải mái ngồi đó, từ từ nhấp một ngụm.

"Cậu đang theo dõi tôi đấy à, Potter?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng và Harry quay lại, giả vờ sốc rồi nở một nụ cười rạng rỡ với Malfoy mà cậu hy vọng là hấp dẫn.

"Malfoy, thật bất ngờ. Tôi không thấy anh ở đó", Harry trêu chọc, rõ ràng là giả trân hết biết.

Nụ cười khinh bỉ được mong đợi hiện rõ trên môi Malfoy và Harry gần như mỉm cười trước sự dễ đoán của đối thủ. Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến vậy nếu cậu tiếp tục nhìn nhận mọi thứ theo chiều hướng khách quan. Đây chỉ là một cuộc đối đầu khác, nơi mà Harry cần phải thắng Malfoy. Không gì hơn. "Cậu định làm gì thế?" chàng trai tóc vàng lại đặt câu hỏi một cách nghi ngờ.

"Tôi nghĩ là cũng gần giống như anh thôi," Harry chỉ ra, nghiêng ly rượu màu đỏ của mình về phía chiếc ly đã vơi một nửa của Draco. "Nhảy nhót, uống rượu, vui vẻ."

"Thật đấy?" Draco trầm ngâm, sự chế nhạo của anh ta tan thành một nụ cười nhếch mép. "Vui vẻ, phải không?"

Harry nheo mắt, tỏ ra không hiểu ẩn ý, ​​nếu có. "Vui vẻ là đủ rồi... vậy anh thì sao? Chỉ đến đây để phá hỏng buổi tối của tôi à?"

"Luôn là vậy," Draco nhếch khoé miệng hạ giọng, bước lại gần, cố ý bước vào không gian cá nhân của Harry. Gần như ngay lập tức, điệp viên 007 tự tin quyến rũ lắc mình biến mất, thay thế bằng một chàng trai bồn chồn, một cậu thiếu niên tuổi teen non nớt đến Vũ hội mà không mời được bạn nhảy nào.

Draco dường như ngửi thấy mùi sợ hãi như một kẻ săn mồi thực thụ và nghiêng người lại gần hơn. "Cưng nên mời anh khiêu vũ, nếu không thì có vẻ hơi thô lỗ đấy."

"Có lẽ vậy," Harry nhún vai. "Hoặc có lẽ không thì nhìn tôi sẽ thẳng hơn."

Draco khịt mũi một cách thiếu tao nhã và bĩu môi. "Cậu sẽ trông xì trây hơn nếu mang theo Chồn cái và không tán tỉnh tôi bằng một cái lều trong quần dù chỉ mới hai mươi phút trôi qua," Draco chế nhạo.

Harry theo phản xạ liếc xuống để xem liệu mình có thực sự đang cương cứng một cách đáng xấu hổ mà chưa nhận ra hay không, rõ ràng là Draco chỉ muốn được khoe tiếng cười khúc khích gian xảo của anh ta. "Vẫn là một tên ngốc, tôi thấy vậy," Harry càu nhàu.

"Tôi thì vẫn đang thấy một Gryffindor cả tin đây này," Draco đáp trả, vẫn cười hả hê. "Và vì rõ ràng là cậu sẽ không mời, vậy thì để tôi. Potter, cậu có muốn nhảy không?" Draco giơ lên bàn tay tự tin với những ngón tay dài và mềm mại, Harry chỉ nhìn chằm chằm vào nó trong một khoảnh khắc dài và cảm thấy có chút sợ hãi.

Làm bộ mắc ói và hất rượu vào mặt Malfoy hay nắm lấy tay anh ta và tìm cách hoàn thành nhiệm vụ?

Cuối cùng, sự lựa chọn đã quá rõ ràng, mặc dù Harry ghét cay ghét đắng. Cậu nắm lấy bàn tay trắng trẻo và thanh lịch của Malfoy, để người đàn ông đó dẫn mình vào sàn nhảy, nơi dường như mọi người đều tách ra như Biển Đỏ để nhường lối cho họ đi qua. Harry cố không nhăn mặt khi bàn tay Malfoy đặt trên hông mình một cách chiếm hữu như thể nó thuộc về nơi đó, và cậu không ngần ngại khi anh chàng tóc vàng áp sát một cách thân mật và bắt đầu dẫn họ vào một điệu valse phức tạp, nhưng bên trong Harry thì đang phản kháng dữ dội, cậu phải nghiến răng để không nói bất cứ điều gì thô lỗ.

"Vậy, chuyện tôi 'có âm mưu gì' là sao?" Harry hỏi, nhắc Draco nhớ lại cuộc trao đổi nhỏ của họ tại quầy bar.

"Tôi vẫn nghĩ là cậu đang có âm mưu gì đó, Potter, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể tham gia một chút," Draco nhếch mép, rõ ràng là hài lòng với sự tự tin phách lối của chính mình. "Hơn nữa, vẻ mặt của cậu lúc này đáng giá đấy."

Harry cau mày, quyết tâm không để Malfoy chế ngự mình khi anh ta kéo họ vào những chuyển động khiến Harry phải dành hết sự tập trung để không giẫm lên đôi bốt da rồng của anh ta. Cuối cùng, nhịp điệu của những bước chân đã chiếm lấy tâm trí Harry, cậu vô thức trượt tay mình xuống, đặt ở eo của Malfoy khi đắm chìm trong tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy mà anh chàng tóc vàng tạo ra để đáp lại.

"Không ai trong số bạn của anh biết anh là gay sao?" Harry đột ngột hỏi khi ánh mắt cậu bắt gặp Nott và Zabini ở bên lề, biểu cảm của họ ngập tràn sự hoang mang. Rõ ràng là họ thấy điều này quá kì quái, trong khi đang tuyệt vọng tìm cách hợp lý hóa hành vi của bạn mình. Điều khiến Harry buồn cười nhất là Ron trông cũng y hệt như vậy.

"Ai nói tôi là gay?" Draco hỏi, xoay họ lại để anh có thể theo dõi nơi ánh mắt Harry dẫn đến. "Hm... việc đó sẽ mất công giải thích lắm đây. Nhanh lên, nói cho tôi biết điều gì đó có thể làm nhục cậu đi, Potter. Tôi cần một cái cớ hay ho khi quay lại với lũ tay sai của mình." Môi Draco cong lên thành một nụ cười nhẹ, nhưng Harry không thể biết chắc là anh ta đang đùa hay đang nghiêm túc.

"Ý anh là còn có việc có thể nhục nhã hơn thế này nữa à?" Harry châm biếm, nhìn môi Malfoy trễ xuống.

"Tôi là một bạn nhảy đáng xấu hổ đến mức Harry Potter vĩ đại không thể xuất hiện cùng tôi sao?" Draco trách móc, nhưng Harry lắc đầu.

"Anh là một bạn nhảy giỏi, Malfoy, nhưng anh vẫn là một tên ngốc," Harry giải thích với một nụ cười tinh ranh, khiến đôi mắt xanh của cậu sáng rực.

"Và cậu vẫn chỉ là một tên khốn kiêu ngạo vì sự nổi tiếng," Draco phản bác, nhưng không thể ngăn mình mỉm cười, một biểu cảm mà Harry thấy mình ngày càng thích. "Tôi không chắc tại sao tôi lại lãng phí thời gian với cậu nữa."

"Tại sao vậy?" Harry hỏi thành thật.

"Bởi vì tôi muốn thế," Draco trả lời sau khi có vẻ như đang cân nhắc, dẫn dắt điệu nhảy của họ gần hơn với hậu trường và tránh xa những người nghển cổ đứng xem. "Dạo này thì tôi hiếm khi làm bất cứ điều gì mà tôi không muốn làm, Potter. Và nếu tôi thực sự muốn điều gì đó, tôi sẽ có nó." Harry nuốt nước miếng trước những ẩn ý trong giọng điệu của Malfoy, nhưng sức nặng và sự rắn chắn của cơ thể tên Slytherin đè lên người cậu đã biến mất, ngay sau khi một điệu nhạc rộn ràng khác vang lên.

"Cảm ơn vì điệu nhảy nhé," Draco bật chế độ xã giao, lời nói trang trọng như một quý ông, cúi chào gập eo. "Cảm ơn vì đã lịch sự dành thời gian, Potter."

Harry chớp mắt khi Draco quay đi, tâm trí cậu quay cuồng với những khả năng. Nếu cậu thả anh ta đi ngay bây giờ, Harry không biết khi nào cậu mới có cơ hội ở riêng với anh ta. Với suy nghĩ đó trong đầu, cậu nắm lấy cổ tay Malfoy và vội vàng kéo anh ta vào một góc tối, tránh xa đám đông. "Anh muốn tôi đến mức nào?" Harry hỏi, giọng cậu khàn khàn và gần như sợ hãi khi chờ đợi nghe câu trả lời của Malfoy.

Bước tới trước, Draco ấn Harry vào tường, không hoàn toàn chạm vào, nhưng gần đến nỗi da Harry gần như hét lên vì khoảng cách đó. Cậu có thể cảm nhận được sự do dự trong tư thế của Malfoy, ngay cả khi nó đang ngân nga tuyệt vọng bởi một thứ gì đó, một ngọn lửa, một cơn đói khát mà Harry không thể gọi tên. "Cậu đang gợi ý rằng tôi nên đưa cậu đi sao, Potter?" Draco hỏi, giọng nói chậm rãi mượt như nhung của anh vuốt ve trên cổ Harry.

"Đưa tôi về nhà anh đi," Harry thì thầm đáp lại, và có vẻ như câu trả lời của Draco là đồng ý, khi cậu cảm thấy lực kéo quen thuộc của Phép Độn thổ ngay sau rốn mình.

**Lời tác giả: Để tiện đánh giá, tôi sẽ thu nhỏ bạn thành một con ruồi để bạn có thể bay quanh Trang viên Malfoy và xem cảnh tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me