Dreamcatcher Nhung Giac Mong
*Note: Phần in nghiêng là hồi tưởng. ---SuA mơ hồ tỉnh giấc, cả người mệt nhoài, cố gắng lấy lại ý thức còn chông chênh của mình. Nàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng tưởng như xa lạ, hóa ra lại càng thân quen."Cậu tỉnh rồi à?" Chất giọng nhẹ nhàng cất lên làm nàng quay đầu lại. "Minji? Cậu làm gì ở đây?" Minji không vội đáp, cô bước lại gần nàng, đặt khay cháo và nước lên chiếc bàn cạnh giường."Ăn chút cháo đi rồi mình nói cho nghe." SuA nhướn mày khó hiểu, nhưng cũng làm theo lời cô. Cánh tay chống xuống giường định nâng người ngồi thẳng lên nhưng nhận lại là sự đau nhói khó chịu.Nhìn theo chỗ phát ra đau đớn, SuA bàng hoàng phát giác nó đến từ cổ tay. Dưới lớp băng dày cui kia là một vết thương sâu hoắm, còn vương vãi thấm máu ra bên ngoài do tác động vừa nãy gây ra."Minji, tớ..." "Được rồi, nằm yên để mình dìu cậu dậy." Vừa nói cô vừa làm, xong việc như cố ý lướt qua cổ tay SuA."Có chuyện gì xảy ra vậy Minji? Cổ tay mình sao lại..."
SuA khẩn trương hỏi Minji, nhưng trái với thái độ của nàng, cô lại im lặng."Nói mình nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì?" "Cậu...không nhớ gì hết sao?" Đáp lại nàng là một câu hỏi không đầu không đuôi.SuA ngớ người ra, đại não làm việc hết công suất cố gắng lục lọi toàn bộ kí ức từ hôm qua đến nay. Rồi cái khung cảnh đen tối kia lại trở về...Trán SuA bắt đầu rịnh ra những giọt mồ hôi nặng nề, những ngón tay run rẩy vô thức ôm lấy đầu, đôi đồng tử trơ trọi trong dáng vẻ sợ hãi. Bất giác cơn đau đầu ập tới bức SuA điên cuồng."Không...đây không phải sự thật...Ahhhhhhhh....." Nhận thấy SuA đang mất kiểm soát, Minji vội vàng ôm chầm lấy nàng, khóa SuA trong vòng tay ấm áp của mình. Nước mắt âm thầm lăn dài trên má người con gái đang khổ sở kia. SuA trong cơn hoảng loạn như tìm được lối thoát, liền ghì chặt Minji không buông đến phát đau. "Là lỗi của tớ...là tớ yếu đuối...không thể bảo vệ cậu...Nên hãy trừng phạt tớ đi...chỉ cần cậu bình tĩnh trở lại..." Minji tựa đầu SuA vào hõm cổ mình. Trong cơn uất hận, SuA bèn phát tiết bằng cách cắn vào cổ cô hòng làm giảm bớt nỗi đau đớn bủa vây. Lực đạo ngày càng tăng đến nỗi Minji cau mày, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng. Mãi đến một lúc lâu sau, khi nơi cổ thấm ra dòng máu đỏ tươi, lớp da bong tróc hằn dấu răng sâu, SuA mới từ từ ổn định khí sắc.Cơn đau đầu vốn dĩ hành hạ đã thuyên giảm, SuA cũng dần lấy lại ý thức từ trong cơn mộng mị. Khi ánh mắt lướt tới gương mặt trắng bệch của người kia, nàng mới hốt hoảng nhận ra mình vừa làm gì."Minji...Minji...cậu có sao không?" SuA lay người Minji, thấy cô cứ bất động làm nàng lo lắng. Nhìn hai má cô ướt đẫm nước mắt, dáng vẻ ẩn nhẫn, trong lòng SuA không khỏi day dứt. Lướt tới vết cắn hằn lại trên cổ cô, nỗi đau xót trong tâm khiến khóe mắt nàng cay cay.Minji cười yếu ớt, sau đó nhìn vào mắt SuA, khẽ lắc đầu."Tớ không sao, cậu ổn rồi chứ?" Đôi mắt tinh anh ngày thường nay tràn ngập bi thương dồn nén, nhìn vào nó mà trái tim SuA từng đợt đau nhói. "Cậu nói dối. Rõ ràng cậu rất đau mà!!!" SuA hét lên, nàng bật khóc nức nở. "Không đâu, tớ ổn thật mà." Minji ôm lấy cô bạn đồng trang lứa, mặc cho nàng khóc trên vai mình đến mệt lả, cô vẫn dịu dàng không một lời oán trách.SuA do quá mệt mỏi nên đã thiếp đi trên vai Minji, vành mắt đỏ ửng do khóc quá nhiều. Nhận thấy người trong lòng đã an ổn, Minji mới từ từ tách ra rồi đặt SuA nằm xuống giường. Chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn cho nàng, sau đó mới rời khỏi phòng.###Minji lặng lẽ nhìn mình trong gương, gương mặt hốc hác làm cô thấy xa lạ. Những dòng lệ rơi đã khô, còn đọng lại dấu vết trên đôi má tiều tụy.Hồi tưởng lại kí ức, khoảng khắc mà cô nhìn thấy người mình thương nằm bất tỉnh dưới sàn, khuôn mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều. Suýt chút nữa thôi, thần chết có lẽ đã mang SuA rời khỏi cô. Sự việc kinh khủng đó đã sớm trở thành vệt đen tối trong trí nhớ của Minji.Cô mở vòi sen, để cho dòng nước lạnh rửa trôi tâm trí nặng nề. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến nỗi một người bình tĩnh như cô cũng khó mà thích ứng.Cứ nhắm mắt lại, nhớ đến lời Siyeon nói khi ấy..."Alo alo...Minji unnie...SuA unnie..." Giọng nói gấp gáp của Siyeon trong điện thoại làm Minji lo lắng."SuA như thế nào? Em bình tĩnh lại nói chị nghe..." Nhắc đến SuA là lòng Minji không thể nào yên, cô bỗng có cảm giác chẳng lành trong thông tin mà Siyeon sắp sửa nói. "SuA unnie đã chứng kiến cảnh hắn ta cùng người tình của hắn...Giờ chị ấy đang sốc lắm! Em lo chị ấy sẽ..." "Rồi...SuA...cậu ấy đang ở đâu!?" Minji nói như hét trong điện thoại, làm Siyeon đang gấp rút cũng phải sợ hãi. "Chị ấy...chị ấy về nhà rồi...đang nhốt mình trong phòng.""Được rồi, cảm ơn em. Chị lập tức trở về." Minji cố gắng khắc chế hai tay run rẩy, nắm chặt vô lăng, dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng thẳng về nhà.Trên đường đi, Minji càng ngày càng sốt ruột. Trong lòng dự liệu đủ tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Những ý nghĩ tiêu cực bao lấy đầu óc cô, mặc dù đã được Minji cực lực khắc chế.Xe lăn bánh về đến nhà, không kịp đỗ vào gara, Minji đã tức tốc chạy thẳng vào trong bỏ mặc mọi thứ. May rằng cửa nhà không khóa."SuA...SuA...mở cửa cho tớ đi!!! SuA..." Tiếng đập cửa vang lên ngày càng lớn dần khi Minji nhận thấy bên trong không một lời hồi âm.Nỗi lo sợ dâng cao, Minji không ngừng tìm mọi cách để phá cửa. Cô luôn trấn an mình phải bình tĩnh, nhất là trong lúc này. Thật may cô nhớ đến mình có chìa khóa dự phòng. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tim Minji như ngừng đập...SuA nằm bất động dưới sàn, máu từ vết cắt ở cổ tay thấm ướt một mảng lớn. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi tái nhợt thiếu sức sống dọa Minji sợ hãi. Rất may rằng lý trí đã kịp kéo cô trở lại, Minji lập tức gọi cho Siyeon. Bản thân thì đi tìm hộp cứu thương, cầm máu lại cho SuA trong khi chờ em tới đưa nàng đến bệnh viện.Đứng ngoài căn phòng cấp cứu, cõi lòng Minji như có một tảng đá đè nặng. Nỗi lo lắng cùng sợ hãi hòa lẫn làm cô rơi lệ. Đã từ rất lâu rồi, khóc luôn là một việc rất khó khăn với Minji, bởi lẽ ngay cả khoảng thời gian áp lực hay tuyệt vọng nhất cũng không thể đánh ngã con người sắt đá này.Vậy mà hôm nay, chứng kiến cảnh SuA tự tử, nước mắt Minji như mất kiểm soát mà tuôn trào. Cô siết chặt đôi bàn tay đang run rẩy, cắn chặt răng cố nén những giọt lệ đang lăn dài trên đôi má hốc hác. Điều này khiến Siyeon càng nhìn càng đau lòng, em vội tiến đến đỡ lấy người chị sắp gục xuống kia, lặng lẽ ôm lấy. "Đừng tự dằn vặt mình như vậy, lỗi không phải ở chị. Muốn khóc thì cứ khóc đi." Minji yếu ớt nức nở, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy bi ai nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu. Giá như cô có đủ dũng khí theo đuổi nàng, không từ bỏ mối tình dài suốt 10 năm, chẳng để nàng ngả vào vòng tay con người bội bạc ấy thì giờ có phải chuyện này sẽ không xảy ra không? Giờ SuA bên trong chưa biết sống chết ra sao, bản thân cô ở đây lại chỉ biết khóc lóc. Không được! Cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người mình thương. Bởi vì SuA cần cô lúc này!!!
SuA khẩn trương hỏi Minji, nhưng trái với thái độ của nàng, cô lại im lặng."Nói mình nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì?" "Cậu...không nhớ gì hết sao?" Đáp lại nàng là một câu hỏi không đầu không đuôi.SuA ngớ người ra, đại não làm việc hết công suất cố gắng lục lọi toàn bộ kí ức từ hôm qua đến nay. Rồi cái khung cảnh đen tối kia lại trở về...Trán SuA bắt đầu rịnh ra những giọt mồ hôi nặng nề, những ngón tay run rẩy vô thức ôm lấy đầu, đôi đồng tử trơ trọi trong dáng vẻ sợ hãi. Bất giác cơn đau đầu ập tới bức SuA điên cuồng."Không...đây không phải sự thật...Ahhhhhhhh....." Nhận thấy SuA đang mất kiểm soát, Minji vội vàng ôm chầm lấy nàng, khóa SuA trong vòng tay ấm áp của mình. Nước mắt âm thầm lăn dài trên má người con gái đang khổ sở kia. SuA trong cơn hoảng loạn như tìm được lối thoát, liền ghì chặt Minji không buông đến phát đau. "Là lỗi của tớ...là tớ yếu đuối...không thể bảo vệ cậu...Nên hãy trừng phạt tớ đi...chỉ cần cậu bình tĩnh trở lại..." Minji tựa đầu SuA vào hõm cổ mình. Trong cơn uất hận, SuA bèn phát tiết bằng cách cắn vào cổ cô hòng làm giảm bớt nỗi đau đớn bủa vây. Lực đạo ngày càng tăng đến nỗi Minji cau mày, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng. Mãi đến một lúc lâu sau, khi nơi cổ thấm ra dòng máu đỏ tươi, lớp da bong tróc hằn dấu răng sâu, SuA mới từ từ ổn định khí sắc.Cơn đau đầu vốn dĩ hành hạ đã thuyên giảm, SuA cũng dần lấy lại ý thức từ trong cơn mộng mị. Khi ánh mắt lướt tới gương mặt trắng bệch của người kia, nàng mới hốt hoảng nhận ra mình vừa làm gì."Minji...Minji...cậu có sao không?" SuA lay người Minji, thấy cô cứ bất động làm nàng lo lắng. Nhìn hai má cô ướt đẫm nước mắt, dáng vẻ ẩn nhẫn, trong lòng SuA không khỏi day dứt. Lướt tới vết cắn hằn lại trên cổ cô, nỗi đau xót trong tâm khiến khóe mắt nàng cay cay.Minji cười yếu ớt, sau đó nhìn vào mắt SuA, khẽ lắc đầu."Tớ không sao, cậu ổn rồi chứ?" Đôi mắt tinh anh ngày thường nay tràn ngập bi thương dồn nén, nhìn vào nó mà trái tim SuA từng đợt đau nhói. "Cậu nói dối. Rõ ràng cậu rất đau mà!!!" SuA hét lên, nàng bật khóc nức nở. "Không đâu, tớ ổn thật mà." Minji ôm lấy cô bạn đồng trang lứa, mặc cho nàng khóc trên vai mình đến mệt lả, cô vẫn dịu dàng không một lời oán trách.SuA do quá mệt mỏi nên đã thiếp đi trên vai Minji, vành mắt đỏ ửng do khóc quá nhiều. Nhận thấy người trong lòng đã an ổn, Minji mới từ từ tách ra rồi đặt SuA nằm xuống giường. Chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn cho nàng, sau đó mới rời khỏi phòng.###Minji lặng lẽ nhìn mình trong gương, gương mặt hốc hác làm cô thấy xa lạ. Những dòng lệ rơi đã khô, còn đọng lại dấu vết trên đôi má tiều tụy.Hồi tưởng lại kí ức, khoảng khắc mà cô nhìn thấy người mình thương nằm bất tỉnh dưới sàn, khuôn mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều. Suýt chút nữa thôi, thần chết có lẽ đã mang SuA rời khỏi cô. Sự việc kinh khủng đó đã sớm trở thành vệt đen tối trong trí nhớ của Minji.Cô mở vòi sen, để cho dòng nước lạnh rửa trôi tâm trí nặng nề. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến nỗi một người bình tĩnh như cô cũng khó mà thích ứng.Cứ nhắm mắt lại, nhớ đến lời Siyeon nói khi ấy..."Alo alo...Minji unnie...SuA unnie..." Giọng nói gấp gáp của Siyeon trong điện thoại làm Minji lo lắng."SuA như thế nào? Em bình tĩnh lại nói chị nghe..." Nhắc đến SuA là lòng Minji không thể nào yên, cô bỗng có cảm giác chẳng lành trong thông tin mà Siyeon sắp sửa nói. "SuA unnie đã chứng kiến cảnh hắn ta cùng người tình của hắn...Giờ chị ấy đang sốc lắm! Em lo chị ấy sẽ..." "Rồi...SuA...cậu ấy đang ở đâu!?" Minji nói như hét trong điện thoại, làm Siyeon đang gấp rút cũng phải sợ hãi. "Chị ấy...chị ấy về nhà rồi...đang nhốt mình trong phòng.""Được rồi, cảm ơn em. Chị lập tức trở về." Minji cố gắng khắc chế hai tay run rẩy, nắm chặt vô lăng, dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng thẳng về nhà.Trên đường đi, Minji càng ngày càng sốt ruột. Trong lòng dự liệu đủ tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Những ý nghĩ tiêu cực bao lấy đầu óc cô, mặc dù đã được Minji cực lực khắc chế.Xe lăn bánh về đến nhà, không kịp đỗ vào gara, Minji đã tức tốc chạy thẳng vào trong bỏ mặc mọi thứ. May rằng cửa nhà không khóa."SuA...SuA...mở cửa cho tớ đi!!! SuA..." Tiếng đập cửa vang lên ngày càng lớn dần khi Minji nhận thấy bên trong không một lời hồi âm.Nỗi lo sợ dâng cao, Minji không ngừng tìm mọi cách để phá cửa. Cô luôn trấn an mình phải bình tĩnh, nhất là trong lúc này. Thật may cô nhớ đến mình có chìa khóa dự phòng. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tim Minji như ngừng đập...SuA nằm bất động dưới sàn, máu từ vết cắt ở cổ tay thấm ướt một mảng lớn. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi tái nhợt thiếu sức sống dọa Minji sợ hãi. Rất may rằng lý trí đã kịp kéo cô trở lại, Minji lập tức gọi cho Siyeon. Bản thân thì đi tìm hộp cứu thương, cầm máu lại cho SuA trong khi chờ em tới đưa nàng đến bệnh viện.Đứng ngoài căn phòng cấp cứu, cõi lòng Minji như có một tảng đá đè nặng. Nỗi lo lắng cùng sợ hãi hòa lẫn làm cô rơi lệ. Đã từ rất lâu rồi, khóc luôn là một việc rất khó khăn với Minji, bởi lẽ ngay cả khoảng thời gian áp lực hay tuyệt vọng nhất cũng không thể đánh ngã con người sắt đá này.Vậy mà hôm nay, chứng kiến cảnh SuA tự tử, nước mắt Minji như mất kiểm soát mà tuôn trào. Cô siết chặt đôi bàn tay đang run rẩy, cắn chặt răng cố nén những giọt lệ đang lăn dài trên đôi má hốc hác. Điều này khiến Siyeon càng nhìn càng đau lòng, em vội tiến đến đỡ lấy người chị sắp gục xuống kia, lặng lẽ ôm lấy. "Đừng tự dằn vặt mình như vậy, lỗi không phải ở chị. Muốn khóc thì cứ khóc đi." Minji yếu ớt nức nở, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy bi ai nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu. Giá như cô có đủ dũng khí theo đuổi nàng, không từ bỏ mối tình dài suốt 10 năm, chẳng để nàng ngả vào vòng tay con người bội bạc ấy thì giờ có phải chuyện này sẽ không xảy ra không? Giờ SuA bên trong chưa biết sống chết ra sao, bản thân cô ở đây lại chỉ biết khóc lóc. Không được! Cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người mình thương. Bởi vì SuA cần cô lúc này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me