Drop Ch Ke Thu Roi Cung Biet Yeu V E X J E
Những ngày tháng trong tù như địa ngục,VE luôn bị JE đánh không thương tiếc dù không làm việc gì sai.Đôi khi IE tiếp sức cho JE bằng cách cho vũ khí,dù đau thế nào nhưng cậu cố chịu.Sau khi JE đi thì cậu mài thanh sắt,trong vài ngày thì cậu làm được một cái huy hiệu khá đẹp.(TG : Khéo tay ghê :>)Làm xong,cậu bỏ vào tờ giấy nhăn nhó kèm dòng chữ :"i love you! JE..."Xong,cậu để nó ở 1 góc của nhà tù vì cậu biết JE khi tới đây không quan tâm thứ gì khác ngoài đánh cậu. /~...~/Hắn lại đến,cậu tiếp tục chịu đựng.*CHÁT! CHÁT!*Vẫn là cái tiếng đánh đau đớn ấy,càng ngày càng lớn và cũng càng đau,VE như cái bao cát vậy,lúc nào cũng phải để cho JE đánh.Đau quá,đau quá rồi,VE không chịu nổi nữa,cậu sắp bất tỉnh rồi.Còn 1 chút sức lực cuối cùng,cậu hỏi JE.VE : "Cậu có yêu tôi không...?"JE : "Tao xin thề với Trời Đất là tao không bao giờ mày!"VE : "Cậu muốn tôi chết không...?"JE : "Rất muốn đây này!"VE : "Thế thì chúc mừng nhé.../cười nhẹ/"JE : "Hả...?"VE không còn 1 chút sức lực nào nữa,cậu ngã xuống,cậu đã bất tỉnh nhưng máu từ trong miệng cậu không ngừng chảy.JE mở to mắt bất ngờ,hắn bỏ cây roi xuống và chạy tới VE,hắn bắt đầu hỏi VE.JE : "Nè! Mày sao vậy!? Trả lời tao đi VE!? Mày đang đùa tao phải không VE!?"Hắn dần mất kiên nhẫn,cũng vì điều đó làm thuốc độc trong cơ thể JE dần tan biến và JE đã dần nhận thức được những gì mình đã làm.JE : "Nhóc đùa ta đúng không!? Đừng đùa mà!? Ta yêu nhóc! Đừng chết mà VE!? VE!? VE!?"Anh chảy nước mắt,nước mắt cứ tuôn.Anh cứ gào thét tên VE trong vô vọng.Rồi,Anh bế cậu đi. /. . ./*Tít Tít*JE và VE đều ở trong bệnh viện XXY,VE nằm trên giường bệnh còn JE ở ngoài,anh lo tới nỗi cứ đi lòng vòng không biết chóng mặt.Tiếng cửa mở ra,một người bác sĩ bước ra ngoài với gương mặt buồn bã.JE : "Nhóc ấy sao rồi!?"Bác sĩ : " Cậu ấy chỉ bị bất tỉnh do bị đánh quá nhiều nhưng..."JE : "Nhưng?"Bác sĩ : "Cậu ấy bất tỉnh tới tận 2 năm mới tỉnh lại...giờ cậu có thể thăm bệnh nhân!"Nói xong,bác sĩ bỏ đi,JE suy sụp khi nghe bác sĩ nói.Tận 2 năm lận ư? Anh đau khổ ngồi bệt xuống ghế,mặt tối lại và mắt cứ mở to.Anh đau đớn vô cùng.??? : "Em trai tôi!?"Bỗng có 1 cô gái có bộ tóc vàng óng đi chung với 2 chàng trai,không ai khác đó là Indochina,CHNK và SE.Cả ba xông thẳng vào phòng.Indochina /ngồi xuống ghế/ : "VE! Em có sao không !? Làm ơn tỉnh lại đi!?/khóc"SE đứng kế bên cũng không kìm được nước mắt kể cả CHNK,bỗng SE thấy JE ngồi ở ngoài với tình trạng suy sụp.Indochina cũng vùa quay ra ngoài và cũng thấy JE,vì quá buồn và cộng tức giận nên indochina chạy ra ngoài và nắm lấy cổ áo JE.Indochina : "Có phải chính mày đã làm em ấy bất tỉnh phải không!?"JE : "Sao cô biết...?"Indochina : "Một tên lính của mày đã nói với tao!"JE : "..."Indochina : "Em ấy bất tỉnh tận mấy năm!?"JE : "2 năm..."Indochina : "2 năm!? Ha! Đó là do mày đấy cả thôi!? Vừa lòng mày chưa!?"Indochina càng tức điên lên,JE cũng chẳng thể nói thêm từ gì nữa vì quá suy sụp,Indochina vẫn tiếp tục mắng JE cho đến khi CHNK và SE ra ngăn cản.Indochina : "MÀY VỀ ĐI!? ĐỪNG TAO VÀ EM TAO THẤY BẢN MẶT CHÓ CHÓ CỦA MÀY NỮA!? CÚT!?"Indochina quát lớn,JE cũng lằng lặng bỏ đi về.Về tới,IE chạy ra ôm chằm lấy JE.IE : "Chào Honey! Sao mặt anh buồn vậy~?"JE : "Chia tay đi..."IE /buông JE ra/ : "Anh nói gì JE...?"JE : "Tôi nói chia tay..."IE im lặng một hồi mới lên tiếng.IE : "Được! Theo ý anh bạn JE muốn!"IE bỏ đi,để lại một JE suy sụp tinh thần.Khi anh bình tĩnh lại được 1 chút,anh tới nơi mà mình đã tra tấn VE,anh nhìn xung quanh thì thầy 1 góc của nhà tù có một hộp giấy(giấy xếp lại thành hộp),anh tiến lại gần và nhặt hộp giấy lên.Anh mở ra thì thấy bên trong là chiết huy hiệu mà VE làm ra,trên cái huy hiệu ấy còn dính một vài vết máu của VE,anh bắt đầu rưng rưng nước mắt.Anh nhìn qua tờ giấy,thấy dòng chữ mà VE để lại,anh không nhị được mà khóc không thành tiếng.Thế rồi,anh đem tờ giấy và cái huy hiệu về phòng,anh cất tờ giấy vào 1 hộp tủ ngăn nắp.Anh ngồi vào giường,cầm chiếc huy hiệu lên mà khóc...
______________________________________End Chap 12
______________________________________End Chap 12
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me