Drop Toi Muon Cau Bao Khanh Phuong Tuan By Chang
Bảo Khánh tiến tới nâng đôi chân kia lên, không ngần ngại xé nát bộ đồ cậu đang mặc.
- ƯmDùng lưỡi khám phá nơi đùi non trắng nõn.
- Ưm~aCậu khó chịu đạp anh, chề môi ra, phùng má một cách thật đáng yêu( Au: tàn nhẫn vậy Meo 🤧 Khắn Khắn của emmmmmmm )Bảo Khánh nhăn mày khó chịu, đứng phắt dậy đè sát cậu vào tường. Chân Phương Tuấn bắt đầu co chân lại, quẩy đạp khắp nơi. - Ah~.
- Muốn dạo đầu không ?
- Im đi.Bảo Khánh hôn lấy môi cậu, một cách thật hung bạo.
- Mèo anh cũng đã mua cho em, vậy bây giờ cho anh ăn thịt con mèo nhỏ này được không ?
- ............Đừng.....ăn hiếp mèo của em
- Được rồi, anh hứa Bảo Khánh định hôn lên đôi môi nhỏ kia, nhưng một cuộc gọi bỗng chốc lại đến. Phương Tuấn nhấc điện thoại lên nhìn chăm chăm vào màn hình, ánh mắt hiện lên một nét u buồn và cũng có chút sợ hãi
- ................
- Ai vậy ?
- ........Nhà Nội gọi cho em
- Nhà Nội ?
- Là gia đình của ba em.....
- Đừng lo lắng. Anh sẽ luôn bên em mà.Điện thoại lại reo lên một lần nữa, cậu bắt máy kề bên tai.
- Bật loa ngoài điPhương Tuấn liền ngoan ngoãn nghe theo. Giọng nói từ đầu máy bên kia bắt đầu vang vọng trong căn phòng tắm rộng lớn
- Phương Tuấn hả ?
- ..........Ừ
- Cháu nội của bà đấy à. Dạo này con khoẻ không ?
- Bình thường
- À....người hôm bữa là người yêu của con hả ? Cậu cao cao tên Khánh gì đấy ?
- Cậu ấy là Chồng con
- Nghe nói cậu ta là Chủ Tịch Công Ty ICM Thị. Cha cha, cháu nội ta giỏi quá. Con có thể về thăm ta được không ? Nhớ dắt cả cháu rể ta về nữa nhé
- Con bận lắm
- Ối giồi ôi. Bận tí việc thôi mà. Khi nào đến cũng được. Nhớ đem theo tí nhân sâm nhá, dạo này ta khó chịu trong người quá.
- .........
- Mà ta nói con nghe, nhớ mua loại tốt tốt một tí, sức khoẻ của ta dạo này suy yếu hẳn đấy
- Con không có tiền để mua nhân sâm
- Con không có, nhưng cậu ta có.
- Con sẽ không đến đâu. Con còn nhiều thứ để làm lắm
- Ta đã 85 tuổi rồi, không thương tiếc cái thân già này của ta à
- Vậy lúc bà đánh mẹ con, bà có tiếc không ?Đầu máy bên kia tức giận hét vào điện thoại. - Không muốn đến cũng phải đến, tao nói rồi đấy.
- Con thật sự rất bậ.....Bảo Khánh chặn miệng Phương Tuấn lại nói với giọng trầm tư vào cuộc gọi làm cho không gian trở nên khá yên lặng
- Tụi con sẽ tới
- Ồi. Cháu rể của ta, nhớ đến sớm nhéCuộc gọi kết thúc, cậu khó chịu nhìn Bảo Khánh, có chút tức giận lên tiếng mắng tên khốn trước mặt
- Sao anh lại đồng ý ?
- Anh muốn xem, diễn viên làm kịch hay.
- .........
- Em cứ cư xử như bình thường.
- Bên đó nhiều con gái lắm
- Anh thích con trai
- Chứ anh nghĩ bên đó không có mấy thằng đứng đường đấy à ?
- Anh chỉ yêu một mình Trịnh Trần Phương Tuấn này thôi. Có chết anh cũng sẽ ở bên em
- Anh mà nuốt lời, em sẽ cạo trọc đầu anhHai người nhìn nhau một hồi, anh lại chủ động tiến tới hôn lên má cậu, rồi lại lần mò xuống cổ. - Ưm~Ghim môi lên hai đầu nhũ đỏ hồng, mút nó đến sưng tấy. Tay vuốt ve đùi non. Phương Tuấn cong đôi chân gợi tình kia lên, lộ ra hậu huyệt nhỏ. Nhóc Khắn ngẩn đầu lên, làm cậu có chút sợ. ( 😺 )Nhanh chóng đẩy thứ đó vào cúc huyệt, anh không nhân nhượng mà động.
- Ah~Phương Tuấn đặt tay lên vai anh, đôi chân co quắp lại, vòng qua quấn lấy chiếc eo săn chắc, cổ ngửa ra trông thật hưởng thụ. - Muah~ Ah~ Anh chưa....thích...ứng...được...ah~
- Sao hôm nay giọng anh lạ vậy ?
- Ưm~ Bảo Khánh....nghe anh....nói....chút đi....đau quá...aBảo Khánh dừng lại, nhìn em mèo nhỏ này đang thở hồng hộc. Đầu tựa vào lòng anh, hai tay vẫn không rời khỏi bờ vai. Đôi chân vẫn luyến tiếc mà bám lấy hông Bảo Khánh Mắt lờ đờ, hậu huyệt đau không thể tả.
- Dừng.... chút...đi....
- Làm biết bao lần rồi mà giờ vẫn chưa thích ứng với cái của của anh à ?
- Đau..... quá...Xót chết Bảo Khánh này rồi, cũng do anh quá hấp tấp mà quên nới lỏng thậm chí còn chưa bôi trơn.- Xin lỗi em, anh quên mất em chưa....
- Được rồi, bắt đầu đi. Anh bắt đầu động nơi phía dưới. Cậu nhìn anh, anh thì vẫn chỉ chú ý đến động huyệt nhỏ của Phương Tuấn, sao nó trơn và dễ vào thế nhỉ ?Ánh mắt của Bảo Khánh làm cậu có chút ngượng, ừm........có chút đến đỏ cả mặt và tai luôn rồi. - Làm gì....mà nhìn ở dưới hoài vậy....ưm~
- Đẹp quá, nơi đây của em thật đẹp
- Tên biến t.......ưm.....a....a....hưh~Bảo Khánh thúc càng ngày càng mạnh. Nơi hậu huyệt nhỏ tuôn ra một ít máu. Phương Tuấn nhắm chặt đôi mắt hí kia. Bảo Khánh nhìn lên khuôn mặt đang rên lên vì khoái cảm kia, anh cười một cái rồi hôn lên đôi môi mềm. Phương Tuấn bắt được đôi mắt kia liền hé mở đôi mi đen. Nhìn anh, miệng vẫn không ngừng rên rỉ. Anh nhắm mắt sau đó thúc một cái thật mạnh, lượng tinh dịch kia nhiều đến mức tràn cả ra ngoài. Bảo Khánh rút cự long ra, nhìn vào khuôn mặt vì dục mà làm cho mệt mỏi, đôi má vẫn cứ ửng hồng. Anh hôn lên môi cậu. Rồi lại nhìn xuống nơi hậu huyệt ( Au: Hôn gì hôn woài 🤧 Đụ lẹ lẹ đi, hô )Lọt vào mắt anh một chút chất lỏng màu đỏ. Anh nhăn mày bế cậu vào lòng. Đôi tay rời vai mà ôm lấy tấm lưng kia. Bảo Khánh nhìn vào vũng máu vẫn còn chảy liên tục từ bồn rửa mặt xuống sàn. - Có đau không ?
- K....không đau
- Ngốc quá à. Đau thì nói là đau, sao lại phải giấu anh
- Hưm~
- Có đau không ?
- Hic.....đau chết mất...hah.....anh là tên khốn...hic
- Như vậy lại càng đáng yêu Anh bế cậu đi tắm rửa, sau đó lại đưa cậu đi vào phòng ngủ. Trong suốt thời gian đấy. Anh không để cậu động vào bất cứ thứ gì. Tắm cũng phải ngồi vào lòng anh. Aizo. Số thê nô rồi Bảo Khánh nhỉ ? 🤧Sau khi đem Phương Tuấn vào lại phòng ngủ, anh nằm ngửa ra đặt bé mèo vào lòng mình. Rồi ngắm nhìn bé cưng
Suy nghĩ kĩ nha. P/S: Hôm nay tui không đi theo lịch trình đâu,tui đi tùm lum truyện, chạy tùm lum giờ á nha
LOVE
- ƯmDùng lưỡi khám phá nơi đùi non trắng nõn.
- Ưm~aCậu khó chịu đạp anh, chề môi ra, phùng má một cách thật đáng yêu( Au: tàn nhẫn vậy Meo 🤧 Khắn Khắn của emmmmmmm )Bảo Khánh nhăn mày khó chịu, đứng phắt dậy đè sát cậu vào tường. Chân Phương Tuấn bắt đầu co chân lại, quẩy đạp khắp nơi. - Ah~.
- Muốn dạo đầu không ?
- Im đi.Bảo Khánh hôn lấy môi cậu, một cách thật hung bạo.
- Mèo anh cũng đã mua cho em, vậy bây giờ cho anh ăn thịt con mèo nhỏ này được không ?
- ............Đừng.....ăn hiếp mèo của em
- Được rồi, anh hứa Bảo Khánh định hôn lên đôi môi nhỏ kia, nhưng một cuộc gọi bỗng chốc lại đến. Phương Tuấn nhấc điện thoại lên nhìn chăm chăm vào màn hình, ánh mắt hiện lên một nét u buồn và cũng có chút sợ hãi
- ................
- Ai vậy ?
- ........Nhà Nội gọi cho em
- Nhà Nội ?
- Là gia đình của ba em.....
- Đừng lo lắng. Anh sẽ luôn bên em mà.Điện thoại lại reo lên một lần nữa, cậu bắt máy kề bên tai.
- Bật loa ngoài điPhương Tuấn liền ngoan ngoãn nghe theo. Giọng nói từ đầu máy bên kia bắt đầu vang vọng trong căn phòng tắm rộng lớn
- Phương Tuấn hả ?
- ..........Ừ
- Cháu nội của bà đấy à. Dạo này con khoẻ không ?
- Bình thường
- À....người hôm bữa là người yêu của con hả ? Cậu cao cao tên Khánh gì đấy ?
- Cậu ấy là Chồng con
- Nghe nói cậu ta là Chủ Tịch Công Ty ICM Thị. Cha cha, cháu nội ta giỏi quá. Con có thể về thăm ta được không ? Nhớ dắt cả cháu rể ta về nữa nhé
- Con bận lắm
- Ối giồi ôi. Bận tí việc thôi mà. Khi nào đến cũng được. Nhớ đem theo tí nhân sâm nhá, dạo này ta khó chịu trong người quá.
- .........
- Mà ta nói con nghe, nhớ mua loại tốt tốt một tí, sức khoẻ của ta dạo này suy yếu hẳn đấy
- Con không có tiền để mua nhân sâm
- Con không có, nhưng cậu ta có.
- Con sẽ không đến đâu. Con còn nhiều thứ để làm lắm
- Ta đã 85 tuổi rồi, không thương tiếc cái thân già này của ta à
- Vậy lúc bà đánh mẹ con, bà có tiếc không ?Đầu máy bên kia tức giận hét vào điện thoại. - Không muốn đến cũng phải đến, tao nói rồi đấy.
- Con thật sự rất bậ.....Bảo Khánh chặn miệng Phương Tuấn lại nói với giọng trầm tư vào cuộc gọi làm cho không gian trở nên khá yên lặng
- Tụi con sẽ tới
- Ồi. Cháu rể của ta, nhớ đến sớm nhéCuộc gọi kết thúc, cậu khó chịu nhìn Bảo Khánh, có chút tức giận lên tiếng mắng tên khốn trước mặt
- Sao anh lại đồng ý ?
- Anh muốn xem, diễn viên làm kịch hay.
- .........
- Em cứ cư xử như bình thường.
- Bên đó nhiều con gái lắm
- Anh thích con trai
- Chứ anh nghĩ bên đó không có mấy thằng đứng đường đấy à ?
- Anh chỉ yêu một mình Trịnh Trần Phương Tuấn này thôi. Có chết anh cũng sẽ ở bên em
- Anh mà nuốt lời, em sẽ cạo trọc đầu anhHai người nhìn nhau một hồi, anh lại chủ động tiến tới hôn lên má cậu, rồi lại lần mò xuống cổ. - Ưm~Ghim môi lên hai đầu nhũ đỏ hồng, mút nó đến sưng tấy. Tay vuốt ve đùi non. Phương Tuấn cong đôi chân gợi tình kia lên, lộ ra hậu huyệt nhỏ. Nhóc Khắn ngẩn đầu lên, làm cậu có chút sợ. ( 😺 )Nhanh chóng đẩy thứ đó vào cúc huyệt, anh không nhân nhượng mà động.
- Ah~Phương Tuấn đặt tay lên vai anh, đôi chân co quắp lại, vòng qua quấn lấy chiếc eo săn chắc, cổ ngửa ra trông thật hưởng thụ. - Muah~ Ah~ Anh chưa....thích...ứng...được...ah~
- Sao hôm nay giọng anh lạ vậy ?
- Ưm~ Bảo Khánh....nghe anh....nói....chút đi....đau quá...aBảo Khánh dừng lại, nhìn em mèo nhỏ này đang thở hồng hộc. Đầu tựa vào lòng anh, hai tay vẫn không rời khỏi bờ vai. Đôi chân vẫn luyến tiếc mà bám lấy hông Bảo Khánh Mắt lờ đờ, hậu huyệt đau không thể tả.
- Dừng.... chút...đi....
- Làm biết bao lần rồi mà giờ vẫn chưa thích ứng với cái của của anh à ?
- Đau..... quá...Xót chết Bảo Khánh này rồi, cũng do anh quá hấp tấp mà quên nới lỏng thậm chí còn chưa bôi trơn.- Xin lỗi em, anh quên mất em chưa....
- Được rồi, bắt đầu đi. Anh bắt đầu động nơi phía dưới. Cậu nhìn anh, anh thì vẫn chỉ chú ý đến động huyệt nhỏ của Phương Tuấn, sao nó trơn và dễ vào thế nhỉ ?Ánh mắt của Bảo Khánh làm cậu có chút ngượng, ừm........có chút đến đỏ cả mặt và tai luôn rồi. - Làm gì....mà nhìn ở dưới hoài vậy....ưm~
- Đẹp quá, nơi đây của em thật đẹp
- Tên biến t.......ưm.....a....a....hưh~Bảo Khánh thúc càng ngày càng mạnh. Nơi hậu huyệt nhỏ tuôn ra một ít máu. Phương Tuấn nhắm chặt đôi mắt hí kia. Bảo Khánh nhìn lên khuôn mặt đang rên lên vì khoái cảm kia, anh cười một cái rồi hôn lên đôi môi mềm. Phương Tuấn bắt được đôi mắt kia liền hé mở đôi mi đen. Nhìn anh, miệng vẫn không ngừng rên rỉ. Anh nhắm mắt sau đó thúc một cái thật mạnh, lượng tinh dịch kia nhiều đến mức tràn cả ra ngoài. Bảo Khánh rút cự long ra, nhìn vào khuôn mặt vì dục mà làm cho mệt mỏi, đôi má vẫn cứ ửng hồng. Anh hôn lên môi cậu. Rồi lại nhìn xuống nơi hậu huyệt ( Au: Hôn gì hôn woài 🤧 Đụ lẹ lẹ đi, hô )Lọt vào mắt anh một chút chất lỏng màu đỏ. Anh nhăn mày bế cậu vào lòng. Đôi tay rời vai mà ôm lấy tấm lưng kia. Bảo Khánh nhìn vào vũng máu vẫn còn chảy liên tục từ bồn rửa mặt xuống sàn. - Có đau không ?
- K....không đau
- Ngốc quá à. Đau thì nói là đau, sao lại phải giấu anh
- Hưm~
- Có đau không ?
- Hic.....đau chết mất...hah.....anh là tên khốn...hic
- Như vậy lại càng đáng yêu Anh bế cậu đi tắm rửa, sau đó lại đưa cậu đi vào phòng ngủ. Trong suốt thời gian đấy. Anh không để cậu động vào bất cứ thứ gì. Tắm cũng phải ngồi vào lòng anh. Aizo. Số thê nô rồi Bảo Khánh nhỉ ? 🤧Sau khi đem Phương Tuấn vào lại phòng ngủ, anh nằm ngửa ra đặt bé mèo vào lòng mình. Rồi ngắm nhìn bé cưng
- Mai mình qua nhà bà ta
- Dạ
- Em đi được không ?
- Không đi em cũng sẽ đi. Anh đi một mình có chuyện gì thì sao ?
- Thì kệ họ
- Kệ cái đầu nhà anh
- Ngủ đi Bảo Bối.
- Ngủ trên người anh luôn à ?
- Ừ
- Lỡ anh trở mình thế là em nằm dưới đất
- Nếu lo như vậy thì anh sẽ thức
- Thôi. Như vậy không tốt cho sức khoẻ của anh đâu. Cứ ngủ đi
- Ngủ ngon
- Dạ
___________________________________
Thông Báo Mới Và Ý Kiến Của Người Đọc
Sau khi hết truyện này, mọi người muốn tui ra mắt fic mới luôn hay là đợi hết truyện Hoa Thiên Lý rồi ra luôn một thể 2 truyện🤧Suy nghĩ kĩ nha. P/S: Hôm nay tui không đi theo lịch trình đâu,tui đi tùm lum truyện, chạy tùm lum giờ á nha
LOVE
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me