LoveTruyen.Me

Drop Tong Chu Khr Ac Quy

Homura cùng Kybey lặng lẽ bước đi trên hành lang dài thênh thang. Đột nhiên từ xa cô bắt gặp một thân ảnh màu đen quen thuộc.

"Hmm... Trở lại rồi sao?"

Homura bình thản nhìn bóng dáng đó đang từ từ bước lại gần và rồi lướt qua bản thân. Homura cười nửa miệng, khẽ nhắm mắt lại. Ngay khi đang định bước đi tiếp thì người kia dừng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào nơi cô đang đứng.

"Ồ... Chẳng lẽ hắn ta lại có thể nhận ra sao?"

Homura liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt đang nhìn chằm chằm vào cô. Thế nhưng đôi mắt của người ấy tràn ngập sự nghi hoặc.

"À không... Hắn ta vẫn chưa thể biết được! Chỉ là cảm nhận thấy thôi!"

Homura lại lần nữa nở nụ cười. Đưa tay hất tóc rồi nhanh chóng bước đi. Còn nam nhân kia lại chính là Hibari. Hắn ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Homura.

Dù nơi đó không có gì, hắn vẫn có thể cảm nhận được có sự hiện diện của một ai đó. Đột nhiên khóe mắt của hắn đã thấy được một mái tóc đen dài, thật sự rất quen thuộc.

Hibari nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đó, nhưng thứ hắn nhận được chỉ là một nơi bình thường, không hề có gì bất thường.

"Có lẽ mình đa nghi quá rồi!"

Hibari thì thầm rồi xoay gót chân trở về phòng. Hoàn toàn đi ngược hướng với Homura. Homura vẫn bước đi, bước mãi cho đến khi cô bắt gặp một nơi kì lạ.

"Hmm... Chỗ này lạ thật đấy! Là một con đường khác sao?"

Homura bước qua cánh cổng to lớn đó mà bắt đầu đi sang một nơi khác. Một nơi rộng và được làm hoàn toàn bằng kim loại.

"Keng..."

Homura đang bước đi, đi ngang qua một căn phòng thì đột nhiên có một tiếng động lạ xuất hiện phía sau cô. Homura xoay người nhìn ra phía sau, thì bắt gặp một cô gái với mái tóc màu cam đang đưa tay ôm miệng. Dưới chân cô ấy là một chiếc nồi vẫn đang chuyển động và phát ra thứ âm thanh đầy chói tai.

"Ho... Homura-chan!"

Ngay khi Homura còn chưa kịp phản ứng, cô gái kia đã chạy tới và ôm chầm lấy cô.

"Cái..."

"Homura-chan... Mình thật sự rất nhớ cậu!"

Homura giơ tay định đẩy cô gái kia ra nhưng khi cô nghe thấy bên tai là những tiếng thút thít thì lập tức dừng lại. Hai cánh tay đã vòng qua rồi ôm chặt cô gái kia.

Một lát sau cô gái kia buông ra, bàn tay khẽ lau đi những giọt nước mắt. Cô ấy nở một nụ cười, nhìn Homura.

"Xin lỗi nhưng... cô là ai vậy?"

Câu nói ấy đã hoàn toàn làm Kyoko đứng im trong sững sờ. Cô thật sự không nhớ gì cả, tất cả chỉ là một sự mịt mù và hoàn toàn trống rỗng.

"Này... Cậu bị làm sao vậy Homura-chan? Là mình đây, Kyoko đây!"

Kyoko run rẩy, cố gắng lấy sự bình tĩnh nói. Thế nhưng khuôn mặt Homura vẫn bình thản, một tay ôm đầu cô nói:

"Xin lỗi nhưng tôi thật sự không hề nhớ một thứ gì cả! Tôi nghĩ cô nhận lầm người rồi!"

Dứt lời Homura không hề chờ đợi mà xoay người rồi rời đi trong sự chứng kiến bàng hoàng của Kyoko. Còn Kyoko thì ở phía sau chỉ còn biết giương mắt nhìn Homura dần dần biến mất.

Hàng nước mắt càng lúc càng chảy dài. Kyoko chỉ đứng đó tự tay lau đi những giọt nước mắt. Cô im lặng, quay lại nhặt lấy cái nồi rồi trở lại phòng bếp. Homura vừa bước đi vừa ôm lấy đầu.

"Chết tiệt! Thứ gì thế này?"

Từng hình ảnh kì lạ cứ vụt qua đầu cô, nhiều đến mức Homura không kịp xử lí. Đột nhiên một cơn đau nhói ập đến làm cô ngả khụy xuống.

"Này, Homura!"

Kyubey lo lắng bước đến rồi khụy gối đưa tay chạm vào vai Homura. Trong ánh mắt của hắn giờ đây đều là sự lo lắng và một chút sợ hãi.

"Đau... Đau quá!"

Từng giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện, đôi mắt Homura chứa đầy sự hoảng loạn và đau đớn.

"Ha... Ha..."

Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng ổn định lại tâm trí của mình. Đột nhiên...

"Này, các người là ai đấy? Sao lại xâm nhập vào nơi này!"

Phía trên đầu Homura phát ra một giọng nói dữ dằn, cô kìm chế lại sự sợ hãi và đau đớn của mình. Ngẩng đầu lên đối diện với giọng nói kia.

"Ho... Homura..."

Trước mặt cô là những khuôn mặt đem lại sự quen thuộc đến kì lạ. Một người với mái tóc trắng, một người với mái tóc đen và một người với mái tóc dựng đứng màu nâu. Cả ba người đều mang trên mình nhiều vết thương khác nhau nhưng biểu cảm hiện giờ đều là sự sợ hãi, ngạc nhiên.

"Cái gì... thế này?"

Homura ngay lập tức cảm nhận được sự ướt át trên khuôn mặt mình. A~ là những giọt nước mắt và chúng đang chảy không ngừng.

"Tại sao... lại như thế này? Cảm giác thất vọng và đau đớn này từ đâu ra vậy?"

Homura cúi đầu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Kyubey nhanh chóng đem cô ôm chặt vào lòng, trừng mắt nhìn những người kia.

"Đừng tiến đến đây, hoặc không các cậu sẽ gặp chuyện lớn!"

Gokudera nhanh chóng thụt tay lại, đôi mắt lo lắng nhìn đến bóng dáng nhỏ bé kia. Homura cảm thấy ngực mình rất đau, nó như đang bị ai đó bóp chặt lại và muốn nghiền nát.

Đôi mắt cô xoay vòng vòng đầy hỗn loạn, và lẫn vào đó là một chút ánh sáng đỏ đang dần bao phủ toàn bộ.

"Cái cảm xúc đầy hỗn loạn này là gì? Những hình ảnh này tại sao lại quen thuộc đến thế?"

Kyubey càng lúc càng sợ hãi khi mà từng tiếng lầm bầm phát ra từ miệng Homura. Nhưng thứ hắn sợ hãi nhất bây giờ mới xuất hiện.

"Bản thân tôi... là thứ gì?"

Đôi mắt Homura đã hoàn toàn biến thành một màu máu. Con ngươi hoàn toàn dựng đứng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

"Rốt cuộc tôi là thứ gì? Và tại sao tôi lại ở đây?"

Homura từ từ đứng dậy, khuôn mặt cô cúi xuống để mái tóc che đi biểu cảm. Những người kia cũng khó lòng thấy được. Homura im lặng chốc lát nhưng cúi cùng cô cũng lên tiếng, với giọng nói kì lạ.

"Nè... Nói đi! Tôi... là thứ gì vậy?"

Homura nghiêng đầu, mái tóc xõa dài che đi khuôn mặt cô, chỉ còn để lại đôi mắt màu đỏ tươi như ác quỷ. Từng luồng khí lạnh từ phía sau cô bắt đầu tỏa ra, bao trùm lấy không gian.

"Trả lời câu hỏi đi! Tôi là thứ gì?"

Đột nhiên từ phía sau cô xuất hiện một bóng người, và cùng lúc ấy Homura cảm thấy một sự đau nhói ngay gáy. Tầm mắt cô mờ dần, chỉ cảm thấy mọi thứ chao đảo cùng sự hoảng loạn của mọi người. Và cơ thể cô... rơi vào một vòng tay rắn chắc.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me