LoveTruyen.Me

Du Sao Cung Phai Ket Thuc

Một chiều của vài ngày sau đó, khi đón Can ở trường học Tin đưa Can về thẳng nhà mình, Can định từ chối, nhưng Tin bảo hôm nay nhà không có ai, ở một mình rất sợ ma và buồn, Can lại nhớ tới rạp film hấp dẫn và những chiếc bánh thơm ngon làm cho mất đi nhuệ khí, đành ngoan ngoãn theo Tin về nhà sau khi đã ăn uống no say.

Tin dẫn Can vào phòng riêng, đây là lần đầu tiên Can vào nơi này vì những lần trước Can luôn tránh né những nơi riêng tư như thế, ngoại trừ ở nhà mình Can còn có tự tin. Sự sang trọng trong ngôi nhà chưa làm cho Can lóa mắt bằng căn phòng ngủ. Can ngồi vào một góc ghế, cảm thán:

- Chỉ là phòng ngủ của mày mà đã to bằng cả cái nhà tao. Chỉ có ngủ thôi có cần khoa trương như thế không?

Tin kéo Can ngồi hẳn vào lòng ghế, Can rụt tay lắc đầu:

- Tao ngồi vậy thôi, mồ hôi ướt, bẩn ghế nhà mày.

Tin cúi người ngoạm lấy đôi môi không ngừng nói, lạnh giọng:

- Cậu thấy tôi có quan tâm không? Cậu là người của tôi, không ai dám chê cậu bẩn.

Can bĩu môi:

- Vẫn chỉ là mày thường chê tao bẩn còn gì!

Tin nghiến răng, nâng cằm Can, trầm giọng:

- Thế... cậu muốn tôi chứng minh đúng không? Những chuyện trước đây là tôi sai, cậu không cần nhắc lại.

- Ờ, không nhắc thì không nhắc! Mày đó, có cần phải gấp vậy không? Tao đi về tắm rửa thay đồ rồi qua cũng được.

Tin không trả lời, lặng im đứng dậy, tự nhiên cởi cà vạt, tiện tay kéo luôn áo sơmi quá đầu khi mới mở được hai khuy nút trên. Can nhìn ngắm cơ thể tên thiếu gia, nuốt nghẹn trong lòng. Đời này tại sao lại ban cho Tin quá nhiều như thế? Một cơ thể hoàn hảo, một soái khi ngút trời, một làn da mởn mịn, một gia đình giàu có, không phải lo nghĩ về tiền... Mãi nghĩ, không để ý ánh mắt Tin nhìn mình đầy dụng ý. Bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ dây thắt lưng, bộ đồng phục rơi xuống, trên cơ thể hoàn hảo đến từng milimet của người yêu Can chỉ còn lại chiếc quần con. Can cứ thế ngây ngốc nhìn quên cả xấu hổ, yết hầu nhấp nhô lên xuống theo từng đợt nuốt nghẹn của Can. Trong đầu Can nhảy ra hàng ngàn câu hỏi va vấp vào nhau loạn xạ. Tại sao thế này, chỉ nhìn cơ thể của một đứa con trai, đó thực sự chỉ là một đứa con trai, tại sao lòng Can lại dậy sóng? Cảm xúc rung động mãnh liệt hôm nào lại ùa về, Can bất chợt nhìn xuống hạ thân, thôi chết, tiểu Can đã bắt đầu đòi giải phóng. Tin nhận thấy nét mặt Can biến chuyển, liền tiến tới gần, thuận lợi cởi áo sơ mi đồng phục của người yêu. Khi bàn tay chạm đến thắt lưng, Can giật mình choàng tỉnh, đưa tay chặn lại:

- Tin... Mày... định làm gì?

- Đi tắm!

- Tao không... không cần tắm, mày có muốn thì đi tắm trước đi!

Can lo lắng xoay người đứng dậy, nhưng đã bị Tin chồm người giữ lấy bằng hai cánh tay gọng kìm đặt ở hai bên người.

- Tôi muốn tắm cùng cậu.

Can nhìn quanh, nhà rộng thật đấy nhưng chẳng có chỗ nào cho cậu dung thân. Hơi thở của Tin đã rất gần ngay trước mặt, tiếng trống ngực đập liên hồi mà Can có thể bảo đảm là Tin chắc chắn đã nghe. Đúng vậy, gần như liền ngay sau đó Tin đã áp tai vào lồng ngực trần, trêu chọc:

- Cậu không khỏe sao? Tim đập mạnh quá rồi!

Can chợt lạnh buốt người khi hơi thở Tin nhột nhạt nơi đầu ngực. Mái tóc cọ cọ vào hạt đậu hồng cùng với sự tiếp xúc trực tiếp của làn da trần trụi khiến Can trong một thoáng buông người thả rơi cảm xúc, vội trấn tĩnh đẩy Tin khỏi người:

- Ừ, tao không khỏe, vậy nên mày cứ đi ta... ưhm...

Tin chồm người nuốt trọn vành môi cùng với lời chưa kịp thốt, Can lấy tay đẩy người, nhưng với sức lực yếu ớt nửa muốn nửa dừng càng khiến người thêm khao khát si mê. Ban đầu chỉ là nụ hôn môi nhẹ chỉ để khóa bớt lời làm mất không gian, sau lại sâu dần thành nụ hôn mê luyến, Can thả lỏng người cho bàn tay ai đó dễ dàng cởi bỏ vướng bận trên người mình. Từ ngày xảy ra chuyện làm Tin phải ấm ức giữa chừng, Can cũng đã tích lũy cho mình được thêm kinh nghiệm. Khổ nỗi chính kinh nghiệm ấy lại làm cho Can không giữ vững được mình trước cơ thể cám dỗ của thằng người yêu đẹp trai giàu có, vì chỉ cần nhìn thấy cơ thể Tin là trong đầu chỉ nhảy nhót toàn những hình ảnh của GV...

Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên khi hai chàng trai đắm mình trong hoan lạc. Những nụ hôn sâu kéo dài, những tấc da cơ thể được bàn tay ai kia săn sóc, vuốt ve, chìu chuộng, những tiếng rên khẽ buột rơi trong vô thức, Can không biết chính mình đã làm bùng cháy thêm ngọn lửa đang âm ỉ trong Tin. Giữa niềm đam mê hoan ái, Tin bế bổng Can với đôi chân dài đang quấn quanh hông bước dần về phía nhà tắm sáng đèn...

Sau những bước tẩy trần cơ thể, đôi uyên uyên lại tiếp tục cuộc hành trình khám phá vườn yêu. Tin quấn quanh mình và cả người Can chung trong chiếc áo choàng sang trọng, ủ ấm trong lòng mình khi rời khỏi nhà tắm dù trước đó đã cẩn thận tăng cao nhiệt độ đến mức ấm áp để đảm bảo điều hòa với thân nhiệt của Can.

Có vẻ Can cũng đã chủ động đón chờ, vậy nên suốt cả quá trình đều thuận lợi phối hợp. Tin dần trở nên vững dạ, mạnh dạn tiến dần đến những bước xa hơn.

Rắc rối xảy ra khi Tin bắt đầu tiếp cận phía sau chàng sinh viên thể dục. Can lật người phản đối:

- Tao không chịu nằm dưới đâu, đau lắm.

Tin nhẹ giọng dỗ dành:

- Sẽ không đau, nếu cậu thả lỏng người chắc chắn sẽ không đau.

- Mày đừng có mà đi lừa gạt tao - Can vẫn cố chấp - Tao cũng có tìm hiểu, tao không chịu được đau.

Thực ra ý niệm trong đầu Can không chỉ có thế. Can cũng là một đứa con trai, cũng từng mơ được ôm trong tay một cô nàng nóng bỏng, giờ bắt phải chịu ủy khuất cho một thằng con trai khác thượng thì chẳng khác gì một đòn đau giáng hẳn xuống đầu. Dù cảm xúc dành cho Tin thật sự rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận được sự thật Can vẫn còn thèm nhìn con gái lắm, chỉ là sợ Tin giận nên không dám đánh mắt rõ ràng mà thôi.

Tin vẫn ôn nhu chìu chuộng:

- Tôi sẽ nhẹ nhàng để cậu thoải mái nhất!
Can nghi hoặc:
- Mày không lừa tao phải không?
Tin gật đầu đoan chắc:
- Tôi không lừa cậu.

Can bị ánh mắt mị hoặc của Tin làm xiêu đổ, thoáng chút ngại ngần nhắm mắt đón nhận môi lưỡi si mê. Tin biết Can vẫn còn lo lắng nên cố gắng hết sức ôn nhu dịu dàng để khơi gợi cảm xúc, nhưng Can đúng là một tên ngốc không hơn không kém, bao nhiêu lần tuôn lời sát phong cảnh khiến sự lãng mạn của ái ân tan biến chỉ trong phút chốc. Khi Tin bắt đầu công cuộc dọ thám Can lại tiếp tục thu người, quấn chăn che cơ thể:

- Không làm nữa được không mày? Tao cứ thấy sợ...

Tin khựng người ngừng tay, thở dài bất mãn, ngã người nằm vật ra giường, trầm giọng:

- Ngủ!

Rồi trùm chăn kín mặt, bỏ mặc Can ngây ngốc chẳng biết làm gì, đành ôm chăn quay lưng về đối diện.

Nhưng đã khơi mào cảm xúc đến như thế liệu ai có thể ngủ yên, chưa kể khi xoay lưng hai cơ thể không mảnh vải che lại cứ vô tình cọ nhau bên dưới. Nằm yên được một lúc, hai tên không hẹn mà cùng nhau quay lại, như hổ đói tìm thấy con mồi lao vội vào nhau, thanh âm của hạnh phúc tràn ngập khắp cả gian phòng...

Trưa muộn ngày hôm sau Can mới tỉnh dậy, khẽ vặn người, nhức mỏi toàn thân. Nhìn sang bên không thấy Tin, Can bực bội mắng thầm, cái tên chết tiệt không biết biến đi đâu bỏ Can nằm một mình thế này rủi có ai vào thì biết làm sao? Vừa nghĩ cửa phòng đã bật mở, Can giật mình đánh mắt nhìn sang, ra là Tin với khay thức ăn trên tay. Can bực bội:

- Mày đi đâu vậy? Tao ngủ dậy tìm mày không thấy?

Tin mỉm cười, hết sức ôn nhu dịu dàng:

- Nấu cháo cho cậu!

Can nhăn mặt:

- Tao muốn ăn cơm mày nấu, không muốn ăn cháo!

Tin nhận ra giọng Can đã thay đổi nũng nịu hơn thường ngày, nhưng chắc là tên ngốc này chưa nhận thấy, vậy nên mỉm cười chìu chuộng:

- Được được... Cậu chịu khó ăn cháo trong hôm nay thôi, ngày mai muốn ăn gì tôi sẽ nấu.

- Cũng tại mày đó, hại tao giờ không nhấc mông lên nổi. Cái gì mà nhẹ sẽ không đau chứ, chỉ có ngốc mới tin lời mày.

Tin lặng im chịu trận, sợ rằng mình nói lời nào lúc này cũng sẽ khiến cho người yêu dỗi. Vội vàng đặt khay cháo và nước lên bàn, tới đỡ người cho Can ngồi dậy, dịu dàng chăm sóc.
Tin đã ôn nhu đến vậy, Can chẳng còn lý do gì để dỗi, đành im lặng để thằng thiếu gia đẹp trai chăm sóc tận tình. Một buổi sáng lặng lẽ trôi qua trong êm đẹp...

Chap này có vẻ lạnh lẽo quá! Vì cv nhiều lại hóng sk của RMDs nên cảm xúc bị ảnh hưởng, định bỏ rồi nhưng edit lại thấy cũng ổn nên đăng luôn...
Mn đọc truyện vui vẻ nhé! Cùng hóng sk RMDs tối nay hen!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me