Du Sao Cung Phai Ket Thuc
Tin mở cửa sau đẩy Can vào xe. Can chưa kịp hờn mát đã thấy bóng người Tin phủ lên người cậu, hơi thở thật gần bên tai, cả thân người bám sát gắt gao âm ỉ. Can lúng túng đẩy người:
- Thằng Tin... mày làm gì vậy? Tránh ra, nặng!
Tin một mực phủ lấy người Can, giọng trầm khàn đi:
- Tôi đã nói những gì cậu vẫn nhớ chứ?
Can quay mặt tránh ánh mắt như có hàng ngàn ánh lửa thiêu đốt con người cậu, dè dặt tránh né:
- Tao chưa ăn gì, đói muốn chết đây nè!
Tin xoay mặt Can về phía mình, thái độ mất kiên nhẫn:
- Được, cậu không nhớ tôi sẽ nhắc. Tôi đã nói cậu dù có thế nào cũng không được dùng từ xấu, vậy mà cậu dám nói trước mặt tôi. Can, có nhớ tôi đã nói sẽ xử lý thế nào nếu cậu vi phạm không?
Can mím môi, mắt cụp hẳn xuống:
- Về nhà được không?
- Tại sao? Ở đây không có ai, cậu còn lo gì nữa?
Can không biết phải trả lời thế nào, mà cũng chẳng còn cơ hội để trả lời vì Tin đã cúi người cướp lấy đôi môi mềm của cậu, Can lặng lẽ tiếp nhận, như nhận hết lỗi lầm. Tin cảm nhận được sự thoả hiệp, cứ đẩy nụ hôn sâu dần, mãi đến khi mất đi nhịp thở mới tạm rời khỏi môi nhau, thân nhiệt cũng đã tăng lên nóng bức cả không gian chật hẹp. Ánh mắt Can cũng đã bị nụ hôn làm cho mê loạn, luyến tiếc đợt sóng tình vồ vập mới qua. Tay vô thức choàng qua cổ níu kéo người, ngậm lấy đôi môi của chàng công tử dẫn dụ vào cơn mê tình ái. Tin bị sự chủ động của Can làm cho ngây ngốc, cứ lặng người hưởng thụ tiện nghi, bàn tay dần không còn an phận, tiến đến thắt lưng vén nhẹ tà áo, tay lần vào từng tấc da thịt mát dịu của người con trai dưới thân. Tiếng rên khẽ của Can khi tay Tin chạm vào điểm nhô trước ngực bị Tin nuốt gọn. Tin như bị thổi bùng thêm ngọn lửa đang hừng hực cháy, khao khát triền miên môi lưỡi cùng người thương. Can và cả Tin đều chưa từng tiếp xúc cơ thể với ai, nên những cảm xúc khi ở bên nhau thật sự vô cùng lạ lẫm, chẳng biết gọi tên. Cảm giác cơ thể cứ gai gai, rờn rợn và có cả chút khó thở bởi nhịp tim đập mạnh. Can run người khi bàn tay Tin mỗi lúc một nhanh hơn, say đắm hơn trên từng tấc da cơ thể. Cố đẩy người thoát khỏi nụ hôn, Can mở giọng nhòe nước:- Khoan đã Tin... Đây... là nhà xe đó!Tin chợt tỉnh. Giữa chốn này bất cẩn có người nhìn thấy chắc chắn sẽ không hay. Tin tiếc rẻ mân mê hai đốm hồng trước ngực, gặm cắn yết hầu nhấp nhô hồng hào, rồi rời khỏi Can, trong lòng còn có chút hụt hẫng.
Đỡ Can ngồi dậy chỉnh sửa trang phục, Tin đổi giọng ôn nhu dịu dàng:
- Cậu đói rồi, lên ghế trước tôi cùng cậu đi ăn!
Can bật lại:
- Ai mới hứa là sẽ nấu cho tao ăn!? Đừng nói là mày chỉ tuỳ tiện nói bừa nha!Tin lại mỉm cười chìu chuộng khiến Can lúng túng:- Cậu thật sự muốn ăn món ăn tôi nấu? Vậy được, cùng về nhà tôi.- Tao không thích về đó! - Can cong môi phản bác.Tin vẫn chìu theo:- Vậy nhà cậu! Tôi không thể nấu cho cậu mà không có bếp.Can im lặng bước ra ghế trước, mặc nhiên chấp nhận. Tin nhanh chóng lao xe hướng về phía nhà Can.... Tin là công tử. Điều đó Can quá rõ, không phải là công tử bình thường mà chính là thiếu gia nhà tài phiệt. Mối quan hệ của Tin ở đất nước này không đơn giản, đó là điều Can vừa thu nhận được sau khi trò chuyện cùng Pete. Vậy nên giờ đây nhìn thằng thiếu gia trắng trẻo cao ngạo đứng trong gian bếp nhỏ đeo tạp dề chuyên chú nấu ăn Can cảm thấy vô cùng áy náy, bởi Can không phải là công tử nhà giàu nhưng cho đến giờ phút này Can cũng chẳng rửa qua được cái chén con. Mẹ Can mãi than phiền về thằng con hư đốn chả được tích sự gì trong nhà. Cũng may lúc này mẹ và con Le đã đi mua sắm, nếu có ở nhà chắc Can cũng chẳng được yên thân.Ngồi yên trên ghế nhìn Tin thuần thục sử dụng đồ dùng nhà bếp, Can không khỏi cảm thán:- Mày là đầu bếp chuyên nghiệp à!?Tin ngừng tay, nhìn về phía chàng trai của mình đang ngồi ngược ghế một cách nhàm chán, liền bước tới vươn tay xoa nắn nhẹ cằm Can, vui vẻ:- Giống sao? Chỉ là tùy tiện làm vài món cho cậu, gần xong rồi.Can ngẩn người. Sao lại có đãi ngộ tốt thế này với một thằng con trai vừa ngốc, vừa lười như Can chứ? Nhìn Tin chăm chú nấu ăn, mình chỉ ngồi không hưởng thụ, cảm giác thật ấm áp không rõ tên. Chỉ một loáng sau Tin đã bày đủ trên bàn, những món ăn nhìn thôi đã thích. Can vẫn chưa hết tò mò:- Mày biết nấu ăn thật luôn đó hả? Tao nghĩ chỉ là luộc rau chiên trứng chế mì thôi chứ?Tin vừa lấy thức ăn cho Can, vừa ôn nhu giải thích:- Đó là nhờ khoảng thời gian tôi đi du học, ăn ngoài cũng chán nên tôi tự nấu món quê hương cho mình, dần thấy thích nên ngày nào không học tôi lại nghiên cứu thêm món ăn tây, giờ tôi còn quản lý cả một nhà hàng Trung Hoa nữa, hôm nào rảnh sẽ đưa cậu đến đó giới thiệu. Can tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra tên IC này cũng không đến nỗi đáng ghét, chỉ biết ỷ lại vào tiền của của gia đình. Thì ra khi Can chỉ biết đá banh và ăn học, nhưng học cũng không ra gì thì tên thiếu gia nhà giàu này lại có thể kiếm tiền rồi đấy. Can chun mũi:- Tao không đến đâu, không muốn liên quan đến nhà mày.Tin cao giọng:- Đó không phải tài sản của gia đình, là tôi tự mở, là sở hữu của riêng tôi, vì cậu là người yêu của tôi nên tôi sẽ cho cậu biết.Can im lặng vùi đầu vào phần ăn của mình. Quả thật rất ngon, Can lại được nhìn thấy Tin ở một góc độ khác, hài lòng hơn, không ác cảm và hình như... có chút yêu thích. Tin ngồi đối diện, chăm chú quan sát thái độ của Can khi thử món mới. Tin quả thật rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng ai biết được có vừa miệng với người quan trọng của mình hay không. Vậy nên khi đột ngột ngẩng mặt, Can phát hiện Tin đang dõi theo từng cử chỉ của mình, cảm thấy hơi khó chịu, không phải là khó chịu kiểu bực bội mà dường như là kiểu... xấu hổ. Liền lên tiếng che đi nét mặt đang chuyển màu đỏ hồng.- Rồi sao mày không ăn mà nhìn tao hoài vậy? Nhìn rồi no được chắc.- Tôi no được. Chỉ cần nhìn cậu ăn ngon là được.Can cúi đầu che giấu nét mặt mắc cỡ mà có lẽ giờ đã đỏ hơn quả cà chua. Tên Tin này chỉ bằng lời nói là đã có thể tác động nhiều đến cảm xúc của Can như thế, vậy mà Can trước giờ chẳng mảy may để ý. Tin vói tay lấy đĩa của Can lấy thêm thức ăn, miệng vẫn chưa dứt nụ cười chìu chuộng:- Để tôi lấy thêm cho cậu. Ăn nhiều vào nhé.Can nhìn Tin, khó chịu lắc đầu:- Mày cứ lạnh lùng như trước được không? Mày chìu chuộng thế này tao cứ thấy không quen.Tin hụt hẫng, đánh rơi cả muỗng:- Tại sao... Tôi làm vậy cậu thấy phiền sao?Can giật mình, không! Can không thấy phiền, chỉ là...- Tao không phiền, chỉ vì tao quen thấy mày khó ưa, miệng chó, rồi... tự nhiên mày lại chìu chuộng tao thế này tao cứ thấy lạ lạ, lo lo...Tin thở dài, đẩy đĩa thức ăn vừa được lấp đầy đưa qua cho Can, trầm giọng:- Là vì tôi không được quan tâm chăm sóc, cũng chẳng được chăm sóc ai ngoài bé Phu, nay có được sự quan tâm của cậu, được cậu cho phép quan tâm tôi thực sự hạnh phúc. Can, cậu chính là gia đình tôi. Vì vậy tôi sẽ đối xử ôn nhu với cậu. Người mà cậu biết trước đây không phải là bạn trai của cậu. Hiểu chứ Can?Can mấp máy môi, thế nhưng lại không thể trả lời. Can vốn vô tư ngày xưa cũng đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại tên Can ngây ngốc nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má thằng công tử mà lòng đau nhói xót xa. Không thể vươn tay tới, Can dường như vô thức từng bước tiếp cận Tin, bàn tay mềm lướt nhẹ lau vội gương mặt của người yêu, Tin đưa tay giữ lấy, áp lên gò má, nhắm mắt để cảm nhận được sự quan tâm của Can dành cho mình. Lòng Can dấy lên cảm xúc mãnh liệt, muốn hôn lên gương mặt đó, vầng trán đó, muốn ôm người vào thân. Can chỉ cảm thấy như vậy, nhưng khi Tin mở mắt thì gương mặt Can đã phóng đại ngay tầm nhìn. Lòng không khỏi ấm áp, Tin vòng tay nhẹ qua cổ Can, kéo người xuống nhấn chìm vào nụ hôn tham luyến. Can ngồi hẳn lên đùi Tin, hai chân buông thõng hai bên người, vòng tay ôm lại người trước mặt, hai cơ thể nhấn chìm vào nhau say đắm. Nụ hôn kéo dài từ bàn ăn lên đến phòng ngủ của Can. Nơi này là nơi ghi dấu cho sự bắt đầu cuộc tình của họ, nó còn là nơi mà Can của Tin đã từ nhỏ lớn lên. Vì thế đối với Tin căn phòng này thật sự có ý nghĩa. Thực tế cả hai chỉ mới trải qua gần một tháng chính thức nhận lời yêu nhau, nhận thấy Can còn nhiều khúc mắc với mình dù lòng đã rộng mở nên Tin chẳng bao giờ dám đòi hỏi xa hơn. Thậm chí có lúc nụ hôn của Can còn là không tình nguyện, mãi đến khi cảm xúc được đẩy lên cao mới chịu phối hợp với người yêu trao tình. Chính vì vậy dường như Tin chỉ có thể được ôm và nếu muốn hôn thì phải dùng cái gì đó để trao đổi, bằng không Can hầu như đều là cự tuyệt với câu trả lời quen thuộc: "Có phải chó đâu mà cứ liếm hoài", nhưng lần nào cũng chính cậu ta là người kéo dài nụ hôn "chó liếm" này của cả hai.Lần này lại chính là Can chủ động, đã quen với giao triền môi lưỡi, chỉ thoáng chốc âm thanh ướt át dâm mỹ của những nụ hôn đã tràn khắp gian phòng. Tin bị men ái tình làm cho say đắm, quên mất bản thân mình, triền miên quấn quýt nụ hôn cùng người yêu nhỏ. Qua lớp vải mỏng của bộ đồ thun mặc nhà, Tin cảm nhận được cơ thể của người dưới thân chuyển biến, cơ thể Tin cũng đỏ bừng vì dục vọng, chiếc áo nhanh chóng bị vuốt lên ngược qua khỏi đầu Can, rơi xuống sàn nhà. Cơ thể săn chắc của chàng cầu thủ khiến Tin ngưng nhịp thở, thật sự hoàn hảo quá rồi. Tin đưa tay xoa nắn từ bên hông sang phần bụng không chút mỡ thừa, khàn giọng gợi tình:- Cậu thật quá gợi cảm, Can... Nụ hôn rời khỏi đôi môi ngọt, chạy dọc theo lằn ngực xuống tận vùng bụng với vài sợi lông lún phún, bàn tay không ngừng xoa nắn hai đốm hồng xinh trước ngực, sự tấn công dồn dập tạo cảm giác lạ lẫm khiến Can quá sức, co chân chống đỡ. Hạ thân không biết xấu hổ ngẩng cao đầu càng thổi bùng ham muốn trong cơ thể Tin. Vừa đưa tay lần xuống thắt lưng, bàn tay Tin đã bị chặn lấy. Tin thoáng giật mình, nhìn Can đang chìm trong đam mê luyến ái, môi khẽ động, không nói rõ lời. Nhưng Tin vẫn có thể hiểu được, vậy nên mỉm cười đứng dậy cởi bỏ thắt lưng giải phóng cơ thể mình....
Steph: Yêu nhau rồi thì cũng phải cho chút xôi thịt chứ nhỉ?!Vote và comment để đón tiếp cảnh sau ở chap mới nhé cả nhà yêu ơi!!!!À, mình muốn thử có một trò chơi nho nhỏ: Bạn nào đoán đúng Can nói gì với Tin sẽ nhận được quà là chap mới ngập ... đường của Muối và Dưa (nếu thích sẽ là bản in có chữ ký tặng của tác giả luôn nhé!). - Mong được ủng hộ a~
- Thằng Tin... mày làm gì vậy? Tránh ra, nặng!
Tin một mực phủ lấy người Can, giọng trầm khàn đi:
- Tôi đã nói những gì cậu vẫn nhớ chứ?
Can quay mặt tránh ánh mắt như có hàng ngàn ánh lửa thiêu đốt con người cậu, dè dặt tránh né:
- Tao chưa ăn gì, đói muốn chết đây nè!
Tin xoay mặt Can về phía mình, thái độ mất kiên nhẫn:
- Được, cậu không nhớ tôi sẽ nhắc. Tôi đã nói cậu dù có thế nào cũng không được dùng từ xấu, vậy mà cậu dám nói trước mặt tôi. Can, có nhớ tôi đã nói sẽ xử lý thế nào nếu cậu vi phạm không?
Can mím môi, mắt cụp hẳn xuống:
- Về nhà được không?
- Tại sao? Ở đây không có ai, cậu còn lo gì nữa?
Can không biết phải trả lời thế nào, mà cũng chẳng còn cơ hội để trả lời vì Tin đã cúi người cướp lấy đôi môi mềm của cậu, Can lặng lẽ tiếp nhận, như nhận hết lỗi lầm. Tin cảm nhận được sự thoả hiệp, cứ đẩy nụ hôn sâu dần, mãi đến khi mất đi nhịp thở mới tạm rời khỏi môi nhau, thân nhiệt cũng đã tăng lên nóng bức cả không gian chật hẹp. Ánh mắt Can cũng đã bị nụ hôn làm cho mê loạn, luyến tiếc đợt sóng tình vồ vập mới qua. Tay vô thức choàng qua cổ níu kéo người, ngậm lấy đôi môi của chàng công tử dẫn dụ vào cơn mê tình ái. Tin bị sự chủ động của Can làm cho ngây ngốc, cứ lặng người hưởng thụ tiện nghi, bàn tay dần không còn an phận, tiến đến thắt lưng vén nhẹ tà áo, tay lần vào từng tấc da thịt mát dịu của người con trai dưới thân. Tiếng rên khẽ của Can khi tay Tin chạm vào điểm nhô trước ngực bị Tin nuốt gọn. Tin như bị thổi bùng thêm ngọn lửa đang hừng hực cháy, khao khát triền miên môi lưỡi cùng người thương. Can và cả Tin đều chưa từng tiếp xúc cơ thể với ai, nên những cảm xúc khi ở bên nhau thật sự vô cùng lạ lẫm, chẳng biết gọi tên. Cảm giác cơ thể cứ gai gai, rờn rợn và có cả chút khó thở bởi nhịp tim đập mạnh. Can run người khi bàn tay Tin mỗi lúc một nhanh hơn, say đắm hơn trên từng tấc da cơ thể. Cố đẩy người thoát khỏi nụ hôn, Can mở giọng nhòe nước:- Khoan đã Tin... Đây... là nhà xe đó!Tin chợt tỉnh. Giữa chốn này bất cẩn có người nhìn thấy chắc chắn sẽ không hay. Tin tiếc rẻ mân mê hai đốm hồng trước ngực, gặm cắn yết hầu nhấp nhô hồng hào, rồi rời khỏi Can, trong lòng còn có chút hụt hẫng.
Đỡ Can ngồi dậy chỉnh sửa trang phục, Tin đổi giọng ôn nhu dịu dàng:
- Cậu đói rồi, lên ghế trước tôi cùng cậu đi ăn!
Can bật lại:
- Ai mới hứa là sẽ nấu cho tao ăn!? Đừng nói là mày chỉ tuỳ tiện nói bừa nha!Tin lại mỉm cười chìu chuộng khiến Can lúng túng:- Cậu thật sự muốn ăn món ăn tôi nấu? Vậy được, cùng về nhà tôi.- Tao không thích về đó! - Can cong môi phản bác.Tin vẫn chìu theo:- Vậy nhà cậu! Tôi không thể nấu cho cậu mà không có bếp.Can im lặng bước ra ghế trước, mặc nhiên chấp nhận. Tin nhanh chóng lao xe hướng về phía nhà Can.... Tin là công tử. Điều đó Can quá rõ, không phải là công tử bình thường mà chính là thiếu gia nhà tài phiệt. Mối quan hệ của Tin ở đất nước này không đơn giản, đó là điều Can vừa thu nhận được sau khi trò chuyện cùng Pete. Vậy nên giờ đây nhìn thằng thiếu gia trắng trẻo cao ngạo đứng trong gian bếp nhỏ đeo tạp dề chuyên chú nấu ăn Can cảm thấy vô cùng áy náy, bởi Can không phải là công tử nhà giàu nhưng cho đến giờ phút này Can cũng chẳng rửa qua được cái chén con. Mẹ Can mãi than phiền về thằng con hư đốn chả được tích sự gì trong nhà. Cũng may lúc này mẹ và con Le đã đi mua sắm, nếu có ở nhà chắc Can cũng chẳng được yên thân.Ngồi yên trên ghế nhìn Tin thuần thục sử dụng đồ dùng nhà bếp, Can không khỏi cảm thán:- Mày là đầu bếp chuyên nghiệp à!?Tin ngừng tay, nhìn về phía chàng trai của mình đang ngồi ngược ghế một cách nhàm chán, liền bước tới vươn tay xoa nắn nhẹ cằm Can, vui vẻ:- Giống sao? Chỉ là tùy tiện làm vài món cho cậu, gần xong rồi.Can ngẩn người. Sao lại có đãi ngộ tốt thế này với một thằng con trai vừa ngốc, vừa lười như Can chứ? Nhìn Tin chăm chú nấu ăn, mình chỉ ngồi không hưởng thụ, cảm giác thật ấm áp không rõ tên. Chỉ một loáng sau Tin đã bày đủ trên bàn, những món ăn nhìn thôi đã thích. Can vẫn chưa hết tò mò:- Mày biết nấu ăn thật luôn đó hả? Tao nghĩ chỉ là luộc rau chiên trứng chế mì thôi chứ?Tin vừa lấy thức ăn cho Can, vừa ôn nhu giải thích:- Đó là nhờ khoảng thời gian tôi đi du học, ăn ngoài cũng chán nên tôi tự nấu món quê hương cho mình, dần thấy thích nên ngày nào không học tôi lại nghiên cứu thêm món ăn tây, giờ tôi còn quản lý cả một nhà hàng Trung Hoa nữa, hôm nào rảnh sẽ đưa cậu đến đó giới thiệu. Can tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra tên IC này cũng không đến nỗi đáng ghét, chỉ biết ỷ lại vào tiền của của gia đình. Thì ra khi Can chỉ biết đá banh và ăn học, nhưng học cũng không ra gì thì tên thiếu gia nhà giàu này lại có thể kiếm tiền rồi đấy. Can chun mũi:- Tao không đến đâu, không muốn liên quan đến nhà mày.Tin cao giọng:- Đó không phải tài sản của gia đình, là tôi tự mở, là sở hữu của riêng tôi, vì cậu là người yêu của tôi nên tôi sẽ cho cậu biết.Can im lặng vùi đầu vào phần ăn của mình. Quả thật rất ngon, Can lại được nhìn thấy Tin ở một góc độ khác, hài lòng hơn, không ác cảm và hình như... có chút yêu thích. Tin ngồi đối diện, chăm chú quan sát thái độ của Can khi thử món mới. Tin quả thật rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng ai biết được có vừa miệng với người quan trọng của mình hay không. Vậy nên khi đột ngột ngẩng mặt, Can phát hiện Tin đang dõi theo từng cử chỉ của mình, cảm thấy hơi khó chịu, không phải là khó chịu kiểu bực bội mà dường như là kiểu... xấu hổ. Liền lên tiếng che đi nét mặt đang chuyển màu đỏ hồng.- Rồi sao mày không ăn mà nhìn tao hoài vậy? Nhìn rồi no được chắc.- Tôi no được. Chỉ cần nhìn cậu ăn ngon là được.Can cúi đầu che giấu nét mặt mắc cỡ mà có lẽ giờ đã đỏ hơn quả cà chua. Tên Tin này chỉ bằng lời nói là đã có thể tác động nhiều đến cảm xúc của Can như thế, vậy mà Can trước giờ chẳng mảy may để ý. Tin vói tay lấy đĩa của Can lấy thêm thức ăn, miệng vẫn chưa dứt nụ cười chìu chuộng:- Để tôi lấy thêm cho cậu. Ăn nhiều vào nhé.Can nhìn Tin, khó chịu lắc đầu:- Mày cứ lạnh lùng như trước được không? Mày chìu chuộng thế này tao cứ thấy không quen.Tin hụt hẫng, đánh rơi cả muỗng:- Tại sao... Tôi làm vậy cậu thấy phiền sao?Can giật mình, không! Can không thấy phiền, chỉ là...- Tao không phiền, chỉ vì tao quen thấy mày khó ưa, miệng chó, rồi... tự nhiên mày lại chìu chuộng tao thế này tao cứ thấy lạ lạ, lo lo...Tin thở dài, đẩy đĩa thức ăn vừa được lấp đầy đưa qua cho Can, trầm giọng:- Là vì tôi không được quan tâm chăm sóc, cũng chẳng được chăm sóc ai ngoài bé Phu, nay có được sự quan tâm của cậu, được cậu cho phép quan tâm tôi thực sự hạnh phúc. Can, cậu chính là gia đình tôi. Vì vậy tôi sẽ đối xử ôn nhu với cậu. Người mà cậu biết trước đây không phải là bạn trai của cậu. Hiểu chứ Can?Can mấp máy môi, thế nhưng lại không thể trả lời. Can vốn vô tư ngày xưa cũng đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại tên Can ngây ngốc nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má thằng công tử mà lòng đau nhói xót xa. Không thể vươn tay tới, Can dường như vô thức từng bước tiếp cận Tin, bàn tay mềm lướt nhẹ lau vội gương mặt của người yêu, Tin đưa tay giữ lấy, áp lên gò má, nhắm mắt để cảm nhận được sự quan tâm của Can dành cho mình. Lòng Can dấy lên cảm xúc mãnh liệt, muốn hôn lên gương mặt đó, vầng trán đó, muốn ôm người vào thân. Can chỉ cảm thấy như vậy, nhưng khi Tin mở mắt thì gương mặt Can đã phóng đại ngay tầm nhìn. Lòng không khỏi ấm áp, Tin vòng tay nhẹ qua cổ Can, kéo người xuống nhấn chìm vào nụ hôn tham luyến. Can ngồi hẳn lên đùi Tin, hai chân buông thõng hai bên người, vòng tay ôm lại người trước mặt, hai cơ thể nhấn chìm vào nhau say đắm. Nụ hôn kéo dài từ bàn ăn lên đến phòng ngủ của Can. Nơi này là nơi ghi dấu cho sự bắt đầu cuộc tình của họ, nó còn là nơi mà Can của Tin đã từ nhỏ lớn lên. Vì thế đối với Tin căn phòng này thật sự có ý nghĩa. Thực tế cả hai chỉ mới trải qua gần một tháng chính thức nhận lời yêu nhau, nhận thấy Can còn nhiều khúc mắc với mình dù lòng đã rộng mở nên Tin chẳng bao giờ dám đòi hỏi xa hơn. Thậm chí có lúc nụ hôn của Can còn là không tình nguyện, mãi đến khi cảm xúc được đẩy lên cao mới chịu phối hợp với người yêu trao tình. Chính vì vậy dường như Tin chỉ có thể được ôm và nếu muốn hôn thì phải dùng cái gì đó để trao đổi, bằng không Can hầu như đều là cự tuyệt với câu trả lời quen thuộc: "Có phải chó đâu mà cứ liếm hoài", nhưng lần nào cũng chính cậu ta là người kéo dài nụ hôn "chó liếm" này của cả hai.Lần này lại chính là Can chủ động, đã quen với giao triền môi lưỡi, chỉ thoáng chốc âm thanh ướt át dâm mỹ của những nụ hôn đã tràn khắp gian phòng. Tin bị men ái tình làm cho say đắm, quên mất bản thân mình, triền miên quấn quýt nụ hôn cùng người yêu nhỏ. Qua lớp vải mỏng của bộ đồ thun mặc nhà, Tin cảm nhận được cơ thể của người dưới thân chuyển biến, cơ thể Tin cũng đỏ bừng vì dục vọng, chiếc áo nhanh chóng bị vuốt lên ngược qua khỏi đầu Can, rơi xuống sàn nhà. Cơ thể săn chắc của chàng cầu thủ khiến Tin ngưng nhịp thở, thật sự hoàn hảo quá rồi. Tin đưa tay xoa nắn từ bên hông sang phần bụng không chút mỡ thừa, khàn giọng gợi tình:- Cậu thật quá gợi cảm, Can... Nụ hôn rời khỏi đôi môi ngọt, chạy dọc theo lằn ngực xuống tận vùng bụng với vài sợi lông lún phún, bàn tay không ngừng xoa nắn hai đốm hồng xinh trước ngực, sự tấn công dồn dập tạo cảm giác lạ lẫm khiến Can quá sức, co chân chống đỡ. Hạ thân không biết xấu hổ ngẩng cao đầu càng thổi bùng ham muốn trong cơ thể Tin. Vừa đưa tay lần xuống thắt lưng, bàn tay Tin đã bị chặn lấy. Tin thoáng giật mình, nhìn Can đang chìm trong đam mê luyến ái, môi khẽ động, không nói rõ lời. Nhưng Tin vẫn có thể hiểu được, vậy nên mỉm cười đứng dậy cởi bỏ thắt lưng giải phóng cơ thể mình....
Steph: Yêu nhau rồi thì cũng phải cho chút xôi thịt chứ nhỉ?!Vote và comment để đón tiếp cảnh sau ở chap mới nhé cả nhà yêu ơi!!!!À, mình muốn thử có một trò chơi nho nhỏ: Bạn nào đoán đúng Can nói gì với Tin sẽ nhận được quà là chap mới ngập ... đường của Muối và Dưa (nếu thích sẽ là bản in có chữ ký tặng của tác giả luôn nhé!). - Mong được ủng hộ a~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me