C52
Uyển Phi tất nhiên cũng có cân nhắc qua người hầu bên cạnh Thọ Ninh, chỉ là trước kia người bên cạnh Thọ Ninh đều là Lương gia an bài, vừa tiến cung nếu đổi người sợ là sẽ khiến Lương gia nghĩ nhiều.
Dù sao Thọ Ninh là dưỡng nữ của nàng, cũng là thân nữ nhi Lương gia.
Chỉ là bây giờ nhũ mẫu mà Thọ Ninh mang từ trong nhà lại làm ra chuyện như vậy, giờ bảo nàng yên tâm dùng người vốn hầu hạ Thọ Ninh thì không thể yên lòng.
"Oánh tần tỷ tỷ nói đúng lắm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên tình cảm sâu tựa như tỷ tỷ cùng Di Nguyệt. Ngày sau mang cung nữ bên người Thọ Ninh xuất cung, tìm người thích hợp gả cũng có thể giúp đỡ Thọ Ninh quản đồ cưới." Nói xong,m Hoa Manh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Chẳng qua chuyện này vẫn phải thông báo cho Lương gia cùng nhà ngoại tổ mẫu Thọ Ninh."
Cha mẹ Thọ Ninh mặc dù mất sớm nhưng nàng có bá phụ bá mẫu, còn có ngoại tổ cữu cữu, Uyển Phi không thể thích gì làm nấy.
Uyển Phi được Hoa Manh nhắc nhở như vậy, cũng nhớ tới Thọ Ninh không phải người mà nàng có thể tự mình tính toán.
Trong lòng thở dài một tiếng Uyển Phi mới tạm thời đem việc này buông xuống, muốn hỏi qua Tịnh An Đế nhưng ngài đang có việc bận.
Hoa Manh hướng Uyển Phi gật đầu, có chút lo lắng nói: "Ta thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt." Hoa Manh không nhiều lời, nhưng một câu như vậy đã để Uyển Phi cùng Oánh tần biết, trên triều sợ là đã xảy ra chuyện.
Hoa Manh biết cơ nhà mình cạn, một số việc trên triều có lẽ không nghe được, nhưng Uyển Phi cùng Oánh tần không thiếu người, hẳn là có thể thăm dò được.
Bây giờ ba người một thể, trải qua chuyện hôm nay của Thọ Ninh Uyển Phi càng thiếu ân tình của mình, nàng nhấc lên chuyện này Uyển Phi nhất định sẽ có cách.
Tuy nói hậu cung các nàng không thể tham dự triều chính, nhưng chỉ hỏi thăm một chút chuyện gì đã xảy ra cũng sẽ không phạm huý.
Khi mấy người các nàng còn đang thảo luận, Khương Tâm cùng Khương Thiền cũng đã sắc xong thuốc cho Thọ Ninh, Thọ Ninh vừa vặn cũng tỉnh.
Thọ Ninh vừa tỉnh còn có chút mơ hồ, nàng vuốt mắt ngồi dậy, mở mắt dò xét một vòng trông thấy Uyển Phi cách giường không xa, lúc này khóe miệng giương lên, gọi: "Mẫu phi, ôm một cái."
Uyển Phi từ lúc Thọ Ninh tỉnh lại liền chú ý tới, nghe Thọ Ninh kêu lên nàng vội bước nhanh về phía trước, đem thân thể nho nhỏ của Thọ Ninh kéo vào trong ngực.
"Nhanh để Thọ Ninh uống nửa chén nước ấm cho tỉnh, đợi chút nữa mới uống thuốc." Hoa Manh vừa mở miệng liền thấy Thọ Ninh vốn đang núp ở trong ngực Uyển Phi lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Thấy Thọ Ninh nhìn mình, Hoa Manh khuôn mặt tươi cười, "Thọ Ninh thấy Tịnh nương nương liền vui vẻ sao?"
"Rất vui." Thọ Ninh nhỏ giọng mở miệng, sau đó rất mau nhìn Oánh tần nói: "Còn có Oánh nương nương nữa, cũng rất vui vẻ."
Ba người thấy Thọ Ninh tỉnh lại không chỉ không sợ hãi mà còn một hơi nói rất nhiều, còn tưởng rằng nàng đã quên đi chuyện tối qua.
Nhưng khi Khương Thiền bưng khay đi tới muốn mớm nàng uống thuốc, lại phát hiện Thọ Ninh một mực ôm chặt cổ Uyển Phi, căn bản không muốn buông tay.
Thấy động tác của Thọ Ninh, Hoa Manh ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó Uyển Phi cứ vậy ôm Thọ Ninh, Hoa Manh và Oanh tần cùng nhau dỗ dành đút thuốc cho nàng.
Thọ Ninh có lẽ là do từ nhỏ đã uống thuốc, dù không nguyện ý nhưng vẫn nhăn mặt uống nửa bát thuốc.
Đợi đến khi uống xong thuốc, Thọ Ninh ngẩng đầu nhìn Uyển Phi mặt mũi tràn đầy đau lòng, hốc mắt đỏ bừng, nàng cứ vậy giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mặt Uyển Phi, an ủi: "Mẫu phi, uống thuốc không đắng, Thọ Ninh ngoan ngoãn uống thuốc, mẫu phi đừng khóc."
Uyển Phi vốn đang ráng chống đỡ, được Thọ Ninh an ủi như thế nước mắt liền không thể khống chế mà rơi xuống.
Nàng lo lắng Thọ Ninh thấy mình khóc sẽ khổ sở, đưa tay đem đầu Thọ Ninh ấn vào trong ngực của mình, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng nói: "Mẫu phi yêu Thọ Ninh, mẫu phi không khóc, mẫu phi..." Nói xong lời cuối cùng, Uyển Phi đã khóc không thành tiếng.
Thấy dáng vẻ này của Uyển Phi, Hoa Manh cũng đỏ hốc mắt lặng lẽ nghiêng người, dùng khăn chấm khóe mắt xong mới lên tiếng nói: "Tỷ tỷ, Thọ Ninh vừa tỉnh lại uống thuốc cũng không có khẩu vị gì. Muội muội để Khương ma ma lại, Khương ma ma biết làm dược thiện điều trị thân thể, đợi chút nữa để nàng làm cho Thọ Ninh chút dược thiện."
Nghe Hoa Manh nói xong, Uyển Phi đột nhiên nhớ tới nàng còn đang mang thai.
"Xem ta này, đúng là quên mất muội muội còn đang mang thai." Uyển Phi nói xong nhanh chóng quay người, không để Thọ Ninh nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, mấy ngày nay muội không thèm ngủ như trước nữa, chỉ là cảm thấy hơi mệt nên muốn về trước nghỉ ngơi chút, buổi chiều lại đến thăm Thọ Ninh."
Hoa Manh vừa dứt lời, Oánh tần một bên cũng nói: "Ta cũng phải trở về xử lý cung vụ, tỷ tỷ ở đây an tâm chăm sóc Thọ Ninh, bên ngoài có ta lo."
Uyển Phi biết Hoa Manh cùng Oánh tần là thật tâm cùng nàng quan hệ tốt, nên khi nghe hai người cáo từ nàng cũng không khách khí.
"Vậy tỷ tỷ không cùng hai vị muội muội khách khí nữa, đợi khi thân thể Thọ Ninh chuyển biến tốt đẹp tỷ tỷ sẽ mở tiệc chiêu đãi hai vị muội muội."
Hoa Manh vốn không cảm thấy mệt, nhưng sau khi trở lại Tước Linh Cung lại lập tức ngủ một canh giờ.
Đợi đến một canh giờ sau tỉnh lại, Khương Thiền đã trở lại Tước Linh Cung.
Nhìn Khương Thiền rõ ràng có tâm sự, Hoa Manh trực tiếp hỏi: "Ngươi không muốn để con gái tiến cung làm bạn với Thọ Ninh sao?"
Hoa Manh trực tiếp hỏi, Khương Thiền cũng không giấu diếm gật đầu với Hoa Manh, nói: "Tiểu nữ nhi của nô tỳ còn đỡ, lúc cha nàng qua đời không nhớ rõ, nhưng đại nữ nhi lại tận mắt nhìn thấy nhà chồng nô tỳ..." Nói đến đây, Khương Thiền hơi ngừng rồi nói: "Nàng tính tình có chút quái gở, cũng không thích nói chuyện, không giống muội muội nàng hoạt bát."
Hoa Manh vốn cho là Khương Thiền không nguyện ý để nữ nhi tiến cung, nhưng nếu là nguyên nhân này thì đại nữ nhi nàng đích thật không phù hợp.
"Ngươi yên tâm, Uyển Phi tỷ tỷ biết ngươi không muốn, trong lòng chắc là muốn cháu gái của ngươi."
Hoa Manh vừa nói xong, Khương Thiền liền hốt hoảng nhìn nàng nói: "Nương nương, không phải nô tỳ không muốn mà là..."
Khương Thiền dường như do dự, cuối cùng vẫn nhìn Hoa Manh mở miệng nói: "Nương nương, cháu gái nô tỳ đã mười tuổi, lớn hơn Thọ Ninh quận chúa bảy tám tuổi. Ca ca nói như vậy kỳ thật chính là muốn đưa đại nữ nhi nô tỳ tiến cung." Nói đến đây, Khương Thiền trên mặt toát ra chút đau lòng, nói tiếp: "Ca ca có ý như vậy cũng là vì lúc Chỉ Nhi vừa ra đời đã được cha đặt trước một mối hôn sự.""Tuy lúc ấy hai nhà chỉ nói ngoài miệng, nhưng cha con bé còn sống mấy năm, hai nhà cũng đều dựa vào chuyện thông gia lui tới.""Về sau cha con bé qua đời, nô tỳ mang theo hai nữ nhi về nhà mẹ đẻ nên cũng không có lui tới nữa. Ai ngờ đứa bé kia vài ngày trước ham bơi lội, chết đuối. Hôm qua người ta tìm tới cửa Khương gia, nói muốn Chỉ Nhi hiện tại mau gả qua, gả cho hài tử đã vùi vào trong đất kia."
Khương Thiền nói đến đây vừa tức giận vừa đau lòng, "Ca ca hôm nay gặp nô tì liền đem việc này nói ra. Đúng lúc thấy Thọ Ninh quận chúa khó chịu, ca ca liền muốn đưa Chỉ Nhi tiến cung đợi mấy năm, về sau cầu Hoàng Thượng hoặc nương nương tứ hôn thì sẽ không ai dám nói lung tung nữa."
Chuyện này nếu không phải Khương Thiền chủ động nhắc tới, khả năng các nàng cũng sẽ không biết đại nữ nhi Khương Thiền đã đặt thông gia từ bé.
Chỉ là người khác có lẽ sẽ quan tâm chuyện này, nhưng Hoa Manh lại khác.
Tháng trước nàng vẫn là người bị vị hôn phu từ hôn đó, bây giờ có người dám nói nàng sao?
Chứ đừng nói là nữ nhi Khương Thiền cùng thông gia kia từ bé chỉ là ngoài miệng nói một chút, cũng không có trao đổi thiếp canh.
"Chuyện này bản cung sẽ cùng Uyển Phi tỷ tỷ nói một tiếng, không cần sợ nàng hiểu lầm ngươi không muốn đưa đại nữ nhi tiến cung."
Khương Tâm bây giờ dù sao cũng là thái y Thái Y Viện , dựa vào tín nhiệm của Tịnh An Đế với hắn, ngày sau viện thủ sợ cũng là hắn.
Bởi vậy, đích nữ duy nhất của hắn đích thật không thích hợp tiến cung làm bạn cho một cái dưỡng nữ xuất thân quận chúa.
Huống chi hai người tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, căn bản không có cách nào cùng nhau lớn lên.
Nghe Hoa Manh nguyện ý hướng Uyển Phi giải thích, Khương Thiền rốt cuộc đữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng câu sau của Hoa Manh lại làm cho nàng đổi sắc mặt.
"Hôn sự của nữ nhi ngươi không cần lo lắng, ngày sau bản cung sẽ có thu xếp."
Hoa Manh dù không nói hai chữ 'Tứ hôn', nhưng khi nói lời này ra vẫn khiến Khương Thiền kích động không thôi.
Hoa Manh không ngờ Khương Thiền không muốn để nữ nhi tiến cung là do nguyên nhân này, nàng nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó liền đứng dậy đi hướng Tứ Hỉ Cung.
Đợi nàng đến Tứ Hỉ Cung gặp mặt Uyển Phi liền đem chuyện đại nữ nhi Khương Thiền đặt thông gia từ bé, mà đối tượng mấy ngày trước đây ngâm nước bỏ mình, người nhà kia buộc hài tử mới năm tuổi gả qua nói cho nàng biết.
Hoa Manh nghiêm túc nói, đợi nàng nói xong ngẩng đầu nhìn liền thấy Uyển Phi thần sắc có chút kỳ quái nhìn nàng hỏi: "Ngâm nước bỏ mình?"
Hoa Manh không biết Uyển Phi sao lại có vẻ mặt như vậy, vừa vô ý nói chuyện phiếm, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy Uyển Phi nói: "Người kia là người nào muội biết không?"
Hoa Manh đâu biết những cái này, nàng lắc đầu bưng chén nước định uống một ngụm, ai ngờ Uyển Phi quăng ra một câu khiến nàng thất thủ làm rơi chén trà.
Dù sao Thọ Ninh là dưỡng nữ của nàng, cũng là thân nữ nhi Lương gia.
Chỉ là bây giờ nhũ mẫu mà Thọ Ninh mang từ trong nhà lại làm ra chuyện như vậy, giờ bảo nàng yên tâm dùng người vốn hầu hạ Thọ Ninh thì không thể yên lòng.
"Oánh tần tỷ tỷ nói đúng lắm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên tình cảm sâu tựa như tỷ tỷ cùng Di Nguyệt. Ngày sau mang cung nữ bên người Thọ Ninh xuất cung, tìm người thích hợp gả cũng có thể giúp đỡ Thọ Ninh quản đồ cưới." Nói xong,m Hoa Manh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Chẳng qua chuyện này vẫn phải thông báo cho Lương gia cùng nhà ngoại tổ mẫu Thọ Ninh."
Cha mẹ Thọ Ninh mặc dù mất sớm nhưng nàng có bá phụ bá mẫu, còn có ngoại tổ cữu cữu, Uyển Phi không thể thích gì làm nấy.
Uyển Phi được Hoa Manh nhắc nhở như vậy, cũng nhớ tới Thọ Ninh không phải người mà nàng có thể tự mình tính toán.
Trong lòng thở dài một tiếng Uyển Phi mới tạm thời đem việc này buông xuống, muốn hỏi qua Tịnh An Đế nhưng ngài đang có việc bận.
Hoa Manh hướng Uyển Phi gật đầu, có chút lo lắng nói: "Ta thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt." Hoa Manh không nhiều lời, nhưng một câu như vậy đã để Uyển Phi cùng Oánh tần biết, trên triều sợ là đã xảy ra chuyện.
Hoa Manh biết cơ nhà mình cạn, một số việc trên triều có lẽ không nghe được, nhưng Uyển Phi cùng Oánh tần không thiếu người, hẳn là có thể thăm dò được.
Bây giờ ba người một thể, trải qua chuyện hôm nay của Thọ Ninh Uyển Phi càng thiếu ân tình của mình, nàng nhấc lên chuyện này Uyển Phi nhất định sẽ có cách.
Tuy nói hậu cung các nàng không thể tham dự triều chính, nhưng chỉ hỏi thăm một chút chuyện gì đã xảy ra cũng sẽ không phạm huý.
Khi mấy người các nàng còn đang thảo luận, Khương Tâm cùng Khương Thiền cũng đã sắc xong thuốc cho Thọ Ninh, Thọ Ninh vừa vặn cũng tỉnh.
Thọ Ninh vừa tỉnh còn có chút mơ hồ, nàng vuốt mắt ngồi dậy, mở mắt dò xét một vòng trông thấy Uyển Phi cách giường không xa, lúc này khóe miệng giương lên, gọi: "Mẫu phi, ôm một cái."
Uyển Phi từ lúc Thọ Ninh tỉnh lại liền chú ý tới, nghe Thọ Ninh kêu lên nàng vội bước nhanh về phía trước, đem thân thể nho nhỏ của Thọ Ninh kéo vào trong ngực.
"Nhanh để Thọ Ninh uống nửa chén nước ấm cho tỉnh, đợi chút nữa mới uống thuốc." Hoa Manh vừa mở miệng liền thấy Thọ Ninh vốn đang núp ở trong ngực Uyển Phi lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Thấy Thọ Ninh nhìn mình, Hoa Manh khuôn mặt tươi cười, "Thọ Ninh thấy Tịnh nương nương liền vui vẻ sao?"
"Rất vui." Thọ Ninh nhỏ giọng mở miệng, sau đó rất mau nhìn Oánh tần nói: "Còn có Oánh nương nương nữa, cũng rất vui vẻ."
Ba người thấy Thọ Ninh tỉnh lại không chỉ không sợ hãi mà còn một hơi nói rất nhiều, còn tưởng rằng nàng đã quên đi chuyện tối qua.
Nhưng khi Khương Thiền bưng khay đi tới muốn mớm nàng uống thuốc, lại phát hiện Thọ Ninh một mực ôm chặt cổ Uyển Phi, căn bản không muốn buông tay.
Thấy động tác của Thọ Ninh, Hoa Manh ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó Uyển Phi cứ vậy ôm Thọ Ninh, Hoa Manh và Oanh tần cùng nhau dỗ dành đút thuốc cho nàng.
Thọ Ninh có lẽ là do từ nhỏ đã uống thuốc, dù không nguyện ý nhưng vẫn nhăn mặt uống nửa bát thuốc.
Đợi đến khi uống xong thuốc, Thọ Ninh ngẩng đầu nhìn Uyển Phi mặt mũi tràn đầy đau lòng, hốc mắt đỏ bừng, nàng cứ vậy giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mặt Uyển Phi, an ủi: "Mẫu phi, uống thuốc không đắng, Thọ Ninh ngoan ngoãn uống thuốc, mẫu phi đừng khóc."
Uyển Phi vốn đang ráng chống đỡ, được Thọ Ninh an ủi như thế nước mắt liền không thể khống chế mà rơi xuống.
Nàng lo lắng Thọ Ninh thấy mình khóc sẽ khổ sở, đưa tay đem đầu Thọ Ninh ấn vào trong ngực của mình, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng nói: "Mẫu phi yêu Thọ Ninh, mẫu phi không khóc, mẫu phi..." Nói xong lời cuối cùng, Uyển Phi đã khóc không thành tiếng.
Thấy dáng vẻ này của Uyển Phi, Hoa Manh cũng đỏ hốc mắt lặng lẽ nghiêng người, dùng khăn chấm khóe mắt xong mới lên tiếng nói: "Tỷ tỷ, Thọ Ninh vừa tỉnh lại uống thuốc cũng không có khẩu vị gì. Muội muội để Khương ma ma lại, Khương ma ma biết làm dược thiện điều trị thân thể, đợi chút nữa để nàng làm cho Thọ Ninh chút dược thiện."
Nghe Hoa Manh nói xong, Uyển Phi đột nhiên nhớ tới nàng còn đang mang thai.
"Xem ta này, đúng là quên mất muội muội còn đang mang thai." Uyển Phi nói xong nhanh chóng quay người, không để Thọ Ninh nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, mấy ngày nay muội không thèm ngủ như trước nữa, chỉ là cảm thấy hơi mệt nên muốn về trước nghỉ ngơi chút, buổi chiều lại đến thăm Thọ Ninh."
Hoa Manh vừa dứt lời, Oánh tần một bên cũng nói: "Ta cũng phải trở về xử lý cung vụ, tỷ tỷ ở đây an tâm chăm sóc Thọ Ninh, bên ngoài có ta lo."
Uyển Phi biết Hoa Manh cùng Oánh tần là thật tâm cùng nàng quan hệ tốt, nên khi nghe hai người cáo từ nàng cũng không khách khí.
"Vậy tỷ tỷ không cùng hai vị muội muội khách khí nữa, đợi khi thân thể Thọ Ninh chuyển biến tốt đẹp tỷ tỷ sẽ mở tiệc chiêu đãi hai vị muội muội."
Hoa Manh vốn không cảm thấy mệt, nhưng sau khi trở lại Tước Linh Cung lại lập tức ngủ một canh giờ.
Đợi đến một canh giờ sau tỉnh lại, Khương Thiền đã trở lại Tước Linh Cung.
Nhìn Khương Thiền rõ ràng có tâm sự, Hoa Manh trực tiếp hỏi: "Ngươi không muốn để con gái tiến cung làm bạn với Thọ Ninh sao?"
Hoa Manh trực tiếp hỏi, Khương Thiền cũng không giấu diếm gật đầu với Hoa Manh, nói: "Tiểu nữ nhi của nô tỳ còn đỡ, lúc cha nàng qua đời không nhớ rõ, nhưng đại nữ nhi lại tận mắt nhìn thấy nhà chồng nô tỳ..." Nói đến đây, Khương Thiền hơi ngừng rồi nói: "Nàng tính tình có chút quái gở, cũng không thích nói chuyện, không giống muội muội nàng hoạt bát."
Hoa Manh vốn cho là Khương Thiền không nguyện ý để nữ nhi tiến cung, nhưng nếu là nguyên nhân này thì đại nữ nhi nàng đích thật không phù hợp.
"Ngươi yên tâm, Uyển Phi tỷ tỷ biết ngươi không muốn, trong lòng chắc là muốn cháu gái của ngươi."
Hoa Manh vừa nói xong, Khương Thiền liền hốt hoảng nhìn nàng nói: "Nương nương, không phải nô tỳ không muốn mà là..."
Khương Thiền dường như do dự, cuối cùng vẫn nhìn Hoa Manh mở miệng nói: "Nương nương, cháu gái nô tỳ đã mười tuổi, lớn hơn Thọ Ninh quận chúa bảy tám tuổi. Ca ca nói như vậy kỳ thật chính là muốn đưa đại nữ nhi nô tỳ tiến cung." Nói đến đây, Khương Thiền trên mặt toát ra chút đau lòng, nói tiếp: "Ca ca có ý như vậy cũng là vì lúc Chỉ Nhi vừa ra đời đã được cha đặt trước một mối hôn sự.""Tuy lúc ấy hai nhà chỉ nói ngoài miệng, nhưng cha con bé còn sống mấy năm, hai nhà cũng đều dựa vào chuyện thông gia lui tới.""Về sau cha con bé qua đời, nô tỳ mang theo hai nữ nhi về nhà mẹ đẻ nên cũng không có lui tới nữa. Ai ngờ đứa bé kia vài ngày trước ham bơi lội, chết đuối. Hôm qua người ta tìm tới cửa Khương gia, nói muốn Chỉ Nhi hiện tại mau gả qua, gả cho hài tử đã vùi vào trong đất kia."
Khương Thiền nói đến đây vừa tức giận vừa đau lòng, "Ca ca hôm nay gặp nô tì liền đem việc này nói ra. Đúng lúc thấy Thọ Ninh quận chúa khó chịu, ca ca liền muốn đưa Chỉ Nhi tiến cung đợi mấy năm, về sau cầu Hoàng Thượng hoặc nương nương tứ hôn thì sẽ không ai dám nói lung tung nữa."
Chuyện này nếu không phải Khương Thiền chủ động nhắc tới, khả năng các nàng cũng sẽ không biết đại nữ nhi Khương Thiền đã đặt thông gia từ bé.
Chỉ là người khác có lẽ sẽ quan tâm chuyện này, nhưng Hoa Manh lại khác.
Tháng trước nàng vẫn là người bị vị hôn phu từ hôn đó, bây giờ có người dám nói nàng sao?
Chứ đừng nói là nữ nhi Khương Thiền cùng thông gia kia từ bé chỉ là ngoài miệng nói một chút, cũng không có trao đổi thiếp canh.
"Chuyện này bản cung sẽ cùng Uyển Phi tỷ tỷ nói một tiếng, không cần sợ nàng hiểu lầm ngươi không muốn đưa đại nữ nhi tiến cung."
Khương Tâm bây giờ dù sao cũng là thái y Thái Y Viện , dựa vào tín nhiệm của Tịnh An Đế với hắn, ngày sau viện thủ sợ cũng là hắn.
Bởi vậy, đích nữ duy nhất của hắn đích thật không thích hợp tiến cung làm bạn cho một cái dưỡng nữ xuất thân quận chúa.
Huống chi hai người tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, căn bản không có cách nào cùng nhau lớn lên.
Nghe Hoa Manh nguyện ý hướng Uyển Phi giải thích, Khương Thiền rốt cuộc đữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng câu sau của Hoa Manh lại làm cho nàng đổi sắc mặt.
"Hôn sự của nữ nhi ngươi không cần lo lắng, ngày sau bản cung sẽ có thu xếp."
Hoa Manh dù không nói hai chữ 'Tứ hôn', nhưng khi nói lời này ra vẫn khiến Khương Thiền kích động không thôi.
Hoa Manh không ngờ Khương Thiền không muốn để nữ nhi tiến cung là do nguyên nhân này, nàng nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó liền đứng dậy đi hướng Tứ Hỉ Cung.
Đợi nàng đến Tứ Hỉ Cung gặp mặt Uyển Phi liền đem chuyện đại nữ nhi Khương Thiền đặt thông gia từ bé, mà đối tượng mấy ngày trước đây ngâm nước bỏ mình, người nhà kia buộc hài tử mới năm tuổi gả qua nói cho nàng biết.
Hoa Manh nghiêm túc nói, đợi nàng nói xong ngẩng đầu nhìn liền thấy Uyển Phi thần sắc có chút kỳ quái nhìn nàng hỏi: "Ngâm nước bỏ mình?"
Hoa Manh không biết Uyển Phi sao lại có vẻ mặt như vậy, vừa vô ý nói chuyện phiếm, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy Uyển Phi nói: "Người kia là người nào muội biết không?"
Hoa Manh đâu biết những cái này, nàng lắc đầu bưng chén nước định uống một ngụm, ai ngờ Uyển Phi quăng ra một câu khiến nàng thất thủ làm rơi chén trà.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me