C65
Hoa Manh nói cũng không lớn, nhưng dù vậy vòng người xung quanh vẫn nghe rõ ràng lời nàng nói.
Nhanh chóng phản ứng, suy nghĩ một chút liền biết thân phận của nàng.
Có thể tự xưng 'Bổn cung', nhất định là tần vị nương nương trở lên.
Mà trẻ tuổi như vậy, bên người lại có nhiều người hầu hạ, bên cạnh còn có một vị nam tử một thân quý khí một mực bảo hộ, chắc hẳn chính là vị Tịnh tần nương nương đang mang thai.
Kẻ thông minh đã quỳ xuống hành lễ.
Mà Hoa Manh lúc này đã đi đến bên Lư Trạch, nhìn hắn nói: "Đứng lên được không? Nam nhân Lư gia từ lúc nào lại mảnh mai như thế rồi?"
Vết thương trên người Lư Trạch kỳ thật khá nặng, hắn nghe Hoa Manh nói, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mặt dày nói: "Biểu cô, chân ta đau."
Lư Trạch vừa dứt lời, Tống Diệu Trân vừa rồi luôn được hắn che chở cuối cùng lại thay hắn cản một roi kia, hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn Hoa Manh.
Đợi đến khi thấy rõ dáng vẻ Hoa Manh, thấy nàng quả nhiên giống Hoa lão phu nhân nàng gặp hai ngày trước đến mấy phần, lúc này nhìn Hoa Manh nói: "Nương nương, chân Lư Trạch khả năng là bị gãy rồi." Nói xong, Tống Diệu Trân một mực kiên cường không rơi lệ cuối cùng lại rơi một giọt nước mắt.
Tiểu mỹ nhân dù tuổi còn nhỏ nhưng rơi lệ lại cực đẹp.
Hoa Manh vừa rồi thấy nàng thay Lư Trạch cản một roi kia liền thích nàng, nghe nàng nói lập tức nghĩ đến nàng cũng bị thương.
"Linh Thúy, ngươi tới đỡ Tống cô nương lên xe ngựa các ngươi bôi thuốc."
Hoa Manh phân phó một tiếng, thấy Linh Thúy bước nhanh về phía trước mới nhìn Tống Diệu Trân nói: "Tống cô nương đừng sợ, trong tay cô cô ngươi có cao dược trị sẹo cực tốt, chờ về cung bản cung sẽ nói với nàng một tiếng, nàng chắc chắn để người đưa về nhà cho ngươi."
Hoa Manh lời này nghe như là trấn an Tống Diệu Trân, kỳ thật còn hướng Uyển Phi giải thích vì sao cháu nàng bị thương.
Tống Diệu Trân không ngốc, nghe Hoa Manh nói liền hiểu thâm ý bên trong.
Nghĩ hôm nay nàng cùng Lư Trạch ra ngoài trong nhà cũng biết, liền nhu thuận nói: "Huynh đệ trong nhà cưỡi ngựa đi tới thôn trang, đợi có người tới tuân mong nương nương báo cho một hai."
Hoa Manh nghe Tống Diệu Trân nói, biết Tống gia còn có những người khác lập tức thở hắt một hơi.
Nàng đúng là sợ Tống gia không biết Tống Diệu Trân hôm nay theo Lư Trạch ra ngoài.
Đã có người Tống gia biết, vậy chuyện kế tiếp liền dễ làm.
Trấn an Tống Diệu Trân xong, nhìn Linh Thúy đỡ nàng đi, Hoa Manh lúc này mới nhìn Lư Trạch trên đất: "Nói xem, rốt cuộc là chuyện thế nào."
Kỳ thật Hoa Manh đã đoán được một chút, nhưng chuyện đến cùng ra sao nàng cũng không tận mắt thấy, cho nên vẫn hỏi rõ ràng.
Lư Trạch cũng lưu loát, Hoa Manh hỏi một chút, hắn liền dăm ba câu đem chuyện nói rõ ràng.
Nguyên lai là hai ngày trước Lư Trạch cùng Tống Diệu Trân hẹn hôm nay ra ngoài du ngoạn, hai huynh đệ Tống Diệu Trân cùng ra khỏi thành, Lư Trạch muốn ở cùng người trong lòng nên lấy ra rất nhiều đồ tốt hối lộ các thiếu niên Tống gia.
Mấy tiểu thiếu gia Tống gia cũng được trong nhà dặn dò qua, nghĩ từ cửa thành đến thôn trang chỉ có một con đường, để Lư Trạch cùng Tống Diệu Trân ở cạnh một hồi chắc cũng không có chuyện gì.
Đợi đến khi bọn hắn cưỡi ngựa rời đi, Lư Trạch liền ôm Tống Diệu Trân đến trước người, nắm tay nàng chậm rãi hướng thôn trang đi.
Ngụy Thanh Nam vốn là thúc ngựa giơ roi đi qua đám người Lư Trạch, chỉ là ngay lúc hắn muốn đi qua, mạng che mặt của Tống Diệu Trân bị gió thổi lên làm lộ mặt mũi của nàng.
Sau đó Ngụy Thanh Nam thấy sắc nổi lòng tham, muốn mang Tống Diệu Trân đi.
Kết quả Lư Trạch vì bảo vệ Tống Diệu Trân, không chỉ có ngựa sợ chạy mất, Lư Trạch còn bị ngựa phóng đi đá vào chân.
Nghe Lư Trạch tường thuật lại, Hoa Manh nhìn Lư Trạch ngồi dưới đất nhưng tinh thần phấn chấn nói: "Tiến bộ, biết che chở người trong lòng." Trêu ghẹo Lư Trạch một câu, Hoa Manh quay đầu kêu: "Tiểu Giang Tử, nhanh tới thôn trang mời Khương thái y đến khám chân cho chất tử bổn cung."
Hoa Manh càng nói càng lớn, chờ lúc nói đến 'Chất tử' , thanh âm càng lớn đến mức người xung quanh đều nghe rõ ràng.
Xung quanh người xem náo nhiệt, vốn còn lo Hoa Manh đắc tội Ngụy gia tiểu công tử không có cách nào dọn tàn cuộc, sao có thể nghĩ đến thân phận Hoa Manh quý giá như vậy, ngay cả thiếu niên cùng cô nương vừa rồi bị bắt nạt thân phận cũng không đơn giản.
Biết thân phận phi tần trong cung, đã đoán ra Tống Diệu Trân chính là cháu gái Uyển phi nương nương, mà thiếu niên trước mắt là Lư Trạch, nghe nói tuy chỉ là cháu họ Tịnh tần nương nương nhưng vừa rồi nghe hai người đối thoại, liền nhìn ra bọn hắn quan hệ vô cùng tốt.
Ngụy Thanh Nam kỳ thật cũng không ngốc, chỉ là bị tổ mẫu trong nhà nuông chiều đến vô pháp vô thiên, vừa rồi Hoa Manh xuất hiện còn đặc biệt nhìn thoáng qua, xác định nàng không phải phu nhân cùng Ngụy gia lui tới mới có hành động phía sau.
Hắn không ngờ tới, phụ nhân trẻ tuổi trước mặt chính là Tịnh tần chim sẻ biến thành phượng hoàng trong miệng tổ mẫu.Nghĩ tới đây, Ngụy Thanh Nam vô thức muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lúc hắn há miệng, nam tử áo đen vừa rồi đá hắn từ trên ngựa xuống liền nhấc chân đá lên người hắn một cái.
Ngụy Thanh Nam phát hiện, dù hắn có há miệng ra cũng không phát ra được thanh âm nào.
Dịch Vân động tác tuy nhỏ nhưng vẫn bị Tịnh An Đế trông thấy.
Tịnh An Đế tán thưởng nhìn Dịch Vân, sau đó lạnh lùng liếc qua Ngụy Thanh Nam, tựa như đang nhìn một kẻ chết.
Tịnh An Đế sớm đã muốn đối phó Ngụy gia, nếu không phải Ngụy gia ăn sâu rễ bén, là thông gia của rất nhiều đại gia tộc, Tịnh An Đế sao có thể một mực chịu đựng?
Bây giờ Ngụy Thanh Nam không may rơi vào tay Tịnh An Đế, hắn như thế nào lại bỏ qua.
Ngay lúc Hoa Manh cùng Lư Trạch nói chuyện, Tịnh An Đế cũng liếc nhìn Nguỵ Thanh Nam co quắp ngồi dưới đất.
Đoán ra hắn chính là tiểu tôn tử mà lão phu nhân Ngụy gia thương yêu nhất, Tịnh An Đế nói với Ngụy Phú Quý sau lưng: "Trói hắn lại để Thuận Thiên Phủ đưa đi, nhớ kỹ nói rõ những chuyện hắn làm cho Thuận Thiên phủ doãn." Nói xong Tịnh An Đế đột nhiên nhớ tới chức quan của phò mã trưởng công chúa Nguỵ Hằng, tiếp tục nói: "Trẫm cho hắn thời gian hai ngày, chờ trẫm hồi cung phải tới bẩm báo."
Ngụy Hằng là Hình bộ hữu thị lang, dù không thể trực tiếp quản Thuận Thiên Phủ nhưng hai nơi cũng có nhiều liên hệ.
Tịnh An Đế sợ nói không rõ, người Ngụy gia sẽ tạo áp lực, Thuận Thiên phủ doãn sẽ nhẹ nhàng để Ngụy Thanh Nam đi.
Hắn cũng kệ Ngụy Thanh Nam có phải là cháu trai Ngụy gia lão phu nhân thương yêu nhất, hắn chỉ biết, Ngụy Thanh Nam xém chút tổn thương tiểu cô nương của hắn.
Ngụy Phú Quý hầu hạ Tịnh An Đế nhiều năm như vậy, sao có thể không biết tâm tư hắn.
Nghe Tịnh An Đế nói xong, hắn liền biết đợi chút nữa thấy Thuận Thiên phủ doãn nên nói thế nào.
Nhìn Ngụy Phú Quý quay người lên ngựa, sau đó Dịch Vân trực tiếp t Ngụy Thanh Nam quăng lên ngựa, khi Ngụy Phú Quý ngồi vững vàng, Ngụy Thanh Nam cũng nằm ngang trên lưng ngựa.
Ngụy Phú Quý nắm chặt dây cương xoay người rời đi, Tịnh An Đế thu hồi tầm mắt nhìn Hoa Manh nói: "Chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi, bằng không chút nữa bị chặn sẽ phiền phức đấy." Nói xong, thừa dịp Hoa Manh quay người dò xét bốn phía, Tịnh An Đế cũng nhìn Lư Trạch.
Hoa Manh dạo một vòng thấy người xung quanh quả nhiên ngày càng nhiều, cũng biết nàng cùng Tịnh An Đế không thể đợi tiếp nữa.
Bởi vì là lo lắng cho Lư Trạch, Hoa Manh liền hô Thu Điệp cho Lư Trạch cốc nước nhuận họng, nhỏ vào đó một giọt Linh Tuyền rồi nhìn hắn nói: "Ngươi bây giờ như này cũng đừng cử động, chút nữa biểu cô để lại mấy người trông coi ngươi, chờ thái y chẩn trị xong lại theo thái y đi tìm chúng ta."
Từ nhỏ đã biết mượn gió bẻ măng, Lư Trạch sao lại không hiểu ánh mắt Tịnh An Đế vừa rồi nhìn qua, Hoa Manh vừa dứt lời liền vội vàng gật đầu nói: "Biểu cô người tranh thủ thời gian theo cô phụ rời đi quan trọng hơn, bây giờ thân thể người trọng yếu."
Hoa Manh không ngờ Lư Trạch sẽ mặt dày xưng Tịnh An Đế là 'Cô phụ', nàng cố tình dùng ánh mắt dò xét, vậy mà phát hiện Tịnh An Đế tâm tình giống như cũng không tệ lắm?
Có phát hiện này, Hoa Manh cũng không nói thêm gì với Lư Trạch, chỉ phân phó hai thị vệ đằng sau ra che chở Lư Trạch chờ thái y đến.
Đến khi Hoa Manh cùng Tịnh An Đế lần nữa ngồi vào trong xe ngựa, xe ngựa vừa chậm rãi chạy liền nghe thấy âm thanh Tịnh An Đế vang lên bên tai.
"Trẫm thấy cháu họ nàng mỗi lần gọi nàng, biểu tình giống như có chút không đúng?"
Tịnh An Đế chủ động nhắc tới chuyện này cũng là vì sau khi nhìn thấy Lư Trạch, đột nhiên nghĩ đến khi hài tử trong bụng Hoa Manh sinh ra, nếu giống Hoa Manh thì cũng sẽ giống Lư Trạch đến mấy phần.
Hắn tùy ý hỏi, cũng không nghĩ nhất định sẽ có đáp án.
Chẳng qua vấn đề này thật sự là có đáp án.
Nhanh chóng phản ứng, suy nghĩ một chút liền biết thân phận của nàng.
Có thể tự xưng 'Bổn cung', nhất định là tần vị nương nương trở lên.
Mà trẻ tuổi như vậy, bên người lại có nhiều người hầu hạ, bên cạnh còn có một vị nam tử một thân quý khí một mực bảo hộ, chắc hẳn chính là vị Tịnh tần nương nương đang mang thai.
Kẻ thông minh đã quỳ xuống hành lễ.
Mà Hoa Manh lúc này đã đi đến bên Lư Trạch, nhìn hắn nói: "Đứng lên được không? Nam nhân Lư gia từ lúc nào lại mảnh mai như thế rồi?"
Vết thương trên người Lư Trạch kỳ thật khá nặng, hắn nghe Hoa Manh nói, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mặt dày nói: "Biểu cô, chân ta đau."
Lư Trạch vừa dứt lời, Tống Diệu Trân vừa rồi luôn được hắn che chở cuối cùng lại thay hắn cản một roi kia, hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn Hoa Manh.
Đợi đến khi thấy rõ dáng vẻ Hoa Manh, thấy nàng quả nhiên giống Hoa lão phu nhân nàng gặp hai ngày trước đến mấy phần, lúc này nhìn Hoa Manh nói: "Nương nương, chân Lư Trạch khả năng là bị gãy rồi." Nói xong, Tống Diệu Trân một mực kiên cường không rơi lệ cuối cùng lại rơi một giọt nước mắt.
Tiểu mỹ nhân dù tuổi còn nhỏ nhưng rơi lệ lại cực đẹp.
Hoa Manh vừa rồi thấy nàng thay Lư Trạch cản một roi kia liền thích nàng, nghe nàng nói lập tức nghĩ đến nàng cũng bị thương.
"Linh Thúy, ngươi tới đỡ Tống cô nương lên xe ngựa các ngươi bôi thuốc."
Hoa Manh phân phó một tiếng, thấy Linh Thúy bước nhanh về phía trước mới nhìn Tống Diệu Trân nói: "Tống cô nương đừng sợ, trong tay cô cô ngươi có cao dược trị sẹo cực tốt, chờ về cung bản cung sẽ nói với nàng một tiếng, nàng chắc chắn để người đưa về nhà cho ngươi."
Hoa Manh lời này nghe như là trấn an Tống Diệu Trân, kỳ thật còn hướng Uyển Phi giải thích vì sao cháu nàng bị thương.
Tống Diệu Trân không ngốc, nghe Hoa Manh nói liền hiểu thâm ý bên trong.
Nghĩ hôm nay nàng cùng Lư Trạch ra ngoài trong nhà cũng biết, liền nhu thuận nói: "Huynh đệ trong nhà cưỡi ngựa đi tới thôn trang, đợi có người tới tuân mong nương nương báo cho một hai."
Hoa Manh nghe Tống Diệu Trân nói, biết Tống gia còn có những người khác lập tức thở hắt một hơi.
Nàng đúng là sợ Tống gia không biết Tống Diệu Trân hôm nay theo Lư Trạch ra ngoài.
Đã có người Tống gia biết, vậy chuyện kế tiếp liền dễ làm.
Trấn an Tống Diệu Trân xong, nhìn Linh Thúy đỡ nàng đi, Hoa Manh lúc này mới nhìn Lư Trạch trên đất: "Nói xem, rốt cuộc là chuyện thế nào."
Kỳ thật Hoa Manh đã đoán được một chút, nhưng chuyện đến cùng ra sao nàng cũng không tận mắt thấy, cho nên vẫn hỏi rõ ràng.
Lư Trạch cũng lưu loát, Hoa Manh hỏi một chút, hắn liền dăm ba câu đem chuyện nói rõ ràng.
Nguyên lai là hai ngày trước Lư Trạch cùng Tống Diệu Trân hẹn hôm nay ra ngoài du ngoạn, hai huynh đệ Tống Diệu Trân cùng ra khỏi thành, Lư Trạch muốn ở cùng người trong lòng nên lấy ra rất nhiều đồ tốt hối lộ các thiếu niên Tống gia.
Mấy tiểu thiếu gia Tống gia cũng được trong nhà dặn dò qua, nghĩ từ cửa thành đến thôn trang chỉ có một con đường, để Lư Trạch cùng Tống Diệu Trân ở cạnh một hồi chắc cũng không có chuyện gì.
Đợi đến khi bọn hắn cưỡi ngựa rời đi, Lư Trạch liền ôm Tống Diệu Trân đến trước người, nắm tay nàng chậm rãi hướng thôn trang đi.
Ngụy Thanh Nam vốn là thúc ngựa giơ roi đi qua đám người Lư Trạch, chỉ là ngay lúc hắn muốn đi qua, mạng che mặt của Tống Diệu Trân bị gió thổi lên làm lộ mặt mũi của nàng.
Sau đó Ngụy Thanh Nam thấy sắc nổi lòng tham, muốn mang Tống Diệu Trân đi.
Kết quả Lư Trạch vì bảo vệ Tống Diệu Trân, không chỉ có ngựa sợ chạy mất, Lư Trạch còn bị ngựa phóng đi đá vào chân.
Nghe Lư Trạch tường thuật lại, Hoa Manh nhìn Lư Trạch ngồi dưới đất nhưng tinh thần phấn chấn nói: "Tiến bộ, biết che chở người trong lòng." Trêu ghẹo Lư Trạch một câu, Hoa Manh quay đầu kêu: "Tiểu Giang Tử, nhanh tới thôn trang mời Khương thái y đến khám chân cho chất tử bổn cung."
Hoa Manh càng nói càng lớn, chờ lúc nói đến 'Chất tử' , thanh âm càng lớn đến mức người xung quanh đều nghe rõ ràng.
Xung quanh người xem náo nhiệt, vốn còn lo Hoa Manh đắc tội Ngụy gia tiểu công tử không có cách nào dọn tàn cuộc, sao có thể nghĩ đến thân phận Hoa Manh quý giá như vậy, ngay cả thiếu niên cùng cô nương vừa rồi bị bắt nạt thân phận cũng không đơn giản.
Biết thân phận phi tần trong cung, đã đoán ra Tống Diệu Trân chính là cháu gái Uyển phi nương nương, mà thiếu niên trước mắt là Lư Trạch, nghe nói tuy chỉ là cháu họ Tịnh tần nương nương nhưng vừa rồi nghe hai người đối thoại, liền nhìn ra bọn hắn quan hệ vô cùng tốt.
Ngụy Thanh Nam kỳ thật cũng không ngốc, chỉ là bị tổ mẫu trong nhà nuông chiều đến vô pháp vô thiên, vừa rồi Hoa Manh xuất hiện còn đặc biệt nhìn thoáng qua, xác định nàng không phải phu nhân cùng Ngụy gia lui tới mới có hành động phía sau.
Hắn không ngờ tới, phụ nhân trẻ tuổi trước mặt chính là Tịnh tần chim sẻ biến thành phượng hoàng trong miệng tổ mẫu.Nghĩ tới đây, Ngụy Thanh Nam vô thức muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lúc hắn há miệng, nam tử áo đen vừa rồi đá hắn từ trên ngựa xuống liền nhấc chân đá lên người hắn một cái.
Ngụy Thanh Nam phát hiện, dù hắn có há miệng ra cũng không phát ra được thanh âm nào.
Dịch Vân động tác tuy nhỏ nhưng vẫn bị Tịnh An Đế trông thấy.
Tịnh An Đế tán thưởng nhìn Dịch Vân, sau đó lạnh lùng liếc qua Ngụy Thanh Nam, tựa như đang nhìn một kẻ chết.
Tịnh An Đế sớm đã muốn đối phó Ngụy gia, nếu không phải Ngụy gia ăn sâu rễ bén, là thông gia của rất nhiều đại gia tộc, Tịnh An Đế sao có thể một mực chịu đựng?
Bây giờ Ngụy Thanh Nam không may rơi vào tay Tịnh An Đế, hắn như thế nào lại bỏ qua.
Ngay lúc Hoa Manh cùng Lư Trạch nói chuyện, Tịnh An Đế cũng liếc nhìn Nguỵ Thanh Nam co quắp ngồi dưới đất.
Đoán ra hắn chính là tiểu tôn tử mà lão phu nhân Ngụy gia thương yêu nhất, Tịnh An Đế nói với Ngụy Phú Quý sau lưng: "Trói hắn lại để Thuận Thiên Phủ đưa đi, nhớ kỹ nói rõ những chuyện hắn làm cho Thuận Thiên phủ doãn." Nói xong Tịnh An Đế đột nhiên nhớ tới chức quan của phò mã trưởng công chúa Nguỵ Hằng, tiếp tục nói: "Trẫm cho hắn thời gian hai ngày, chờ trẫm hồi cung phải tới bẩm báo."
Ngụy Hằng là Hình bộ hữu thị lang, dù không thể trực tiếp quản Thuận Thiên Phủ nhưng hai nơi cũng có nhiều liên hệ.
Tịnh An Đế sợ nói không rõ, người Ngụy gia sẽ tạo áp lực, Thuận Thiên phủ doãn sẽ nhẹ nhàng để Ngụy Thanh Nam đi.
Hắn cũng kệ Ngụy Thanh Nam có phải là cháu trai Ngụy gia lão phu nhân thương yêu nhất, hắn chỉ biết, Ngụy Thanh Nam xém chút tổn thương tiểu cô nương của hắn.
Ngụy Phú Quý hầu hạ Tịnh An Đế nhiều năm như vậy, sao có thể không biết tâm tư hắn.
Nghe Tịnh An Đế nói xong, hắn liền biết đợi chút nữa thấy Thuận Thiên phủ doãn nên nói thế nào.
Nhìn Ngụy Phú Quý quay người lên ngựa, sau đó Dịch Vân trực tiếp t Ngụy Thanh Nam quăng lên ngựa, khi Ngụy Phú Quý ngồi vững vàng, Ngụy Thanh Nam cũng nằm ngang trên lưng ngựa.
Ngụy Phú Quý nắm chặt dây cương xoay người rời đi, Tịnh An Đế thu hồi tầm mắt nhìn Hoa Manh nói: "Chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi, bằng không chút nữa bị chặn sẽ phiền phức đấy." Nói xong, thừa dịp Hoa Manh quay người dò xét bốn phía, Tịnh An Đế cũng nhìn Lư Trạch.
Hoa Manh dạo một vòng thấy người xung quanh quả nhiên ngày càng nhiều, cũng biết nàng cùng Tịnh An Đế không thể đợi tiếp nữa.
Bởi vì là lo lắng cho Lư Trạch, Hoa Manh liền hô Thu Điệp cho Lư Trạch cốc nước nhuận họng, nhỏ vào đó một giọt Linh Tuyền rồi nhìn hắn nói: "Ngươi bây giờ như này cũng đừng cử động, chút nữa biểu cô để lại mấy người trông coi ngươi, chờ thái y chẩn trị xong lại theo thái y đi tìm chúng ta."
Từ nhỏ đã biết mượn gió bẻ măng, Lư Trạch sao lại không hiểu ánh mắt Tịnh An Đế vừa rồi nhìn qua, Hoa Manh vừa dứt lời liền vội vàng gật đầu nói: "Biểu cô người tranh thủ thời gian theo cô phụ rời đi quan trọng hơn, bây giờ thân thể người trọng yếu."
Hoa Manh không ngờ Lư Trạch sẽ mặt dày xưng Tịnh An Đế là 'Cô phụ', nàng cố tình dùng ánh mắt dò xét, vậy mà phát hiện Tịnh An Đế tâm tình giống như cũng không tệ lắm?
Có phát hiện này, Hoa Manh cũng không nói thêm gì với Lư Trạch, chỉ phân phó hai thị vệ đằng sau ra che chở Lư Trạch chờ thái y đến.
Đến khi Hoa Manh cùng Tịnh An Đế lần nữa ngồi vào trong xe ngựa, xe ngựa vừa chậm rãi chạy liền nghe thấy âm thanh Tịnh An Đế vang lên bên tai.
"Trẫm thấy cháu họ nàng mỗi lần gọi nàng, biểu tình giống như có chút không đúng?"
Tịnh An Đế chủ động nhắc tới chuyện này cũng là vì sau khi nhìn thấy Lư Trạch, đột nhiên nghĩ đến khi hài tử trong bụng Hoa Manh sinh ra, nếu giống Hoa Manh thì cũng sẽ giống Lư Trạch đến mấy phần.
Hắn tùy ý hỏi, cũng không nghĩ nhất định sẽ có đáp án.
Chẳng qua vấn đề này thật sự là có đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me