LoveTruyen.Me

Dung Dua Voi Gai Ngoan


Chỉ là chút thoáng qua với em Mai thôi.
- Cô ta là ai?
- Sao lúc nãy mặt còn đáng yêu lắm cơ mà?
- Nhưng cô ta là ai?
- Thì là bạn anh, mới quen. Bạn của thằng Đức hôm em gặp ở sân bay đấy.
- Mới quen mà nhắn tin thân mật thế là sao?
- Ờ thì sao?
Thế là em Xu không nói nữa, ôm mình chặt hơn 1 tí rồi gối đầu lên vai ngủ. Thoáng chút mình thấy thương em Xu và thấy tự ghét chính bản thân mình. Mình như một thằng sở Khanh, ai mà chịu được cái kiểu nói chuyện của mình. Giả sử là con gái nói với mình, mình là đàn ông đã không chịu được. Đằng này Xu lại nhẫn nhịn chịu những lời nói như thế. Hay là Xu cũng lấy mình làm thứ mua vui, sau này gặp anh nào ngon rồi tính sau? Suy nghĩ đó cũng làm mình an ủi phần nào.
- Dậy, dậy ăn sáng anh ơi!
- Ơ, sáng rồi à?
- Sáng rồi, hôm nay chở em ra chỗ đám bạn đi. Hôm nay chúng nó rủ nhau đi chụp ảnh đôi.
- Đôi à?
- Ờ đôi.
Hỏng bét, không thích khoản chụp ảnh đôi cho lắm. Sau này vợ con nó mà dòm thấy được thì khổ, nhưng nhìn thấy mặt em nó hớn hở, thi thoảng cầm bó hoa hít hít lấy được, cộng thêm chút khí trời dễ chịu làm mình cũng mềm lòng. Ra ăn sáng.
- Có đông không em?
- Tính cả mình nữa là 4 đôi. Mỹ mãn chưa?
- Thế ở đâu?
- Chỗ Công Viên Bách Thảo đấy?
- Hả? Chụp ảnh cưới à?
- He he he.
Ăn sáng xong xuôi, mình thì mất 3 phút để chải đầu, mặc quần áo. Em Xu thì tầm 30 phút sau em nó mới bảo: "Đợi em 10 phút nữa ".
Hê, công nhận khi em nó bước ra khỏi nhà vệ sinh với vụ trang điểm thì trông ngon lành cành đào phết. Em trang điểm không lòe loẹt, rất nhẹ nhàng và nữ tính. Hôm đó gu em chọn là váy màu xanh da trời nhẹ, đeo sước màu hồng nhạt hoa sen.
- Cũng ra trò đấy?
- Giờ mới biết hả, thì vốn dĩ người ta là con gái, cũng phải thích đẹp chứ.
- Đi thôi.

  Bọn bạn em Xu hẹn nhau ở cổng công viên Bách Thảo. Một buổi sáng nắng dịu gió mát, thi thoảng vài chiêc lá vô tình rơi xuống đầu rồi vỡ vụn khi một bước chân bước qua khiến con người chúng ta có cứng đến bao nhiêu cũng phải mềm. Cảm giác nó lâng lâng khó tả.
-"Xu" nó đến rồi chúng mày ơi.
- Chào mọi người (mình tươi cười).
- Anh Dũng với"Xu" trông đẹp đôi nhỉ?
- Đâu em, anh đi làm nền cho Xu nó chụp thôi.
Thế là cả 8 mạng người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả chụp ảnh các kiểu. Mình thi ngây ngây ngô ngô với mấy vụ này. Em Xu thì ưỡn ẹo, cong mông các kiểu trông cũng đáng yêu ra phết. Bây giờ mới mới thấy được em cũng thực sự nữ tính và dịu dàng. Đúng là khi con gái chụp ảnh và lên ảnh thì lừa thì thấy được. Chứ lúc lên giường thì ai cũng giống ai hết khi mà đạt tới đỉnh của khoái cảm. Chụp chiếc xong, mệt thì mọi người chải bạt ra cỏ rồi mang đồ ăn ra ăn. Cười nói vui vẻ, cái cảnh thời sinh viên năm 1 sống lại trong mình khi có bạn có bè, vô tư hồn nhiên không nghĩ ngợi gì nhiều.
- Thế hai người sau này có định cưới nhau không?
Mình ngớ người ra, mặt cắt không ra giọt máu. Bạn Xu hỏi câu hiểm quá, môi mình lại cười trở lại.
- Bắt anh vào tù sớm thế em? (ngoảnh sang thấy Em Xu cười tủm).
- Thấy hai người đẹp đôi, chắc là tiến tới rồi.
- Thế thì phải hỏi em Xu.
- Chắc là có.
Cá đám cười phớ lớ, riêng mình thì cười hơi gượng. Chậc, không biết em Xu nói thật hay đùa mà thấy lo lo. Bắt đầu thấy hơi xoắn...
Cả buổi chiều đi hóng, rồi lượn lờ quán xá ăn kem với đám bạn đó. Rồi cũng lúc tạm biệt về vì cũng xế chiều rồi. Mình chở em Xu qua đường Láng ăn nhẹ, thấy tiện đường nên rẽ qua chỗ quán thằng Đức uống café luôn. Hôm nay cu cậu đi đâu không thấy, cũng không gọi phone cho nó, kệ nó thôi. Kể cũng lạ, cả Huyền Anh, Cún, Xu đều đã cùng mình ở nơi này.
- Đây là quán thằng Đức đấy, của bố mẹ cho nó.
- Thế là xác định không lông bông nữa rồi.
- Ờ, thế cũng tốt. Chứ anh thì muốn kiếm tiền lắm rồi đây.
- Thế thì kiếm đi thôi, không thì cạp đất mà ăn à?
- Cũng chuẩn bị thôi, đất giờ cũng đắt lắm. Có phải muốn là cạp được đâu?
Vừa uống café vừa tâm sự với em Xu ba cái thứ lan man thì vỗ vai cái huỵch một phát.
- Bạn gái anh trông xinh gái thế? – (Chào cậu).
- Ơ, sao em lại ở đây?
- Anh Đức đi bận 1 chút, nhờ em qua nhìn quán hộ.
- Đây là ai thế anh? (- Xu hỏi).
- À bạn anh mới quen.
- Người tối qua nhắn tin cho anh đây hả?
Cả 3 nhìn nhau hơi ngại ngùng, em Xu nói hớ quá. Nói thế có khác gì bảo tối qua mình ở chỗ Xu làm việc. Tình thế này chưa nghĩ, nó đến nhanh quá.
- Mai nó bán quần áo bên shop bên kia, anh cũng mới quen cách đây 2,3 ngày gì đó.
- Cậu yên tâm, quen bạn bè thôi mà. Không cướp của cậu đâu. (Em mai nói cười trêu đùa).
- Hi, thì cho cậu cướp đấy. Được thì mình cám ơn quá. He he.
- À thế à, thế sau đừng hối hận đó nha... (cười tiếp)
- Xem anh như hàng họ ấy nhỉ.
Nói vài ba câu qua loa thì em Mai đi làm việc, em Xu thì nhìn mình mắt hình viên đạn.
- Liệu hồn đấy nha.
- Rồi.
- Léng phéng là cắt luôn.
- Ờ.
Thực ra mình trả lời thế để tăng độ "đáng yêu" chút thôi chứ không phải sợ sệt gì em Xu cả. Đôi khi đưa em nó lên mây xanh cũng có cái hay của nó. Mình cũng cảm thấy được đôi chút hạnh phúc như người yêu thật sự. Nhưng :" 1 New Message"
" Bạn gái anh cho em cướp anh rồi đấy nhé".
hap 4 (phần 4: Cơn gió lạ) ***
Tiết lộ cho các thím biết là giờ mình với Huyền Anh đang khá là ngọt canh còn như thế nào thì mình sẽ trình bày cho các thím sau. Còn giờ thì cứ lông bông với mấy em đã.
Tin nhắn của Mai hôm đấy khiến mình cũng nơm nớp lo âu. Vì cũng mệt với các kiểu gái lắm rồi, còn cái gì để tìm hiểu các kiểu nữa. Hiền lành có, phũ phàng đã nếm, phiêu bạt, hư hỏng cũng đã từng thử. Vậy cái gì mới khiến mình dừng chân tìm bến đỗ đây??
- Em thấy cô ta thế nào, Xu?
- Cũng ra trò đấy, linh tính con gái mách bảo thế.
- Ờ thế nếu sau này cô ta cướp anh thì sao?
- Giỏi thì làm? Em xưa này chưa ngán ai cả?
- Đánh ghen à?
- Cũng đã từng thôi, nhưng thời cấp 3.
- Tiền án tiền sự cũng có đấy nhỉ?
- Nhưng anh cứ liệu hồn.
Chưa bao giờ nhấp cốc café lại đắng như thế này. Mình nhớ lần trước đến nơi này là một lần mình phải chọn lựa hai con đường. Cún hoặc Huyền Anh, lúc ấy là lúc lý trí mình mạnh hơn bao giờ hết. Sự yếu mềm của con tim bị đánh bại, khoảnh khắc Huyền Anh nhìn mình bước đi tay trong tay với người con gái khác, mình đoán chắc tim em cũng vớ vụn với những ca từ đẫm nước mắt. Nhưng biết sao được, mình đang sống phần " CON ", mình sợ sống phần " NGƯỜI ". Mình muốn sở hữu những người con gái mình có, kể cả về thân xác lẫn tâm hồn. Để " trà thù " cho một thời mê muội, một thời chạy theo một tình yêu đúng nghĩa. (Mình thật đểu cáng).
Khi đến với Xu, mình cám thấy không có sự ràng buộc nhưng vô hình dung chính điều đó lại khiến mình với Xu quan hệ được lâu, quan tâm nhau một cách thoải mái không lo sợ gì về mai sau cả. Nhưng trong thâm tâm mình, Xu với mình sẽ có ngày phải chia tay, chắc chắn đi đến hôn nhân là điều không thể, mỗi người có mỗi suy nghĩ. Người vợ sau này mà mình hằng mong ước (và thằng nào cũng muốn thế) là người: xinh đẹp, đảm đang việc nhà, tự tin trong công việc, biết cách làm mình tự hào khi đi với bạn bè hoặc đám đông... Để tìm được người đó công nhận khó. Biết thế nên mình nghĩ, lúc ấy tiền không phải là thứ quan trọng bậc nhất, nếu người con gái đến với mình vì tiền nhiều hơn thì có thể ra đi vì tiền hoặc yêu mình không toàn tâm toàn ý. Lúc đó thì cuộc sống gia đình sẽ tan vỡ nhanh chóng. Vì khi thành vợ thành chồng, lúc đó mình phải thực sự là người lớn, suy nghĩ người lớn. Không còn là một thằng phiêu bạt trên con đường tình trường nữa. Hai chữ " trách nhiệm " được đặt lên hàng đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại thì mình vẫn chưa đủ tuổi chuẩn bị cho điều đó, nhưng để đến được mức độ ấy thì phải luyện công ngay từ bây giờ. Không thể để gái vắt mũi, dù có là loại gái nào: hư hỏng hoặc hiền lành, giàu sang hoặc tri thức...
Ly cafe hôm ấy với Xu khiến mình suy nghĩ khá nhiều, chắc cũng do không gian và sự xuất hiện của Mai quá đỗi đột ngột khiến mình nghĩ tới quả báo sau này. Lắm mối tối nằm không.
Hôm ấy cũng qua, Xu về chỗ Xu, mình về chỗ mình... mấy ngày trôi qua với công việc, học tập và bạn bè như bình thường. Những lúc mệt nhọc về ý trí, Huyền Anh là người mình nghĩ tới nhiều nhất. Những sự săn sóc tân tình như một người vợ đảm đang trong quá khứ khiến mình thực sự mềm lòng, nghĩ tới một mái ấm gia đình hạnh phúc. Huyền Anh cực kỳ tinh tế trong chuyện tình cảm, ấy vì thế trong quá khứ mình mất em cũng chính là suy nghĩ quá trẻ con và bồng bột, chưa thể là chỗ dựa cho em được. Nhưng em không phũ phàng rời đi mà vẫn mơn chớn vì trong bản chất, tiềm năng mình là thằng đàn ông có thể che chở được cho người yêu.
Mình ngủ thiếp đi khi cái suy nghĩ làm mỏi ý chí... Phải tìm một luồng gió mới để thay đổi không khí nhàm chán này.
Quyết định thử đong đưa em Mai chơi bời xem thế nào...
Tối thứ 7 đẹp trời gió thoảng.
- Alo Mai à?
- Hôm nay lại gọi cho em cơ à?
- Ờ, Anh qua chọn cái váy tặng bạn. Em có ở Shop chứ?
- Vâng, đang ở Shop, qua liền đi anh, em chọn váy đẹp cho.
Mình phóng xe qua Trường Chinh với tâm trạng đi chơi cho bớt sầu, không liên quan gì tới Xu nữa, mệt cứ nheo nhẽo suốt cả tuần. Các thím lúc chưa xếp hình thì phơi phới lắm, nhưng thử vài ba lần xem là chán ngắt à, bắt đầu sang giai đoạn tránh gặp mặt thường xuyên.
- Mai, em chọn cho anh cái váy màu hồng.
- Tặng người yêu à?
- Không.
- Cao bao nhiêu anh?
- Để anh xem, cũng tầm tầm như em thôi.
Em Mai cũng chọn cho mình được cái váy khá là ưng ý. Để cám ơn em thì mình mời em cafe tại một nơi khá là xa và dễ chịu về không gian. Shop thì em để cho nhân viên trông hộ và bán hàng.
- Xem ra anh cũng tâm lý cho người yêu phết nhỉ.
- Anh bảo đâu có mua cho người yêu.
- Thế anh mua cho ai?
- Mua cho em, tặng em. Chúc mừng sinh nhật!
- Hả?????? Sao anh biết?
- Khỏi lý do đi em, quà cho em đấy.
- Trời ạ, em cám ơn! Làm em bất ngờ quá đấy!
- Ừ thế thôi em nhé, anh phải qua chỗ đám bạn xem đá bóng chút đây. Trễ hẹn chúng nó là chúng nó cắt.....t. t.... tóc .
- Nhanh quá vậy anh, thế thôi về vậy!  

Cứ thế đã rồi tính sau, Hà Nội là không có vội được. Kể ra thì em Mai khá là thoải mái, chắc là vì em vào đời sớm hơn bình thường. Em không học đại học mà mở Shop bán hàng quần áo luôn. Em có mái tóc xoăn xoăn không phải do bẩm sinh mà do ra hiệu, pha chút vàng màu hạt dẻ nhạt khá là nhẹ nhàng và dễ chịu, đôi lông mày em không biết có vẽ thêm hay không mà dài hơn cả con mắt nhưng trông lại rất vừa khuôn mặt, nó không làm tối đi khuôn mặt em mà ngược lại là điểm nhấn của khuôn mặt hình trái xoan. Em có cái mũi dọc dừa, môi hình trái tim và có má lúm đồng tiền lộ ra mỗi khi em cười nhẹ trông rất là nữ tính. Mình để ý thi thoảng em vuốt tóc dắt vào tai một bên trông rất là lịch lãm, y như một nữ trí thức.

- Alo Đức à?
- Có chuyện gì thế mày?
- Mày cho tao info về em Mai chút.
- Thế nào? Lại định đong đưa à? Thế em kia của mày chưa đủ nhiệt sao?
- Dạo này lên ông chủ có khác, hỏi nhiều nhỉ.
- Ờ, tí tao gửi facebook của nó cho.
Thế là đã có facebook của em, em khá kín trong việc post status. Những status của em không chứa đựng một chút tâm trạng nào cả, chỉ là những câu nhận định vu vơ về cuộc sống hay trêu đùa bạn bè, nhưng có vẻ em thích nhạc Trịnh. Hình như suy nghĩ của em già so với tuổi.

SMS:
- Cám ơn anh vì món quà nhé, hơi bất ngờ chút!
- Hơi thôi à em? Sao em ko tổ chức sinh nhật?
- Buồn, không tổ chức nữa.
- Người yêu?
- Chia tay.
Đến đó mình không reply tin nhắn em nó nữa. Rất ngại phân tích chuyện riêng tư người khác. Khi đã quen ai, mình rất ít thăm dò về quá khứ. Mình thích hiện tại và tương lai hơn.
Sắp tới, mấy thằng bạn thân tổ chức đi chơi xa một chuyến. Nghe nói là Nha Trang thì phải, chúng nó bắt phải dẫn người yêu đi kèm. Đứa nào cũng dẫn một em đi theo và đó là điều kiện bắt buộc. Nếu không có thì miễn đi, tính mình thích đi đây đó, có cơ hội đi du lịch mà không đi được thì uổng lắm. Chẳng nhẽ lại rủ Xu???
- Alo Đức? Tao đi một mình nhé, đ' rủ thêm ai đi cùng đâu.
- Không được đâu mày, mấy thằng nó quyết rồi, làm trái là không có được.
- Tạo ngại rủ con bé kia lắm, suốt ngày gặp rồi, chán phèo.
- Thế sao mày ko rủ Mai?
- Nó có là người yêu tao éo đâu mà rủ.
- Thì cứ thử xem, biết đâu lại được. Nó cũng đang alone mà.
Ờ thì chậc, mình cũng thử hỏi em ấy phát xem thế nào. Nếu không được thì rủ Xu đi cùng, công nhận lúc này mình là thằng đểu chính cống. Có Xu rồi lại thích đong đưa người khác, nhưng mà khổ nỗi, cái gì nhiều quá cũng không tốt.

- Mai ơi, tuần sau nó là như thế này...

- Nó như thế nào??
- Thì chuyện bắt đâu là như sau
- Đi chơi Nha Trang chứ gì?
- Biết vụ này nữa hả?
- Thì chỗ anh Đức có vụ gì hay chả rủ em, nhóm bạn mà.
- Thế thì tốt rồi, couple với anh chứ nhỉ?
- Em đi với bạn em rồi!
- Hả? Ờ thôi vậy.
Lúc đó mình quả thực hơi nóng gáy, tưởng ngon lành cành đào rồi chứ, ai ngờ em nó dẫn bạn đi theo. Thôi quay lại với em Xu yêu dấu vậy.
Nhắc tới chuyện đi chơi thì em Xu nhảy tớn lên, suốt ngày thích đi đây đi đó, chơi, mua sắm... Trước ngày đi Nha Trang, em nó đòi đi Big C mua vài thứ thủ sẵn mấy ngày, mấy đồ dùng con gái ấy mà. Tung ta tung tăng, cứ như mở hội.
Buổi sáng, mọi người có mặt đông đủ ở chỗ thằng Đức. Hôm nay em Xu phấn son không kém gì cái Mai cả, nhưng do nhìn mãi chán rồi nên em Mai có phần thu hút mình hơn, kè kè bên cạnh em là tay nào ấy, cũng được ra phết. Xu thì khoác tay vào tay mình, mình thì 2 tay đút túi trông cứ như là 2 vợ chồng đi dự tiệc.
- Mai nó cũng đi à anh?
- Ờ, anh cũng không biết, nhưng sao?
- Hỏi thế thôi, để ý đấy.
- Em nó có người yêu rồi mà.
- Nhưng chưa chắc đc.
Cả nhóm lên xe Ca thuê trước rồi tiến thẳng về Nha Trang. Mình với Xu ngồi dưới, mọi người ngồi trên, em Mai ngồi gần tài xế do em bị say xe đường trường. Thế cho nến gương chiếu hậu in hình rõ mặt mệt mỏi của em khi phản chiếu tới mình. Thi thoảng mình nhếch mép cười, em cũng đáp lại như vậy.
Mệt rồi cũng ngủ thiếp đi trên xe, cuối cùng cũng tới Nha Trang.
Cả chiều là dành để cho nghỉ ngơi dưỡng sức tối lấy sức để quậy phá, phòng thi thằng Đức đã book sẵn rồi, ăn cơm tại khách sạn luôn. Cơm tối được đặt sớm để mọi người ăn cho đỡ đói. Bia bét nhè hết. Thằng Đức lại cao giọng:
- Bây giờ ở đây có vài nhân vật mới, mọi người phải giới thiệu và uống hết cốc.
Cả nhóm có vẻ đồng tình vỗ tay đôm đốp, mặt em Xu hơi ngường ngượng đo đỏ.
Mai giới thiệu đầu tiên.
- Hả? Em á....Thì đây là anh Quang, người yêu em.
- (Cả nhóm) A chà, nhanh nhỉ... thế mà không cho anh em ở đây biết sớm. Làm tưởng bở.
Mấy tay bị mấy mụ thục yêu vào hông vì dê gái.
- Đến lượt anh đấy anh Dũng. (Em Mai cười thách thức)
- Ờ thì, nếu không có gì thay đổi thì đây là người yêu tôi. "Xu".
Cả nhóm phá lên cười với câu trả lời hóm hỉnh của mình, ăn ăn gắp gắp rồi uống uống phê lê tê mê. Cả hội rủ nhau ra biển nghịch, khá là vui và náo nhiệt. Em Xu dịu giọng nói:
- Liệu mình thế này lâu nữa không anh?
- Ơ, tự dưng hỏi khó thế?
- Tự dưng thấy lo lo thế nào ấy.
- Nếu cứ hỏi thế này nữa chắc là không lâu đâu.
- Thế thôi, không hỏi nữa.
Cả hội nghĩ ra trò cắn xoài bằng miệng đôi một và bắt thăm cặp đôi trai gái. Đội nào cắn xoài ngắn nhất thì thắng, phần thưởng là 500k trích từ tiền quỹ ra mua đồ tùy thích cho cặp đôi đó.
Mình bắt được với Mai, lượt thi cuối.. .
Xin lỗi các thím, em đã ở ẩn mất thời gian dài do việc gia đình, bây giờ mới có thời gian rảnh viết tiếp được. Hứa với các thím là sẽ giành thời gian để viết bù đắp quãng vắng vừa rồi cho câu chữ nó liền mạch. Vẫn là chuyện em Mai...
Trò chơi này khá là vui, anh em ai nấy đều hứng khởi, cười đùa hết cỡ. Em Xu nhà mình thì bắt được với tay khác, em nó cũng ngại nên cắn phập 1 cái rồi chịu thua luôn làm cho cha kia cụt cả hứng, được thể đám bạn chọc quê luôn. Xong lượt chơi của mình, Xu đứng cạnh mình, tay ôm khư khư tay mình.
- Dũng với Mai lên đê.
Cả nhóm reo hò vỗ tay : hôn đê, hôn đê, hôn đê...
Mình thì cười nhạt, bọn nó càng trêu tức, cho người yêu càng ghen càng tốt. Quang là người yêu của em Mai nên mặt cũng ko được tự nhiên cho lắm.
Mình thì chả ngại gì, cái tính phiêu du nó ăn vào máu rồi. Bước lên trước mặt em Mai với nụ cười mỉm khẽ nhếch sang bên trái khá là nguy hiểm. Mình cũng không để ý em Xu nữa, như hiểu ý, em Mai cũng cười lại đẩy bí hiểm, thách thức.
Mình ngậm 1 đầu, em nó ngậm 1 đầu. Em nó phát lệnh bằng việc cắm phập 1 miếng rồi cười, mình cũng làm phập 1 phát, đầu mình nghiêng sau phải nhẹ ra vẻ tiếp tục. Được đà em Mai làm 1 phát rõ phàm , mình hơi do dự...
Cơ nhưng mà chúng bạn hò reo loạn hết cả lên, được thể mấy khách đi ngang qua cũng đứng lại xem. Ca này không hôn không ổn rồi...
Mình cũng phập 1 phát, mũi mình chạm mũi em Mai rồi, miếng xoài chỉ là do môi giữ, răng không với tới được Đột nhiên em Mai lấy môi rút nhẹ miếng Xoài từ trong miệng mình ra, 2 tay em ôm đầu mình rồi hôn mình ướt át nhất có thể. Cả đám im lặng, mình thì mở to mắt ra.
Dứt môi ra, mình lấy tay vỗ nhẹ vào má em Mai giống kiểu vỗ về trẻ con, quay luôn sang em Xu đang cười đểu và chờ mình giải thích, mình chẳng nói gì. Cầm tay em Xu chặt và đi dạo, cả đám cũng im ỉm luôn. Mình không để ý tới em Mai nữa...
- Anh định thế nào?
- Là sao em?
- Anh điên à? Nó hôn anh trước mặt em?
- Em có ghen không?
- Chẳng nhẽ lại không???
- Còn nhờ ngày đầu anh nói gì không?
- Nói thì nhiều, ai mà nhớ.
- Bảo là đừng có yêu anh, mệt lắm!
Em Xu buồn đi trông thấy, mặt em ủ rũ, tay em cũng không nắm chặt mình nữa. Về phía mình vẫn thấy rất có lỗi với Xu, nghĩ thoáng ra thì mình cũng không thể chấp nhận được nổi mình nữa.
Đêm về nằm em Xu quay lung sang một bên, mình để ý thấy tiếng sụt sùi của em, em đang khóc thì phải. Xu đã từng khóc to, nhưng lần này em khóc nhỏ, giống như buông xuôi tất cả mọi thứ. Mình bắt đầu thấy chột dạ, nhưng thôi kệ. Em với mình chắc cũng không lâu nữa đâu, với cái tính phiêu bạt của mình thì không thể trói buộc được mãi.
Mình cũng không dỗ em nữa, lấy tay vắt trán suy nghĩ như nhà có việc , bao nhiêu suy nghĩ trong đầu mình hiện ra, mình suy nghĩ về chuyện quá khứ nhiều hơn. Ngủ thiếp...
Sáng mai tỉnh dậy thì cũng đã 8h sáng. Nhưng không thấy em Xu đâu? Mình nghĩ chắc em nó ra mua đồ hay đi đâu đó, đánh răng rửa mặt xong xuôi, thằng bạn gọi xuống ăn sáng.
- Đức, mày có thấy Xu đâu không?
- Ơ mày? Tưởng mày để em nó về rồi? Nó báo có việc gấp nên bắt xe về rồi, nó báo mày biết còn gì.
- Ờ.
Mình biết chuyện rồi, không hỏi thêm nữa. Kệ em muốn làm gì, muốn nghĩ gì cũng được. Em Xu yêu mình cho nên việc em Xu chứng kiến thế không khác gì làm nhục em nó, nếu mình hú hí với ai kín đáo mà em nó không biết hoặc biết nhưng không chứng kiến trực tiếp thì còn được. Đằng này em Mai lại hôn mình trước bao người thế kia, thử hỏi lòng tự trọng ai có thể trụ nổi?
Suốt mấy ngày chơi mình cứ buồn buồn man mác, đi chơi với đám bạn không hồ hởi như đợt đầu được nữa. Em Mai thi thoảng nhắn tin rủ đi dạo nhưng mình từ chối bảo mệt, thành thử ra ông Quang mà em nó giới thiệu ấy là bạn bình thường, và liệt vào danh sách phương án Z của em.
Mấy ngày ăn chơi nhảy múa cũng hết, mấy đứa lại về Hà Nội, mình tìm cách liên lạc với em Xu mà không được. Lâu không gặp cũng thấy nhớ chứ bộ, lướt facebook của em : " Đến lúc rồi ... ".
Trong lúc bực dọc, mình lấy đt nhắn cho em Mai " Em làm thế quá đáng đấy "
- Thì anh cũng hưởng ứng mà.
Mình thấy một phần cũng do tính phiêu của mình nên cũng tự cảm thấy có lỗi, mệt đầu mình đi ngủ.
Và Huyền Anh trở lại...  




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me