LoveTruyen.Me

Dung Nguoi Dung Thoi Diem

Lại hôn nhau một lúc Trạch Tử Ngạn chở Túc Mạch về nhà. Túc Mạch vừa bước lên cầu thang đã gặp Nguyễn Nhược Phong.

"Em đi đâu mà từ tối qua đến giờ mới về"

"Tôi qua nhà bạn"

Vì biết hôm nay mẹ đi đám cưới nên Túc Mạch mới dám qua đêm ở nhà Trạch Tử Ngạn. Cậu trả lời Nguyễn Nhược Phong sau đó lách qua anh ta đi lên lầu. Nhưng Nguyễn Nhược Phong đã chặn cậu lại.

"Nói tôi nghe hôm qua em đã làm gì?"

Túc Mạch trừng mắt nhìn Nguyễn Nhược Phong.

"Liên quan gì đến anh?"

Nguyễn Nhược Phong sấn tới vạch cổ áo của Túc Mạch.

"Đây là cái gì?"

Túc Mạch biết Nguyễn Nhược Phong đã thấy cái gì, mỗi lần hoan ái xong trên người cậu đều có dấu hôn của anh.

Đặc biệt là trên cổ những dấu hôn sâu đỏ hồng rải rác khắp nơi. Trạch Tử Ngạn không hề khống chế lực đạo của mình anh muốn lưu lại dấu ấn như vậy để chứng minh Túc Mạch thuộc về mình. Cậu cũng không hề có ý kiến gì về chuyện đó, Túc Mạch hiểu rõ tính chiếm hữu của Trạch Tử Ngạn với mình. Cậu còn rất vui mà hưởng thụ điều đó.

"Anh biết rồi còn hỏi tôi làm gì"

"Em đã ở cùng Trạch Tử Ngạn"

Nguyễn Nhược Phong đã nói vậy Túc Mạch cũng không dấu diếm.

"Đúng vậy"

Lúc ở trong nhà Nguyễn Nhược Phong đã thấy xe của Trạch Tử Ngạn. Chiếc xe đó là loại xe vô cùng đắt tiền, Nguyễn Nhược Phong đã thấy Trạch Tử Ngạn đưa Túc Mạch vào bệnh viện một lần. Hôm nay cả đêm Túc Mạch không về nên sáng sớm Nguyễn Nhược Phong đã cố tình đứng chờ sẵn ở cửa. Không ngờ lại phát hiện Túc Mạch đang qua lại với Trạch Tử Ngạn.

"Em có biết anh ta là ai không?"

"Tôi là trợ lý của anh ấy chuyện anh ấy là ai tôi rõ hơn anh"

Nguyễn Nhược Phong tức giận nhìn dấu đỏ trên cổ Túc Mạch.

"Anh ta là kẻ ăn chơi trác tác, em qua lại với anh ta như vậy rồi sẽ có ngày anh ta bỏ em mà đi theo người khác"

Túc Mạch mở to mắt nghiến răng nói với Nguyễn Nhược Phong.

"Đây là lần thứ hai anh nói xấu anh ấy rồi. Nếu anh còn dám mở miệng nói như vậy một lần nữa tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh"

Nói xong Túc Mạch giậm chân bước nhanh lên cầu thang, nhưng đi được vài bước đã bị Nguyễn Nhược Phong kéo tay ép cậu vào tường.

"Tại sao phải là Trạch Tử Ngạn, anh thua kém anh ta chỗ nào?"

Túc Mạch đứng ở tường không hề yếu thế từng câu từng chữ nói rõ ràng với Nguyễn Nhược Phong.

"Đối với tôi chỉ có thể là anh ấy"

Nghe cậu nói như vậy giống như một mồi lửa châm vào khẩu pháo, Nguyễn Nhược Phong triệt để tức giận.

"Tôi sẽ cho em biết tôi hơn anh ta rất nhiều"

Dứt lời anh ta cúi đầu muốn hôn Túc Mạch, nhưng Túc Mạch đâu phải là người dễ dàng cho ai muốn làm gì cũng được. Cậu vung tay đấm lên má của Nguyễn Nhược Phong. Cú đấm quá mạnh mặt anh ta nghiêng qua một bên mắt kính rơi xuống đất, tròng kính bị vỡ mất một bên.

"Đừng có chạm vào tôi"

Bị Túc Mạch cự tuyệt rõ ràng, Nguyễn Nhược Phong không thèm nhặt kính của mình lên, tay ôm mắt rống to.

"Túc Mạch em quên rằng năm năm trước ở đâu mà em có số tiền lớn để chuộc ba mình ra khỏi trại giam hả?"

Giống như sét đánh bên tai Túc Mạch sững sờ chết đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Nhược Phong.

"Anh nói gì?"

"Em tưởng tôi không biết em bán thân mình để đổi lấy số tiền đó sao?"

Nhìn gương mặt Túc Mạch đang hồng hào bỗng dưng tái mét Nguyễn Nhược Phong giống như hả hê mà đưa tay vuốt má của Túc Mạch.

"Em nghĩ sao nếu anh ta biết đêm đầu tiên của em đã bán cho một kẻ khác"

Túc Mạch gạt tay Nguyễn Nhược Phong ra khỏi má mình, giọng cậu khàn khàn hỏi anh ta.

"Ai nói cho anh biết điều đó"

"Em tưởng chuyện em làm không ai biết hả? Chỉ có tên tổng Giám đốc ngu ngốc đó mới bị em lừa mà thôi"

Túc Mạch gằn từng tiếng.

"Tôi đang hỏi anh, ai nói cho anh biết?"

"Tôi còn tưởng em trong sạch lắm, ai ngờ lại cũng là loại người vì tiền mà có thể làm tất cả"

"Rầm"

Túc Mạch xô Nguyễn Nhược Phong vào vách tường. Cậu hét to.

"Ai nói cho anh biết"

Nhìn gương mặt xám ngoét vì tức giận của Túc Mạch mà Nguyễn Nhược Phong hả hê.

"Thật ra tôi chỉ vô tình biết thôi. Em biết mà! Đàn ông như anh thỉnh thoảng phải tìm người để phát tiết chứ, công ty này đã gửi hình cho tôi chọn. Nhưng đáng tiếc em lại không làm chuyện đó nữa"

Nguyễn Nhược Phong lột ra lớp mặt nạ giả hiền lành của mình, anh ta dùng ánh mắt thèm khát nhìn cậu.

"Lần đó khách hàng đã cho em bao nhiêu? Tôi có thể trả hơn như vậy"

Hiển nhiên Nguyễn Nhược Phong không hề biết người mua đêm đầu tiên của Túc Mạch chính là Trạch Tử Ngạn.

Cơn giật mình qua đi Túc Mạch bình tĩnh nhìn Nguyễn Nhược Phong.

"Chỉ cần em ở với tôi một đêm, tôi cam đoan sẽ không bao giờ nói chuyện này cho Trạch Tử Ngạn biết"

Túc Mạch nhoẻn miệng cười.

"Chỉ cần tôi ở với anh một đêm thôi sao? Anh cũng thật thà đấy"

Tưởng Túc Mạch đồng ý Nguyễn Nhược Phong vui mừng dùng ngón tay dọc theo cánh môi của Túc Mạch.

"Chỉ cần một đêm bên tôi em sẽ biết tôi và Trạch Tử Ngạn ai xứng với em hơn"

Túc Mạch im lặng một lúc sau đó nâng chân đá vào chỗ hiểm của Nguyễn Nhược Phong.

"A"

Túc Mạch lạnh lẽo nhìn Nguyễn Nhược Phong đau đớn nằm vật trên sàn nhà.

"Ngoài Trạch Tử Ngạn không ai có thể chạm vào tôi"

Nói xong Túc Mạch ngẩng cao đầu đi vào phòng đóng cửa lại bỏ mặc tiếng la đau đớn của Nguyễn Nhược Phong. Cửa phòng vừa đóng gương mặt Túc Mạch lập tức thay đổi, cậu trượt xuống cửa tay run run ôm đầu gối của mình.

Nếu Tử Ngạn biết mình đã đánh đổi thân thể để lấy tiền, liệu anh ấy có còn yêu mình không?

Chuyện xảy ra đã cách đây năm năm liệu Tử Ngạn có còn nhớ?

Muôn ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu của Túc Mạch. Cậu ủ rủ ôm đầu ngồi yên lặng ở cửa.

Đợi đến chiều khi mẹ đi đám cưới về thấy cậu ôm vali xuống nhà hai người lập tức chạy đến.

"Con đi đâu vậy?"

"Mẹ bác! con ở đây cũng nửa tháng rồi. Tiểu Lan bạn con ở một mình rất nguy hiểm, con phải về bên cạnh cậu ấy"

"Nhưng mà.."

"Mẹ con quyết định rồi, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ"

Túc Mạch dứt khoát không để mẹ cậu nói lời nói, cậu leo lên chiếc taxi đang đợi sẵn ngoài cửa. Chỉ đường cho tài xế đưa Túc Mạch về chung cư của mình.

Mấy ngày tiếp theo, sáng Túc Mạch đi làm tối về ở nhà nấu cơm cậu và Tiểu Lan ăn cùng nhau. Ngày nào Trạch Tử Ngạn cũng điện thoại về cho Túc Mạch vài lần, mỗi lần nghe điện thoại của anh cậu đều lo sợ Nguyễn Nhược Phong đã nói với Trạch Tử Ngạn chuyện đó. Nhưng Trạch Tử Ngạn vẫn như mọi khi vô cùng ân cần quan tâm đến Túc Mạch. Lòng cậu thoáng thả lỏng.

Sáng nay vừa thức dậy Tiểu Lan đã tạo cho Túc Mạch một bất ngờ, cô xốc chăn tay ôm hộp quà chúc mừng sinh nhật cậu.

Thì ra hôm nay là sinh nhật của mình, vậy mà mình quên mất.

Đến công ty, buổi trưa nhóm người Huy Phương cũng mượn nhà ăn tổ chức sinh nhật cho Túc Mạch. Mỗi người đều tặng cho Túc Mạch một hộp quà. Cậu không ngờ mọi người lại biết sinh nhật mình vì thế vô cùng cảm động với tình cảm họ dành cho mình.

Bình thường Trạch Tử Ngạn đi công tác Túc Mạch cũng không dám tăng ca, nhưng không hiểu sao hôm nay lại thấy hơi nhớ anh. Cậu nhớ lại khi mới vào công ty tăng ca bị cúp điện. Cảm giác hơi ấm từ bàn tay anh mang lại hôm đó Túc Mạch vô cùng hoài niệm. Vì vậy Túc Mạch quyết định tăng ca hy vọng rằng đến khi mình ra về Trạch Tử Ngạn đã chờ sẵn ở hành lang giống như lúc trước.

Dù biết đây là chuyện không thể nào xảy ra Túc Mạch vẫn làm theo suy nghĩ bồng bột của mình.

Đồng hồ chỉ tám giờ điện thoại Túc Mạch reo vang.

"Em đang làm gì vậy?"

"Em tăng ca thống kê số liệu cuối năm"

"Sao giọng nói lại ủ rủ như vậy? Ai chọc giận em hả?"

"Không có"

"Tử Ngạn!"

"Anh đây"

"Hôm nay là sinh nhật em"

Giọng Trạch Tử Ngạn nghe ra vô cùng bất ngờ.

"Ồ tiếc là anh không ở đó chúc mừng sinh nhật em. Khi nào anh về sẽ mua quà cho em"

"Em không cần quà chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi"

"Vậy thì không được rồi, nhanh nhất hai ngày nữa anh mới về tới nơi"

Túc Mạch nằm dài trên bàn.

"Em chỉ muốn bây giờ anh ở bên cạnh em thôi"

Cậu còn muốn nhõng nhẽo thêm một lúc nhưng cả căn phòng đột nhiên cúp điện. Cùng lúc đó điện thoại vang lên tiếng tút tút.

"Tử Ngạn! anh có nghe em nói gì không? Alo"

"Alo"

Gọi một lúc không thấy tiếng Trạch Tử Ngạn đáp lời Túc Mạch mở đèn pin trong điện thoại lên. Tim bắt đầu tăng tốc.

Không có gì phải sợ, lần trước anh ấy đã đưa mình về. Không có anh ấy mình vẫn có thể tự ra ngoài được. Túc Mạch mày phải bình tĩnh.

Túc Mạch theo ánh đèn pin vừa lẩm bẩm vừa gấp laptop cho vào balo của mình. Ngay khi cậu vừa dọn xong Túc Mạch nhìn thấy ngoài cửa kính có một đốm sáng le lói nhảy nhót trong bóng đêm đang từ từ đến gần phòng mình. Cậu hoảng sợ ôm ba lô vào lòng nhẹ nhàng đứng lên mắt nhìn chằm chằm vào đốm sáng.

"Ai đó"

Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra gió từ bên ngoài thổi vào, Túc Mạch trừng trừng nhìn vào khoảng trống.

Happy birthday to you.

Happy birthday to you.

Happy birthday, Happy birthday.

Happy birthday to you.

Kèm theo giọng hát trầm ấm Trạch Tử Ngạn đáng lẽ đang ở huyện miền núi, hiện tại trên tay đang cầm chiếc bánh kem được thắp một ngọn nến đang cười rực rỡ hát mừng sinh nhật Túc Mạch.

Trạch Tử Ngạn vừa hát xong đèn trong phòng lập tức sáng lên.

Túc Mạch thật sự cảm động nước mắt tuôn rơi cậu nhào đến vòng tay ôm cổ Túc Mạch.

"Tử Ngạn anh về rồi"

Cả người cậu giống như khỉ đang treo trên người anh.

Trạch Tử Ngạn cười ha ha bất đắc dĩ một tay giữ bánh kem tay còn trống vỗ lưng của Túc Mạch.

"Chúc mừng sinh nhật em"

Không nghe Túc Mạch trả lời chỉ nghe tiếng sụt sịt khóc của cậu. Trạch Tử Ngạn để bánh kem lên bàn nhấc bổng Túc Mạch lên xoay cậu một vòng.

"Anh về mừng sinh nhật em đây! Sao lại khóc rồi"

Túc Mạch vẫn chôn cằm vào vai Trạch Tử Ngạn.

"Em cảm động mà"

"Ai yo! Con mèo mướp của tôi. Hơi tí là mưa nước mắt rồi"

Túc Mạch vừa khóc vừa cười không phản bác Trạch Tử Ngạn.

Đợi cho Túc Mạch khóc đã Trạch Tử Ngạn lấy khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ gương mặt của Túc Mạch.

"Em còn không mau ước, nến cháy sắp hết rồi"

Túc Mạch ngoan ngoãn chắp tay nhắm mắt lại. Một phút sau cậu mở mắt thổi tắt ngọn nến. Trạch Tử Ngạn móc trong túi ra một hộp nhỏ đưa đến trước mặt Túc Mạch.

"Quà sinh nhật của em, chúc em thêm tuổi mới sẽ thôi không khóc nhè nữa"

Anh nhét chiếc hộp vào tay cậu.

"Mở ra xem đi"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me