LoveTruyen.Me

Duong Kieu Nang Dong Gio Ha

Buổi sáng hôm ấy, Kiều dần tỉnh dậy với cơn đau đầu âm ỉ vì đêm qua đã uống hơn sức mình.

Cậu chầm chậm mở mắt, thấy một thân hình nam nhân cao to nằm ngay bên cạnh.

Trong cơn mơ màng, Kiều cứ ngỡ rằng đó là Quang Trung, người thường hay có mặt những lúc cậu cần sự giúp đỡ.

Kiều khẽ vòng tay ôm người đó và thì thầm:

"Cm ơn ch nha, đêm qua em say quá à, không em ng hành lang ri ."

Chỉ ôm được tầm 30 giây, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Những cơ bắp săn chắc, vòng tay mạnh mẽ, rõ ràng không phải của Quang Trung.

Kiều chớp mắt, nhìn lại kỹ hơn, ngay lập tức hết hồn. Người mà cậu đang ôm không phải Quang Trung, mà là... Dương!

Trái tim Kiều đập lệch một nhịp, cậu lặng lẽ nhấc tay mình ra khỏi Dương, cố không gây tiếng động làm đối phương tỉnh giấc.

Kiều vội vàng bước xuống giường, cẩn thận mở cửa, nhanh chóng chạy về phòng mình, lòng hoang mang không biết tại sao lại có tình huống này.

Kiều không hề biết rằng, từ khoảnh khắc cậu ôm, Dương đã tỉnh giấc. Dương nhắm mắt, im lặng cảm nhận từng động chạm dịu dàng của Kiều, và nụ cười nở nhẹ trên môi khi nghe giọng nói của Kiều đầy chân thành cảm ơn.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Dương mới khẽ mở mắt, nhìn cánh cửa với một nụ cười ấm áp.

Pháp Kiều vội vã bước ra khỏi phòng của Dương, trái tim đập nhanh vì bối rối và khó xử.

Mọi thứ đêm qua còn quá mơ hồ lẫn cái việc ôm nhầm Dương thay vì Quang Trung càng làm Kiều cảm thấy xấu hổ hơn.

Ra khỏi phòng, cậu lại bất ngờ chạm mặt Quang Trung ở hành lang. Không khí lập tức trở nên ngại ngùng đến lạ .

Quang Trung nhìn Kiều, đôi mắt như đang cố nhịn cười.

"Đi đâu mà vi vy, Kiu ?"

Quang Trung hỏi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng có chút hàm ý.

Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt Quang Trung, chỉ ậm ừ trả lời:

"À, em... em ch ra ngoài chút thôi."

Quang Trung gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi như thể hiểu rõ mọi chuyện. Anh không nói thêm gì cả, nhưng ánh mắt đã đủ để khiến Kiều cảm thấy bị nhìn thấu.

Kiều cúi đầu, bước đi nhanh về phía phòng mình.

Ngày hôm nay, không khí tập luyện tkhá căng thẳng vì mọi người đều phải chuẩn bị cho vòng công diễn đầu tiên.

Dương bước vào phòng tập kế bên, ánh mắt vẫn thoáng nhìn về phía Kiều, nhưng Kiều lại né tránh, không dám đối diện, điều này khiến Dương cảm thấy có chút khó chịu.

Dương chủ động qua phòng Kiều khi thời gian nghỉ giữa buổi lần 1 đến:

"Kiu, hôm nay có khe không ?"

Giọng anh trầm ấm nhưng đôi mắt thì chứa đựng chút trêu chọc như muốn nhắc lại chuyện sáng nay.

Kiều giật mình một chút, cố tỏ vẻ bình thường:

"À... em khe mà, cm ơn anh."

Cậu cố gắng giữ khoảng cách và không để lộ ra sự ngại ngùng.

Nhưng Dương không dễ buông tha. Khi thấy Kiều cố tránh ánh mắt mình, anh cười nhẹ, thì thầm chỉ hai người nghe :

"Sao mà tránh anh hoài vy, xà n. ?"

Câu nói ấy khiến mặt Kiều lập tức đỏ bừng, ánh mắt liếc nhìn Quang Trung và Negav ở phía xa. Cả hai người họ đang nhìn về phía này, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Quang Trung không bỏ lỡ cơ hội, lớn giọng nói đùa:

"Kiu ơiiiii, đng có chy trn người ta na !"

Tiếng cười của Quang Trung và Negav vang lên, càng làm cho Kiều thêm phần xấu hổ.

Không khí ngượng ngùng bao trùm lên hai người, nhưng lại mang một sắc thái nhẹ nhàng và dễ thương, như thể mọi hiểu lầm và ngại ngùng đang dần trở thành những khoảnh khắc đáng yêu hơn.

Sau một 1:30h tập lần 2, Quang Trung kéo Pháp Kiều lại thành một nhóm với Negav, để cùng ngồi trò chuyện.

Hùng Huỳnh đi ngang qua, thấy nhóm người tụ họp, anh bật cười và đùa:

"Nhóm bà tư, bà ba, bà tám li t hp đy à ?"

Quang Trung không bỏ qua cơ hội này, lập tức tiếp lời:

"Đúng ri đy, nhưng thiếu bà by Hùng Hunh ,mau nhp hi đi !"

Vừa nói vừa kéo Hùng Huỳnh vào nhóm, cả nhóm đều cười rộ lên trước sự nhiệt tình của Q.Trung.

Quang Trung nói lại sáng nay khi gặp Pháp Kiều bước ra khỏi phòng Dương :

"Này, mi người biết không, sáng nay mi gp Kiu bước ra t phòng ai đó. Trông Kiu có v ht hong lm nhé."

Trung nói, mắt nhìn Kiều với nụ cười đầy ẩn ý.

Nghe vậy, Kiều đỏ hết cả mặt, không biết giấu sự ngại ngùng vào đâu. Cậu lúng túng giải thích:

"Không... không phi như mi người nghĩ đâu... ch là..."

Mỗi lần định mở lời giải thích, lời nói của cậu lại càng khiến mọi người hiểu lầm hơn. Trung và Negav cười ngặt nghẽo Hùng Huỳnh cũng không giấu nổi nụ cười.

Đúng lúc đó, Dương từ phòng tập bên cạnh bước vào, nhìn thấy Kiều đang bị "bao vây" bởi đám bạn đồng đội. Anh tiến lại gần, nở nụ cười nhẹ:

"Kiu, có mun đi ăn cùng anh không ?"

Giọng nói của Dương trầm ấm nhưng chứa đựng một sự quan tâm rõ ràng.

Negav, Hùng Huỳnh và Quang Trung nghe thế liền nháy mắt với nhau, đồng thời nở nụ cười đầy ẩn ý. Trung nhướng mày, cười thầm:

"Đi ăn cùng 'anh Dương' kìa, đng ngi ch, Kiu."

Kiều lúng túng, vừa đói vừa ngại, chỉ biết cúi đầu rồi bước nhanh . Dương nhìn theo, đôi mắt ánh lên chút thích thú. Anh cười nhẹ, rồi cũng bước theo sau Kiều.

Khi thấy cảnh tượng ấy, Quang Trung không thể bỏ qua mà trêu:

"Nh dn Kiu v cn thn đy, Dương !"

Negav và Hùng Huỳnh không nhịn được, cùng cười phá lên, rồi cả ba cùng nhìn theo Kiều và Dương – hình ảnh kẻ trước người sau, vừa hài vừa ấm áp.

Trong buổi ăn, không khí có chút khó xử. Pháp Kiều cố tình tránh ánh mắt của Dương, khiến Dương buồn. Anh không kiềm được hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:

"Kiu, em có gì không thoi mái à? Nếu có chuyn gì, em có th nói vi anh."

Kiều bối rối, cậu không muốn để Dương biết rằng bản thân đang cảm thấy ngại ngùng trước những gì đã xảy ra. Kiều đáp lảng đi:

"À, không có gì đâu. Em ch... chc do mt chút thôi. Tí na em phi v phòng tp đ tp nhy tiếp. Sp ti vòng trình din ri."

Dương nhìn Kiều với ánh mắt đầy quan tâm, nhưng cũng không ép buộc thêm. Anh biết Kiều đang cố giữ khoảng cách và cần thời gian, nên cười nhẹ:

"m, nếu mt thì em phi ngh ngơi nhiu vào nhé. Đng ép bn thân quá."

Kiều gật đầu cảm ơn, rồi vội vã đứng dậy, không quên viện cớ:

"Em xin phép đi trước nhé. Phi chun b nhiu th cho vòng trình din."

Kiều bước nhanh ra ngoài, cảm giác trống rỗng trong lòng. Dương nhìn theo, ánh mắt thoáng buồn nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc chấp nhận. Anh thở dài, rồi tiếp tục bữa ăn một mình.

Trong phòng thu âm, không khí tràn ngập sự tập trung và năng lượng sáng tạo.

Pháp Kiều đang thu âm bài hát "Sut Đi". Trong lúc thu, Kiều chợt có hứng, nhảy ra vài câu rap vu vơ khiến mọi người bất ngờ:

"Tui tr đôi ta như cơn gió lướt qua.
Nhng k nim mãi in sâu trong tâm trí chng nhòa.
Ngày em cười như ánh mt tri chiếu sáng c đi ta.
Chng ngi chi vì anh đây luôn s là người yêu em mãi mãi."

Anh Tú nghe vậy cũng lập tức nảy ra ý tưởng và quyết định thêm một đoạn rap cho phần giữa bài hát:

"Đến khi già đi, đôi bàn tay ta vn nm.
Vượt qua bao sóng gió, tình yêu ta chng bao gi gim.
Tng vết chân chim trên mt em là chng nhân tình yêu.
Dù bao năm trôi qua, anh vn mãi thương em nhiu."

Cả phòng thu cảm nhận được sự kết hợp đầy mới mẻ này, mọi người đều rất hào hứng và tích cực hỗ trợ Kiều và Tú hoàn thành phần rap thêm vào bài hát.

Sau khi thu âm, họ bắt đầu chuyển sang phòng tập nhảy. Cả nhóm, gồm Anh Tú, Quang Trung, Negav, Jsol và Pháp Kiều, tập luyện hết sức hăng say.

Động tác nhảy của họ được thiết kế để truyền tải rõ câu chuyện mà bài hát muốn kể. Mở đầu là những bước nhảy nhẹ nhàng, đầy tình cảm, tựa như những bước đi đầu tiên của mối tình từ tuổi thanh xuân.

Quang Trung và Negav kết hợp ăn ý, tạo nên những động tác nhảy đôi biểu diễn tình cảm đối lứa, trong khi Anh Tú là người dẫn dắt các bước nhảy chính, với những động tác mạnh mẽ nhưng mềm mại, thể hiện sự bảo vệ và gắn kết của một người đàn ông yêu thương người phụ nữ của mình.

Pháp Kiều tập trung cao độ, cùng với Jsol thực hiện những động tác phức tạp, vừa có phần lãng mạn, vừa mang tính biểu diễn cao.

Trong quá trình tập luyện, cả nhóm thường xuyên dừng lại để chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ, từ việc điều chỉnh góc quay, tạo dáng cho phù hợp đến cách truyền tải cảm xúc qua từng cử chỉ nhỏ.

Mọi người cùng động viên nhau, tạo nên bầu không khí thoải mái và ấm áp.

Quang Trung và Negav không ít lần trêu chọc Kiều, khiến Kiều phải đỏ mặt nhưng lại là những khoảnh khắc giúp cả nhóm thêm gắn kết.

Phần trang phục của buổi trình diễn cũng được đặc biệt chú trọng.

Họ quyết định chọn những bộ đồ đơn giản nhưng tinh tế, phù hợp với chủ đề của bài hát.

Pháp Kiều mặc một bộ vest màu be thanh lịch, phối cùng sơ mi trắng và thêm điểm nhấn là chiếc nơ cổ nhỏ.

Anh Tú chọn một bộ vest màu xám đậm, tạo nên sự đối lập vừa đủ với màu trang phục của Kiều, thể hiện hai sắc thái tình cảm khác nhau trong cùng một câu chuyện.

Quang Trung, Negav và Jsol Thái Sơn đều mặc những bộ trang phục đồng bộ với màu sắc hài hòa, thể hiện sự gắn kết giữa các thành viên trong nhóm.

Trên sân khấu, họ dành thời gian chuẩn bị từng chi tiết, từ ánh sáng đến phông nền. Phông nền là hình ảnh của một cánh đồng hoa nở rộ, tượng trưng cho tình yêu không bao giờ tàn.

Đèn chiếu sáng được sử dụng để tạo nên những khoảnh khắc lãng mạn và đầy cảm xúc, đặc biệt là khi Kiều và Tú thực hiện phần rap – điểm nhấn của toàn bộ bài hát.

Mọi người đều hăng say luyện tập, ai cũng mang trong mình khát khao cháy bỏng để cống hiến hết mình cho buổi trình diễn sắp tới.

Từng động tác nhảy, từng câu hát đều được chăm chút cẩn thận, để rồi tất cả cùng chờ đợi một khoảnh khắc bùng nổ trên sân khấu – nơi mà mọi công sức luyện tập sẽ được đền đáp.

Tp này không tp trung nhiu vào OTP, phn sau s có s xut hin nhân t khiến Dương ghennnn. ( tun này rnh khuyến mãi cho my bà 2 chương luôn. )

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me