Duong Kieu Nang Dong Gio Ha
Buổi sáng hôm ấy, Kiều dần tỉnh dậy với cơn đau đầu âm ỉ vì đêm qua đã uống hơn sức mình. Cậu chầm chậm mở mắt, thấy một thân hình nam nhân cao to nằm ngay bên cạnh. Trong cơn mơ màng, Kiều cứ ngỡ rằng đó là Quang Trung, người thường hay có mặt những lúc cậu cần sự giúp đỡ.Kiều khẽ vòng tay ôm người đó và thì thầm: "Cảm ơn chị nha, đêm qua em say quá à, không em ngủ hành lang rồi ." Chỉ ôm được tầm 30 giây, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Những cơ bắp săn chắc, vòng tay mạnh mẽ, rõ ràng không phải của Quang Trung. Kiều chớp mắt, nhìn lại kỹ hơn, ngay lập tức hết hồn. Người mà cậu đang ôm không phải Quang Trung, mà là... Dương!Trái tim Kiều đập lệch một nhịp, cậu lặng lẽ nhấc tay mình ra khỏi Dương, cố không gây tiếng động làm đối phương tỉnh giấc. Kiều vội vàng bước xuống giường, cẩn thận mở cửa, nhanh chóng chạy về phòng mình, lòng hoang mang không biết tại sao lại có tình huống này.Kiều không hề biết rằng, từ khoảnh khắc cậu ôm, Dương đã tỉnh giấc. Dương nhắm mắt, im lặng cảm nhận từng động chạm dịu dàng của Kiều, và nụ cười nở nhẹ trên môi khi nghe giọng nói của Kiều đầy chân thành cảm ơn. Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Dương mới khẽ mở mắt, nhìn cánh cửa với một nụ cười ấm áp.Pháp Kiều vội vã bước ra khỏi phòng của Dương, trái tim đập nhanh vì bối rối và khó xử. Mọi thứ đêm qua còn quá mơ hồ lẫn cái việc ôm nhầm Dương thay vì Quang Trung càng làm Kiều cảm thấy xấu hổ hơn. Ra khỏi phòng, cậu lại bất ngờ chạm mặt Quang Trung ở hành lang. Không khí lập tức trở nên ngại ngùng đến lạ . Quang Trung nhìn Kiều, đôi mắt như đang cố nhịn cười."Đi đâu mà vội vậy, Kiều ?" Quang Trung hỏi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng có chút hàm ý.Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt Quang Trung, chỉ ậm ừ trả lời: "À, em... em chỉ ra ngoài chút thôi."Quang Trung gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi như thể hiểu rõ mọi chuyện. Anh không nói thêm gì cả, nhưng ánh mắt đã đủ để khiến Kiều cảm thấy bị nhìn thấu. Kiều cúi đầu, bước đi nhanh về phía phòng mình.Ngày hôm nay, không khí tập luyện tkhá căng thẳng vì mọi người đều phải chuẩn bị cho vòng công diễn đầu tiên. Dương bước vào phòng tập kế bên, ánh mắt vẫn thoáng nhìn về phía Kiều, nhưng Kiều lại né tránh, không dám đối diện, điều này khiến Dương cảm thấy có chút khó chịu.Dương chủ động qua phòng Kiều khi thời gian nghỉ giữa buổi lần 1 đến:"Kiều, hôm nay có khỏe không ?" Giọng anh trầm ấm nhưng đôi mắt thì chứa đựng chút trêu chọc như muốn nhắc lại chuyện sáng nay.Kiều giật mình một chút, cố tỏ vẻ bình thường: "À... em khỏe mà, cảm ơn anh." Cậu cố gắng giữ khoảng cách và không để lộ ra sự ngại ngùng.Nhưng Dương không dễ buông tha. Khi thấy Kiều cố tránh ánh mắt mình, anh cười nhẹ, thì thầm chỉ hai người nghe : "Sao mà tránh anh hoài vậy, xà nữ. ?"Câu nói ấy khiến mặt Kiều lập tức đỏ bừng, ánh mắt liếc nhìn Quang Trung và Negav ở phía xa. Cả hai người họ đang nhìn về phía này, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý. Quang Trung không bỏ lỡ cơ hội, lớn giọng nói đùa: "Kiều ơiiiii, đừng có chạy trốn người ta nữa !" Tiếng cười của Quang Trung và Negav vang lên, càng làm cho Kiều thêm phần xấu hổ.Không khí ngượng ngùng bao trùm lên hai người, nhưng lại mang một sắc thái nhẹ nhàng và dễ thương, như thể mọi hiểu lầm và ngại ngùng đang dần trở thành những khoảnh khắc đáng yêu hơn.Sau một 1:30h tập lần 2, Quang Trung kéo Pháp Kiều lại thành một nhóm với Negav, để cùng ngồi trò chuyện. Hùng Huỳnh đi ngang qua, thấy nhóm người tụ họp, anh bật cười và đùa: "Nhóm bà tư, bà ba, bà tám lại tụ họp đấy à ?"Quang Trung không bỏ qua cơ hội này, lập tức tiếp lời:"Đúng rồi đấy, nhưng thiếu bà bảy Hùng Huỳnh ,mau nhập hội đi !" Vừa nói vừa kéo Hùng Huỳnh vào nhóm, cả nhóm đều cười rộ lên trước sự nhiệt tình của Q.Trung.Quang Trung nói lại sáng nay khi gặp Pháp Kiều bước ra khỏi phòng Dương :"Này, mọi người biết không, sáng nay mới gặp Kiều bước ra từ phòng ai đó. Trông Kiều có vẻ hốt hoảng lắm nhé." Trung nói, mắt nhìn Kiều với nụ cười đầy ẩn ý.Nghe vậy, Kiều đỏ hết cả mặt, không biết giấu sự ngại ngùng vào đâu. Cậu lúng túng giải thích: "Không... không phải như mọi người nghĩ đâu... chỉ là..."Mỗi lần định mở lời giải thích, lời nói của cậu lại càng khiến mọi người hiểu lầm hơn. Trung và Negav cười ngặt nghẽo Hùng Huỳnh cũng không giấu nổi nụ cười.Đúng lúc đó, Dương từ phòng tập bên cạnh bước vào, nhìn thấy Kiều đang bị "bao vây" bởi đám bạn đồng đội. Anh tiến lại gần, nở nụ cười nhẹ: "Kiều, có muốn đi ăn cùng anh không ?" Giọng nói của Dương trầm ấm nhưng chứa đựng một sự quan tâm rõ ràng.Negav, Hùng Huỳnh và Quang Trung nghe thế liền nháy mắt với nhau, đồng thời nở nụ cười đầy ẩn ý. Trung nhướng mày, cười thầm: "Đi ăn cùng 'anh Dương' kìa, đừng ngại chứ, Kiều."Kiều lúng túng, vừa đói vừa ngại, chỉ biết cúi đầu rồi bước nhanh . Dương nhìn theo, đôi mắt ánh lên chút thích thú. Anh cười nhẹ, rồi cũng bước theo sau Kiều. Khi thấy cảnh tượng ấy, Quang Trung không thể bỏ qua mà trêu: "Nhớ dẫn Kiều về cẩn thận đấy, Dương !"Negav và Hùng Huỳnh không nhịn được, cùng cười phá lên, rồi cả ba cùng nhìn theo Kiều và Dương – hình ảnh kẻ trước người sau, vừa hài vừa ấm áp.Trong buổi ăn, không khí có chút khó xử. Pháp Kiều cố tình tránh ánh mắt của Dương, khiến Dương buồn. Anh không kiềm được hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Kiều, em có gì không thoải mái à? Nếu có chuyện gì, em có thể nói với anh."Kiều bối rối, cậu không muốn để Dương biết rằng bản thân đang cảm thấy ngại ngùng trước những gì đã xảy ra. Kiều đáp lảng đi: "À, không có gì đâu. Em chỉ... chắc do mệt chút thôi. Tí nữa em phải về phòng tập để tập nhảy tiếp. Sắp tới vòng trình diễn rồi."Dương nhìn Kiều với ánh mắt đầy quan tâm, nhưng cũng không ép buộc thêm. Anh biết Kiều đang cố giữ khoảng cách và cần thời gian, nên cười nhẹ: "Ừm, nếu mệt thì em phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé. Đừng ép bản thân quá."Kiều gật đầu cảm ơn, rồi vội vã đứng dậy, không quên viện cớ: "Em xin phép đi trước nhé. Phải chuẩn bị nhiều thứ cho vòng trình diễn." Kiều bước nhanh ra ngoài, cảm giác trống rỗng trong lòng. Dương nhìn theo, ánh mắt thoáng buồn nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc chấp nhận. Anh thở dài, rồi tiếp tục bữa ăn một mình.Trong phòng thu âm, không khí tràn ngập sự tập trung và năng lượng sáng tạo. Pháp Kiều đang thu âm bài hát "Suốt Đời". Trong lúc thu, Kiều chợt có hứng, nhảy ra vài câu rap vu vơ khiến mọi người bất ngờ:
"Tuổi trẻ đôi ta như cơn gió lướt qua.
Những kỷ niệm mãi in sâu trong tâm trí chẳng nhòa.
Ngày em cười như ánh mặt trời chiếu sáng cả đời ta.
Chẳng ngại chi vì anh ở đây luôn sẽ là người yêu em mãi mãi."
"Đến khi già đi, đôi bàn tay ta vẫn nắm.
Vượt qua bao sóng gió, tình yêu ta chẳng bao giờ giảm.
Từng vết chân chim trên mắt em là chứng nhân tình yêu.
Dù bao năm trôi qua, anh vẫn mãi thương em nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me