Duongkieu Epiphany Abo
Trần Đăng Dương sau khi đã giải quyết xong tên Hoàng Đức Duy nhiều chuyện kia thì mới cùng Nguyễn Thanh Pháp lên phòng làm việc."Pháp này, em đừng nghĩ nhiều về những chuyện mà Duy nói. nó chỉ là nói đùa với em thôi!""không sao đâu, n-nhưng mà...""hửm, có chuyện gì sao?""anh thật sự chỉ xem tôi là trợ lý của anh thôi sao, Dương?" cậu nhìn hắn với ánh mắt đượm buồn "sao thế? sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?" Đăng Dương nhướng mắt nhìn cậu"khi nãy lúc nói chuyện với Hoàng Đức Duy, cậu bảo tôi là trợ lý của cậu...""hửm? gọi anh!" Trần Đăng Dương trầm giọng mà chỉnh đốn"c-cuối cùng thì anh cũng chỉ xem em là trợ lý của anh thôi sao, Dương?"Nguyễn Thanh Pháp giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, Đăng Dương im lặng mà đắm chìm vào con ngươi ấy thật lâu.Nguyễn Thanh Pháp là vừa xưng em với hắn đó."không, anh xem em là người anh yêu! anh sẽ cho mọi người biết chúng ta yêu nhau, có được không?"Thanh Pháp im lặng vài phút suy nghĩ, sau đó lại gật đầu đồng ý với người nọ. rồi Trần Đăng Dương lại nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương một cái."sau này em sẽ chú ý đến anh nhiều hơn... à không, ý- ý em là sẽ quan tâm đến mọi người xung quanh nhiều hơn!"Trần Đăng Dương nghe người kia nói hết cả một câu, nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại câu "em sẽ chú ý đến anh nhiều hơn" mà thôi. hắn khẽ nhếch mép cười rồi lại dang rộng cả hai tay mà ôm trọn Nguyễn Thanh Pháp vào lòng."Đăng Dương, sao thế...?""anh muốn Pháp của anh chú ý đến anh nhiều hơn!"Trần Đăng Dương dụi đầu vào chiếc cổ thơm tho của người nọ mà tận hưởng mùi hương vanilla ngọt ngào đan xen với cả mùi gỗ đàn hương trầm ấm của bản thân mình.
Nguyễn Thanh Pháp cũng không còn thái độ bài xích hay là tránh né hắn nữa mà ngược lại còn có phần hợp tác."đ-được rồi... sẽ để ý đến anh nhiều hơn"Nguyễn Thanh Pháp có chút bất lực mà gật gật đầu đồng ý, nếu hai người họ cứ đứng đây mà ôm ấp như vậy mãi thì chắc chắn sẽ không thể làm được việc gì mất."Đăng Dương à, chúng ta phải làm việc thôi, bỏ em ra đi ha"omega lên tiếng khi cảm thấy Trần Đăng Dương đã ôm lấy cậu gần cả mười phút rồi. hắn ta phụng phịu mà dần buông cậu ra, nếu sau này mà không có Nguyễn Thanh Pháp bên cạnh thì chắc chắn hắn sẽ sống không nổi nữa mất.thấy Pháp đang đi đến bàn làm việc của cậu để ngồi thì Trần Đăng Dương lại bắt đầu kiếm chuyện để dụ dỗ cậu."này Pháp, hay là em đừng ngồi ở đó nữa! "thế thì phải ngồi ở đâu?" Thanh Pháp nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu -----bây giờ Nguyễn Thanh Pháp thật sự là đang ngượng đến muốn độn thổ rồi, mọi người có đoán được là bây giờ cậu ấy đang ngồi ở đâu không?chính là đang ngồi trên đùi của Trần Đăng Dương đó. đúng rồi, chính là ngồi trên ĐÙI CỦA TRẦN ĐĂNG DƯƠNG đó!!!hắn ta bị điên rồi nên mới dồn cậu vào tình huống éo le thế này. cậu nói là mình muốn ngồi ở chỗ cũ, ngồi như thế này thì thật là ngại quá đi và sẽ rất khó để Trần Đăng Dương làm việc vả lại nó cũng rất bất tiện nữa.nhưng mà Trần Đăng Dương nào có chịu, hắn ta nói là mình muốn gần gũi với cậu, ngồi như vậy hắn cũng rất thoải mái chứ không cảm thấy bất tiện gì cả.Nguyễn Thanh Pháp đương nhiên là sẽ suy nghĩ thêm lí do để cãi lại hắn nhưng lại bị alpha hâm doạ là sẽ đè cậu xuống ngay tại đây... nên Thanh Pháp cũng đành bất lực mà ngậm ngùi ngồi như thế này.cả hai đang tập trung làm việc của mình thì từ đột nhiên bên ngoài có một cô nhân viên bên bộ phận chiến lược mang tài liệu vào cho Trần Đăng Dương.cô nhân viên ấy vừa mở cửa bước vào phòng thì không khỏi ngạc nhiên khi trợ lý Nguyễn đang ngồi trên đùi của tổng giám đốc. tổng giám đốc kia cũng chẳng phải dạng vừa mà vòng tay qua eo rồi lại còn thơm má người nọ một cách vô cùng thân mật nữa chứ.cô nhân viên há hốc mồm mà nhìn hai người bọn họ đến nổi vô tình đánh rơi tập tài liệu trên tay, cô ấy cũng quên luôn cả mục đích mà bản thân vào đây là để làm gì.Thanh Pháp nghe tiếng động thì liếc mắt qua nhìn đã thấy cô nhân viên kia đang đứng ngớ người ra đó với gương mặt có phần khá sốc thì cậu lại vì thẹn quá mà ngồi thụp cả người xuống gầm bàn ở chỗ giữa hai chân của Trần Đăng Dương để trốn đi.bụp!"ah, t-tổng giám đốc, tài... tài liệu mà anh cần đây ạ..."cô nhân viên có chút ngượng ngùng mà nhanh chóng nhặt tập tài liệu lên rồi để lên bàn cho hắn rồi lại vờ nhìn xuống ngó xem Nguyễn Thanh Pháp như thế nào. nhưng Đăng Dương đã vội khép hai chân lại và đuổi cô ấy ra khỏi phòng ngay lập tức."lần sau vào nhớ gõ cửa, giờ thì cô ra ngoài được rồi!""v-vâng ạ"cô nhân viên cúi đầu chào hẳn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của hắn, thật là sốc quá đi mất."Thanh Pháp em có sao không? hình như em bị đụng đầu vào thành bàn phải không? sao lại trốn xuống đó làm gì không biết. nào, mau lên đây!"Trần Đăng Dương cúi xuống mà ân cần đỡ cậu đứng dậy, để cậu ngồi lên đùi mình rồi xoa xoa mái đầu nhỏ. nhận thấy mi mắt người nọ có chút ương ướt lại còn đang thút thít nho nhỏ thì hắn lại càng xót xa hơn. em Thanh Pháp của hắn bị đụng đầu đau đến mức phát khóc luôn rồi đây này."đau lắm sao?" hắn vừa lo lắng hỏi han tay vẫn không ngừng xoa đầu cho omega nhỏthấy Nguyễn Thanh Pháp gật đầu thì Trần Đăng Dương lại càng cảm thấy đau lòng hơn. cái bàn chết tiệt, dám làm bé yêu của Trần Đăng Dương này đau!"thôi anh thương, không khóc nữa. anh sẽ đánh cái bàn này để giúp em hả giận"Trần Đăng Dương vừa nói vừa đánh đánh vào cái bàn làm việc của mình. Nguyễn Thanh Pháp cũng đã dần nín khóc, sao cậu cảm thấy cái chiêu dỗ dành này của hắn y hệt như là để dỗ mấy đứa con nít vậy nhỉ?khi con nít bị đúng trúng thứ gì mà khiến chúng cảm thấy đau đớn rồi lại khóc nhè mít ướt thì người lớn sẽ luôn dỗ dành chúng bằng cách sẽ đánh vào thứ đó vì thứ đó đã làm chúng đau. Trần Đăng Dương bây giờ thật sự giống như vậy đấy."cứ như dỗ con nít!"Nguyễn Thanh Pháp phụng phịu muốn đẩy hắn ra thì Trần Đăng Dương lại không từ thủ đoạn mà thả dê cậu rồi lại hôn hôn vào môi bảo rằng cậu sẽ không phải cảm thấy đau nữa bởi vì đã có anh hùng Trần Đăng Dương giải quyết hết mọi chuyện rồi đây haha.đúng là cái đồ con nít, Trần Đăng Dương bây giờ thật sự còn con nít hơn cả Nguyễn Thanh Pháp nữa là!ring... ring... ring..."Dương, em có điện thoại!"Nguyễn Thanh Pháp đẩy đầu Trần Đăng Dương ra khỏi cổ mình rồi lại chộp lấy điện thoại đang reo trên bàn nghe máy."alo Hào à, tớ nghe đây"Trần Đăng Dương vừa biết được người gọi cho Thanh Pháp là Trần Phong Hào thì lại lập tức đen mặt. tại sao cái tên đó cứ luôn gọi cho bé cưng của hắn vào những lúc hắn và Thanh Pháp đang "gần gũi" vậy nhỉ? thật đúng là cái đồ kì đà cản mũi."Pháp à tớ ở đang dưới sảnh Bridget đây, cậu xuống gặp tớ một chút có được không?""cậu đang ở sảnh sao? được, tớ sẽ xuống ngay!"cậu cúp máy rồi lại cuống quýt muốn đi gặp Trần Phong Hào mà gần như là quên cả Trần Đăng Dương vẫn đang ở đó. hành động đó lại vô tình khiến Đăng Dương cảm thấy không vừa ý tí nào."Đăng Dương, em xuống gặp Hào rồi sẽ trở lại sau. tạm biệt nhé!"đến khi Nguyễn Thanh Pháp đã rời khỏi căn phòng từ lâu thì Trần Đăng Dương vẫn trừng mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt.cái quái gì thế kia? Thanh Pháp em ấy vừa bỏ rơi mình chỉ để chạy đến gặp cái tên Phong Hào kia ư? chết tiệt, em ấy thậm chí còn không hôn má mình như một lời chào tạm biệt gì cả.Trần Phong Hào đúng thật là... đúng thật là một tên phiền phức!Nguyễn Thanh Pháp vừa xuống sảnh Bridget đã trông thấy Trần Phong Hào ở đó, nhưng có vẻ là sắc mặt của y lại không được tốt lắm."Hào, có chuyện gì thế?" cậu hớt hải mà chạy đến chỗ y đang đứng"Ừm... chúng ta có kiếm chỗ nào đó để ngồi nói chuyện cho thoải mái có được không?" Phong Hào thất thần mà ngước mặt lên nhìn cậu"được, chúng ta đến canteen của công ty nhé?"Trần Phong Hào gật đầu đồng ý rồi cùng cậu đến chỗ canteen của Bridget. hai người ngồi đối diện với nhau im lặng được tầm một năm phút thì Thanh Pháp mới chủ động lên tiếng."cậu uống americano đá nhé?""được, tớ cảm ơn"khoảng tầm mười phút sau thì Nguyễn Thanh Pháp quay lại với hai ly americano đá trên tay và đưa cho y một ly."có chuyện gì thế? trong mặt cậu ủ rũ thấy rõ luôn kìa!" Thanh Pháp hỏi"xin lỗi vì tối qua đã gọi cho cậu vào giờ đó... tớ nghĩ cậu đã cảm thấy có chút không được thoải mái"Nguyễn Thanh Pháp chút hơi sững người một chút khi nhớ lại chuyện đó, lúc đó cậu và Trần Đăng Dương còn đang..."Hào à, không sao cả, tớ ổn mà!" Thanh Pháp gượng cười mà trấn an Phong Hào"tớ giận Thái Sơn rồi. anh ta là đồ tồi, không biết quan tâm đến người yêu gì cả!"Trần Phong Hào lúc này mới bộc phát hết những ấm ức tủi thân của bản thân, có lẽ vì chuyện đó mà đã khiến y trở nên buồn bã đến vậy."sao thế, giữa hai người xảy ra chuyện gì à?"-------
Nguyễn Thanh Pháp cũng không còn thái độ bài xích hay là tránh né hắn nữa mà ngược lại còn có phần hợp tác."đ-được rồi... sẽ để ý đến anh nhiều hơn"Nguyễn Thanh Pháp có chút bất lực mà gật gật đầu đồng ý, nếu hai người họ cứ đứng đây mà ôm ấp như vậy mãi thì chắc chắn sẽ không thể làm được việc gì mất."Đăng Dương à, chúng ta phải làm việc thôi, bỏ em ra đi ha"omega lên tiếng khi cảm thấy Trần Đăng Dương đã ôm lấy cậu gần cả mười phút rồi. hắn ta phụng phịu mà dần buông cậu ra, nếu sau này mà không có Nguyễn Thanh Pháp bên cạnh thì chắc chắn hắn sẽ sống không nổi nữa mất.thấy Pháp đang đi đến bàn làm việc của cậu để ngồi thì Trần Đăng Dương lại bắt đầu kiếm chuyện để dụ dỗ cậu."này Pháp, hay là em đừng ngồi ở đó nữa! "thế thì phải ngồi ở đâu?" Thanh Pháp nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu -----bây giờ Nguyễn Thanh Pháp thật sự là đang ngượng đến muốn độn thổ rồi, mọi người có đoán được là bây giờ cậu ấy đang ngồi ở đâu không?chính là đang ngồi trên đùi của Trần Đăng Dương đó. đúng rồi, chính là ngồi trên ĐÙI CỦA TRẦN ĐĂNG DƯƠNG đó!!!hắn ta bị điên rồi nên mới dồn cậu vào tình huống éo le thế này. cậu nói là mình muốn ngồi ở chỗ cũ, ngồi như thế này thì thật là ngại quá đi và sẽ rất khó để Trần Đăng Dương làm việc vả lại nó cũng rất bất tiện nữa.nhưng mà Trần Đăng Dương nào có chịu, hắn ta nói là mình muốn gần gũi với cậu, ngồi như vậy hắn cũng rất thoải mái chứ không cảm thấy bất tiện gì cả.Nguyễn Thanh Pháp đương nhiên là sẽ suy nghĩ thêm lí do để cãi lại hắn nhưng lại bị alpha hâm doạ là sẽ đè cậu xuống ngay tại đây... nên Thanh Pháp cũng đành bất lực mà ngậm ngùi ngồi như thế này.cả hai đang tập trung làm việc của mình thì từ đột nhiên bên ngoài có một cô nhân viên bên bộ phận chiến lược mang tài liệu vào cho Trần Đăng Dương.cô nhân viên ấy vừa mở cửa bước vào phòng thì không khỏi ngạc nhiên khi trợ lý Nguyễn đang ngồi trên đùi của tổng giám đốc. tổng giám đốc kia cũng chẳng phải dạng vừa mà vòng tay qua eo rồi lại còn thơm má người nọ một cách vô cùng thân mật nữa chứ.cô nhân viên há hốc mồm mà nhìn hai người bọn họ đến nổi vô tình đánh rơi tập tài liệu trên tay, cô ấy cũng quên luôn cả mục đích mà bản thân vào đây là để làm gì.Thanh Pháp nghe tiếng động thì liếc mắt qua nhìn đã thấy cô nhân viên kia đang đứng ngớ người ra đó với gương mặt có phần khá sốc thì cậu lại vì thẹn quá mà ngồi thụp cả người xuống gầm bàn ở chỗ giữa hai chân của Trần Đăng Dương để trốn đi.bụp!"ah, t-tổng giám đốc, tài... tài liệu mà anh cần đây ạ..."cô nhân viên có chút ngượng ngùng mà nhanh chóng nhặt tập tài liệu lên rồi để lên bàn cho hắn rồi lại vờ nhìn xuống ngó xem Nguyễn Thanh Pháp như thế nào. nhưng Đăng Dương đã vội khép hai chân lại và đuổi cô ấy ra khỏi phòng ngay lập tức."lần sau vào nhớ gõ cửa, giờ thì cô ra ngoài được rồi!""v-vâng ạ"cô nhân viên cúi đầu chào hẳn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của hắn, thật là sốc quá đi mất."Thanh Pháp em có sao không? hình như em bị đụng đầu vào thành bàn phải không? sao lại trốn xuống đó làm gì không biết. nào, mau lên đây!"Trần Đăng Dương cúi xuống mà ân cần đỡ cậu đứng dậy, để cậu ngồi lên đùi mình rồi xoa xoa mái đầu nhỏ. nhận thấy mi mắt người nọ có chút ương ướt lại còn đang thút thít nho nhỏ thì hắn lại càng xót xa hơn. em Thanh Pháp của hắn bị đụng đầu đau đến mức phát khóc luôn rồi đây này."đau lắm sao?" hắn vừa lo lắng hỏi han tay vẫn không ngừng xoa đầu cho omega nhỏthấy Nguyễn Thanh Pháp gật đầu thì Trần Đăng Dương lại càng cảm thấy đau lòng hơn. cái bàn chết tiệt, dám làm bé yêu của Trần Đăng Dương này đau!"thôi anh thương, không khóc nữa. anh sẽ đánh cái bàn này để giúp em hả giận"Trần Đăng Dương vừa nói vừa đánh đánh vào cái bàn làm việc của mình. Nguyễn Thanh Pháp cũng đã dần nín khóc, sao cậu cảm thấy cái chiêu dỗ dành này của hắn y hệt như là để dỗ mấy đứa con nít vậy nhỉ?khi con nít bị đúng trúng thứ gì mà khiến chúng cảm thấy đau đớn rồi lại khóc nhè mít ướt thì người lớn sẽ luôn dỗ dành chúng bằng cách sẽ đánh vào thứ đó vì thứ đó đã làm chúng đau. Trần Đăng Dương bây giờ thật sự giống như vậy đấy."cứ như dỗ con nít!"Nguyễn Thanh Pháp phụng phịu muốn đẩy hắn ra thì Trần Đăng Dương lại không từ thủ đoạn mà thả dê cậu rồi lại hôn hôn vào môi bảo rằng cậu sẽ không phải cảm thấy đau nữa bởi vì đã có anh hùng Trần Đăng Dương giải quyết hết mọi chuyện rồi đây haha.đúng là cái đồ con nít, Trần Đăng Dương bây giờ thật sự còn con nít hơn cả Nguyễn Thanh Pháp nữa là!ring... ring... ring..."Dương, em có điện thoại!"Nguyễn Thanh Pháp đẩy đầu Trần Đăng Dương ra khỏi cổ mình rồi lại chộp lấy điện thoại đang reo trên bàn nghe máy."alo Hào à, tớ nghe đây"Trần Đăng Dương vừa biết được người gọi cho Thanh Pháp là Trần Phong Hào thì lại lập tức đen mặt. tại sao cái tên đó cứ luôn gọi cho bé cưng của hắn vào những lúc hắn và Thanh Pháp đang "gần gũi" vậy nhỉ? thật đúng là cái đồ kì đà cản mũi."Pháp à tớ ở đang dưới sảnh Bridget đây, cậu xuống gặp tớ một chút có được không?""cậu đang ở sảnh sao? được, tớ sẽ xuống ngay!"cậu cúp máy rồi lại cuống quýt muốn đi gặp Trần Phong Hào mà gần như là quên cả Trần Đăng Dương vẫn đang ở đó. hành động đó lại vô tình khiến Đăng Dương cảm thấy không vừa ý tí nào."Đăng Dương, em xuống gặp Hào rồi sẽ trở lại sau. tạm biệt nhé!"đến khi Nguyễn Thanh Pháp đã rời khỏi căn phòng từ lâu thì Trần Đăng Dương vẫn trừng mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt.cái quái gì thế kia? Thanh Pháp em ấy vừa bỏ rơi mình chỉ để chạy đến gặp cái tên Phong Hào kia ư? chết tiệt, em ấy thậm chí còn không hôn má mình như một lời chào tạm biệt gì cả.Trần Phong Hào đúng thật là... đúng thật là một tên phiền phức!Nguyễn Thanh Pháp vừa xuống sảnh Bridget đã trông thấy Trần Phong Hào ở đó, nhưng có vẻ là sắc mặt của y lại không được tốt lắm."Hào, có chuyện gì thế?" cậu hớt hải mà chạy đến chỗ y đang đứng"Ừm... chúng ta có kiếm chỗ nào đó để ngồi nói chuyện cho thoải mái có được không?" Phong Hào thất thần mà ngước mặt lên nhìn cậu"được, chúng ta đến canteen của công ty nhé?"Trần Phong Hào gật đầu đồng ý rồi cùng cậu đến chỗ canteen của Bridget. hai người ngồi đối diện với nhau im lặng được tầm một năm phút thì Thanh Pháp mới chủ động lên tiếng."cậu uống americano đá nhé?""được, tớ cảm ơn"khoảng tầm mười phút sau thì Nguyễn Thanh Pháp quay lại với hai ly americano đá trên tay và đưa cho y một ly."có chuyện gì thế? trong mặt cậu ủ rũ thấy rõ luôn kìa!" Thanh Pháp hỏi"xin lỗi vì tối qua đã gọi cho cậu vào giờ đó... tớ nghĩ cậu đã cảm thấy có chút không được thoải mái"Nguyễn Thanh Pháp chút hơi sững người một chút khi nhớ lại chuyện đó, lúc đó cậu và Trần Đăng Dương còn đang..."Hào à, không sao cả, tớ ổn mà!" Thanh Pháp gượng cười mà trấn an Phong Hào"tớ giận Thái Sơn rồi. anh ta là đồ tồi, không biết quan tâm đến người yêu gì cả!"Trần Phong Hào lúc này mới bộc phát hết những ấm ức tủi thân của bản thân, có lẽ vì chuyện đó mà đã khiến y trở nên buồn bã đến vậy."sao thế, giữa hai người xảy ra chuyện gì à?"-------
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me