Duyen Am
...
Trước cửa nhà có dán hộ pháp, ma không vào được, đèn không bao giờ tắt, đèn để soi người âm. Giờ đây lại tắt đi lúc nào không hay, u tối, lạnh lẽo, trơ trọi ngay đó...- Đã hiểu chưa? - Lúc này bà thầy mới buột miệng, ngón tay dằn chuỗi liên hồi. Từng lời thì thào của bà sau đó thốt lên nghe như tiếng ai oán vọng về từ cõi địa ngục âm tỳ :" Con bé lúc nãy... theo sau nó không phải là người âm...Ngừng một lát, tiếng nói như đã bị ai đó bóp nghẹn, không thể thoát ra khỏi vòm họng: ... Mà là QUỶ."...
( Phiên Ngoại)
- Dạ... Dạo đây, con cảm thấy người không được khỏe .- cô gái lén quan sát biểu cảm của bà thầy. Tuy nhiên dù vậy trên gương mặt của bà già không hề có bất kỳ biểu lộ nào. Có thể bà ta vẫn đang nghe cô gái nói nhưng có thể thấy sự tập trung điều dán chặt vào một cuốn sách cũ kỹ, nhoẹt màu đến ố vàng. Ngồi đối diện còn có thể thoáng ngửi thấy cái mùi the hơi nồng của sách. Trên đó là những ký tự trông không phải tiếng Việt, hơi nguệch ngoạc như chữ Hán, chữ Nôm, nhưng đôi lúc thực nhìn chả ra cái hình thù chi cả...
- Và...- Đột nhiên bà già lên tiếng. Bà ta đã mất kiên nhẫn.
Cô gái lúc này hơi bối rối :" À...dạ!"
- Thực sự chỉ muốn rời khỏi nơi này... Nếu không phải vì mẹ đã cố chấp đến vậy. Thay vì cứ đến bệnh viện gần nhà thì cứ lại một hai ép mình tới đây- cô nghĩ thầm.
Cô hít một hơi thật sâu:" Ngay cả lúc này đây, con lại cảm thấy rất mệt mỏi, nó dai dẳng, đau nhức không hết. Khi đứng lên thì giống như đang đeo một tảng đá nặng ở bụng. Hơn nữa từ lúc nhỏ đến giờ con chưa bao giờ bị bóng đè. Nhưng... hầu như cứ mỗi đêm nay, cho dù là trong lúc ngủ hay lúc thức dậy con đều bị mệt mỏi đến quệu rã... Trong cơn ngủ có khi còn giật mình tỉnh giấc. Lúc đó..." - giọng nói cô bị nghẹn lại, dường như nhớ lại một nỗi sợ nào đó...
- Lúc đó, cứ như... có bóng dáng ai đó cố gắng kìm chặt cơ thể con không cho con trở mình. Hình dáng đó không rõ ràng, cứ mờ mờ ảo ảo, dù lúc đó con không dám mở mắt nhưng con giống như đã thật sự nhìn thấy nó... Cảm giác ấy còn đọng lại rất chân thực khi con thức dậy...
- Có nằm mộng không? - bà thầy xen vào.
- Dạ có. Đáng sợ là lúc nào giấc mơ con thấy cũng giống nhau, muôn lần như một.
Nhưng lúc cô đang muốn nói lại nội dung của giấc mơ cho bà ta nghe thì bà già đột nhiên chộp mạnh lấy tay của cô gái khiến cô giật nảy mình lên, theo quán tính sợ hãi muốn giật tay về.
- Đừng động! - bà ta trấn an:" Đừng kể ra! Cứ để tôi tự thấy."
- Thấy...thấy gì vậy bà?- cô hơi hoang mang.
...
- Tiền kiếp của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me