Edit All Kuroko That Xin Loi To Yeu Cau Bl Np
Sau khi lên tầng thượng nơi mà Riko đang chờ, Furihata liền đem bánh mì vừa mua được đưa cho Hyuuga, chỉ là tay vừa giơ lên, đã bị Izuki đứng bên cạnh chặn lại:"Không cần đâu...Mấy đứa ăn đi."Cậu khó hiểu nhìn Izuki, quay sang thấy Hyuuga khẽ gật đầu: "Cũng được, nếu Izuki đã nói thế." Furihata cười tươi, quay sang một dàn năm nhất đứng gần đấy: "Lần này thành công mua được mì, công lớn nhất phải kể đến Kuroko. Thế nên Kuroko, cậu ăn trước đi." Kuroko nhìn bánh mì ngon lành trước mắt, thấy xung quanh mọi người không ai phản đối. Cậu bốc ra một mẩu bánh. Hmm, trông có vẻ rất ngon. Kuroko nhanh chóng ăn xem vị thế nào. Những người còn lại mặt đầy mong chờ chờ xem phản ứng của Kuroko, chỉ thấy từ bóng dáng màu xanh lam chậm rãi toát ra bong bóng hạnh phúc. "Haha, giờ tớ mới biết, thì ra Kuroko cũng có biểu cảm như vậy.""Chẹp, tên này chỉ khi nào uống Vanilla Shake thì mới hạnh phúc thế thôi." Kagami bất đắc dĩ nhìn Kuroko vẫn đang chìm trong sung sướng. Hắn duỗi tay cầm miếng lớn nhất mà gặm. Ba người còn lại cũng nhanh như chớp bốc một miếng. Ngay lập tức, xung quanh đó tràn ngập không khí hạnh phúc màu hồng. Kagami ngồi khoanh chân dưới đất, tiếp tục cắn một miếng lớn. Muốn hỏi hắn xem vị thế nào sao? Ai biết đâu, với Kagami, ăn gì chả được, miễn là khiến hắn no bụng. Dàn anh chị năm hai đứng bên cạnh nhìn gương mặt hạnh phúc của mấy đứa trẻ cũng hơi mỉm cười. Trong thoáng chốc, không khí trên sân thượng trở nên thật yên bình. Kuroko nhìn bầu trời xanh tuyệt đẹp trước mắt, cánh tay buông thõng, cặp mắt bỗng lộ ra một chút mê mang. "Lại nghĩ gì à?" Cơ thể to lớn của người kia bỗng đè nặng lên thân hình thấp bé của Kuroko. Cậu lấy lại tinh thần, khẽ đẩy Kagami ra: "Cảm phiền Kagami-kun đừng dựa vào tớ. Cậu nặng quá." Kagami không nói gì, chỉ xoa xoa mái tóc mềm mại của Kuroko.Kurok vừa nãy đứng ở nơi đó, cách hắn không đến một sải tay. Tuy rằng gần gũi như vậy, nhưng Kagami lại cảm thấy thật xa cách, tựa như cậu ấy đang ở một thế giới riêng biệt mà hắn không thể chạm đến. Hắn không biết cậu đang nghĩ gì, gương mặt vẫn là vô cảm ngàn năm không đổi. Thế nhưng thật kì lạ...trong tâm trí hắn dường như có một giọng nói đang hét lớn: lại đấy đi, lại đấy đi, ôm cậu ấy vào lòng, che chở cho cậu ấy...!Sau khi nhận được thông báo bắt đầu thi tuyển, tất cả thành viên đều tập trung ở sân tập. Hyuuga đẩy kính, chậm rãi mở miệng: "Vòng loại của InterHigh đã bắt đầu. Đồng nghĩa với việc, chỉ cần thua một trận, tất cả sẽ kết thúc. Thế nên tớ muốn cho dù là trận đấu nào, cho dù kẻ thù yếu hay mạnh, chúng ta đều phải dùng hết sức đối phó với họ." "Rõ!"Hyuuga vừa lòng nghe tiếng kêu đầy dứt khoát của các động đội. Tokyo được chia làm bốn khu, đánh dấu thứ tự từ A->D. Duy nhất đội đứng đầu mỗi khu mới đủ tư cách thi đấu trận chung kết, mà trong bốn đội đó sẽ lấy ba đội đứng đầu trực tiếp được chọn thẳng vào Winter Cup. Tại Tokyo có tổng cộng 300 trường cấp ba đăng kí tham gia. Nói cách khác, chúng ta phải từ 300 trường này nắm lấy vị trí thứ ba trở lên, mới có thể đủ tự tin tranh tài ở Winter Cup được. "Em đại khái hiểu rồi. Chỉ cần đánh bại tất cả đối thủ là được chứ gì." Kagami lên tiếng, cặp lông mày chẻ hơi nhíu lại."Em đồng ý với suy nghĩ của Kagami-kun." Kuroko khóe môi cong cong."Ôi trời, mấy đứa nhóc năm nay kiêu ngạo ghê." Hyuuga nhếch mép, lại đẩy kính: "Năm ngoái Seirin chỉ còn kém chút nữa là đạt được mục tiêu, năm nay cho dù thế nào cũng phải tiến vào chung kết. Nhớ kĩ, tự tin là tốt, nhưng tuyệt đối không thể khinh địch. Ngoài chúng ta ra, các đội bóng rổ khác đều đang nắm giữ con át chủ bài rất đáng gờm. Đặc biệt là đội cùng khu với chúng ta, Shutoku! Năm trước vô cùng dễ dàng trở thành một trong tám đội mạnh nhất cả nước, giờ còn kinh khủng hơn khi có thêm một thành viên của Thế Hệ Kỳ Tích gia nhập, tương tự như Kaijo vậy. Nếu bản thân không thể thắng được kẻ địch mạnh như này, thì đừng nghĩ tới chuyện vào chung kết nữa." Nghe đến từ "Thế Hệ Kỳ Tích" này, Kagami theo phản xạ quay sang nhìn Kuroko, thấy cậu ta không có phản ứng hay cảm xúc gì đặc biệt mới nhẹ nhàng thở phào. Hắn mở ra danh sách thi đấu: "Xem ra sớm hay muộn cũng phải đấu với đám người Kỳ Tích kia rồi." Hắn lẩm bẩm hạ giọng, lại nhìn Kuroko, lời muốn nói tới bên miệng rồi lại nuốt vào. "Kagami-kun có gì muốn nói cứ nói thẳng.""Không có gì.""...Giống như Kise-kun từng nói. Bốn người còn lại của Thế Hệ Kỳ Tích đều có kĩ năng riêng biệt và những điểm mạnh khác nhau. Hồi sơ trung trình độ của bọn họ đã ở một đẳng cấp khác xa so với người bình thường rồi. Nếu bây giờ khả năng bóng rổ của các cậu ấy vẫn đang tiến bộ theo từng ngày, thật khó tưởng tượng sẽ kinh khủng thế nào.""Làm sao cậu biết tôi đang muốn hỏi cái gì?""Kagami-kun nghĩ gì cũng viết hết lên mặt cả."Hyuuga bước tới, cốc mạnh vào đầu Kagami một cái: "Để đối đầu với Shutoku, trước hết phải thắng được trận đầu tiên đã. Mọi người khí thế lên đi nào!" Kagami ôm đầu, tiếp tục tự kỉ khóc ở góc tường. Vì sao lần nào hắn cũng bị đánh vậy?!! Công bằng ở đâu?!" "Ơ mà, huấn luyện viên đâu rồi ạ?" Kuroko xoa xoa phần đầu đau nhức của Kagami, nói chuyện nãy giờ mới nhận ra không thấy Riko đâu cả. "Riko sao? Đi xem trận đấu tập của đối thủ rồi."Hyuuga vừa dứt lời đã thấy Riko xuất hiện: "Tớ về rồi đây." Nhìn bộ dạng có vẻ rất ỉu xìu mệt mỏi."Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đế--Ách?!" Nhìn Riko uể oải tiến vào, mọi người cảm thật kì lạ.Fukuda: "Lần trước đến cả gặp Kaijo cậu ấy vẫn còn sức tung tăng nhảy nhót. Đây là có chuyện nghiêm trọng xảy ra à?"Furiha nhìn huấn luyện viên, không kìm được tò mò hỏi: "Huấn luyện viên, hôm nay không nhảy sao?" Riko vốn dĩ đang buồn rẫu người, nghe câu đấy trên người dần tỏa ra sát khí kinh khủng, gương mặt hung thần ác sát dọa Furihata sợ chết khiếp: "Nhảy cái đầu em ấy!!""Xem ra đối thủ lần này sẽ khó giải quyết đây.""Phải, cậu nói đúng. Với tình hình của chúng ta bây giờ, đừng nói đến việc khiêu chiến Shutoku, trước nghĩ xem làm sao vượt qua đối thủ mạnh này đã." Riko nghiêm túc nói, trong đôi mắt nâu hơi ánh lên sự lo lắng."Hả?!" Đến ngay cả Hyuuga cũng phải trợn mắt bất ngờ: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?!""Các thành viên khác thì không đáng lo ngại, nhưng có một người trong đội đó chúng ta sẽ phải cẩn thận." Riko yếu ớt xoa đầu, đưa điện thoại cho Hyuuga: "Tóm lại, cứ xem ảnh chụp là biết." Cầm lấy điện thoại, Hyuuga mở mục "Photos", đập vào mắt là hình ảnh của một chú mèo trắng đang nũng nịu với sen mình. Dễ thương đến nỗi Kuroko cũng phải mất bình tĩnh mà thốt lên: "Thật đáng yêu!" "Đáng yêu?" Riko giựt lại điện thoại, mặt đỏ phừng phừng: "Nhầm rồi, là ảnh tiếp theo.""Manh?" Riko tiếp nhận di động, sau đó mặt đỏ lên một mảnh, "Sai rồi, là tiếp theo trương."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me