LoveTruyen.Me

Edit Anh De Moi Ngay Deu Muon Ly Hon

Edit: may.

     Thất tình, không phải là phờ phạc, Lăng Thanh thầm nghĩ.

     “Đoán chừng là thân thể không thoải mái đi.”

     “Không thoải mái còn đóng phim, chị ấy còn rất chuyên nghiệp.” Chung Hoán cảm khái nói.

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh yên lặng liếc nhìn người ở bên cạnh, cậu ta ngu như vậy, rốt cuộc thành diễn viên hạng 2 như thế nào ?

      Hắn hiện tại cảm thấy Chung Hoán lớn lên đẹp trai !

      Không thể là dựa vào trí tuệ đi!

      Hai người hàn huyên mấy câu, liền đến phiên Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư đóng phim.

      Cảnh diễn này là Hạ Triều Dương cùng Triệu An Ninh giải trừ hiểu lầm, bày tỏ nỗi lòng, cùng nhau tản bộ trong rừng.

     Lăng Thanh rất nhanh điều chỉnh tốt tình trạng của chính mình, hắn nhìn Tần Nhạn Dư một cái, có chút bận tâm.

      Tần Nhạn Dư trạng thái kỳ thực cũng không tốt, vào lúc này để cô tới quay cảng ngọt ngào, lại là cùng Lăng Thanh, dưới cái nhìn của cô, không khác nào là xát muối trên vết thương.

      Cô nỗ lực cười cười, để cho mình thoạt nhìn trạng thái tốt một chút, lập tức đến gần Lăng Thanh.

     “action.” Lý đạo hô.

     Lăng Thanh quay đầu, ôn nhu nhìn Tần Nhạn Dư, cùng cô nói, “Nàng còn nhớ chúng ta lần thứ nhất gặp gỡ sao?”

    Tần Nhạn Dư nở nụ cười, nàng nói, “Chàng trốn tránh ta.”

    “Ta là trốn tránh nàng, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến, vẫn là gặp lại nàng.”

    “Vậy nói rõ chúng ta có duyên phận.”

    “Này ngược lại là.”

    “Chàng mấy ngày nay nhớ ta không?” Tần Nhạn Dư hỏi.

     “Nàng cảm thấy thế nào?”

     Tần Nhạn Dư ngước mắt nhìn hắn, nhìn thấy hắn trong chớp mắt ấy, câu kia vốn nên nói ra “Ta không biết”, làm sao cũng cũng không nói ra được.

     Chờ nàng ý thức được chính mình thời điểm không nên dừng lại, cuống quít cứu nguy, liền bị NG.

     “Cut.” Lý đạo hô, “Làm lại.”

     Lăng Thanh không thể làm gì khác hơn là phối hợp với cô bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà Tần Nhạn Dư cảm xúc không đúng lại bị “Cut", làm sao cũng không vào được.

      Hai người thoạt nhìn không giống như là tình nhân ngọt ngào, cũng không phải một người tương tư đơn phương không có kết quả người yêu.

      Chung Hoán không rõ, “Tần tỷ chuyện gì xảy ra? Tôi nhìn chị ấy thật giống như không có chỗ nào không thoải mái.”

       Chu Tư Hủy thở dài, “Đoán chừng là tâm lý không thoải mái đi.”

      “A?” Chung Hoán quay đầu nhìn cô, “Chị biết?”

       “Tôi không biết, tôi đoán.” Chu Tư Hủy cười cười, “Cậu không cần phải để ý đến.”

      Chung Hoán nhíu nhíu mày, không nói chuyện.

       Lăng Thanh phối hợp với cô quay ba lần, ba lần đều NG.

      Đạo diễn không nhịn được hỏi Tần Nhạn Dư, “Nhạn Dư, cô ngày hôm nay thân thể không thoải mái sao?”

     Tần Nhạn Dư cúi đầu, “Xin lỗi.”

     “Nếu như cô không thoải mái, như vậy cảnh này, chúng ta quay sau ?”

      Tần Nhạn Dư gật đầu.

      Lăng Thanh bất đắc dĩ, lúc Tần Nhạn Dư rời đi, đi hướng Lý đạo nói, “Tôi nhớ Triệu An Ninh có phải là có một cảnh khóc ở trong rừng, Tần tỷ ngày hôm nay tâm tình không đúng, so với diễn cảnh tình cảm, nói không chừng thích hợp hơn diễn cảnh khóc, ngài có thể thử một lần.”

     Lý đạo suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, cho người đem Tần Nhạn Dư kêu lại đây, hỏi cô có thể không.

    Tần Nhạn Dư không nghĩ tới ông muốn điều chỉnh kế hoạch, hơi hơi suy tư một chút, gật gật đầu.

     Đạo diễn dựa theo Lăng Thanh yêu cầu cũng không nói gì. Đây là chủ ý của hắn, chỉ huy nhân viên công tác thay đổi đạo cụ, lúc này mới chuẩn bị quay chụp lần 2.

      Tần Nhạn Dư lần này cảm xúc rất tốt, không có một chút tỳ vết, rất nhanh quay xong.

      Đây là lần thứ nhất Lăng Thanh nhìn thấy cô diễn cảnh khóc, đúng như Vu Thần nói, cô khóc lên rất dễ nhìn, điềm đạm đáng yêu, thanh thuần vô tội, thậm chí còn mang theo một phần quật cường, nước mắt như mưa, rất là động nhân.

     Cô xác thực rất thích hợp diễn cảnh khóc.

     Tần Nhạn Dư diễn xong, nước mắt còn không có ngừng.

     Cô chưa có trở về khu nghỉ ngơi, mà là trực tiếp hướng xe bảo mẫu đi đến, người đại diện của cô liền vội vàng đuổi theo.

     Lăng Thanh cũng đi theo.

     Tiểu Lưu không hiểu nói, “Lăng ca anh đi đâu vậy?”

     Lăng Thanh nở nụ cười, ôn thanh nói, “Tôi đi thu đầu người.”

     “Ha?” Tiểu Lưu không rõ.

     Lăng Thanh cười vỗ vỗ bờ vai cậu, hướng Tần Nhạn Dư đi đến.

__________Bọn reup là
                                    c.hó____________

     Tần Nhạn Dư một người ngồi ở trong xe bảo mẫu, cúi đầu, bụm mặt nhỏ giọng khóc sụt sùi.

     Lăng Thanh đợi một lúc, vẫn luôn đợi đến khi Tần Nhạn Dư xuống xe, chuẩn bị đi bổ trang, mới đi tới.

      Hắn đi tới Tần Nhạn Dư trước mặt, cười nói, "Nói chuyện không.”

      Người đại diện của Tần Nhạn Dư lập tức bảo hộ phía trước, che chở như bảo vệ nói: "Nhạn Dư nhà chúng tôi không có gì cùng cậu nói chuyện cả.”

      “Có hay không có không phải là cô nói, Tần Nhạn Dư, cô không muốn cùng tôi nói chuyện sao?” Lăng Thanh cười nói, “Hay cô không dám.”

     Tần Nhạn Dư nở nụ cười một tiếng, đẩy người đại diện ra, “Được, tôi và cậu nói chuyện.”

      Cô lại vào xe bảo mẫu, Lăng Thanh cũng ngồi lên.

      Người đại tưởng theo sau, lại bị Tần Nhạn Dư ngăn lại, “Không cần, tôi chính mình cùng hắn nói chuyện.”

      Người đại diện nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Tần Nhạn Dư đóng cửa, nhìn thẳng vào Lăng Thanh, “Cậu muốn cùng tôi nói cái gì?”

      Lăng Thanh nhìn, con mắt của cô còn đỏ, đuôi mắt thoạt nhìn như quét phấn má hồng, cố tình thần sắc quật cường, tựa hồ dự định cùng mình đánh một trận đánh ác liệt.

      Lăng Thanh dựa vào ghế trên lưng, bình tĩnh nói, “Chị còn dự định như vậy bao lâu?”

      “Cái gì như vậy?” Tần Nhạn Dư hỏi hắn.

      Lăng Thanh giương mắt nhìn cô, ánh mắt không tính là ôn nhu, hắn cười nhạo nói, “Đương nhiên là công và tư không phân, xử trí theo cảm tính, tinh thần sa sút biếng nhác.”

      Tần Nhạn Dư bị hắn trực tiếp làm nghẹn một chút, thấp giọng nói, “Tôi chỉ là ngày hôm nay tâm tình không tốt.”

    “Chị có ngày nào là tâm tình tốt sao?” Lăng Thanh hỏi, “Chị chẳng lẽ không phải là từ khởi động máy ngày thứ nhất, vẫn đều tâm tình không tốt, xử trí theo cảm tính sao?”

     Hắn chậm rãi ngồi dậy, tới gần Tần Nhạn Dư, “Chị cũng tốt xấu là công ty nhất tỷ, Hoắc Kỳ cùng Vu Thần mà biết chị tại trường quay phim là cái bộ dáng này sao?”

      Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, “Bọn họ không biết, cậu có thể nói cho bọn họ biết, cậu không phải từ trước đến giờ đều bảo Vu Thần thay cậu ra mặt sao?”

      “Thứ nhất, tôi không bảo Vu Thần thay tôi ra mặt. Nếu như chị là nói trước đây chị nhằm vào tôi làm một loạt hành động không thích hợp, vậy tôi chỉ có thể nói cho chị, tôi không cùng Vu Thần nói qua. Thế nhưng mọc ra mắt cũng không phải tôi một cái, tôi chính mình không nói, tôi còn có thể chăm sóc người khác miệng sao?”

    “Thứ hai, Vu Thần thay tôi ra mặt rất bình thường, hắn yêu thích tôi, hắn không thay tôi ra mặt, chẳng lẽ còn thay chị ra mặt sao?”

     “Cậu…” Tần Nhạn Dư cắn răng, muốn nói cái gì, vừa tựa hồ không biết nên nói như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nói rằng, “Không biết xấu hổ.”

      “Có cái gì không biết xấu hổ, chị nhằm vào tôi không phải là cảm thấy Vu Thần yêu thích tôi sao? Tôi nếu là không thừa nhận, chẳng phải là chị rất ngu xuẩn, tôi thừa nhận, cũng có tiếng, tôi đây là vì tốt cho chị.”

      “Cậu chính là muốn cùng ta nói chuyện này sao? Vậy cậu có thể xuống xe.” Tần Nhạn Dư đuổi nhân đạo.

      “Dĩ nhiên không phải.” Lăng Thanh nở nụ cười, “Tôi tới tìm chị là muốn nói cho chị, chớ đem một bộ bài tốt làm bể, vận mệnh có thể cho chị một lần thay đổi một đời cơ hội, nhưng hắn không nhất định sẽ cho chị lần thứ hai, cho nên, chớ làm hẹp đường đi của mình, Tần Nhạn Dư.”

      Tần Nhạn Dư khẽ cười một tiếng, không nói gì.

     “Rút lui năm năm, chị còn nhớ năm năm trước, tuyến đầu cái nữ minh tinh hot nhất sao? Vậy bây giờ đây, chị vẫn là hot nhất sao? Làm bằng sắt vòng giải trí, lưu thủy lưu lượng hoa, chị là tiểu hoa, có thể hồng mấy năm, chị thật sự cân nhắc qua sao?”

      “Kỹ thuật diễn của chị không phải tốt nhất, dung mạo không phải đẹp nhất, phim truyền hình của chị rating không sai, thế nhưng chị bây giờ vai phụ  điện ảnh còn không có mò tới. Chị còn muốn lãng phí thời gian ở nơi này khóc, khóc một ngày không đủ còn muốn khóc hai ngày, chị là cảm thấy, toàn bộ vòng giải trí, đều sẽ như Lý đạo giống nhau, chờ chị khóc xong rồi, lại bắt đầu lại từ đầu vận chuyển sao?”

      “Tôi dùng không tìm cậu bận tâm.” Tần Nhạn Dư tức giận nói.

      “Chị suy nghĩ nhiều quá.” Lăng Thanh giễu cợt nói, “Chị cảm thấy chính mình nơi nào đáng giá để tôi bận tâm? Cô xứng à?”

    “Tôi và chị nói này đó, đơn giản là bởi vì chị ảnh hưởng tới tiến độ, cho nên tôi rất không vừa ý.”

      “Từ khởi động máy ngày thứ nhất, chị NG nhiều như vậy, mỗi một lần, cũng là tôi phối hợp với chị, tôi chờ chị. Đến bây giờ, vẫn là như vậy.”

       “Chị nhằm vào tôi, tôi không tính đến; chị không thích tôi, tôi không có vấn đề. Thế nhưng chị công và tư không phân minh, đem một cái nhân tình tự mang vào trong công việc, dẫn đến công tác của tôi tiến độ không ngừng trở nên chậm, chị cảm thấy được thích hợp sao?”

      “Đây chính  là nhất tỷ thực lực? Chị diễn nhiều năm như vậy, trình độ chính là như vậy? Chị xem thường tôi? Chị là tiền bối trong vòng giải trí, còn cần một tân nhân phối hợp với chị, chờ chị nhập diễn, chị không xấu hổ sao?”

      Tần Nhạn Dư quả thực không nghĩ tới hắn dĩ nhiên còn sẽ nói như vậy, tức giận nói: “Lăng Thanh, lời nói này đơn giản, không bị yêu thích cũng không phải cậu, là tôi! Cậu đương nhiên đứng nói chuyện không đau eo!”

       “Cho nên chị cũng bởi vì thất tình, muốn lặp đi lặp lại nhiều lần phạm sai lầm sao?”

      “Chị đã thất tình, đã không có tình yêu, vào lúc này càng cần phải tập trung tinh lực tại công việc của mình không phải sao?”

      “Lẽ nào chị còn muốn ba năm sau, sự nghiệp lẫn tình yêu song song mất đi sao?”

       Lăng Thanh sát vào tai cô, “Nếu đã mất đi một cái, một cái khác càng cần phải bảo vệ không phải sao?”

      “Chị bây giờ còn trẻ, mới 25 tuổi, còn có tư bản. Chị khóc một ngày, khóc hai ngày, còn có người nguyện ý vì chị trả nợ. Nhưng là nếu như chị lại  tiếp tục như thế, công và tư không phân, xử trí theo cảm tính, chờ chị 28 tuổi, 30 tuổi, vòng giải trí xuất hiện càng nhiều tuổi trẻ mạo mỹ tiểu hoa, ai còn để ý chị khóc không khóc, ai còn nguyện ý mua hàng của chị đâu?”

      “Tần Nhạn Dư, chị đi đến vị trí hôm nay, cũng là phí đi nỗ lực, dụng tâm nhớ, cũng không tính dễ dàng. Nỗ lực thêm vận may, thành tựu cùng địa vị bây giờ, thế nhưng cái địa vị này vững vàng bất ổn, người khác không nói, trong lòng của chị lẽ nào không biết sao?”

      “Người đâu, đáng sợ nhất không phải là không có tình yêu, mà là khi không có tình yêu, sự nghiệp cũng ngã xuống đáy vực. Cho nên, đối với công tác của mình, dụng tâm đi.”

      Tần Nhạn Dư nhìn hắn, hồi lâu, mới mạnh miệng nói, “Sự nghiệp của chính mình, chính mình sẽ nhọc lòng, không cần cậu tới bận tâm.”

      “Kia tốt nhất. Bất quá tôi cũng không tín nhiệm trình độ nghiệp vụ  của chị, cho nên tối nay tới trong phòng tôi một chuyến đi?”

      “Cậu nói cái gì?” Tần Nhạn Dư không rõ.

      Lăng Thanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, “Yên tâm đi, tuy rằng chị dáng dấp không tệ, mà tôi càng vừa ý Vu Thần, chị như vậy, đối với tôi không có sức hấp dẫn.”

      “Tôi chỉ là lười không muốn cùng chị ở phim trường bị NG, chúng ta đối diễn cho tốt, cảnh tỉnh cho chị không phạm sai lầm.”

      Hắn nói xong, cố ý nói, "Chị không phải không dám đi? Cũng là chị đêm nay còn tiếp tục khóc, chịvkhông đến nỗi nghiệp vụ trình độ không tinh, thái độ làm việc cũng không được đi?”

      “Ai nói tôi đêm nay muốn khóc! Tôi có cái gì không dám!” Tần Nhạn Dư phản bác, "Cậu cho rằng cậu diễn tốt bao nhiêu, muốn không phải tôi mấy ngày tâm tình không đúng, cái nào đến phiên cậu bây giờ nói những câu nói này.”

      “Vậy tôi rất chờ mong biểu hiện của chị đêm nay nha ~” Lăng Thanh qua loa nói.

____&___&____

Ngày thứ 3 xa lão bà.

Lão bà không tốt, dù còn nhà người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me