LoveTruyen.Me

Edit Bac Chien Thoi Mien

(Thời gian author up chap: 30/08/2019)

"Ok! Cắt!"

​Sau khi đạo diễn hô to một tiếng, toàn bộ bầu không khí trong trường quay lập tức sôi động hẳn lên, nhân viên công tác tốp năm tốp ba bắt đầu thu thập đạo cụ quay phim, trợ lý của diễn viên cũng vội vàng chuẩn bị mấy đồ vật cần thiết rồi chạy về phía cặp đôi nam nữ vừa mới ôm nhau còn đang đứng ở giữa sân.

​Ngay sau khi đạo diễn hô cắt được một giây, Lữ Cầm liền cảm nhận được Tiêu Chiến còn đang ôm chặt lấy mình đã vội vàng buông mình ra nhưng lại không hề mất đi phép tắc, trên mặt rõ ràng đã không còn một chút yêu thương nào nữa, thân thể cũng nhanh chóng né đi sự tiếp xúc.

​Một loại xấu hổ mơ hồ dâng lên trong lòng Lữ Cầm, khi trợ lý chạy gần đến nơi, nàng rất nhanh nhẹn mà bước sang chỗ khác, có vẻ như chính bản thân muốn né tránh Tiêu Chiến trước.

​Trợ lý chạy đến trước mặt, muốn lau mồ hôi giúp Lữ Cầm, nhưng Lữ Cầm lại tránh đi, nàng quay mặt về phía Tiêu Chiến rồi cúi đầu một cái, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt thanh thuần xinh đẹp, "Cảm ơn thầy Tiêu đã giúp đỡ em trong suốt mấy tháng nay!"

​Nàng là người mới, gia nhập vào vòng giải trí mới có hơn một năm, kỹ năng diễn xuất cũng chỉ tàng tàng, toàn bộ những phân đoạn có sức nặng đều do Tiêu Chiến đảm đương, phải công nhận rằng kỹ năng diễn xuất của Tiêu Chiến rất tốt, có nhiều lúc, bản thân nàng diễn không được, đối phương có thể dẫn dắt nàng nhập được vai diễn.

​Thật ra trước đó nàng đã diễn qua hai bộ phim truyền hình khá nổi tiếng, sau đó nàng cũng kiếm được chỗ đứng nhất định cho bản thân.

​Nhưng với bộ phim lần này Lữ Cầm rất có tự tin, nhất định có thể xoá đi một phần danh tiếng diễn xuất non nớt của mình ở trong giới.

​Vẫn phải cảm ơn Tiêu Chiến một tiếng, diễn xuất thật sự quá đỉnh, nhiều khi khiến cho người ta tưởng rằng anh chính là nhân vật trong câu chuyện này, không phải là anh đang hoá thân thành ai khác, mà anh đang diễn ra chính con người đang sống sờ sờ của mình.

​Quả thật, qua chuyện này lần đầu tiên Lữ Cầm gặp được cao nhân có khả năng đáng nể như vậy.

​Hèn gì trên mỗi lần trên mạng điểm danh những minh tinh có thành tích diễn xuất tốt, tám chín phần mười sẽ có tên của nhân vật mà Tiêu Chiến đảm nhận, vừa vặn ngược lại so với thành tích của nàng.

​Lần này có Tiêu Chiến giúp đỡ, Lữ Cầm nhìn nhận được rõ ràng vai diễn của mình đã leo lên được vài nấc thang, đơn giản mà nói là đã tiến bộ khá nhiều. Ngay cả người đại diện đột nhiên đến xem xét tình hình của nàng cũng phải tấm tắc lấy làm lạ, thậm chí còn hi vọng mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Chiến có thể phát triển thêm, để khi muốn trau dồn kỹ năng diễn xuất có thể nhờ anh giúp đỡ.

​Lữ Cầm thấy chị Chu người đại diện của mình nói không sai, bởi vì diễn xuất của Tiêu Chiến không có điểm nào để chê, chân thật đến mức có thể dẫn dắt cả nàng nhập vai, dẫn đến việc cảm giác của nàng đối với Tiêu Chiến khó lòng mà nói rõ được.

Không thể phân biệt nổi rốt cuộc rằng tình cảm yêu đương này xuất phát từ nhân vật của Tiêu Chiến hay từ chính bản thân Tiêu Chiến.

​Lữ Cầm cho rằng, lúc Tiêu Chiến nhập vai thì không ai có thể chống cự được tình cảm mà anh thể hiện ra, nhất là lúc đôi mắt của anh tràn ngập yêu thương mà nhìn bạn diễn.

​Trừ khi là người có ý chí sắt đá.

​Đương nhiên Lữ Cầm chỉ là con người bằng da bằng thịt.

​Lữ Cầm nói xong, thật ra còn muốn nhân cơ hội xin Wechat của Tiêu Chiến. Nói ra thì chẳng ai tin, nam nữ chính của một bộ phim, đã quay cùng nhau hơn ba tháng trời, thế mà ngay cả Wechat cũng chưa kết bạn.

​Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Chiến đã mỉm cười, vô cùng khách sáo đáp: "Thật ra em diễn rất tốt, đều là nhờ sự cố gắng của em thôi." Nói rồi anh nhận lấy chai nước trợ lý đưa tới, vặn nắp uống một ngụm, lại nhìn Lữ Cầm lần nữa, vẫn như bao lần để đối phương cảm nhận được gió xuân ấm áp từ anh, không đành lòng cự tuyệt dáng vẻ tươi cười ấy: "Vậy hôm nay kết thúc ở đây, hẹn gặp lại nhé?"

​Cho dù là câu hỏi, nhưng đã biểu đạt rõ ràng tâm ý của đối phương, Lữ Cầm đành phải gật đầu không ngừng nghỉ: "Dạ được, gặp lại thầy Tiêu sau."

​Tiêu Chiến gật đầu, cùng với trợ lý đi về phía đạo diễn, Lữ Cầm một lòng phiền muộn nhìn Tiêu Chiến tạm biệt đạo diễn và các diễn viên khác, sau đó ra khỏi phim trường, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, cầm lấy chai nước trợ lý Tiểu Lý mang qua, trong lòng toàn là mất mát.

​Cũng không biết về sau còn có cơ hội được hợp tác hay không.

​Tiêu Chiến thật sự là một người vô cùng hoàn mỹ, từ tướng mạo, khí chất đến cách ăn nói.

​Ôi... Người như thế này, sẽ thích mẫu người nào nhỉ, sợ là phải tầm cỡ thần tiên đi.

​Lữ Cầm cảm thấy như mình bị thất tình.

Ở trong phòng hóa trang tẩy trang đơn giản xong, Tiêu Chiến ngã ngồi xuống ghế xe, nhắm mắt lại, nhìn qua thì sắc mặt cực kỳ tái nhợt, dưới mắt còn có  quầng thâm nhàn nhạt, hô hấp rất khẽ, toàn thân toát ra dư vị mệt mỏi.

Nếu như bộ dạng này bị mấy tên săn ảnh bắt gặp được, đoán không chừng ngày mai lập tức có rất nhiều tin tức như kiểu Tiêu Chiến hút cần lọt ra ngoài.

​Trợ lý Á Á khẩn trương hỏi han: "Anh, chúng ta đến chỗ bác sĩ Lâm khám thử đi? Sắc mặt của anh không tốt chút nào cả."

"Không sao đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, hơi thở lại càng yếu ớt, nói chuyện lại giống như không còn chút sức lực nào.

Khuôn mặt của Á Á y hệt như một đứa trẻ, nóng nảy đến mức suýt khóc. Thế nhưng người hiểu rõ Tiêu Chiến nhất là cô, một khi anh đã hạ quyết tâm thì không dễ lay chuyển.

Cô đành phải lấy tạm gói bánh quy trong xe, bóc vỏ đưa cho Tiêu Chiến, "Vậy anh ăn một chút gì đi anh."

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa, trầm thấp đáp: "Để cho anh nghỉ ngơi một chút nhé? Ngoan."

Á Á đành phải thu hồi gói bánh quy, nhìn khuôn mặt không biết có phải đã rơi vào hôn mê chưa của Tiêu Chiến, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh Chiến của cô cái gì cũng tốt, dáng dấp thì không cần phải nói, diễn xuất cũng hết sức giỏi, phải là cực kỳ cực kỳ giỏi.

Thế nhưng muốn giỏi cái gì cũng đều phải trả một cái giá lớn.

Mỗi khi anh vừa tiếp nhận vai diễn mới, hoặc mỗi lần kết thúc một bộ phim cũng là lúc trạng thái của anh tệ nhất.

Cả hai phương diện thể xác và tâm lý.

Á Á không biết vì sao anh của cô mỗi lần đóng phim đều cố gắng nhiều như vậy, gần như liều cả mạng sống của mình.

Liều mạng nhập vai, sau đó lại liều mạng thoát vai.

Mỗi lần đều gắng gượng đến mức gần như sắp chết.

Á Á lặng lẽ rơi nước mắt, cô bịt miệng mình lại, sợ bản thân làm ồn sẽ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Tiêu Chiến.

Mấy ngày nay anh Chiến của cô cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, lại một lần nữa rơi vào cái vòng lẩn quẩn "Thoát vai". Hôm qua cô còn lén xem xét hộp thuốc của anh, liều lượng sử dụng thuốc alprazolam[1] so với lần trước đã tăng lên không ít.
[1] Thuốc alprazolam là loại thuốc có tác dụng ngắn chống lo ấu và trầm cảm.

Lúc nào anh cũng nói anh không sao cả, rồi sẽ ổn thôi, nhưng trên thực tế là càng ngày càng tệ hơn.

Căn bản là không có gì tốt cả!

Tiêu Chiến rơi vào một giấc mơ.

Có rất ít người lúc bắt đầu nằm mơ có thể nhận ra là bản thân đang nằm mơ. Nhưng Tiêu Chiến thì lại biết rõ, anh đang đắm mình trong một giấc mơ.

Khung cảnh trong mơ lúc nào cũng luôn hư ảo và mơ hồ, thậm chí không thể nhìn rõ được những khuôn mặt xuất hiện trong giấc mơ, nhưng anh lại biết người có ngũ quan mơ hồ đang đứng đối diện mình là ai.

"Anh Chiến..." Con người hư ảo kia mỉm cười cất tiếng gọi, giọng nói cũng rất mơ hồ, nhưng anh lại biết rõ tiếng gọi ấy là gì.

Tiêu Chiến vươn tay, từ sâu trong đáy lòng toát ra cảm giác tham lam không cách nào dập tắt. Đã hơn ba tháng rồi anh chưa gặp lại người này, sự tham lam giống như một con quái thú nuốt chửng trái tim anh, thúc giục anh không chờ đợi gì nữa mà vươn tay ra, muốn tiếp cận đối phương, muốn chạm vào đối phương.

Như thể đó là nơi bình yên nhất.

"Anh Chiến..."

Nhưng mà từng tiếng gọi vui vẻ của con người hư ảo kia dần dần biến mất, trái lại còn hỏi anh đầy quái dị: "Em là ai?"

"Tán Tán..."

"Em là ai..."

Tay của Tiêu Chiến đột nhiên cứng đờ, anh muốn mở miệng trả lời nhưng cái tên bị kẹt lại trong cổ họng, không thoát ra được.

"Em là ai..."

"Tiêu Chiến... Em là ai..."

Giọng nói kỳ quái từ bên trong kia dần dần ổn định lại, nhưng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn âm điệu, có vẻ giống với giọng nói của một cô gái, tương đồng với giọng nói của Lữ Cầm, ngay cả cái hình bóng mơ hồ kia cũng không còn là dáng vẻ cao lớn nữa, trở nên giống với dáng người nhỏ nhắn của một thiếu nữ.

Giọng nói kia nhẹ nhàng bật cười, dịu dàng khẽ nói: "Em là Bạch Nhã... Còn anh là Cố Phàn Sam..."

"Bạch Nhã yêu Cố Phàn Sam... Cố Phàn Sam yêu Bạch Nhã... Anh yêu em..."

"Anh yêu em..."

"Tôi yêu cô sao..."

"Cố Phàn Sam, anh yêu em..."

Có vô số tiếng nói, vô số tiếng nói...

"Anh Chiến! Anh tỉnh lại đi! Anh ơi!" Giọng nói hoảng hốt của Á Á bỗng nhiên vang lên bên tai, tựa như sấm sét, những tiếng nói như bị nguyền rủa kia cũng im bặt.

Tiêu Chiến bỗng dưng mở mắt ra, trái tim trống rỗng mà đau nhức, không khí lạnh lẽo lại tràn vào trong phổi, điên cuồng tràn vào từ cổ họng thằng một đường xuống dưới, anh há miệng thở gấp, hai mắt mất đi tiêu cự, mồ hôi túa ra như tắm, cả người không khống chế được mà run rẩy.

Người bình thường không thể chết ngạt khi ý thức vẫn còn tự chủ được.

Nhưng Á Á biết, anh của cô gần đây uống quá nhiều thuốc alprazolam.

"Chúng ta đến chỗ bác sĩ Lâm! Anh Lý, đến chỗ bác sĩ Lâm." Á Á nắm lấy tay Tiêu Chiến, vừa lau mồ hôi cho anh, vừa gào lên với lái xe.

Cô không muốn nghe theo ý của Tiêu Chiến nữa, vừa xong Tiêu Chiến đột nhiên ngừng thở đã dọa cho cô sợ muốn chết.

————————————————-

Jin: thật ra mọi người cùng biết mình không đam mê ngược cho lắm =))) nhưng mà có lẽ sau khi mọi người đọc xong fic này sẽ hiểu tại sao mình lại chọn nó. Lúc đọc có mấy đoạn không nhịn được mà khóc sướt mướt luôn =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me