LoveTruyen.Me

EDIT||| Bậc thầy thẻ sao - Tinh tạp đại sư - Điệp Chi Linh

#66: Lần đầu gặp gỡ

anntata

Tạ Minh Triết gửi tin nhắn cho Đường Mục Châu, mục đích chính là lấy lòng: "Hí hí hí, không ngờ anh thông minh như vậy, từ một câu của tui mà đoán trúng phóc. Thầy chắc nói cho anh rồi ha?"

Đường Mục Châu tức giận nói: "Đúng vậy, sư đệ Béo!"

Tạ Minh Triết: "..."

Bị anh kêu như vậy có chút quái dị, Tạ Minh Triết chỉ có thể đứng đắn nói: "Phải nói trước, sau này gặp không được đánh tôi, tôi không có cố ý lừa anh, tôi cũng không nghĩ tới Lâm thần đồng ý nhận tôi làm đồ đệ.:

Đường Mục Châu trầm mặc một lát, tâm tình không đồng nhất chấp nhận sự thật tự nhiên mình có thêm một sư đệ, ngữ khí cũng bình tĩnh hơn: "Trước đó tôi muốn nhận cậu làm đồ đệ, nhưng cậu lại vì không muốn gia nhập Phong Hoa mà từ chối tôi, giờ đây sư phụ tự mình nhận câu, cũng coi như cậu may mắn. Đi theo anh ấy học cho tốt, đừng làm anh ấy thất vọng."

Tạ Minh Triết nghiêm túc lại: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học."

Cậu dừng một chút, lại nhịn không được tò mò hỏi: "Có thêm một sư đệ béo, trong lòng Đường thần có ghét bỏ không?"

Đường Mục Châu bị cậu chọc cười, hòa nhã nói: "Không đâu, lúc trước tôi nói muốn nhận cậu làm đồ đệ, là do rất thưởng thức thiên phú của chú. Thế giới game không phải thế giới xem mặt, quan trọng là thực lực. Không cần biết cậu như thế nào, chỉ cần có thể chứng minh bản thân trên sàn đấu, cậu sẽ được tán thành."

Tạ Minh Triết vốn chỉ nói đùa, không ngờ tới lời của Đường Mục Châu rất có đạo lý. Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, cậu có thể cảm giác được Đường Mục Châu là người có chí lớn, mở rộng thêm thẻ tử vong tức thì thay đổi liên minh, gia tăng chiến thuật, Đường Mục Châu so với rất nhiều tuyển thủ trẻ tuổi khác có cái nhìn rất xa. Anh thật sự thích game, và luôn nỗ lực cho sự yêu thích của mình.

Cao thủ như vậy, đáng được tôn trọng.

Tạ Minh Triết cảm thấy mình thật may mắn, có được người thầy như Trần Thiên Lâm, còn có vị sư huynh Đường Mục Châu này, cùng người đồng đội Trần Tiêu và Trì Thanh, Oánh Oánh, Tiểu Béo, Kim Dược bốn người đồng đội tận tâm quản lý hiệp hội.

Cậu nhất định phải nhanh hơn, để rồi một ngày có thể đạt tới đỉnh cao như Đường Mục Châu.

Đường Mục Châu theo sát nói: "Phương pháp phá giải set thẻ của cậu tôi có thể nói. Nhưng tôi thấy, trực tiếp nói không bằng chính mình tự trải nghiệm thực chiến, ở cấp chuyên gia dùng hình thức Ám bài, set thẻ này của cậu không phù hợp, rất nhanh cậu sẽ hiểu."

Tạ Minh Triết nói: "Được, để tự tôi đi trải nghiệm." Không làm mà đòi có ăn sao được, chính cậu cũng muốn tự mình đúc kết mà.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết liền thấy tin nhắn riêng Trì Thanh gửi cho cậu: "Tiểu Tạ, tên Kha Tiểu Kha kia nói là fan của em, cậu ta vừa gia nhập hiệp hội, cụ thể thực lực, bối cảnh thế nào còn phải kiểm tra, chị phân ra vài người để cậu ta dẫn đi đánh đấu trường, nếu như biểu hiện tốt, mấy ngày sau sẽ cho cậu ta chức vụ, để cậu ta đảm nhận việc này."

Tạ Minh Triết nhớ tới tên nhóc thích quỷ bài kinh dị kia, liền nói: "Chuyện hiệp hội chị Thanh cứ xem mà làm, nhưng vị trí hội phó hay quản lý cao cấp không cần quá dễ tính, có rất nhiều hiệp hội lớn bị mấy người nằm vùng phá cho giải tán, mấy người luôn miệng nói là fan của em cũng không nên tin tưởng hoàn toàn."

Trì Thanh nói: "Yên tâm, chị sẽ quan sát kỹ."

***

Tối hôm nay, Tạ minh Triết không đi đánh đấu trường, mà trở lại không gian cá nhân xem lại ghi hình các trận đất trước, lấy góc nhìn từ trên cao để tổng kết kinh nghiệm. Đường Mục Châu nói set thẻ của cậu có bốn loại phương pháp phá giải, cậu cần cẩn thận nghiên cứu một phen, đại khái cũng đã nghĩ ra vài cách.

Set thẻ này đánh hình thức Minh bài cực kỳ lợi hại, nhưng với hình thức Ám bài kỳ thực rất dễ bị chết yểu, vì nó chưa đủ hoàn thiện.

Đa số người chơi cấp thấp đều muốn đánh nhanh thắng thanh, rất khó để gặp được một người chơi set thẻ hệ thổ, hệ thủy tiết tấu chậm. Nhưng cậu tin rằng, khi trình độ đạt đến cấp Chuyên gia Thẻ sao, rất nhanh cậu sẽ gặp được những người này.

Việc kế tiếp cậu cần phải làm là đi đánh đấu trường nhiều hơn, chịu đau vài lần để xem ưu thế của các set thẻ khác, rồi tự phân tích khuyết điểm của chính mình.

—-------------

Tạ Minh Triết tổng kết lại những gì hôm nay đã thu hoạch được, đến đúng 12h tối offline.

Trần Tiêu đang nằm trên ghế suy tư, thời điểm Tạ Minh Triết lên lầu vừa lúc đối diện với ánh mắt phát ngốc của Trần Tiêu, hai người đều giật mình, Trần Tiêu nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, cười hỏi: "Tình hình chiến đấu hôm nay thế nào rồi?"

Tạ Minh Triết nói: "Thắng 30 trận liên tiếp, đã tới cấp Chuyên gia sơ cấp, em mệt thật sự."

Trần Tiêu giơ ngón cái lên: "Có thể thắng 30 trận liên tiếp tới cấp Chuyên gia cũng không nhiều, cậu có thiên phú như vậy, mài giũa thêm một khoảng thời gian, đi đánh cấp Đại sư chắc chắn có thể đạt thành tích tốt."

Tạ Minh Triết tò mò hỏi: "Trần ca, hiện tại nếu anh đi đánh đấu trường chắc không chỉ thắng liên tiếp 30 trận nhỉ?"

Trần Tiêu nói: "Cậu không thể so với tôi, năm đó tôi theo anh trai chơi một khoảng thời gian rất dài, thiếu chút nữa đã đi qua một mùa giải chuyên nghiệp." Anh ta tạm dừng hai giây, đột nhiên nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Tiểu Tạ, giúp tôi một cái trước được không?"

Tạ Minh Triết nghi hoặc: "Giúp cái gì?"

Trần Tiêu vuốt mũi tựa hồ có chút ngượng ngùng, một lát sau mới ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Ba ngày sau là sinh nhật anh trai tôi, tôi muốn chúc mừng sinh nhật anh ấy, nhưng giữa huynh đệ bọn tôi, ừm... có chút hiểu lầm. Nếu tôi đi một mình đến, có thể anh ấy sẽ không vui..."

Tạ Minh Triết đã đoán được Trần ca muốn nói gì, quả nhiên, ngay sau đó Trần Tiêu liền nhìn Tạ Minh Triết, ánh mắt thành khẩn: "Anh trai rất thích cậu, cho nên tôi muốn cậu đi một chuyến với tôi, bỏ ra chút thời gian để chúng ta đi mua quà sinh nhật cho anh ấy, nhân lúc anh ấy đang vui thì khuyên anh ấy trở về."

Chỉ một người nói, sợ là Trần Thiên Lâm sẽ phản cảm, vì rốt cuộc anh ta đã từng nhân lúc uống say ôm lấy anh trai vừa hôn vừa gặm lại còn tỏ tình. Có thêm Tiểu Tạ đi cùng sẽ khác hẳn, anh ta cũng sẽ tìm được bậc thang đi xuống nếu anh trai có từ chối... Phòng cũng đã dọn dẹp sẵn sàng, nên anh ta vô cùng ngóng trông anh trai có thể dọn trở về.

Tạ Minh Triết rất sảng khoái nói: "Không thành vấn đề. Sinh nhật thầy mình vốn dĩ em cũng nên đi, cũng không biết ảnh thích cái gì? Em muốn tặng một món quà tốt."

Trần Tiêu cười rộ lên, ánh mắt ánh lên một tia ôn nhu: "Anh ấy à, chưa từng hứng thú với cái gì, chỉ thích cây cỏ. Trước kia mỗi năm đến sinh nhật, tôi liền lấy tiền để dành đi mua cây tặng anh ấy, kỳ thật trên giàn hoa bên ngoài có mấy bồn là tôi mua tặng anh ấy."

Tạ Minh Triết dở khóc dở cười: "Anh ấy yêu thực vật như vậy? Vậy năm nay vẫn tặng cây sao?"

Trần Tiêu nghĩ nghĩ, rồi nói: "Tôi đã chuẩn bị tốt. Nếu cậu học khoa Mỹ thuật, chi bằng vẽ tranh tặng anh ấy đi, tự mình vẽ sẽ có ý nghĩa hơn."

Tạ Minh Triết cảm thấy rất có đạo lý, liền gật đầu: "Được, vậy em sẽ suy nghĩ nên vẽ cái gì."

Trở lại phòng ngủ, cậu liền bắt đầu cân nhắc phải vẽ cái gì mới tốt? Vẽ một thân cây làm quà sinh nhật thì có chút kỳ quái, vẽ mẫu đơn thì quá diễm lệ, với tính cách của thầy hẳn là thích loại hoa cỏ thanh nhã hơn.

Đúng rồi, bộ bốn Mai, Lan, Trúc, Cúc!

<Đại khái thì nó thế này>

Trước kia văn nhân tú tài yêu thích nhất chính là sự thanh nhã, rất nhiều người trưng trong thư phòng một bộ Mai - Lan - Trúc - Cúc, được gọi là "Tứ quân tử" trong các loài hoa. Mai lạnh nở trong biển tuyết tượng trưng cho chí hướng thanh cao bất khuất; Lan mọc nơi cốc sâu u tối tượng trưng cho thanh nhã không màng danh lợi; Trúc thì sừng sững tiêu sái; Hoa cúc lại tượng trưng cho Ẩn sĩ thế ngoại cao nhân.

Cảm giác khá phù hợp với thầy mình nhỉ?

Nghĩ xong ý tưởng, sáng tinh mơ ngày tiếp theo, Tạ Minh Triết liền cùng Trần Tiêu lái xe ra ngoài. Trần Tiêu đi tới vườn cây lấy bồn cảnh đã sớm đặt trước, là một loại tùng nhỏ, thân cây uốn lượn tạo hình thực độc đáo, lá cây xanh biếc dưới ánh sáng rọi xuống tản ra ánh sáng nhu hòa.

Một chậu cây này vậy mà tận 100 ngàn tinh tệ.

Tạ Minh Triết có chút nghi hoặc, cây tùng quý như vậy sao? Ở Trái Đất loại bồn cảnh cao tầm một mét cũng chỉ tầm mấy trăm đồng, chủng loại hiếm hơn thì tầm mấy ngàn đồng, mười ngàn cũng coi như khá đắt rồi.

Có vẻ là do chủng loại quý báu nên rất khó tìm.

Ở thế giới này đừng nói là văn hóa không giống nhau, mà chủng loại thực vật, động vật cũng khác biệt so với Trái Đất. Mai, Lan, Trúc, Cúc có ở thế giới này sao? Tạ Minh Triết nghĩ đến đây, lập tức đi lấy máy tính bảng lên mạng tra tư liệu. Quả nhiên là có, chủng loại còn có rất nhiều, chỉ mỗi hoa Lan đã có mười mấy loại, chẳng qua, tổ hợp bốn loại hoa này cũng không có cách gọi là "Tứ quân tử", xem ra là do thất lạc văn hóa.

Trong lòng cậu đột nhiên có suy nghĩ —— không phải tháng sau Trần ca phải làm thẻ thực vật sao? Có thể làm một liên kết giữa bốn thẻ thực vật gọi là Tứ quân tử hay không, hoặc là dựa theo đặc trưng của bốn loại hoa này làm ra một kỹ năng Tứ quân tử hoàn toàn mới?

Say này đến lúc Trần Tiêu làm thẻ thực vật thì có thể cho Trần ca tham khảo một chút ý tưởng.

Tạ Minh Triết sợ mình quên mất, dứt khoát mở ra mục ghi chú trong máy tính bảng ghi lại, đặt vào mục "Nhắc nhở sự kiện", sau đó liền đi theo Trần ca đến trung tâm mỹ thuật, mua một chồng giấy vẽ cùng với cọ và màu vẽ.

Từ nhỏ "cậu" của thế giới này luôn theo học mỹ thuật, mấy thứ này tất nhiên phải có, chỉ tiếc tất cả đều là đồ mua lại, màu vẽ còn là loại đậm mùi hóa chất. Hiện giờ trong tay có tiền, đương nhiên phải dùng nguyên liệu tốt nhất, tranh vẽ ra cũng sẽ tốt hơn.

Trong game làm thẻ chỉ hao tổn tinh thần lực, với người có căn bản hội họa như "cậu" mà nói vẽ thẻ bài rất đơn giản, nhưng vẽ tranh trong hiện thực lại có chút khó khăn, ngón tay không thể linh hoạt như nguyên chủ, không cẩn thận liền phải vứt mất mấy tờ giấy, phải vẽ đi vẽ lại luyện tập.

Cũng may cậu có được ký ức hoàn chỉnh rõ ràng, hơn nữa có ký ức cơ bắp, luyện một giờ xúc cảm liền chậm rãi trở lại.

<Có thể bạn đã biết :) Muscle Memory a.k.a ký ức cơ bắp có thể coi như một thói quen đã được luyện tập hoặc lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, ví dụ như thói quen cầm bút hay cách đi đứng, nên với những người bị mất trí nhớ, nhờ có loại ký ức này mới dần khôi phục được những ký ức đang trôi nổi để khỏe mạnh trở lại.>

Đám Trì Thanh thấy cậu đột nhiên vẽ hoa cỏ, đều có chút khiếp sợ. Tiểu Béo trực tiếp hỏi: "Tiểu Tạ, cậu muốn đổi nghề sang làm thẻ thực vật à?"

Tạ Minh Triết giải thích: "Tặng quà sinh nhật ấy mà, tự mình vẽ tương đối có thành ý hơn."

Mọi người đều rất tò mò, Trần Tiêu liền kéo mọi người kéo phòng khách, đơn giản giải thích việc Trần Thiên Lâm thu Tiểu Tạ làm đồ đệ, hơn nữa cũng nói với mọi người việc một thời gian nữa Trần Thiên Lâm sẽ chuyển đến ở cùng.

Mặt mọi người đầy khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ tới, anh trai Trần Tiêu vậy mà là Trần Thiên Lâm nổi tiếng ngút trời...

Nhìn bộ dáng Tiểu Béo trợn mắt há hốc mồm, Trần Tiêu dở khóc dở cười: "Như thế nào? Mọi người đều cho là anh trai tôi đã qua đời à?"

Tiểu Béo vò đầu cười haha: "Với cái bộ dáng bi thương kia của anh, ai cũng nghĩ thế cả... Phì phì, thôi em không nói bậy, Lâm thần còn tốt lắm, Lâm thần sẽ gia nhập đoàn đội của chúng ta, quả thực không thể tin được!"

Trì Oánh Oánh cũng thực kích động: "Thật không nghĩ đến cao thủ Trần ca muốn tìm vậy mà là anh ấy, trước kia em vẫn là fan trung thành của ảnh."

Trì Thanh bình tĩnh hỏi: "Anh ấy ở cùng với nhiều người như vậy, có chuyện gì cần chú ý không?"

Trần Tiêu nhẹ nhàng cong khóe môi, nói: "Anh trai tôi thật ra rất hiền hoà, không kiêu ngạo chút nào, ở chung cực kỳ thoải mái, mọi người không cần áp lực, về đây anh ấy sẽ ở phòng ngủ chính trên lầu hai. Anh ấy khá thích an tĩnh, ngày thường chúng ta hoạt động ở dưới lầu, đừng quấy rầy anh ấy là được."

Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trên lầu, Tạ Minh Triết còn đang chuyên tâm vẽ tranh, cậu đánh dấu trước mấy tấm phác thảo có vẻ ổn, nhìn vừa lòng mới bắt đầu vẽ.

Kết quả vẽ một buổi trưa, chỉ hoàn thành được 80% bức vẽ hoa Lan. Vẽ tranh trong hiện thực quả thật khó, so với việc chỉ dùng tinh thần lực vẽ trong game thì khó hơn rất nhiều, cậu mới vẽ chỉ vài đường đã sắp rút gân, nghĩ đến hai ngày nữa là sinh nhật thầy mình, Tạ Minh Triết đành phải căng da đầu tiếp tục vẽ tranh.

Ngày tiếp theo Tạ Minh Triết không vào game, vội vàng chuẩn bị quà tặng, cũng may cảm giác vẽ tranh càng lúc càng thuần thục, đến rạng sáng hôm tiếp theo, cậu mới vẽ xong toàn bộ bốn tấm Mai - Lan - Trúc - Cúc.

Trần Tiêu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, cảm khái trong lòng, tên nhóc này chẳng những thông minh, còn thực hiểu được việc trả ơn. Không giống người nào đó, ngoài miệng nói là anh em tốt, thực tế lại là bạch nhãn lang. Tạ Minh Triết là loại người chỉ cần mình đối xử tốt với cậu, cậu liền ghi lòng tạc dạ, muốn báo đáp gấp mười, tâm tư vô cùng đơn thuần.

Trần Tiêu đi đến bên người Tạ Minh Triết, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: "Cậu vẽ rất đẹp, anh trai tôi nhất định sẽ thích. Chỉ là, sao lại vẽ bốn tấm?"

Tạ Minh Triết vò đầu cười: "Bốn tấm vừa lúc đủ một set! Sáng mai đi đóng khung thì tới chỗ thầy em kịp không?"

Trần Tiêu nói: "Kịp chứ, sáng mai tôi đưa cậu đi."

***

Buổi sáng ngày tiếp theo, Trần Tiêu đưa Tạ Minh Triết đến trung tâm mỹ thuật, tìm một cửa hàng chuyên tranh chữ, đem bốn bức tranh bỏ vào khung gỗ đàn màu sắc trang nhã, nhìn bốn bức tranh lập tức trở nên có khí phách, Tạ Minh Triết cũng cảm thấy không tồi.

Tuy rằng họa sĩ còn có chút non nớt, nhưng đây coi như là trình độ phát huy tốt nhất trước mắt của cậu rồi.

Quà tặng của Trần Tiêu cũng rất dụng tâm, bồn cây tùng này nghe nói rất quý giá, vô cùng khó tìm, là do anh ta tìm đến trang viên gần trường Nông nghiệp thu mua giá cao, đợi nửa năm mới có, có thể thấy sinh nhật anh trai đối với anh có bao nhiêu quan trọng.

Hai người mang theo quà tặng, hưng phấn chạy đến nhà Trần Thiên Lâm.

Cùng lúc đó, cửa nhà Trần Thiên Lâm bị gõ vang.

Trần Thiên Lâm thấy khuôn mặt mỉm cười của đối phương trong màn hình, có chút kinh ngạc mở cửa: "Sao cậu lại tới đây?"

Người tới đúng là Đường Mục Châu, trong tay mang theo hộp quà tinh xảo, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Hôm nay là sinh nhật sư phụ, ngày quan trọng như vậy đương nhiên em phải đến." Anh đem hộp quà đưa cho Trần Thiên Lâm, "Quà cho sư phụ."

Trong lòng Trần Thiên Lâm hơn cảm động, nhận lấy hộp quà, nhìn thanh thiên trước mặt một thân tây trang nói: "Không ngờ cậu còn nhớ sinh nhật anh đấy, cậu không nói anh cũng không nhớ."

Đường Mục Châu mỉm cười: "Sinh nhật sư phụ em luôn không quên, năm trước vốn định tới, đúng lúc đó lại phải sắp xếp thi đấu không thể đi được. Năm nay vừa lúc không cần thi đấu, em liền xin nghỉ với câu lạc bộ."

Trần Thiên Lâm dẫn anh đến phòng khách ngồi, phân phó người máy rót nước, rồi xoay người đến sô pha ngồi nhìn anh, hỏi: "Cậu không tham gia thi đấu cá nhân à?"

Đường Mục Châu nghiêm túc nói: "Mùa giải trước vừa mới lấy cúp, em lại đi giật cúp với người mới thì không hay lắm."

Trần Thiên Lâm nhẹ nhàng cười rộ lên: "Cậu sao lại ra dáng như một lão tiền bối thế nhỉ?"

Đường Mục Châu nói: "Đồ đệ của em đã lấy cả giải Người mới xuất sắc nhất, em cũng nên xem như là tuyển thủ già của liên mình rồi."

Thầy trò hai người liếc nhau, trong lòng đều cảm khái, thời gian 5 năm trôi qua thật nhanh, Trần Thiên Lâm đã có đồ tôn, mà còn là đồ tôn đã có giải Người mới xuất sắc nhất. Y có chút tò mò: "Thẩm An bận thi đấu sao?"

Đường Mục Châu nói: "Tên nhóc con này rất tích cực, muốn tham gia giải đấu cá nhân đoạt cúp. Chẳng qua em thấy rất khó, cao thủ mùa này dự thi rất nhiều, tuy rằng đại thần lâu đời không báo danh, nhưng thế hệ trẻ như Diệp Trúc, Sơn Lam đều có thực lực cực kỳ mạnh, chỉ là em cổ vũ Tiểu An rèn luyện nhiều hơn, vì tuổi của thằng nhóc còn quá nhỏ."

Trần Thiên Lâm không biết nói cái gì mới tốt.

Người đồ đệ này là do một tay y dạy dỗ, trải qua thời gian 5 năm lắng đọng, Đường Mục Châu của giờ đây sớm đã không phải là thiếu niên sắc bén thi đấu cá nhân thắng 50 trận liêp tiếp trước kia, anh càng thêm nội liễm, càng thêm ổn trọng, cũng càng thêm thong dong bình thản.

Anh là con át chủ bài của câu lạc bộ Phong Hoa, anh dựa vào thực lực của bản thân để chấn hưng toàn bộ set thẻ hệ mộc, anh còn mở rộng lưu thông thẻ tử vong tức thì. Một người đồ đệ như vậy, cũng đủ làm Trần Thiên Lâm kiêu ngạo.

So với thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, dung mạo nảy nở trong trí nhớ, anh giờ đây càng thêm anh tuấn, nếu không phải vẫn là khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Trần Thiên Lâm thiếu chút nữa nhận không ra.

5 năm, đủ để cho một người thay đổi rất nhiều.

Mà Đường Mục Châu hiện giờ, đã hoàn toàn xứng với cái danh "Đường thần" này rồi.

Trần Thiên Lâm đang cảm khái, liền nghe Đường Mục Châu mỉm cười hỏi: "Về Chú Béo, sư đệ mới của em, sư phụ không tính giới thiệu cho em à?"

Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, mặt Trần Tiêu phóng lớn trên màn hình, nói: "Anh ơi, là em với Tiểu Tạ đây."

Trần Thiên Lâm hơi mỉm cười, quay đầu lại nói với Đường Mục Châu: "Xem ra không cần anh giới thiệu, sư đệ cậu hôm nay cũng tới."

"Ồ?" Đường Mục Châu nhẹ nhàng nhướng mi, đứng lên khỏi sô pha, tự mình đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Trần Tiêu thấy thanh niên trước mặt liền giật mình: "Sao cậu lại ở đây?"

Đường Mục Châu mỉm cười vươn tay: "Đã lâu không gặp."

Trần Tiêu thần sắc phức tạp mà bắt tay với anh: "Đúng là đã lâu không gặp."

Tạ Minh Triết có chút nghi hoặc thò đầu ra từ phía sau Trần Tiêu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người thanh niên xa lạ.

Người thanh niên trước mặt vô cùng trẻ tuổi, thân cao hơn 1m85, mày kiếm mục to, dung mạo anh tuấn. Người này mặc một thân tây trang phẳng màu sáng, người bình thường mặc tây trang màu này rất khó, nhưng trên người này, kết hợp cùng khí chất phong độ nhẹ nhàng hoàn mỹ lại như dung hợp với nhau.

<tui nghĩ là bạn Đường mặc thía này?>

Người này còn đang mỉm cười, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy tùy tiện, ngược lại như hoàng tử ôn nhu thân thiết, hơn nữa giọng nói lại trầm thấp mà có từ tính, quả thực là mối tình đầu hoàn mỹ trong tưởng tượng của nhiều cô gái.

Chỉ là, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Tạ Minh Triết, nụ cười trên mặt thanh niên bỗng cứng đờ, khóe miệng run rẩy nhẹ, hiển nhiên đang cực kỳ chấn động. Trên mặt rõ ràng là sắc tái không dám tin tưởng vô cùng phức tạp, nhìn Tạ Minh Triết thấp giọng hỏi: "Cậu là đồ đệ sư phụ vừa nhận... Chú Béo?"

Tạ Minh Triết ngẩn người: "Anh gọi anh ấy là sư phụ? Chẳng lẽ anh là... Đường thần?"

Đường Mục Châu: "..."

Tạ Minh Triết: "..."

Móa xấu hổ quá!

Chú Béo không những không béo, cũng không phải chú, mà là một thiếu niên 18 tuổi đẹp trai rạng ngời!

****

Không ngờ tới phải không ( ͡° ͜ʖ ͡° )

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me