Edit Bai Hoai Nha Nhan Cuong Cuong Dai
Lộc Hàm mang theo cái thùng, mặc chiếc áo màu be kiên định đi ra cửa tập đoàn Hồng Thế, mở cốp xe Phác Xán Liệt lên đặt cái thùng vào, phân phó cho người bên cạnh, sau đó hướng về Tống Du Phi cười nhếch mép.Tống Du Phi theo bản năng né tránh, Lộc Hàm ca từ nhỏ đến lớn luôn là vẻ mặt vô hại, mẹ nó sau lưng nham hiểm vô cùng.Lộc Hàm bước lớn một bước, đưa tay xuyên qua cửa xe cầm kính râm của Tống Du Phi đặt qua một bên, không chút để ý mà đùa nghịch, "Tiểu Du tử an phận đi, các ca ca cũng sẽ không gây khó dễ với cậu đâu."Tống Du Phi có chút xin khoan dung nhìn Lộc Hàm bĩu môi, hắn còn nhớ rõ trước kia chọc giận Lộc Hàm, bị Lộc Hàm chỉnh tới bán sống bán chết, "Lộc ca, Tống Du Phi tôi không thèm trèo đâu, không nên mang Biên Tứ nhân theo, ngài tính sổ trên đầu tôi như vậy có hơi oan đấy."Lộc Hàm hà hơi lên kính, ngón tay nhẹ nhàng chùi, vẻ mặt tươi cười với Tống Du Phi, cánh tay gác lên nóc xe màu bạc, "Có biết dự toán của Phác Xán Liệt cho dự án này giống của cậu nhưng chỉ thấp hơn một phần trăm không? Cậu tưởng Liệt ca của cậu là bàn tay vàng ư? Giá quy định chính là Biên Bá Hiền đưa. Tôi nói, là của cậu."Ánh mắt của Tống Du Phi vì có kính râm che nên không thấy được vẻ mặt, Lộc Hàm chú ý tới bàn tay bất giác nắm chặt tay lái của hắn, khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ sườn xe, xoay người đến bên xe Phác Xán Liệt.Phác Xán Liệt nghiêng đầu, mang kính râm, ngón trỏ ngón giữa chắp lại với nhau xoa nhẹ thái dương, khoảng cách phân chia rạch ròi, khóe miệng câu lên ý cười, đạp chân ga chạy đi.Tống Du Phi ngón trỏ điểm điểm lên tay lái, có chút đăm chiêu, một lát sau lại thích thú lẩm bẩm, "Nhưng giá quy định của Biên Bá Hiền là tôi đưa.""Anh nói cậu ta về Biên Bá Hiền làm gì?" Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm, thuận miệng hỏi."Cậu đừng có giả vờ! Cậu không phải đang chờ xem Tống Du Phi bị Biên Bá Hiền làm cho mất mặt?" Lộc Hàm liếc xéo Phác Xán Liệt, "Thực mẹ nó không phải diễn trò, ngay cả Biên Bá Hiền cậu còn nham hiểm.""No no no, tôi chỉ làm cho Biên Bá Hiền ngoại trừ bên cạnh tôi ra thì không có chỗ nào đi được." Vẻ mặt Phác Xán Liệt như theo lý thường mà làm thôi."Cậu điển hình chính là muốn nắm lấy cánh chim của Biên Bá Hiền, vậy ngay cả Biên gia cũng muốn còn gì." Lộc Hàm nhìn Phác Xán Liệt, khoái chí trêu ghẹo nói, "Như thế nào, hãm sâu rồi đi?""Còn chưa có, bất quá cũng có chút mong chờ." Phác Xán Liệt nở nụ cười, "Nhưng, điều đó không có khả năng tôi đang đóng kịch một vai."Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm làm xong thủ tục đăng kí, "Cảm ơn người anh em đưa tôi đến sân bay." Lộc Hàm vỗ Phác Xán Liệt."Anh cũng không thể bay 13 giờ chỉ để một đêm xuân rồi lại bay 13 giờ trở về ăn tất niên được.""Haiz, tiểu tổ tông một mình bên kia quay phim rất đau lòng, từ nhỏ đã không lớn lên ở Trung Quốc, con lai thì cũng là người Trung Quốc, có sớm hay không cũng muốn cùng cậu ấy trải qua năm mới." Lộc Hàm nói xong còn ngượng ngùng gãi đầu.Phác Xán Liệt đấm nhẹ lên bả vai Lộc Hàm, "Được rồi, biết anh vừa ý tên nhóc kia, nhanh qua cửa đi, chú ý tiết chế chút, đường bay hơn 13 giờ không đùa được đâu.""Đại gia đi đây." Lộc Hàm cười nhẹ, khoát tay áo, xoay người đi vào cửa kiểm soát.Lộc Hàm tưởng tượng chốc lát Ngô Thế Huân thấy anh, đôi mắt vốn hẹp dài nhất định sẽ mở to ra, giây tiếp theo thì cong lên như có sao, lộ răng nanh trắng cười với mình, trong lòng như mở pháo hoa, hơn 13 giờ bay tựa hồ không là gì cả.Muốn gặp cậu ấy, muốn gặp cậu ấy, không thể chờ được nữa.Phác Xán Liệt tiễn Lộc Hàm xong, tâm tình tốt hừ hừ giai điệu dân gian đi đến bãi đỗ xe, thời điểm sắp bước đến cạnh xe mình, đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc dựa người trên GTR màu lam đỗ cạnh xe hắn.Đầu gối hơi cong, mũi chân thẳng tùy tiện di trên mặt đất, Biên Bá Hiền tay này ôm cánh tay kia, một tay cầm điếu thuốc rít hai hơi, tóc mái gần như che nửa khuôn mặt, cả người như nhìn về nơi xa làm Phác Xán Liệt mê muội không thôi, Phác Xán Liệt chẳng sợ quy tắc, mọi người đều biết. Phác Nhị gia trong trường hợp này sẽ không thể không nghiện.Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Biên Bá Hiền chính là ngoại lệ.Đáy lòng Phác Xán Liệt không rõ, không biết có phải Tống Du Phi đi theo Biên Bá Hiền làm hắn run người hay không, nhưng hắn vẫn là không khống chế được đi nhẹ nhàng, cuối cùng gần như là chạy tới bên người Biên Bá Hiền, một phen kéo cậu vào lòng, đem điếu thuốc hút được phân nửa vứt đi, cúi đầu tìm đến đôi môi hết sức nhớ mà hung hăng hôn lên.Thình lình bị hôn làm Biên Bá Hiền ngây ra một lúc, chớp mắt vài cái mới phản ứng được đó là Phác Xán Liệt, cứ thể thả lỏng, nhẹ nhàng vòng tay ôm tấm lưng rộng lớn của Phác Xán Liệt, ở bãi đỗ xe người đến người đi không chút kiêng dè mà hôn hắn.Một lúc lâu, hơi thở hỗn loạn sau cuộc gắn bó môi răng với nhau, Phác Xán Liệt mới nhẹ buông lỏng một chút, mặt kề mặt nhìn Biên Bá Hiền, mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chăm chú vào cậu cười đến đuôi mắt cũng cong lên, hắn thở hổn hển, nhưng không thể dừng lại niềm vui, mở miệng nói, "Biên Bá Hiền, chúng ta bỏ trốn đi."Biên Bá Hiền ngây ra, buồn cười nhìn Phác Xán Liệt, tiếng nói trong trẻo mang chút khàn, "Bỏ trốn?""Đúng vậy." Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, tay cầm tay cậu, mười ngón đan vào nhau, dẫn theo cậu nhanh bước đến trạm sân bay, "Cha mẹ không biết, bạn bè không hay, chỉ hai chúng ta, bởi vì tình yêu. Không phải bỏ trốn thì còn là gì?"Thời điểm Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt dẫn vào phòng Tổng thống của khách sạn Shangri-La ở Thượng Hải cậu có hơi phát cáu, còn có chút hoảng hốt. Phác Xán Liệt một đường lôi cậu vào sân bay, trực tiếp gọi điện cho Tổng giám đốc của China Southern Airlines muốn hai vé bay đến Thượng Hải ngay lập tức.Sau một đường bay cho đến phi cơ hạ cánh, lại bị người này mạnh mẽ kéo đi, cửa còn chưa cà thẻ mở đã bị Phác Xán Liệt đặt trên cửa hôn.Chưa bao giờ điên cuồng như vậy, lại làm cho Biên Bá Hiền không hiểu sao nhiệt huyết sôi trào, cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế, máu đều bị dồn lên đỉnh đầu đến kích thích.Tay Phác Xán Liệt không an phận trực tiếp tháo cúc áo sơ mi của Biên Bá Hiền, ôm lấy cậu nghiêng ngả lảo đảo bước đi, không muốn tách rời nụ hôn chút nào.Triền miên quá sức hừng hực làm Biên Bá Hiền khô nóng toàn thân, cậu nâng tay nắm lấy cà vạt của Phác Xán Liệt, hơi dùng sức, bắt Phác Xán Liệt thả lỏng ra một chút."Anh.... Hô.... Anh nói.... Bỏ trốn..... Chính là bay tới Thượng Hải làm tình?" Biên Bá Hiền nghiêng đầu, đáy mắt mang theo giảo hoạt, "Đúng là con ngựa đực!"Tay Phác Xán Liệt lạnh lẽo thăm dò thân thể Biên Bá Hiền, dọc theo thắt lưng tiến đến lưng trơn nhẵn đang như đốt lửa, đôi mắt hoa đào lộ rõ dục hỏa gắt gao nhìn cậu, chậm rãi cúi đầu không dời mắt, nhìn sâu vào mắt Biên Bá Hiền mang theo chân thực không nói rõ, ôn nhu mà mạnh mẽ hôn lên xương quai xanh cậu, mút vào tạo ra hôn ngân, chính là hôn ngân của Phác Xán Liệt hắn."Vẫn nghĩ xem nên để cậu có một đêm giao thừa như thế nào." Giọng nói trầm thấp mang theo hơi khàn so với tiếng violon thuần túy còn dễ nghe hơn, chậm rãi đứng dậy, hắn đi đến bên cửa sổ, kéo rèm che dài đến sát đất, thành phố phồn hoa bên ngoài hiện ra trước mắt, "Muốn mang cậu đến xem Thượng Hải.""Lại muốn mang cậu xem pháo hoa." Phác Xán Liệt vừa dứt lời, đối diện cửa sổ sát đất 180 độ phát ra một tiếng nổ, pháo hoa bay lên không trung sáng rực cả một bầu trời.Phác Xán Liệt đi tới bên cửa, xoay chốt cửa mở ra, "Còn muốn cùng cậu ngắm sao với bữa tối lãng mạn không thể thiếu." Nói xong, trần nhà trên đỉnh đầu từ từ mở, lộ ra bầu trời qua tấm thủy tinh trong suốt, cả trời đầy sao rung động hiện ra trước mắt.Phác Xán Liệt đi đến bên cạnh Biên Bá Hiền, ôm cậu ngồi dựa vào giường, hắn vừa cẩn thận lại trân trọng hôn lên mắt cậu, "Tất cả những thứ khác trong tình yêu, tôi đều muốn dâng tặng cho cậu.""Cho nên, would you like to go with me?"Biên Bá Hiền nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Phác Xán Liệt, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ quên tất cả, cậu mỉm cười, là nụ cười chân thành hiếm thấy, hai tay ôm cổ Phác Xán Liệt, hướng đến người trước mặt này, mở miệng nói."My honor."TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me