LoveTruyen.Me

Edit Beckyfreen Neu Em Van Con Yeu Toi

Nắng mùa hạ trải rộng khắp thủ đô Bangkok rộng lớn.  cùng Wendy về nhà mình, ông nội  và Stephen chạy ra đón. Ông nội Armstrong vui vẻ nắm nắm tay Becky, ông chú ý đến Wendy, nàng biết được, gật đầu chào.

“Đây là... “

“Là Wendy, bạn cháu bên Canada, ông cứ gọi cô ấy là Wendy. “

Stephen cười cười tới bắt tay Wendy.

“Chào Wendy , em là Stephen Armstrong, chị có thể gọi em là Stephen.”

“Ưm Stephen, chào em.”

Becky mỉm cười nói chuyện với ông.

“Ông nội, lần này cháu về, mang theo trợ thủ đắc lực. Wendy tất cả mọi thứ đều hơn cháu, gia đình cô ấy sở hữu IEF đấy ông.”

Ông nội Armstrong nghe được, không nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa.

“IEF? Thật sao?”

Wendy gật đầu cười.

“Vâng, IEF là do ông nội cháu thành lập.”

Ông nội Armstrong gật gù.
“Vậy ra chủ sở hữu IEF hiện tại, là bố cháu.”

“Vâng, đúng ạ.”

“Vậy, cháu có đồng ý làm giám đốc điều hành ở AMST không? Với thành tích của cháu nên làm chức cao hơn, nhưng vì đối với Becky đang ở vạch xuất phát, cũng cần cháu giúp đỡ.”

“Ông không cần khách sáo ạ, cháu sẽ hỗ trợ Becky hết lòng.”

“Hahaha, vậy thật tốt quá, bay dài chắc cũng mệt rồi, mấy đứa lên phòng nghỉ đi, Wendy à, để ông gọi người sắp xếp phòng cho cháu.”

Becky nghe vậy thì nói với ông.

“Không cần đâu ạ, cô ấy sẽ chung phòng với cháu.”

“Vậy cũng được, hai đứa lên phòng đi, ông cũng đi nghỉ.”

Ông nội Armstrong không biết thân già này có nhìn lầm hay không, nhưng mà...

“Chậc chậc, hai đứa nó hơi lạ.”

....người ông này nghe có mùi quỷ dị đâu đây.

...

“Gì cơ? Ngày mai sao?”

Giọng Becky lớn tiếng, trừng mắt nhìn Stephen đang ngoáy mũi trước cửa phòng mình.
“Đừng có hét vào mặt em như thế, đi mà hỏi ông nội ấy, mưa phùn văng đầy mặt em đây này.”

Becky nhíu mày.

“Có phải mày xúi ông ra lệnh không hả cái thằng nhóc hỗn xược này!”

Stephen khinh thường.

“Nếu vậy thì sao? Lo mà tự giải quyết đi, plè !!!”

Và thằng nhóc chạy vụt đi, để lại Becky với gương mặt rất ư là khó coi.

“Mả cha nó cái thằng láo toét dám nhờn với bố a! Rồi mày sẽ biết tay bố Stephen Armstrong!!!”

Nói xong liền đóng sập cửa lại, giậm giậm chân tức tối đi vào, Wendy đang cầm điện thoại lướt lướt, liền bỏ xuống, cười nhẹ.

“Mệt nhỉ.”

Becky bực bội ngồi phịch xuống bên mép giường.

“Cứ tưởng nó lớn ra rồi, hừ, tính tình cứ như con nít lên ba!”

“Stephen đã đến tuổi du học chưa nhỉ.”

“Quá tuổi luôn rồi ấy chứ! Chỉ tại Richie cứ chần chừ mà thằng nhóc kia nó được nước ăn bám miết ở cái nhà này.”
Và nhắc mới nhớ, Richie Armstrong hiện giờ đã bỏ quách dự án du học quái gỡ của Armstrong gia, anh đang ở Úc theo đuổi nhiếp ảnh. Cũng vì vậy mà chuyện du học của Stephen Armstrong cũng tan thành mây khói, ông nội Armstrong đành mặc cho Richie muốn làm gì thì làm, mình thì cho Stephen theo học trường danh tiếng.

“Oh my god, vậy cuối cùng chỉ mình cậu phải đi du học?”

“Đúng là vậy đó.” Becky thở dài lắc đầu.

Nhưng nhờ vậy mà hai người mới quen nhau, không phải sao...

Quá trình làm việc của Becky cũng giống như chơi bài tiến lên. Nhưng cô không phải bắt đầu tại vị trị nhân viên bình thường, mà là trưởng phòng nhân sự. Cũng không phải là cực khổ gì, ông nội Armstrong sau khi Becky tiếp nhận vị trí trưởng phòng thì cũng ít đến tập đoàn, chỉ lâu lâu đến kiểm tra vài thứ, chẳng có gì đặc biệt. Mọi chuyện gần như do chính Wendy, giám đốc điều hành mới quản lí, ngay cả ban giám đốc và các cổ đông lớn đều công nhận tài năng của nàng, yên tâm giao phó, ông nội Armstrong cũng đẹp mặt nở mày. AMST là tập đoàn xây dựng chính, công ty mẹ lại là công ty thực phẩm AMST Food, đến nay lại mở ra nhiều chi nhánh, lớn mạnh nhất vẫn là công ty AMST Sport, chuyên sản xuất cung cấp dụng cụ thể thao, ngày càng phát triển mở rộng, Becky điều hành bên AMST Sport là chính.
Becky chầm chậm bước ra xe đang đợi sẵn, bây giờ cô sẽ đến một trường trung học để tham quan và gặp gỡ hiệu trưởng, nhằm tham khảo cung cấp dụng cụ thể thao cho trường, đây là một trường lớn, có danh tiếng mấy chục năm, chuyến này cũng không thể xem thường, Becky muốn đích thân đi. Cũng vì Samuel làm việc ở đây.

Vừa bước xuống xe, một chàng trai lịch lãm phong cách lịch sự chạy đến, ôm chầm lấy Becky.

“Becky!! Cậu trở về rồi!!!!”

Becky bị ôm đến nghẹt thở.

“Này Sam, dừng lại, bà nghẹt thở chết bây giờ!”

Samuel buông ra, mặt cười cười hớn hở.

“Tớ vừa nghe thằng nhóc Stephen nói hôm qua, về mà không báo tớ biết a.”

“Cũng gấp quá nên không kịp cho cậu biết, hôm nay đến đây một phần cũng vì gặp cậu còn gì.”

“A, không phải cậu....”

“Hả, gì?”

“Huh, không có gì, haha..” Samuel cười giả lả, ánh mắt ngụ ý khó xử.
“Cậu cũng thật là, tớ không ngờ Samuel lại chọn làm giáo viên trung học.”

Samuel thở dài.

“Là do duyên phận sắp đặt tớ đến với ngành dạy học này thôi, làm thầy giáo đẹp trai đa tình cũng không tệ lắm a.”

Bao năm rồi cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn “nhạt” như xưa...

Được một lúc thì Becky tạm biệt Samuel để vào gặp hiệu trưởng. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, thuận mua vừa bán, cũng rất suôn sẻ. Becky chào hiệu trưởng ra về, sau khi bước ra khỏi phòng, cô đụng trúng người, làm chồng sách trên tay người kia rơi hết xuống đất. Becky bối rối ngồi xuống cùng với người kia lượm lặt sách, Becky ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt người kia.

“A.” Becky quả thật bất ngờ.

Là Freen Sarocha. Becky không nghĩ nàng lại làm việc ở đây.

“Becky.”

Becky xoay người toan bỏ đi. Freen chạy đuổi theo, miệng không ngừng gọi tên cô.
“Becky! Đợi đã.”

Freen chạy đến đứng chắn trước mặt Becky.

“Tránh ra.”

Freen không chút giao động, tiếp tục đứng đấy.

“Nói chuyện một chút đi.”

Becky ngẩng đầu cười lạnh, thâm tâm gay gắt.

“Tôi và chị thì có gì để nói.”

Becky tức giận giẫm giày bước đi, Freen lại ngăn cản.

“Đừng đi.” Ánh mắt nàng rõ ràng đã ngấn lệ.

Becky không hiểu, Freen Sarocha rốt cuộc dẻ rách đến mức nào nữa, nàng đã có chồng con, nay lại cư nhiên khóc trước mặt cô, không cho cô đi.

“Becky hừ lạnh nắm lấy vai Freen, trừng mắt nhìn nàng.

“Freen Sarocha! Chị làm ơn cư xử cho đúng một chút đi.”

Freen nấc nghẹn, không có nói gì thêm. Becky liếc nhẹ.

“Muốn tôi đừng đi? Theo tôi.”

Becky sải chân bước đi, leo lên xe, ngoái đầu nhìn lại.

Thật không ngờ, Freen ngoan ngoãn đi theo cô. Becky cảm thấy nực cười, nhường chỗ cho Freen ngồi bên cạnh mình.
“Đọc địa chỉ nhà đi.”

Freen nghe Becky nói, hơi chần chừ, rồi cũng đọc địa chỉ. Nàng không có hiểu Becky định làm gì, nhưng cho dù cô có muốn nàng làm gì đi nữa, nàng sẽ gật đầu chấp nhận tất cả.

“Freen Sarocha, chị y hệt như... con chó vậy.”

Con chó tôi nuôi ở nhà....

Xe chạy bon bon trên đường, hai người ngồi cạnh nhau, ai nấy nhìn ra cửa sổ, không nói với nhau câu nào suốt đoạn đường. Cũng chẳng biết họ đang nghĩ gì.
_____
Xe dừng lại ngay trước cửa nhà , một khu chung cư cao cấp. Becky nãy giờ cũng không nói gì, hướng ánh mắt đến Freen. Bất ngờ bị cô nhìn, Freen hơi lúng túng, chưa kịp mở miệng thì Becky đã nói.

“Dẫn đường đi, tôi cùng chị vào nhà.”

Freen không hiểu, nhưng vẫn im lặng mở cửa xe, tiến lên nhà, chú ý Becky đang theo sau mình. Mở cửa ra, cả hai cùng vào bên trong nhà, Becky không để tâm đến nội thất, chỉ là suy nghĩ đôi chút. Có lẽ sau khi cô đi, Freen Sarocha kết hôn với Push, rời khỏi căn nhà nhỏ lúc trước, dọn đến đây, sau đó sinh ra.... Đang lạc trong dòng suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng trẻ con.

“Mẹ Freen!”

Becky khẽ nhíu mày nhìn đứa trẻ đang cười tít mắt chạy đến ôm lấy Freen, đứa nhỏ mở to mắt, nhìn chằm chằm cô.
“Mẹ Freen, cô này là ai vậy?”

Freen cũng không biết phải giải thích thế nào, đành nói.

“Đây là cô Becky, bạn mẹ, Joy ngoan, chào cô đi con.”

Becky nghe nói từ “bạn” thì nhếch môi cười mỉa, đương nhiên Freen trông thấy.

Joy nghe Freen nói, lễ phép vòng tay cuối đầu chào.

“Con chào cô, con là Joy Puttichai. Con của ba ba Puttichai và ma ma Sarocha.”

Becky nghe thấy giọng trẻ non nớt đó, thâm tâm không ngừng nhói đau.

Haha...

“Joy Puttichai?”

Freen không có hiểu ý Becky, chỉ nhíu mày.

“Được rồi Joy ngoan, con vào phòng đi, để mẹ và cô Becky nói chuyện.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn ôm gấu bông lon ton chạy vào trong phòng.

Sau khi Joy vào phòng, bầu không khí thực sự trầm xuống. Hai người cứ đứng đấy.

“Bec, em ngồi...” Freen chưa kịp mời Becky ngồi, đã bị cô ôm lấy người, ấn môi cô vào môi nàng, với cùng mạnh bạo. Freen bị bất ngờ, là lớn.
“A, Bec!”

Đứa trẻ dường như nghe được âm thanh lớn, lật đật chạy ra ngoài, thấy cảnh tượng ấy, thật lạ lẫm, cô Becky kia đang đè mẹ mình trên sofa, thân thể hai người dính chặt vào nhau...

“Mẹ Freen, cô kia dám bắt nạt mẹ, để Joy tung chưởng..”

Becky không quan tâm, tiếp tục hôn, Freen giãy giụa, lo lắng đến đứa trẻ.

“Bec... có thể vào phòng...”

Becky ngay từ đầu đã cảm thấy Joy thật đáng ghét, nó mang đậm gương mặt của Push Quả thực đáng ghét.

“Không thích.”

“Xin em, không thể... để cho con nít thấy....”

Nghe một hồi cầu xin, Becky cũng thở dài kéo tay Freen vào phòng nàng.

“Là phòng này?”

Freen quay mặt lại nói với. “Joy, con vào phòng chơi đi, mẹ không sao.”

Và cánh cửa đóng sập lại.

Becky ghì chặt Freen trên giường, say mê mút mát đôi môi căng mọng. Cô dứt môi ra, cởi hai nút trên áo mình, rồi cúi xuống cởϊ áσ Freen.
“Em... định làm gì?” Freen có phần hoảng sợ.

“Đâu phải lần đầu của chị, tôi tưởng chị hiểu rõ hơn ai hết.”

“Ưm...” Freen muốn nói gì đó, nhưng lại bị đôi môi Becky ngăn lại.

Becky giật phăng đi quần áo lót Freen xuống nền nhà. Thân thể nàng giờ đây không một mảnh vải. Freen đỏ mặt, ngăn Becky lại.

“Bec à, đừng.”

Becky nhếch môi. “Chị sợ à? Đừng lo, tôi không nói đâu.”

“Đừng...không được..”

“Hừ Freen Sarocha, nếu chị không muốn, tôi cũng không ép, về sau đừng có tìm gặp tôi, đừng làm phiền đến tôi, tạm biệt.”

Becky toan bỏ đi, Freen cắn cắn môi, nàng không muốn Becky rời đi, rõ ràng Freen đã đợi năm năm để được gặp cô, nếu cô biến mất thêm lần nữa, nàng sợ chính mình cũng không sống nổi. Nếu nàng cự tuyệt, sẽ không còn được gặp Becky nữa, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng...
“Bec, đừng đi...”

Becky ngừng bước. Ngụ ý muốn lắng nghe Freen nói.

“Tôi sẽ không phản kháng, chỉ mong Bec đừng đi...”

“Becky xoay người đi đến gần Freen, mỉm cười.

“Tốt lắm, tôi rất bất ngờ vì quyết định của chị.”

Chịu làm người vợ khốn nạn ngoại tình cơ đấy. Push mà biết không biết hắn sẽ hành xử thế nào.

Becky lại gần, đè Freen xuống, ghì môi mình vào môi nàng. Cô cúi người xuống nắn lấy hai khỏa ngực đầy đặn đang nẩy lên từng nhịp. Vùi mặt mình vào bầu ngược nóng, không ngừng mút hai hòn đỏ hồng nhấp nhô.

Freen khẽ rên “ưm..” Chán chê, Becky trườn người xuống mở rộng hai chân Freen đang khép nép. Chiêm ngưỡng nơi tư mật tuyệt đẹp, Freen phút chốc đỏ mặt, cắn môi né tránh ánh mắt. Becky bắt đầu đưa lưỡi vào bên trong khe nhỏ, liếm liếm xung quanh.
“Ư...a...” Khoái cảm dâng lên cao, Freen cảm thấy khó chịu, như có ngàn con kiến bò qua.

Becky ngẩng đầu lên, cười đắc ý.

“Chị muốn lắm hả?”

“Ưm..hah...”

Không vội vàng, Becky vẫn chơi đùa. Freen chịu không nổi nữa, đành mở miệng cầu xin.

“Bec, xin em...hãy làm...”

Becky nghe được câu muốn nghe, đắc ý cười lớn.

“Thật không may, tôi còn muốn đứa trẻ ngoài kia biết được mẹ nó dâm đãng như thế nào.”

Không đùa giỡn nữa, Becky bắt đầu đưa tay vào trong nơi tư mật, miệng hôn lên môi Freen trấn an nàng. Tay cô tiến sâu hơn, dường như... có vật ngăn cách, một lớp màng mỏng...

Khoan đã! Becky hoảng hốt, chưa kịp định thần thì ngón tay đã đâm thủng tấm màng, máu đỏ không ngừng chảy ra, Freen đau đến không cưỡng được, nước mắt trào ra, nàng cắn chặt môi.
Không lẽ, Freen Sarocha vẫn còn là thân trinh nữ, không thể nào, vậy năm năm trước, cô là nhìn thấy cái gì. Becky không thể tin vào mắt mình, không dám nhìn Freen đang đau đớn dưới thân. Cô vội rút tay ra, chỉnh sửa lại quần áo mình đã xộc xệch. Mở toang cửa chạy ra ngoài, bỏ mặc Freen nằm đau khổ tâm hồn, đau đớn thân thể trong phòng. Ra khỏi, Becky nhìn thấy đứa trẻ, trong đầu đặt ra hàng ngàn dấu chấm hỏi lớn.

Vậy còn... đứa bé này?

Không lẽ Joy, đứa trẻ này không phải là con gái Freen Sarocha...

Becky cũng không nghĩ mình có thể chống cự lại cơn đau đầu nếu còn ở lại đây, cô nhanh chóng rời khỏi căn nhà, rời khỏi khu chung cư, tiến thẳng lên xe đang đợi sẵn, chiếc xe lao đi vào dòng xe cộ đang tước nượp, toà chung cư cao cấp dần khuất xa.

Tâm trạng của mỗi người chính là thứ không thể lí giải...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me