LoveTruyen.Me

Edit Beckyfreen Neu Em Van Con Yeu Toi

Becky bẻ lái qua phía khu phố kế bên, theo lời tư vấn của Samuel, Freen Sarocha mỗi chiều lại đến thư viện trong thành phố này, vốn chính là mong Freen có ở đó sẽ chịu gặp mặt, cho nên thâm tâm bứt rứt không yên.

Hôm nay chỉ vì đã giải quyết được hiểu lầm bao nhiêu năm với Yurin, Sian cũng giống như bốc hơi khỏi cuộc đời của cô, nghĩ đi nghĩ lại, đây vẫn là thời gian tốt để cô có thể yên tâm chuộc lỗi với Freen.

Becky vào bên trong thư viện, cũng vì hôm nay là chiều chủ nhật, mọi người đều tận dụng ngày nghỉ để đi chơi đâu đó hoặc nghỉ ngơi ở nhà nên thư viện rất ít người, cùng lắm chỉ có vài cô cậu tìm đến nơi yên tĩnh này cặm cụi vào sách vở chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.

Ngoài những học sinh sinh viên ấy ra, một người trong trường hợp ngoại lệ đang ngồi bên một góc khuất trong thư viện đằng kia, cốt là nơi ấy chỉ có một bàn để sách duy nhất, mà mọi người đều không muốn ngồi ở một nơi không có người nên đều tập trung ở ngoài, người phụ nữ tựa hờ lưng vào ghế, mái tóc không xõa dài quyến rũ như mọi khi mà bối gọn lên rất tao nhã, lại có khí chất như một nữ tổng tài lạnh lùng vạn niên thụ, tay trái giữ sách, tay phải ưu nhã nhẹ nhàng lật từng trang đã đọc qua, ánh mắt vài phần mê người ẩn chứa một nỗi buồn thoáng qua. Tuy thanh thản đọc sách nhưng cũng không thể cất giấu những trầm tư vào một chỗ đem vứt bỏ đi.
Becky nhìn thấy, bao nhiêu xúc cảm tựa hồ như hóa thành chiêm bao, hệt như một giấc mơ tái hiện lại thực tại. Suy cho cùng, người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi, yêu cô nhiều biết bao nhiêu, hy sinh cho cô nhiều biết bao nhiêu, mà cô cho dù là năm năm trước hay thực tại, cho dù là lúc nàng theo đuổi cô hay cô chấp nhận nàng, thì Becky Armstrong này vẫn không ngừng tổn thương nàng.

Vì vậy đến giờ Becky mới nhận ra, cô tuy hiện tại đã trưởng thành theo thời gian, không còn là một học sinh suốt ngày dựa dẫm vào gia thế mà là một trưởng phòng thực tập sắp sửa kế nhiệm chức chủ tịch, uy phong cao ngạo nhiều người cúi đầu, thế thôi nói cho cùng, tính cách cô vẫn chưa thực sự trưởng thành, vẫn còn trẻ con không hiểu chuyện. Hại cho Freen Sarocha suốt từng ấy năm phải đau khổ vì bản tính trẻ con khó chịu của mình, cô ân hận vô cùng.
Bây giờ cô thực muốn chuộc lỗi, nhưng lại sợ, dường như, Freen không còn yêu cô nữa.

Có không giữ, mất đừng tìm.

Becky đứng tần ngần ở đấy một lúc lâu, cốt là để nhìn trộm Freen, định đến tìm cách chào hỏi thì một nhân viên thư viện từ đâu đến đặt ly cà phê lên bàn, chính mình cũng ngồi vào ghế đối diện nàng.

Hai người có vẻ như là bạn bè, nói chuyện thực sự thân thiết..

“Freen này, hiện giờ cậu chưa định lấy chồng sao?”

Becky hắng tai nghe cho rõ hơn.

Freen chỉ cười nhẹ nhàng đáp lời cô bạn.

“Mình cũng đang tính đến chuyện đó. Tìm một người đàn ông tốt rồi kết hôn sinh con. Mình rất mong được làm mẹ.”

Tim Becky thắt lại.

“Vậy thì tốt quá Freen. Hôm trước mình còn nghe nói cậu vẫn chưa quên được cô gái kia, nghe lời mình, đừng tự hại bản thân nữa. Mà cậu còn yêu cô ta không đấy?”
Becky cố nén cảm xúc mình, tim đập nhanh lắng nghe lời Freen sắp nói.

“Trước đây thì có thể nói là yêu đấy. Nhưng giờ, mình không còn cảm giác gì nữa. Cũng cho người ấy là một người qua đường, như tình một đêm thế thôi.” Freen vừa cười vừa nhẹ nhàng nâng ly cà phê nóng thưởng thức.

“Cậu suy nghĩ phải đấy Freen. Cảm xúc giữa hai người phụ nữ với nhau, chỉ có thể là hiểu và cảm thông. không thể gọi là tình yêu đâu. Cậu hãy quên thanh xuân bồng bột đi, thế là đủ rồi. Giờ cậu nên kiếm lấy một ông chồng nghe lời vợ và sinh ra một tiểu hài tử khỏe mạnh là tốt nhất.”

Becky không muốn nghe tiếp nữa, vì cơ bản nước mắt đã không ngừng rơi xuống hai bên má, thấm lấy cổ áo. Cô lấy tay che miệng, ngưng cho nước mắt rơi xuống, rất nhanh rời khỏi thư viện phóng xe đi mất.
Ít ỏi vài câu trò truyện..

Nhưng đủ vẽ nên ranh giới giữa thân thuộc và xa lạ.

Hồi ức lúc này thì có xem là gì..

Thanh xuân đã qua rồi, níu kéo cũng chỉ khiến cho ký ức thanh xuân ngày càng tồi tệ trong mắt tôi và người thôi...

Vậy nên.. tôi buông tay, người tốt nhất cũng đừng níu kéo thêm nữa.

...

Khi Becky trở về nhà, đã thấy Wendy khoanh tay đứng đấy.

“Đi dạo một chút.”

Wendy không cảm xúc buông ra một câu, Becky cũng gật đầu ưng thuận, chẳng qua là, hiện tại cho dù có vào nhà hay không vào thì cũng như nhau, đi dạo giải toả tâm trạng có khi lại tốt hơn.

Cả hai cùng đi song song, Wendy thẳng người, Becky gần như hơi gập người xuống, bộ dáng khiến người ta đau xót.
“Bị từ chối rồi phải không?”

Becky ngẩng đầu lên, nhìn Wendy.

Quả nhiên, chỉ khi nói về Freen Sarocha, Becky Armstrong mới nhìn  Wendy.

“Cậu biết?”

Đáp lại lời Becky, Wendy cười khẽ.

“Chuyện gì của cậu mà tớ còn không rõ.”

Chính là rõ như ban ngày..

“Freen không còn yêu tớ nữa. Chị ấy thậm chí chuẩn bị kết hôn.”

Tình yêu chính là không thể bài xích nhưng...

“Đời nào cô ta lại hết yêu cậu dễ dàng thế. Bất quá chỉ là cái cớ để được người khác thương hại.”

Wendy thực sự muốn nói rằng..

Cho dù Freen Sarocha có yêu cậu thực lòng đi nữa, cũng không thể bằng tớ yêu cậu.

Tớ rất muốn hỏi cậu, rốt cuộc là tớ tốt hay Freen Sarocha tốt, nhưng tớ sợ mình sẽ thất vọng, càng sợ hơn cả là cậu sẽ nói dối, vì vậy tớ vẫn không dám hỏi, càng không thể hỏi...

Wendy suy nghĩ bao nhiêu, cuối cùng chỉ nói một câu.
“Vậy cậu định thế nào?”

Becky thở dài, chắc chắn không chú ý đến Wendy đã sắp khóc.

“Cũng không biết nữa. Hoặc buông tay theo ý chị ấy, hoặc tiếp tục mặt dày theo đuổi chị ấy. Mà hoàn toàn không thể dựa vào lựa chọn tuỳ hứng của tớ.”

Được một lúc, Becky nói tiếp.

“Quan trọng là sự quyết định của Freen Sarocha.”

Chỉ đến đó thôi, Wendy bắt đầu gượng cười chuyển sang chuyện khác.

“Becky này, ngày mai tớ phải về Canada. Có lẽ phải xin nghỉ việc, không thể ở lại giúp đỡ cậu được nữa.”

Becky thất kinh, quay sang hỏi.

“Thế là thế nào? Vậy cậu định về luôn? Không đến Thái nữa?”

Wendy chỉ lắc đầu cười.

“Không chắc. Còn phải xem thế nào đã.”

“Cậu đột nhiên quyết định như thế, làm tớ hơi...”

Suỵt..

Wendy chặn môi Becky bằng cách ấn môi nàng xuống môi cô, lưu luyến không rời.
Becky muốn đẩy ra, nhưng không hiểu vì sao lại không thể, cứ như lần này nếu cô làm thế, sau này sẽ phải hối hận cả đời.

Và Becky cũng không thể biết được, đây chính là lần cuối cô được gặp Wendy và nói chuyện với nàng.

Cũng là nụ hôn cuối cùng...

Lần cuối trong cuộc đời.

Sáng hôm sau, khi Becky tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ngủ trên giường trong phòng mình. Dụi dụi mắt, cô không thấy Wendy, cất tiếng gọi, không có tiếng trả lời, cô giúp việc lên dọn phòng mới bảo, Wendy đã rời đi, đến sân bay từ đêm qua rồi.

Ở trên bàn, Becky thấy một tờ note nhỏ..

“Mình không hối hận gặp gỡ cậu

Thượng lộ bình an.

Wendy. S”

Becky khi đó cũng không mấy để tâm, đinh ninh rằng Wendy sẽ về Thái một lần nữa, có lẽ cô ấy về Canada để giải quyết công việc gì đó.
Nhưng cô đã lầm.

Wendy chính là ra đi mãi mãi, không bao giờ trở lại Hàn.

Sau này khi nghe Samuel nói lại, Becky mới biết, vụ Sian chính là một tay Wendy giải quyết, nói những lời khuyên, cho hắn một ít tiền, đẩy hắn ra nước ngoài, tất cả đều là Wendy làm. Nàng chính là không muốn Becky gặp rắc rối. Khiến cái gai trong mắt Becky biến mất, đó là điều cuối cùng Wendy làm cho người nàng yêu.

Becky cũng không thể biết, tác động một phần trong suy nghĩ từ tiêu cực của Freen Sarocha về Becky chuyển sang tích cực cũng là nhờ Wendy.

Trước khi gặp và đi dạo, ở cùng Becky lần cuối, Wendy đã đến gặp Freen Sarocha.

Freen Sarocha được Wendy hẹn gặp, mặc dù là người lạ, nhưng Freen lại nghĩ, cô gái này mình cần phải gặp mặt, linh cảm cho nàng biết điều đó. Vậy nên nàng chấp nhận gặp Wendy.
“Tôi sẽ không giới thiệu tôi là ai. Tôi sẽ đi vào vấn đề chính.”

Freen nhíu mày.

“Về Becky phải không?”

“Quả đúng là nhị tiểu thư Sarocha gia, cô rất thông minh.”

“Vậy... cô muốn nói điều gì về em ấy?”

Wendy mỉm cười ẩn ý.

“Cô, cắt đứt hoàn toàn với Becky đi.”

Freen nhăn mặt, khó chịu.

“Tôi và Becky không phải người yêu. Chúng tôi đã kết thúc từ lâu rồi.”

Chúng tôi? Wendy ghét cái cách mà Freen Sarocha bao gồm “chúng tôi” với Becky.

Nàng biết là vô cớ nhưng... thực sự là nàng không thích Freen Sarocha.

“Ý tôi không phải vậy. Cô không hiểu rồi Freen Sarocha.”

Freen Sarocha lần đầu tiên cảm thấy bước đầu nói chuyện với cô gái trước mặt, nàng đã thua thảm bại.

Một sự xuất chúng sắc bén vô hồn ẩn bên trong con người mang tên Son Wendy trước mặt Freen Sarocha.

“Cô hãy quên Becky đi, đừng yêu cậu ấy nữa. Tôi cho cô thời gian ba ngày. Nếu sau ba ngày, cô vẫn chưa quên được Becky...”
Như không đợi Freen nói, Wendy nói tiếp.

“Tôi biết là cô không bao giờ làm được. Tôi biết, Becky là cả thế giới của cô.. vậy nên việc cô giả vờ... không có hiệu quả đâu. Nó có thể đánh lừa Becky Armstrong ngu ngốc và mọi người, nhưng nó không qua mặt được tôi.”

Là do Wendy nhử Freen Sarocha.

“Vậy thì đã sao?”

Wendy đáp ngắn gọn. “Tôi không ưa điều đó.”

Nhưng Freen lại chẳng đáp được thêm một câu “cô không ưa tôi thì đã sao?”

Không hề...

“Tôi yêu Becky.”

Freen Sarocha hơi bất ngờ, nàng lúc đầu đã bán tính bán nghi, không nghĩ là thật. Dù là ai cũng có thể rơi vào lưới tình của Becky dễ dàng thế sao.

“Nhưng tôi không yêu Becky.”

Freen bình thản trả lời, như không gặp bất cứ gượng gạo nào. Phủ nhận chuyện nàng yêu Becky, Freen Sarocha không yêu Becky.

“Cô muốn thế nào với Becky Armstrong, đó là chuyện của cô và em ấy. Còn tôi, chẳng liên quan, tôi cũng cần có cuộc sống riêng. Không thể cả đời rơi vào vòng luẩn quẩn không lối thoát này.”
“Nhưng cô vẫn còn yêu Becky đúng chứ?”

“Không.”

Freen Sarocha hiện tại không còn yêu Becky nữa.

Wendy cười nhạt.

“Thì ra là vậy.”

Freen Sarocha quả thực cố chấp.

“Nhưng Becky cậu ta yêu cô rất nhiều, hơn nữa, cậu ta không như cô nghĩ, đó là một người rất chân thành. Những chuyện đã qua chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ mà thôi.”

Wendy định đi, Freen hỏi.

“Cô đã từng ngủ với Becky chưa?”

Wendy thản nhiên, hoàn toàn không có sức nặng trong câu nói.

“Đã từng. Nhưng nó không trọn vẹn. Khi ấy cậu ấy say, không biết gì, làm tình cùng tôi nhưng trong tiềm thức lại là với Freen Sarocha cô. Tôi sau đó không nhắc lại, cậu ấy cũng nghĩ chỉ là ác mộng không hơn không kém.”

Chính Becky còn không biết mình đã từng ngủ với Wendy. Còn thở phào may mắn vì mình không làm hại cuộc đời thêm một người con gái nữa.
Nhưng Becky đâu biết, được dâng hiến trinh tiết quý giá của mình cho Becky, người mà nàng yêu chính là mong muốn của Wendy.

Tuy không biết tung tích của Wendy sau này, nhưng tôi có thể dám chắc rằng, sau này cô ấy không yêu ai nữa, cũng chẳng ngủ với ai nữa... Wendy sống độc thân, làm một nữ doanh nhân thành đạt, có được cuộc sống bao người mong muốn nhưng cô ấy vẫn không thể ở cạnh người mình yêu.

Như vậy đối với Wendy mà nói, đó là mãn nguyện rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me