LoveTruyen.Me

Edit Bhtt Hoan Cung Lam Thi Ta Cuoi Nguoi

Hiểu Tô quả nhiên là một hài tử ngoan ngoãn, ngồi ở trong xe ngựa không khóc cũng không nháo, cảm thấy buồn liền niệm thơ với mẫu thân, Chung Thiển Vân nhìn đều cảm thấy hổ thẹn.

Hiểu Tô sợ Chung Thiển Vân buồn, lấy bàn cờ ra: "Nương, nương, cờ."

Chung Thiển Vân liếc liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngưng đang ngồi ở một bên: "Ngươi không thể dạy nàng."

Tô Mặc Ngưng cười gật gật đầu, Chung Thiển Vân lôi kéo tay áo, cầm lấy quân cờ liền đặt ở trên bàn cờ, không hề có tính toán nhường hài tử dù chỉ một chút.

Chung Thiển Vân cùng Hiểu Tô thế lực ngang nhau, thắng bại nửa này nửa nọ, Tô Mặc Ngưng thấy nàng một bộ vui vẻ, lắc lắc đầu, thắng một hài tử lời nói đều nói không rõ, còn có thể vui vẻ thành như vậy.

Cũng không biết là thời điểm tới rồi, hay là do đi dạo có tác dụng, trong đoạn thời gian này bản lĩnh học nói của Hiểu Tô càng lúc càng lớn, thấy Chung Thiển Vân vui vẻ, cũng giơ ngón tay cái lên khen: "Nương lợi hại!"

Chung Thiển Vân đắc ý ngẩng đầu, Tô Mặc Ngưng quay đầu đi, làm như không có thấy một màn này.

Tới khách điếm, Chung Thiển Vân liền gấp không chờ nổi liền ôm Hiểu Tô muốn đi ra đường chơi: "Ngưng nhi, mau lên."

Vẫn là Hiểu Tô tri kỷ, dùng tay nhỏ che miệng Chung Thiển Vân lại: "Không vội, không vội."

Chung Thiển Vân thuận thế kéo tay nhỏ của Hiểu Tô làm bộ muốn cắn, làm Hiểu Tô xấu hổ đến mức ôm chặt lấy cổ của Chung Thiển Vân, đầu nhỏ nhắm thẳng vào trên vai Chung Thiển Vân.

Chung Thiển Vân bị chọc đến cười ha ha, đi đến bên cạnh Tô Mặc Ngưng: "Ngươi nhìn Hiểu Tô này, ta muốn ăn nàng, nàng còn hướng vào trong lòng ngực ta, nhìn qua liền biết không thông minh lắm."

Tô Mặc Ngưng vỗ nhẹ Chung Thiển Vân một cái, lại giơ tay ôm Hiểu Tô: "Hiểu Tô tới, không chơi với nương ngươi nữa."

Đi ra vài bước, Chung Thiển Vân đuổi theo: "Lời này của ngươi, ta nghe thấy không đúng lắm."

Hiểu Tô ghé vào đầu vai của Tô Mặc Ngưng, duỗi tay sờ sờ mặt Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân liền đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu, đi theo phía sau Tô Mặc Ngưng chọc Hiểu Tô chơi, lại có chút đau lòng hỏi Tô Mặc Ngưng: "Có mệt hay không, nếu không để ta ôm đi."

Tô Mặc Ngưng cũng không thèm khách khí với nàng, đưa hài tử qua, Chung Thiển Vân một tay ôm lấy Hiểu Tô, một tay nắm lấy Tô Mặc Ngưng, than dài một tiếng: "Vẫn là như vậy mới thoải mái."

Đi dạo trong chốc lát, trên tay Hiểu Tô đã lấy đầy chong chóng trống bỏi, đều là Chung Thiển Vân nhét vào tay nàng, nếu không phải Tô Mặc Ngưng không cho, chỉ sợ lúc này trong tay Hiểu Tô sẽ có mấy xâu đường hồ lô.

Ba người đi vào một tửu lâu, gọi vài món ăn, còn chưa ăn được bao lâu, liền nghe người bên cạnh hứng thú bừng bừng thảo luận thơ ca, Chung Thiển Vân nguyên bản là không có hứng thú, nhưng lại nghe có chút quen tai, hơi nghiêng tai nghe nghe, này này không phải đang phẩm thơ của Tô Mặc Ngưng sao.

Đương nhiên Tô Mặc Ngưng cũng nghe thấy, Hiểu Tô còn nhỏ, không biết tài nữ trong miệng bọn họ chính là mẫu thân của mình, cho nên không nghiêm túc nghe, chỉ lo ăn. Chung Thiển Vân khó có được dịp có thể ở trước mặt nữ nhi nhà mình đùa nghịch học vấn, thanh thanh giọng nói, nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Tô có nghe hiểu mấy câu thơ vừa rồi không?"

Hiểu Tô lắc đầu, Chung Thiển Vân cười hì hì nói: "Ngươi nghe một chút xem tiếp theo bọn họ sẽ niệm cái gì, nương cùng ngươi nói một chút, mấy câu thơ này a, nương hiểu hết, nương ở phương diện làm thơ, cũng là số một số hai."

Hiểu Tô khó có được dịp nghe Chung Thiển Vân nói đến thơ, nghe nàng nói như vậy, liền rất có hứng thú mà nghe bàn bên cạnh nói tiếp mấy câu thơ, vừa lúc là bài thơ mà Tô Mặc Ngưng làm ở trong cung lúc trước, mấy năm nay cũng không biết sao lại truyền ra bên ngoài. Chung Thiển Vân vừa nghe, lập tức thẳng thắn sống lưng: "Nghe rõ không?"

Hiểu Tô gật gật đầu, làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. Chung Thiển Vân liền bắt đầu nói: "Bài thơ này a kỳ thật rất đơn giản, thi nhân này chính là dựa vào hoa để viết người trong lòng. Nàng nha, sớm đã động tâm với cô nương giống hoa này, cái này trong lòng ngứa ngáy a, thấy hoa đẹp liền nghĩ đến người trong lòng nàng, bất tri bất giác liền đem hoa nghĩ thành người trong lòng, ái mộ chi tình kia, tơ vương chi tình sôi nổi viết lên trên giấy nha!"

Hiểu Tô cũng nghe không hiểu lắm, kỳ thật tuy rằng vẫn luôn đi theo Tô Mặc Ngưng niệm thơ, nhưng Tô Mặc Ngưng chưa từng đọc giải qua ý thơ với nàng, chỉ để nàng niệm chơi, lần đâu tiên nghe đọc giải thơ, còn là nghe nương giảng giải, nàng cái biết cái không gật gật đầu.

Lúc này, người khác đã nói đến thơ viết ra cảnh xuân cùng tích xuân chi tình, Chung Thiển Vân lắc lắc đầu, sách hai tiếng: "Nông cạn, những người đó không đủ thông thấu, thơ đơn giản dễ hiểu như vậy, đều đọc không rõ. Nơi này chỗ nào là viết hoa nha, rõ ràng chính là viết người trong lòng, chờ ngươi trưởng thành ngươi liền minh bạch, thi nhân này chính là yêu thảm người trong lòng, mới viết bài thơ này."

Tô Mặc Ngưng ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng nói hươu nói vượn, Chung Thiển Vân thấy Hiểu Tô hoàn toàn tin tưởng nàng, thậm chí trên mặt còn hiện ra một tia sùng bái, cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, thấy Tô Mặc Ngưng đang nhìn nàng chằm chằm, cũng không sợ, hỏi lại một câu: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Vậy ngươi lại đọc thêm mấy lần là có thể hiểu được."

Tô Mặc Ngưng cười một tiếng, cúi đầu ăn một ngụm đồ ăn: "Nói được khá tốt, giống y như thật."

Chung Thiển Vân không phục: "Cái gì gọi là giống y như thật, vốn dĩ chính là như vậy." Nói xong, lại quay đầu nói với Hiểu Tô, "Lúc trước chính mẫu thân ngươi dùng bài thơ này để thổ lộ cõi lòng với ta, liền khóc la phải gả cho ta, ngươi nhìn xem, ta đây không phải là thịnh tình không thể chối từ sao."

Cái này, ngay cả Hiểu Tô cũng bày ra một bộ không tin, dùng tay gãi gãi mặt: "Xấu hổ xấu hổ."

Tô Mặc Ngưng bị biểu tình của hai mẹ con bọn họ chọc đến không nhịn được, che miệng lại cười.

Bởi vì ra ngoài đều ở khách điếm, ban ngày Hiểu Tô ngoan ngoãn ban đêm lại nháo muốn ngủ cùng với hai nương. Tô Mặc Ngưng cũng không yên tâm để Hiểu Tô cùng bà vú một mình ngủ ở bên ngoài, cái này thì khổ cho Chung Thiển Vân, chỉ có thể cách Hiểu Tô tương vọng nhìn Tô Mặc Ngưng.

Đợi Hiểu Tô ngủ rồi, Chung Thiển Vân thật cẩn thận ôm Hiểu Tô nằm ra bên ngoài, chính mình tay chân nhẹ nhàng chen vào bên trong cùng ôm lấy Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nhỏ giọng nói: "Không cần đánh thức Hiểu Tô."

"Ta lại không làm gì, chỉ ôm ngươi ngủ." Chung Thiển Vân nói xong ôm lấy Tô Mặc Ngưng, ở trên mặt nàng hôn hôn, Tô Mặc Ngưng lại đẩy đẩy nàng: "Ngươi trở về ngủ, ngày mai nàng tỉnh lại liền biết có chỗ không đúng."

"Biết được liền biết được đi, chúng ta lại không có làm chuyện gì không thể cho người khác biết, chẳng lẽ có hài tử, ta liền không thể ôm nương tử của mình? Ban ngày ta nhịn lâu như vậy, buổi tối cũng không thể ôm một cái sao?"

Chung Thiển Vân nhắm mắt lại, mặc kệ Tô Mặc Ngưng đẩy như thế nào cũng không buông tay, làm bộ đã ngủ rồi, Tô Mặc Ngưng cũng chỉ có thể mặc kệ nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Thiển Vân đã bị Tô Mặc Ngưng đẩy tỉnh: "Ngươi dậy mau, bò lại đi."

Chung Thiển Vân thở dài: "Bộ dáng này của ngươi, làm như ta đang trộm cắp vậy."

Ngoài miệng thì nhắc mãi, nhưng vẫn nghe lời cẩn thận đứng dậy, chậm rãi bò ra bên ngoài. Chỉ là Hiểu Tô vừa vặn tỉnh lại, thấy nàng đang bò ở đuôi giường, vẻ mặt nghi hoặc: "Nương, ngươi chạy đi đâu vậy?"

Chung Thiển Vân cười gượng hai tiếng: "Không có việc gì, nương thấy một con muỗi, thay ngươi đuổi đi." Nói xong, duỗi tay làm bộ làm tịch ở trong không trung vẫy vẫy, sau đó bò đến bên ngoài giường, nằm vào ổ chăn.

Chung Thiển Vân nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, liền tìm một cọc gỗ, ở trên xe ngựa không có việc gì làm liền lấy ra khắc, làm thành một tiểu đao nhỏ. Mới đầu, ai cũng không biết nàng muốn làm cái gì, cả ngày làm làm, cuối cùng tiểu đao đã chậm rãi ra hình ra dáng, Tô Mặc Ngưng lấy tiểu đao qua quan sát kỹ lưỡng, không thể không nói còn rất tinh xảo.

Chung Thiển Vân đem tiểu đao đưa cho Hiểu Tô: "Tiểu đao này tặng cho ngươi, nương dạy ngươi võ công bảo hộ chính mình có được không?"

Chung Thiển Vân bàn tính đánh đến vang dội, chỉ cần Hiểu Tô đồng ý, nàng là có thể để cho Hiểu Tô ngủ một mình. Tô Mặc Ngưng liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng.

Hiểu Tô không có tiếp nhận tiểu đao, mà đứng lên ngồi vào trong lòng Chung Thiển Vân, ôm lấy Chung Thiển Vân, làm nũng nói: "Hiểu Tô không học, nương lợi hại, nương sẽ bảo hộ ta, đúng hay không?"

Chung Thiển Vân ôm lấy Hiểu Tô, gật đầu, vui tươi hớn hở mà đáp lời: "Đó là đương nhiên, võ công của nương rất lợi hại."

Tô Mặc Ngưng nhìn không được, nghiêng đầu đi, thở dài, về sau nên giải thích như thế nào với Hiểu Tô đây, chính mình lúc trước cũng không phải là bởi vì tư sắc mới coi trọng nương của nàng.

Chung Thiển Vân cũng hậu tri hậu giác phát hiện không đúng, cúi đầu thương lương với Hiểu Tô đang ngồi trong lòng: "Nương cùng ngươi thương lượng chuyện này nha."

Hiểu tô ngẩng đầu, chớp đôi mắt, Chung Thiển Vân sách một tiếng, đối với Tô Mặc Ngưng nói, "Không thể không nói, nữ nhi của ta thật là đẹp."

Tô Mặc Ngưng không phản ứng nàng, Chung Thiển Vân vui tươi hớn hở tiếp tục nói: "Nhiều năm như vậy nương vẫn luôn ngủ cùng với mẫu thân của ngươi, ban đêm không dựa gần vào mẫu thân ngươi, sẽ không ngủ được. Ban đêm, ta để mẫu thân ngươi ngủ ở giữa, cả hai ta đều có thể dựa gần nàng, được không?"

Hiểu tô nâng đầu nhỏ suy tư một hồi lâu, mới gật đầu đồng ý, Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn khen ngơi: "Hiểu Tô của chúng ta thật là thông tình đạt lý, ai nha, giống y như nương của ngươi."

Lại thấy Tô Mặc Ngưng ở một bên nôn khan một trận, ý cười trên mặt Chung Thiển Vân tan đi: "Không đến mức như vậy đi."

Tô Mặc Ngưng hướng nàng vẫy vẫy tay, Chung Thiển Vân lại hoảng loạn lên, đi qua, "Có phải thân thể của ngươi không thoải mái hay không?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu, Chung Thiển Vân vẫn không yên tâm, chờ đội ngũ vào thị trấn, lập tức tìm đại phu tới, nghe nói lại có hỉ, trên mặt Chung Thiển Vân lại không được vui cho lắm.

Tiễn đại phu đi, Tô Mặc Ngưng đi đến bên cạnh Chung Thiển Vân: "Như thế nào, có hỉ còn không cao hứng?"

Chung Thiển Vân ủy khuất mà thở dài: "Ta thật vất vả mới đem Hiểu Tô đẩy qua bên cạnh được một chút, lại tới một cái cùng ta đoạt, cái này ai cao hứng cho nổi."

Hiện giờ Hiểu tô đi theo bên cạnh bà vú, Tô Mặc Ngưng đi qua đem người ôm vào trong lòng ngực, an ủi: "Ngươi nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ có đứa em, Hiểu Tô có người chơi, liền sẽ không quấn lấy chúng ta."

Chung Thiển Vân hừ một tiếng: "Ai quản việc này a, ta muốn có không gian riêng với nương tử của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me