LoveTruyen.Me

Edit Cuc Vu Mac Benh Tinh Yeu


Tần lão gia dường như không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy

Ông trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi hỏi: "Thì ra, Tiểu Cực đã sớm có bạn gái, không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào a?"

Lại như muốn hỏi rõ ràng: "Thiên kim nhà nào lại có thể sánh ngang Tần Nguyệt?"

Gia cảnh Tần Nguyệt vô cùng tốt, cô không chỉ xinh đẹp, dáng người còn chuẩn, lại là học bá y học, tuổi còn trẻ đã nghiên cứu ra thuốc điều trị các bệnh liên quan đến hệ tiêu hóa và hệ miễn dịch ở nước ngoài, hơn nữa còn được công bố trên thị trường từ một năm về trước

Trương Cực không phải không muốn nói ra tên Trương Trạch Vũ, chỉ là anh đã từng suy nghĩ rất nhiều, mối quan hệ của Trương Trạch Vũ và anh càng ít người biết càng tốt.

Vì vậy, anh nói: "Việc riêng của cháu mong sẽ không làm phiền tới ông."

Tần lão gia trừng mắt nhìn Trương Cực, ông hừ giận nói: "Nếu có thời gian, hãy cùng cô ấy tới đây thăm ta."

Trương Cực không giải thích, cho đến khi Báo ca còn chưa được giải quyết, anh sẽ không đưa Trương Trạch Vũ đến bất cứ nơi nào có thể đem đến nguy hiểm cho cậu.

Trương Cực hơi gật đầu, anh nói: "Nếu không có chuyện gì, cháu quay về trước. "

Tần lão gia trong tay xoay phật châu, ông hừ lạnh nói: "Khó lắm mới có thể đến đây, tại sao không cùng ăn một bữa cơm?"

Nhìn bộ dáng này của ông nội, Trương Cực biết, bữa cơm này anh có trốn cũng không thoát, vì thế liền đồng ý ở lại.

Trương Trạch Vũ ngồi một mình trước cửa sổ trên ban công, cậu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hơi sững sờ. Đêm nay hoàng hôn cực kỳ đẹp, những đám mây xung quanh sắp rơi giống như lụa cháy, quấn quanh vài đám mây trắng tinh khôi, những đám mây trắng cũng nhuộm màu cam, cùng với hoàng hôn chìm vào đường chân trời phía tây.

Trương Trạch Vũ uống một ngụm rượu vang, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tại sao mình và Trương Cực lại không thể tách rời chứ?"

Cậu nói thầm, lại tựa hồ như đang nói chuyện với Trương Cực: "Trương Cực, nếu anh rời khỏi em rồi, có phải em sẽ không sống nổi không?"

Đương nhiên không có ai đáp lại cậu, cả biệt thự trống trải, ngay cả tiếng nói chuyện của cậu cũng có thể vang lại. Trương Trạch Vũ uống cạn chỗ rượu còn lại, sau đó xoay người trở lại phòng khách, tiếp tục vẽ nốt bức chân dung Trương Cực còn dang dở.

Lần này là vẽ lúc Trương Cực cùng cậu hôn môi, cậu bắt đầu vẽ từ đường xương hàm của Trương Cực, trong đầu liền hiện ra bộ dáng Trương Cực nhắm mắt hôn mình, Trương Trạch Vũ thấp giọng nói "Em yêu anh".

Trương Trạch Vũ hơi ngừng tay, sau khi phản ứng lại, chợt cảm thấy mình thật sự không thể cứu chữa được nữa, người nọ chẳng qua là về muộn một chút, cậu nghĩ như vậy, rồi cảm thấy mình sắp điên rồi.

Trương Cực đã bị Tần lão gia mời đến ly rượu thứ sáu, anh vẫn vui vẻ uống, Tần Nguyệt ngồi bên cạnh dường như đã nhìn ra hôm nay ông nội hình như đang nhắm vào Trương Cực, cô đứng lên nói: "Ông nội, đừng mời nữa, để Trương Cực ăn chút gì đó đã. "

Tần lão gia trừng mắt nhìn Tần Nguyệt một cái, ông nói: "Con đừng xen vào."

Tần Nguyệt dường như còn muốn nói gì đó, Trương Cực đã đưa tay ngăn cản cô: "Hiếm lắm mới có khi ông nội cao hứng, vẫn nên cùng nhau uống mấy ly."

Tần Nguyệt cau mày, đã mấy ly rồi, tửu lượng của Trương Cực từ trước đến nay không tệ, nhưng hôm nay bầu rượu này là do ông nội tự tay chọn, vừa đắng vừa nặng, người bình thường uống đến ly thứ ba đã gục, Trương Cực cứng rắn chống đỡ được đến ly thứ tám.

Tần lão gia cười nói: "Tiểu Cực, anh không thể quên cội nguồn, càng không thể sống vô ơn, ly rượu này là ông nội kính anh, hy vọng sự nghiệp của anh càng ngày càng tốt."

Trương Cực khẽ gật đầu, anh bứng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Mẹ Tần Nguyệt cũng nhìn không nổi nữa, bà mở miệng nói: "Ba, Tiểu Cực còn trẻ, uống nhiều rượu như vậy thân thể vẫn có thể xử lý được, còn người cũng đã lớn tuổi rồi, vẫn nên uống ít một chút."

Tần lão gia cũng chỉ uống hai ly, ông mời Trương Cực hết ly này đến ly khác, nhưng mình thì chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Có lẽ hai ly rượu cũng làm cho ông có chút say, nói chuyện cũng không giống như vừa rồi quanh co lòng vòng, ông nói: "Tiểu Nguyệt nhà ta nhiều người muốn cưới cũng không cưới được, nó coi trọng anh là phúc khí của anh, Trương Cực, anh có tư cách gì mà từ chối nó?"

Đầu óc Trương Cực cũng có chút choáng váng, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ hiện tại đang là tình huống gì, anh cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu.

Tần Nguyệt cực kỳ đau lòng, ánh mắt cô nhìn Trương Cực dần dần mờ đi, sau đó vỗ vỗ lưng Trương Cực, nhẹ nhàng nói: "Trương Cực, đừng uống nữa."

Trương Cực lắc đầu, anh híp mắt, hai má ửng đỏ, đuôi mắt nhuốm một tia đỏ, vừa quyến rũ lại vừa lạnh lùng.

Vất vả lắm bữa cơm đó mới kết thúc, Tần Nguyệt đỡ lấy Trương Cực, anh lúc này đứng không vững. Tần lão gia thấy thế nói: "Tiểu Nguyệt, dìu nó vào phòng cháu đi. "

Tần Nguyệt mở to hai mắt, cô cũng có chút tức giận: "Ông nội, lợi dụng lúc người khác gặp nạn, việc này cháu không làm được!"

Tần lão gia còn muốn nói cái gì, Mẹ Tần liền vội vàng để cho ba Tần dẫn ông đi nghỉ ngơi.

Tần Nguyệt nhìn Trương Cực, tuy rằng anh đứng không vững, nhưng thoạt nhìn hình như vẫn còn tỉnh táo, cô hỏi: "Tối nay anh ở đây đi, em nói người làm dọn dẹp cho anh một phòng có được không?"

"Về..."

Tần Nguyệt đến gần anh, hỏi: "Về đâu?"

"Cảnh Viên. Trương... Trương Trạch Vũ, đang chờ tôi..." Trương Cực uống say nói chuyện giống như một đứa trẻ vừa mới học nói, có chút không rõ ràng.

Tần Nguyệt biết Trương Trạch Vũ, cô đã gặp cậu hai lần.

Một lần là lúc cô đến văn phòng Trương Cực tìm anh báo cáo về Báo ca, lúc đó Trương Trạch Vũ đang ngồi trên chiếc ghế sofa cách Trương Cực không xa, cậu ngồi chuyên tâm vẽ tranh, đó chỉ đơn giản là một bản phác thảo, Tần Nguyệt không thấy rõ được người cậu vẽ là ai.

Còn có một lần là lúc cô đưa cho Trương Cực thuốc điều trị suy nhược thần kinh, Trương Cực lúc đó tuy chỉ mở hé khe cửa, nhưng cô vẫn thoáng nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh ngồi ở bên trong, gục đầu trên bàn trà làm bài tập về nhà.

Trương Cực chưa từng giới thiệu thiếu niên này với cô, cô cũng chỉ tò mò, cũng chưa từng hỏi anh.

Tần Nguyệt gật gật đầu, cô nói: "Vậy em đưa anh về Cảnh Viên."

Trương Cực lại lắc đầu, anh nhìn chằm chằm Tần Nguyệt rất lâu, nhìn đến lúc cô đỏ mặt mới chậm rãi nói: "Đi mua bánh hoa quế trước. "

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me