LoveTruyen.Me

Edit Cuc Vu Mac Benh Tinh Yeu

Trương Trạch Vũ nằm phơi nắng trên ghế đu, ngón tay cậu linh hoạt xoay rubik, vẻ mặt có chút bất cần, đôi mắt híp lại vô cùng thoải mái.

Trương Cực dùng tăm lấy một miếng lê, đưa đến bên miệng cậu: "Đợi lát nữa anh họp một chút, sau đó buổi tối sẽ dẫn em ra ngoài ăn cơm. "

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh rất lâu, Trương Cực cũng không sốt ruột, yên lặng chờ cậu trả lời.

Trương Trạch Vũ chớp chớp mắt, đồng tử khẽ động, sau đó gật đầu. Trương Cực lúc này mới mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, sau đó cúi người hôn lên trán cậu, nói: "Giải xong chúng ta đi mua khối lớn hơn một chút. "

Trương Trạch Vũ ngay lập tức hiểu rằng anh đang nói về khối rubik, cậu trả lời: "Được. "

Ngón tay Trương Cực nhẹ nhàng nắm giữ lấy cằm cậu, giống như đang trêu chọc chú cún con. Anh mỉm cười và hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Trương Trạch Vũ giải xong khối rubik, đưa cho Trương Cực, cậu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Lẩu?"

"Được, nhưng em vẫn không thể ăn quá cay." Anh giúp Trương Trạch Vũ sửa sang lại cổ áo, nói tiếp: "Ngày mai anh sẽ đưa em đến một chỗ, em phải nhớ kỹ nha. "

Trương Trạch Vũ gật đầu: "Em sẽ cố. "

Đã ba tháng kể từ khi kết thúc điều trị, trong ba tháng này, các triệu chứng buồn ngủ của cậu đã khá hơn rất nhiều, nhưng trí nhớ và phản ứng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Tần Nguyệt nói, ngoại trừ tác dụng của thuốc giảm đau, có thể còn có chút liên quan đến điều trị, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể chữa khỏi, yêu cầu cậu suy nghĩ nhiều hơn mỗi ngày, rèn luyện phản ứng.

Vì vậy, mỗi ngày Trương Cực đều sẽ suy nghĩ vài câu hỏi lớn nhỏ, chẳng hạn như: Em muốn ăn gì? Kế hoạch của em là gì? Em có muốn làm gì không?

Những vấn đề như vậy, Trương Trạch Vũ đều sẽ mất rất lâu để phản ứng lại, phản ứng lại rồi mới chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, đề phòng nhỡ đâu mình quên, cậu còn đặt mấy cái đồng hồ báo thức nhắc nhở mình.

Chuông báo thức là giọng nói của Trương Cực.

- Trương Trạch Vũ bảo bối, nhìn ghi chú của em.

- Trương Trạch Vũ bảo bối, nhìn ghi chú của em.

Trương Trạch Vũ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, sau đó mở bản ghi chú: Trương Cực muốn dẫn mình ra ngoài ăn lẩu không cay.

Trương Trạch Vũ đi tới cửa thư phòng gõ cửa, nghe thấy bên trong Trương Cực vội vàng nói: "Cứ đến đây đã, giải tán. "

Sau đó sải bước tới mở cửa, vừa nhìn thấy Trương Trạch Vũ liền nở nụ cười, anh cưng chiều ôm người xuống dưới lầu, vừa hôn khóe miệng cậu, vừa khen: "Bảo bối thật giỏi nha. "

Trương Trạch Vũ quay đầu nhìn anh, ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc, có chút cạn lời: "Trương Cực, chẳng qua là trí nhớ của em không tốt lắm, cũng không phải là trẻ con. "

Trương Cực bị bộ dáng đáng yêu này của cậu chọc cười, anh đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: "Em có thể mãi mãi là một đứa trẻ. "

KI rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Trương Cực, không chỉ về tính cách, mà còn về rất nhiều khía cạnh. Ví dụ, anh dường như không còn suốt ngày cắm mặt vào công việc, cuộc sống cũng có nhiều niềm đam mê hơn. Sẽ chủ động hỏi xem nhà hàng nào ngon, có biểu diễn nhạc kịch nào hay không, hay có nơi nào phù hợp để đi du lịch không...

Cậu cảm thấy từ sau khi hai người đó yêu nhau, cả người anh như gắn thêm pháo hoa. Không còn là vị thần cái gì cũng không quan tâm, vô dục vô cầu.

Sáng sớm hôm sau, Trương Cực vừa tỉnh đã thấy Trương Trạch Vũ dậy rồi, cả người cậu rúc vào lòng mình, thấy Trương Cực mở mắt, cậu vội vàng hôn lên yết hầu của anh, giọng nói mơ hồ không rõ: "Hôm nay dẫn em đi đâu vậy? "

Trương Cực kinh ngạc nhướng mày, anh hỏi: "Là đặt đồng hồ báo thức hay là tự em nhớ?"

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng có chút ủy khuất: "Em nhớ rõ mà, em nhớ cả một đêm. "

Trương Cực mềm lòng, tiến tới ngậm lấy môi cậu. Trong lúc hai hơi thở quấn lấy nhau, anh hơi rời khỏi môi cậu, nhẹ nhàng nói, "Em thật sự rất tuyệt vời. "

Anh nói vô cùng nghiêm túc, Trương Trạch Vũ nhìn thấy trong đôi mắt dịu dàng đó của anh không chỉ nhìn chứa sự nghiêm túc, mà còn có một tia đau lòng. Trương Cực vẫn luôn đau lòng cho cậu, chuyện nhỏ như vậy cũng đều sẽ khen cậu.

Lúc đứng trước mộ, Trương Trạch Vũ có chút kinh ngạc, trong nháy mắt nhìn về phía Trương Cực, Trương Cực liền bắt lấy bàn tay đang rủ xuống bên cạnh mình, anh lẳng lặng nhìn ngôi mộ này, đuôi mắt ửng đỏ: "Chú ơi, đây là người yêu của cháu. "

Trương Trạch Vũ nhìn về phía bia mộ, ở trên đó có đề tên: Mộ Trương Tề Thịnh.

Trương Cực nắm chặt tay Trương Trạch Vũ, anh quay đầu nhìn cậu, nói: "Ông ấy là chú của anh, hôm nay anh muốn dẫn em tới làm quen với ông ấy một chút. "

Những lời này Trương Trạch Vũ tiêu hóa rất nhanh, cậu lập tức nắm lấy tay Trương Cực, vội vàng đứng thẳng, trông rất trang trọng, để lộ ra nụ cười đẹp: "Chào chú ạ, cháu là Trương Trạch Vũ. Tương lai sau này, cháu sẽ luôn ở bên Trương Cực, chú yên tâm, hiện tại anh ấy rất tốt, là một ông chủ tốt, cũng là một người yêu tốt. "

Trương Trạch Vũ hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục có chút ngượng ngùng nói: "Cháu... Cháu cũng rất tốt, cháu có thể bảo vệ anh ấy, cũng có thể làm cho anh ấy vui vẻ hơn một chút... Chúng cháu cũng sẽ đến thăm chú thường xuyên. "

Trương Trạch Vũ nói rất chậm, từng câu từng chữ rõ ràng. Trương Cực nghe có chút cảm động, anh đặt bó hoa trong tay xuống trước bia mộ: "Chú ơi, nếu chú vẫn còn ở đây, chú nhất định cũng sẽ rất thích em ấy. "

......

Trên đường trở về Cảnh Viên, Trương Cực cùng cậu nói rất nhiều chuyện trước kia của anh cùng với nguyên nhân cái chết của Trương Tề Thịnh.

Trương Trạch Vũ từng chút từng chút hiểu, trong lòng cũng nổi từng chút từng chút cảm giác đau đớn tê dại khiến cậu có chút khổ sở. Cậu chỉ có thể nắm chặt tay Trương Cực hơn một chút, lại cố gắng siết chặt một chút.

Cậu vẫn luôn cho rằng, Trương Cực là vị thần mà ông trời phái tới để cứu lấy cậu. Nhưng hôm nay cậu mới biết được, Trương Cực cũng từng ở trong bóng tối, tự mình thoát khỏi vực sâu, gục ngã không biết bao nhiêu lần, sau khi đứng dậy liền cùng cậu một lần nữa rơi xuống vực sâu.

Cậu nhìn đôi mắt ửng đỏ của Trương Cực, nắm lấy tay anh mười ngón tay đan nhau.

"Trương Cực, anh xem, chúng ta đã đi đến nơi cuối cùng của bóng tối rồi."

Nơi kết thúc của bóng tối, chính là em đấy!

- Hoàn Chính Văn -

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me