Edit Cuong A Trang O Truong Duan Trach Hoan
***
Truyện: Cường A trang O
Tác giả: Trương Duẫn Trạch
Editor: Trúc Xanh
***
7"Em...... Em, không, không muốn......" Tôi nghĩ nửa ngày cũng không biết phải nói gì. Ánh mắt chủ nhân càng ngày càng lạnh. Tôi hơi hơi không dám nhìn anh."Tôi mang người này đi." Chủ nhân cởi sợi dây trói trên tay tôi, ôm tôi vào ngực và nói với ông lớn kia."Tôi sẽ trả cho anh số tiền em ấy nợ anh." Chủ nhân lại nói."Không được không được, tiểu nhân nào dám thu tiền của ngài." Ông lớn vội vàng trả lời."Còn về những vết thương trên cơ thể em ấy, ta cũng sẽ quay lại đòi lại từng cái một." Giọng nói của chủ nhân rất lạnh, tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cằm chủ nhân rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, vùi mặt vào ngực anh.Thịch thịch thịch, tim đập thật nhanh.qingyufighting.wordpress.comTrên xe ngựa, tôi ngồi cách xa chủ nhân, không dám nhìn anh."Lại đây." Giọng nói lạnh lùng của chủ nhân chợt vang lên. Tôi không dám chống lại, từ từ nhích đến bên cạnh anh."Chủ nhân." Tìm về cảm giác giả vờ là tiểu O trước kia, tôi nhẹ nhàng gọi anh.Chủ nhân nghiêng người về phía trước, nắm chặt cổ tay của tôi áp đảo tôi. "Em nghĩ tôi không dám làm gì em à?""Em không có." Tôi dùng sức vắt ra hai giọt nước mắt nhìn anh."Nhóc con thích nói dối." Chủ nhân nhẹ nhàng chạm vào gáy tôi.Tôi dùng sức đẩy chủ nhân nhưng mãi vẫn không đẩy được, ngược lại, vòng tay ôm cổ của anh, mang theo tiếng khóc nức nở: "Chủ nhân, chân em đau quá."Chủ nhân khẽ sửng sốt, vội vàng đứng dậy cởi giày của tôi ra. Mắt cá chân của tôi sưng vù đỏ tím một mảng."Tại sao em không nói sớm. Đau lắm phải không?""Không đau lắm." Nhìn dáng vẻ tựa như sắp khóc của chủ nhân, tôi lập tức sửa lời nói: "Ngài giúp em thổi một chút liền hết đau."Chủ nhân cúi xuống và thổi hai lần vào mắt cá chân của tôi, sau đó khẽ hôn nhẹ lên làn da sưng đỏ kia một cái.Nụ hôn lạnh lẽo khiến trái tim tôi ngay lập tức loạn nhịp.Chủ nhân buộc tôi phải đến bệnh viện và quấn một miếng băng vải vài vòng quanh mắt cá chân của tôi. Sau đó anh mua một vài thứ thuốc mang về nhà.Vừa về đến nhà chủ nhân liền bắt đầu cởi quần áo của tôi, lý do rất đầy đủ... Bôi thuốc cho tôi.Trong khi bôi thuốc, chủ nhân hỏi: "Tại sao em lại rời đi?"Tôi quay đầu sang hướng khác, không trả lời. Trước đó tôi vì bảo vệ tính mạng mới bỏ chạy, bây giờ...... Bây giờ tôi hình như không có cách nào lại rời xa anh."Tôi thích em." Chủ nhân nắm cằm tôi bắt buộc tôi nhìn anh, trong mắt anh là một thứ gì đó tôi không hiểu: "Tôi không cần em đáp lại tôi."Tôi không trả lời, nói đúng hơn là tôi chưa kịp trả lời thì đã bị chủ nhân hôn mạnh bạo ****.qingyufighting.wordpress.comSau cơn mây mưa.Tôi co rúm người núp trong chăn, không dám nhớ lại những gì mình đã làm.Tôi, một A, đã bị một A khác "ép buộc"!Mặc dù tôi thích A kia, bị làm cũng rất thoải mái, nhưng mà......Nhưng mà A kia luôn nghĩ tôi là O!Khi tiểu O làm loại chuyện đó, tin tức tố trong cơ thể của họ sẽ phát tán, hấp dẫn A mình yêu yêu thương mình.Nhưng lúc nãy, trên người ông đây không có chút mùi vị nào, trừ phi chủ nhân là kẻ ngốc mới không phát hiện ra tôi có vấn đề.Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi cũng là A, tôi biết đồng loại ghét bỏ nhau thế nào. Chủ nhân mơ mơ màng màng ngủ cùng một đồng loại, tôi quả thực không dám tưởng tượng anh ấy sau này sẽ làm gì với tôi nữa."Có chuyện gì vậy? Lúc nãy phóng đãng như thế, giờ lại thẹn thùng?" Chủ nhân ôm cả tôi và chăn, anh khẽ kéo mép chăn làm gương mặt của tôi lộ ra.Hình như anh...... Không có gì thay đổi...... Anh là một tên ngốc thật à?......"Chủ nhân." Tôi thử kêu anh một tiếng."Ừ?" Chủ nhân xoa xoa cổ tôi với vẻ mặt hài lòng."Ngài, ngài không cảm thấy em có một chút khác biệt sao?"Chủ nhân liếc nhìn tôi, rồi ngẩng đầu và hôn lên môi tôi: "Cảm thấy, vô cùng phóng đãng."qingyufighting.wordpress.comMặt tôi nháy mắt đỏ bừng, tôi quyết định thành thật. Nụ cười hiện tại của chủ nhân khiến toàn thân tôi đều nổi da gà."Chủ nhân, em sai rồi.""Sai cái gì?" Chủ nhân sờ sờ cổ của tôi hỏi."Em đã nói dối ngài, thật ra em là một A." Giọng tôi lí nhí trông vô cùng đáng thương.Bàn tay của chủ nhân đặt ở trên cổ tôi khựng lại, tôi nhắm chặt mắt chờ đợi anh nổi giận."Em không phải là A chẳng lẽ là O?" Chủ nhân nói."A?" Tôi không hiểu ý của anh.Chủ nhân hôn lên mặt tôi, nói: "Nếu có O giống như em cũng không tệ, nhưng tiếc là tôi sẽ không thích hắn."Tôi sững sờ.Chủ nhân nói tiếp: "Tôi thích em. Chỉ có em, người trước mặt tôi."8Thì ra anh thích tôi.Tôi vùi mặt vào ngực chủ nhân, nước mắt chầm chậm rơi."Sao vậy? Em đau à? Đừng khóc." Chủ nhân vỗ nhẹ vào lưng tôi trấn an.Mối quan hệ của tôi và chủ nhân đã trở thành người yêu, sự thân mật trở thành một điều hết sức bình thường.Chủ nhân không tự làm mình tổn thương nữa, bởi vì sợ anh tôi sẽ lại khóc. Anh chỉ dịu dàng hôn nhẹ lên khóe mắt của tôi.qingyufighting.wordpress.comHôm nay, tôi đã gặp một người quen trong thị trấn.Ông già đã từng phục vụ chủ nhân của tôi trước kia.Ông ấy mở một cửa hàng tạp hóa trong thị trấn, khi nhìn nhìn thấy tôi, ông ấy có hơi nghi hoặc."Cậu cũng không làm nữa à?" Ông già đó hỏi.Không đợi câu trả lời của tôi, ông lão đã tự nói với chính mình: "Đáng tiếc, tôi cảm thấy chủ nhân rất thích cậu. Lần đầu tiên ngài ấy thích đồ ăn do một người làm ra như thế."Ông kéo tôi ngồi xuống trong cửa hàng và sau đó nói: "Nhưng tôi không trách cậu, dù sai, tính khí của chủ nhân quả thực khá đáng sợ. Cậu đừng sợ ngài ấy, ngài ấy cũng là một người đáng thương."Ông già thở dài nhớ lại: "Tôi đã sống ở đây rất lâu rồi, tôi biết ngài ấy từ khi ngài ấy còn rất nhỏ. Với thân phận lúc đó của cha mẹ ngài ấy, bọn họ không thể chấp nhận một đứa trẻ không bình thường. Vì vậy bọn họ đã ném ngài ấy cho một người hầu nuôi dưỡng.""Người hầu kia có lòng dạ đen tối, thường xuyên ngược đãi đứa trẻ. Cha mẹ của chủ nhân cũng mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua. Sau đó, họ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh và càng coi tiểu chủ nhân như rác rưởi, tùy ý vứt bỏ.""Sau này, chủ nhân trưởng thành, không biết ngài ấy dùng biện pháp gì đuổi người hầu xấu xa kia đi. Ngài ấy thay một người hầu mới. Nhưng người hầu mới làm việc không bao lâu liền chạy trốn. Tất cả những người hầu sau đó cũng vậy, phục vụ một thời gian ngắn rồi cũng rời đi. Dần dần, có tin đồn rằng chủ nhân bởi vì chuyện hồi nhỏ nên thường xuyên ngược đãi người hầu. Nhưng bởi vì chủ nhân cho bọn họ rất nhiều tiền, nên vẫn có nhiều người đến phục vụ ngài ấy.""Ôi chao, tôi nói chuyện này làm gì chứ. Cậu đã ở với chủ nhân một thời gian, chắc cậu cũng biết chủ nhân không phải là loại người thích ngược đãi người khác như lời đồn đúng không?""Anh ấy chỉ làm tổn thương chính mình thôi." Thanh âm của tôi có hơi khàn khàn.Ông già sửng sốt giây lát rồi vỗ vai tôi, nói: "Nhưng nhiều người nghĩ rằng ngài ấy là một con quái vật, họ nghĩ rằng một ngày nào đó ngài ấy sẽ dùng con dao ngài ấy dùng để làm bị thương chính mình đâm vào thân thể bọn họ. Lúc trước tôi cũng nghĩ vậy.""Cho nên, lúc đó ông đã chạy trốn à?" Tôi hỏi ông."Đúng vậy, nhưng bây giờ tôi đã hối hận." Ông già bẻ ngón tay, nói: "Tôi hy vọng cậu có thể trở về. Tôi cảm thấy cậu sẽ chấp nhận chủ nhân."Tôi mỉm cười, không trả lời.qingyufighting.wordpress.com"Hai người đang nói gì thế?" Giọng nói lạnh lùng của chủ nhân bỗng vang lên.Tôi và ông già đồng thời đứng dậy quay đầu nhìn ra cửa.Ông già lắp bắp hô một tiếng "Chủ nhân."Chủ nhân không để ý đến ông, đi thẳng đến bên cạnh tôi, vòng tay qua eo tôi và nói với ông lão: "Ông đang nói gì với phu nhân vậy?"Ông lão hoảng sợ mở to hai mắt nhìn tôi.Tôi vỗ vỗ hai cái sau lưng chủ nhân, nói với anh: "Em mệt rồi, mình trở về đi."Chủ nhân nhìn vào mắt tôi, cũng không biết đang nhìn gì. Một lúc sau anh mới trả lời: "Được."Tôi bảo chủ nhân đợi tôi ở ngoài cửa và nói lời tạm biệt với ông lão: "Tôi sẽ luôn ở bên anh ấy."Trên đường về nhà, mười ngón tay của tôi và chủ nhân đan xen vào nhau, tôi nói với anh: "Em thích anh. Rất thích, cả đời đều thích."———oOo———
.+"'+.Trúc Xanh.+"'+.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me