Edit Dam My Hon Thu
Thư ký Lâm đưa cô đến nhà hàng đồ Nhật gần công ty, giá cả cao đến mức khiến cho túi tiền khiêm tốn của nhóc trợ lý phải kêu gào, run run rẩy rẩy chỉ dám gọi hai đĩa sushi. Thư ký Lâm ngồi đối diện nhìn cô nàng như vậy cũng không nói năng gì, lần nữa mở menu ra đọc nhanh qua tên vài món ăn, đợi người phục vụ đi rồi mới nhìn về phía nhóc trợ lý đang toàn thân căng thẳng, "Lần đầu đến đây à?"Đối phương gật đầu."Bữa ăn này tôi mời, cô cứ yên tâm mà ăn."Nữ trợ lý thụ sủng nhược kinh(*), nhìn thấy người phụ nữ đối diện mặt mày ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ sấm rền gió cuốn như ban sáng. Cô ngơ ngác đặt câu hỏi, "Chị không phải là... định dùng bữa này hối lộ em, để em viết một bản báo cáo tốt hơn gửi phu nhân à?"(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.Thư ký Lâm nhướng mày, cô không hề có ý đó, tuy nhiên đùa giỡn cô nhóc này đúng là thú vị thật, vì thế cô nói, "Rất thông minh nha.""....." Trợ lý nhất thời nghẹn lời, nhỏ giọng nói, "Nhưng em cảm thấy nỗi lo lắng của phu nhân đối với sếp là điều bình thường mà, chị à, Trình tổng anh ấy mỗi trưa đều bỏ bữa vậy ạ... Cứ vậy mà làm việc cho đến chạng vạng luôn sao?"Người phụ nữ không dấu vết mà thoáng liếc cô nàng một cái, gõ gõ bàn, "Bây giờ là giờ cơm trưa, không nói chuyện công việc.""Vậy chị lại dùng bữa cơm này để hối lộ em..." Nhóc trợ lý rầu rĩ nói, "Sớm biết vậy đã không cùng chị ăn cơm," ăn cùng các đồng nghiệp khác có lẽ còn tự do hơn.Thư ký Lâm bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ sinh viên ngày nay đều toàn bị ám ảnh với tin bát quái hả? Chuyện của Trình tổng đúng thật là tôi biết rất nhiều, nhưng sẽ không nói cho cô đâu, cô chỉ cần thành thành thật thật làm việc một tuần, những chuyện khác thì không cần quan tâm."Lúc này vừa vặn đồ ăn được bưng lên, thư ký Lâm nhân cơ hội nói, "Nhanh ăn cơm đi."Bên này đám nhân viên văn phòng vừa kết thúc nửa ngày làm việc vừa bận rộn vừa tẻ nhạt thì ở bên kia khu Đan Đình tòa số hai phòng 101, Chu tiên sinh vừa mới rời giường.Tối hôm qua Chu Lam Sanh suốt đêm viết văn, sau khi gửi ba chương mới nhất cho Tống Khánh thì cũng đã gần tám giờ sáng nên mới lên giường ngủ, chỉ ngủ hơn bốn tiếng thì lại bò dậy, quay lại trước máy tính để sửa văn, mới sửa được một lúc thì biên tập Tống Khánh đã gọi điện đến."Làm sao vậy?""Tôi đã xem ba chương cậu gửi cho tôi," Tống Khánh nói, "So với những gì cậu viết trước đây.... thì có khác biệt rất lớn. Trước đó nhân vật chính ở chung với nhau thật sự rất tự nhiên, tình cảm phát triển được xem là chậm rãi, nhưng tôi xem nội dung cậu mới viết, bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, hơn nữa ngữ khí nói chuyện với nhau cũng không giống trước. Vi Đông Thanh là kiểu người ôn nhu chậm nhiệt, Đỗ Vưu tuy rằng là thiếu gia nhà giàu tính tình kiêu căng, nhưng hắn làm sao mà có thể phát khóc khi bị Đông Thanh cố tình xa cách chứ, sau đó lại còn đuổi việc người ta nữa."Lam Sanh, nếu cậu không viết được thì cùng đừng bức ép bản thân." Tống biên chân thành nói.Đầu dây điện thoai bên kia không đáp lại, hắn lại tiếp tục, "Muốn tôi đến đón cậu đến công ty AM không?""Không cần," Chu Lam Sanh bật lớn âm lượng nhìn về phía máy tính, "Tôi đây sẽ sửa lại chương mới.""Đừng," Tống Khánh ngăn cản nói, "Cậu đừng sửa, tôi cảm thấy tốt nhất là... xóa hết toàn bộ đi, thực sự là nó không phù hợp với nội dung trước đó, Lam Sanh, không phải là tôi đang nói là cậu viết không tốt....""Tôi hiểu," Chu Lam Sanh nói, "Không sao đâu."Tống Khánh: "Cậu đùng có gấp, chờ đến AM rồi nói sau.""Được."Cúp điện thoại, ở trong nhà Tống Khánh đang đọc tác phẩm trên iPad, hắn nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng nói của Chu Lam Sanh, nhiều chữ như vậy, hẳn là cậu ta đã dành cả đêm để viết.Quen biết Chu Lam Sanh cũng đã được bốn năm, hai người tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng hắn biết Chu Lam Sanh đang nghĩ gì. Anh đang lo lắng cho hắn bị cấp trên thúc giục tàn nhẫn, sợ rằng chương quá ít quá chậm sẽ càng khó để giải thích với phía AM, cũng không đành lòng nhìn fans ngày đêm ngóng chờ cập nhật mới, quả thật là phải vất vả suốt năm sáu tiếng đồng hồ liền mới có thể nghẹn ra hơn vạn chữ.Sau đó hắn lại chuyển sang nghĩ đến 《 Hôn thư 》, cuốn tiểu khiến tác giả của nó phải đau đầu suốt hai tháng trời.Chuyện kể về thiếu gia nhà giàu Đỗ Vưu và thầy giáo gia sư Vi Đông Thanh của hắn, không giống với những quyển tiểu thuyết thuần ngọt trước đây của Chu Lam Sanh, quyển này lại có một kiểu ngược không thể diễn tả nổi.Đỗ gia là gia đình danh giá có uy tín của thành phố, Đỗ thái thái có hai người con trai, người con lớn hai mươi bảy tuổi, còn người con nhỏ chỉ mới có mười bảy.Anh cả Đỗ có tình cách trầm ổn, tốt nghiệp đại học xong liền đến công ty thực tập, bắt đầu từng chút một từ cấp cơ sở mà làm, hiện tại đã trở thành tổng giám đốc; cậu út Đỗ Vưu thì lại không giống với người anh trai đáng tin cậy của mình, là học sinh trung học luôn khiến người khác phải đau đầu, được mệnh danh là Đỗ thái tử, mỗi ngày không chịu học hành cũng không có nghề ngỗng gì mà chỉ thích tu tập hộp đêm uống rượu với đám bạn xấu, buổi tối còn lẻn đi đua xe suốt đêm. Học tập thì học lệch nghiêm trọng, với những môn tự nhiên thì có thiên phú cực tốt, còn nằm trong top ba trường, nhưng mấy môn xã hội thì lại là một mớ rối tinh rối mù, khiến cho giáo viên tức đến mức mỗi ngày đều gọi điện mắng vốn với Đỗ thái thái.Đối với chuyện học lệch này, Đỗ Vưu đáp lại bằng thái độ thờ ơ, cà lơ phất phơ mà tận hưởng cuộc sống trên mây, thế nhưng gia đình hắn vẫn quyết tâm tìm gia sư cho hắn, nhưng Đỗ Vưu vừa kiêu ngạo lại thiếu kiên nhẫn, tới mấy người là đuổi hết bấy nhiêu người.Không còn cách nào khác, anh cả nhà họ Đỗ bỗng nhớ đến một người bạn học đại học của mình, Vi Đông Thanh.Đông Thanh là người có tính cách rất ôn nhu, nói chuyện lời lẽ dịu dàng, gương mặt bao giờ cũng nở một nụ cười cong cong ngọt ngào, thế nhưng anh lại không phải là một quả hồng mềm, từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng luôn sẵn sàng ra tay, người khác tàn nhẫn với anh bao nhiêu, anh liền trả lại gấp đôi.Anh cả Đỗ rất tán thưởng người bạn Đông Thanh này, trong lòng tự nghĩ đây chẳng phải là người tốt nhất để phụ đạo cho thằng em nghịch ngợm nhà mình hay sao.Thế là anh ta liền chạy tới nhờ vả người ta về làm giáo viên dạy kèm cho em trai mình.Nói ra cũng kỳ lạ, Đỗ tiểu thái tử mềm cứng không ăn, vậy mà lại chịu lép vế trước Đông Thanh, hắn luôn thích ngồi cạnh mà nghe anh giảng bài bằng giọng nói nhẹ ngàng. Thỉnh thoảng hai người cãi nhau, Vi Đông Thanh tức đến mức nổi trận lôi đình, há miệng run run muốn đập bàn bỏ đi, Đỗ Vưu bên cạnh vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thì lại vui lắm, hắn tò mò xem người luôn nho nhã lễ độ như Vi tiên sinh liệu có thể văng vài câu thô tục được hay không.Tống Khánh còn nhớ rõ tình tiết lần đầu gặp mặt của hai người họ trong 《 Hôn thư 》.Ngày đó Đỗ Vưu cùng đám bạn uống xuyên đêm ở quán bar, chơi hết tăng này đến tăng khác, chơi đến tận giữa trưa hôm sau mới được người ta đưa về nhà. Bấy giờ là mùa đồng, Đỗ Vưu không mặc quần áo dày, lạnh đến tâm tư bấn loạn, chẳng kịp chờ bảo mẫu mở cửa nữa đã thẳng cẳng đá văng cánh cửa."Rầm" một tiếng vang lớn, cánh cửa gỗ nện thẳng lên tường, hắn nhìn thấy cách đó vài mét ở huyền quan(*) có người nào đó bị dọa sợ đến mức nhảy nhổm ra ngoài vài bước.(*) Huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me