LoveTruyen.Me

Edit Dam My Tho Tuc Buc Thu Tinh Ngay Thu

Chương 8: Ỷ lại.
Edit: Charon_1332
_________

Ôn Tư Khanh cứ như một con gấu túi lớn đè cả người lên người Nguyễn Tụng, vì lâu rồi không chợp mắt nên anh ngủ rất say.

Tay chân Nguyễn Tụng cứng còng, nín thở sợ đánh thức Ôn Tư Khanh.

Rất lâu sau, Nguyễn Tụng mới dám nâng tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu xù xù của anh, tóc anh màu đen tuyền, vì hai người áp sát nhau nên em còn ngửi được mùi dầu gội trên tóc anh.   

Từ góc nhìn của Nguyễn Tụng, có thể trông thấy sống mũi cao thẳng và hai mí mắt của anh, em vươn tay, đầu ngón tay như lông vũ nhẹ nhàng chạm vào mũi Ôn Tư Khanh, thấy anh không có phản ứng gì thì bạo dạn hơn, ngón tay vuốt ve ngũ quan vẽ lại khuôn mặt của anh.   

Ôn Tư Khanh có một thói quen là thích vùi mặt vào gối khi ngủ, hôm nay cũng vậy anh lại cọ mặt vào “gối” như thường lệ, nửa tỉnh nửa mê mơ màng nghĩ sao nay gối mềm thế.  

Vì đặc thù của cơ thể nên Nguyễn Tụng luôn mặc áo ba lỗ ở trong, bình thường chỗ chưa bị ai đụng vào kia được áo ba lỗ che lại nên không hiện rõ lắm nhưng nay lại bị Ôn Tư Khanh vùi mặt vào cọ cọ khiến đầu vú mẫn cảm nhú lên thành một ụ nhỏ dưới áo. 

Nguyễn Tụng nào đã trải qua chuyện này bao giờ, mặt em nóng bừng, không khỏi rên lên một tiếng như mèo kêu.

Cái ụ nhỏ ấy cấn chóp mũi làm Ôn Tư Khanh choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ, anh xoa mắt, mí lót lật tức biến thành mắt hai mí kiểu Châu  u, mắt dần lấy lại tiêu cự, đối diện với một đôi mắt nai con ngập nước.   

Hai tay Nguyễn Tụng che ngực, giả bộ bình tĩnh nhìn anh. 

Ôn Tư Khanh say đến mất trí nên chẳng hề nhận ra bản thân vừa làm gì, anh phát hiện mình đang đè lên người Nguyễn Tụng thì vội vàng nhảy khỏi sô pha. 

Ôn Tư Khanh sợ mình đè hỏng người Nguyễn Tụng rồi bèn quan tâm hỏi: “Tiểu Nguyễn, em có sao không?”

Nguyễn Tụng lắc đầu, tay vẫn che kín ngực: “Em, em không, không sao.”

Ôn Tư Khanh lấy điện thoại ra xem giờ, thấy thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, anh xin lỗi Nguyễn Tụng: “Ngại quá, anh ngủ quên mất làm tốn nhiều thời gian của em quá.” 

“Không, không sao ạ.”

Ôn Tư Khanh liếc nhìn nửa cái bánh rán Nguyễn Tụng để lên bàn, ban nãy anh chỉ lo chuyện của mình mà chẳng để ý em còn chưa ăn sáng xong, bèn bảo: “Đi thôi, anh mời em ăn bánh rán.”

“Dạ, cảm, cảm ơn anh.” Nguyễn Tụng nhích từng tí về trên sô pha đến gần cái áo khoác được xếp gọn bên cạnh, sau đó vội vàng mặc vào khéo khóa lại. Sau khi kéo hết nấc khóa thì Nguyễn Tụng mới thở phào.    

Hai người lại đến quán bánh rán cạnh công viên, Ôn Tư Khanh gọi hai phần bánh rán đắt đỏ rồi ngồi lên cái ghế đẩu bên vệ đường với Nguyễn Tụng bắt đầu đánh chén. 

Ôn Tư Khanh chưa tỉnh rượu hẳn nên đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, khi anh nhồm nhoàm vài miếng đã diệt non nửa cái bánh rán thì Nguyễn Tụng mới ăn được tí xíu, em ăn gì cũng luôn chậm rãi từ tốn, mà dù có muốn tăng tốc cũng không được vì miệng nhỏ. 

Nguyễn Tụng thấy mắt Ôn Tư Khanh sắp díu lại mấy lần, dù lưu luyến khoảng thời gian ở chung hiến hoi nhưng em vẫn nói: “Về, về thôi.” 

Ôn Tư Khanh: “Không sao, anh đợi em ăn xong rồi về.”

“Không, không cần đâu, về em ăn, ăn tiếp, cũng được. Anh về, về ngủ đi.” Nguyễn Tụng vừa nói vừa bỏ bánh vào túi rồi đứng lên.

Ôn Tư Khanh cũng không từ chối nữa, anh thật sự buồn ngủ lắm rồi, muốn về giường đi ngủ thật nhanh. 

Hai người sánh bước đi trong khuôn viên trường vắng hoe, Nguyễn Tụng thường ngẩng đầu nhìn lén Ôn Tư Khanh rồi lại vội vàng cúi đầu, giấu niềm vui nơi cõi lòng.

Đến ngã rẽ, Nguyễn Tụng nói với Ôn Tư Khanh: “Anh, anh phải vui, vui lên đấy. Đừng, đừng buồn nữa.”

Ôn Tư Khanh gật đầu mỉm cười nhàn nhạt: “Ừm.”

“Cảm ơn em đã nói chuyện với anh, giờ anh ổn hơn rồi.”

Nguyễn Tụng nghe xong, trên má hiện ra một chiếc má lúm. “Vậy, vậy là tốt, tốt rồi.” 

“Anh đi đây.” Ôn Tư Khanh vẫy tay với em: “Tạm biệt.”

“Tạm, tạm biệt.”

Nhìn bóng Ôn Tư Khanh dần xa, Nguyễn Tụng thấy linh hồn nhỏ bé của mình cũng bay theo anh luôn rồi. Khi nghe thấy tin anh và Giang Miểu chia tay, Nguyễn Tụng vừa buồn cho anh lại vừa thấy vui vui, em biết mình không nên vui như thế, giống như kẻ ti tiện bỉ ổi cười trên nỗi đau của người khác, nhưng em thật sự không thể kiếm chế nổi sự phấn khích trong lòng.    

Tình yêu đơn phương tưởng chừng như vô vọng bỗng có hi vọng, em lấy điện thoại ra ấn mở khung chat đã lâu không có cuộc trò chuyện mới, lấy hết can đảm nhắn cho Ôn Tư Khanh: Về sau anh có chuyện buồn, muốn tìm người tâm sự thì có thể tìm em, em luôn ở đây.

Nguyễn Tụng nhỏ giọng cổ vũ bản thân: “Cố, cố lên nào Nguyễn, Nguyễn Tụng!”

Khi Ôn Tư Khanh đến phòng ngủ thì dưới chân đã như đang đi trên mây, vừa vào phòng đang tính nhào lên giường lại bị Tề Nhan cản lại, y đưa cho Ôn Tư Khanh một bì thư màu hồng nhạt: “Hai ngày trước mày không ở đây có một bé tên Lan Gia đưa tới, bảo là event của clb kịch nói, có người viết thư nặc danh nhờ ẻm truyền tin giùm.”  

Lúc Tề Nhan nói thì Ôn Tư Khanh đã bắt đầu trông thấy ảo ảnh, anh nhận thư rồi tiện tay ném lên kệ sách, ngã xuống giường ngủ thiếp đi. 
_________

Kể từ ngày hôm đó ngày nào Nguyễn Tụng cũng đi hơn nửa vòng sân trường chỉ để gặp Ôn Tư Khanh. Nhưng có lẽ là anh bận nên rất ít khi em gặp được, mà dù có gặp được thì cũng có một đống người làm chung hạng mục bu quanh anh, ai nấy cũng đều nghiêm túc thảo luận hạng mục đề án. 

Nguyễn Tụng không dám tiến lên chào hỏi, chỉ đứng từ xa nhìn bóng dáng Ôn Tư Khanh dần xa sau đó mất mát rời đi.

Nhưng Nguyễn Tụng cũng có tiến bộ, tuần nào em cũng ghé qua clb kịch nói, khi nào câu lạc bộ tập bộ kịch mới là Nguyễn Tụng sẽ chụp vài tấm ảnh gửi cho Ôn Tư Khanh coi, dù anh trả lời rất chậm nhưng chắc chắn là anh sẽ rep, lúc thì nói mấy câu, lúc thì là sticker, mà dù anh rep gì thì cũng khiến Nguyễn Tụng rất vui. 

Hôm nay có tiết thể dục, lúc Nguyễn Tụng đang chọn môn thì bị rớt mạng, đợi đến khi em vào lại được hệ thống thì chỉ còn lại mỗi môn bóng chuyền, mà em thì chẳng biết gì về đánh bóng cả nên mỗi khi đi học em đều phải điều chỉnh tâm lý thật tốt.  

Tiết này thầy giáo để bọn họ khởi động trước sau đó cho hai người một tổ tập tập đỡ bóng.

Cộng sự của Nguyễn Tụng hôm nay nghỉ khiến cậu lẻ loi một mình, thầy giáo thấy thế thì tìm một bạn trong đội bóng rổ bên cạnh tập cùng em, trùng hợp thay người này chẳng phải ai khác mà chính là Lương Kha Dụ bạn cùng phòng phòng của em. 

Tuy Nguyễn Tụng và Lương Kha Dụ không hợp nhau nhưng em nghĩ chỉ là tập đỡ bóng thôi mà, Lương Kha Dụ có tồi đến đâu thì cũng không làm gì em được.

Lương Kha Dụ vừa cao vừa khỏe, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà Nguyễn Tụng cứ cảm thấy Lương Kha Dụ không hề muốn em đỡ được bóng, mỗi lần phát bóng không phải là quá xa thì cũng là phát lệch, Nguyễn Tụng dù có di chuyển nhanh đến đâu cũng không đỡ nổi.  

Khi bóng xét qua tai em một lần nữa, Nguyễn Tụng hết nhịn nổi bảo: “Cậu có, có thể phát, phát bóng cho, cho tử, tử tế không!”

Bóng chuyền xoay tròn trên tay Lương Kha Dụ, hắn mỉm cười xấu xa: “Được thôi, tôi phát tử tế này.” 

Chằn chờ Nguyễn Tụng kịp phản ứng thì Lương Kha Dự bỗng giơ tay ném bóng rồi bật nhảy lên, quả bóng lao vun vút về phía Nguyễn Tụng.  

Bóng đập vào mặt Nguyễn Tụng khiến em hơi lảo đảo, em ôm cái mũi đau đến tê dại, nước mắt sinh lý trào ra. 

Nụ cười trên mặt Lương Kha Dụ lập tức cứng đờ, hắn chỉ định dọa Nguyễn Tụng xíu thôi ai ngờ em lại không tránh, hắn vội vàng chạy tới hỏi: “Cậu có sao không?” 

Nguyễn Tụng giờ đã đau đến nỗi không trả lời được gì, em cảm thấy có cái gì đó ươn ướt nhỏ xuống lòng bàn tay, khi bỏ ra thì thấy trong lòng bàn tay có một vũng máu.  

Chuyện này khiến Nguyễn Tụng sợ xám hồn, tự nhỏ đến lớn em sợ nhất là chảy máu mũi.

Mà lúc này những người khác cũng tụ lại đây, mồm năm miệng mười bảo nhau lấy giấy nhét vào mũi nhưng chẳng ai có giấy cả.

Bị mọi người vây quanh khiến Nguyễn - sợ giao tiếp - Tụng càn hoảng, em chui ra khỏi đám đông chạy khỏi sân không thèm quay đầu, em giống như con ruồi mất đầu chẳng biết nên chạy đi đâu, máu mũi nhiễu ra áo, nhìn từ xa trông sợ như một vụ án mạng.    

Khi em đang không biết phải làm sao thì một bàn tay nắm lấy cổ áo em, giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Nguyễn, em sao thế?”

“Em, em, máu mũi…” Nguyễn Tụng vừa mở miệng thì máu liền chảy vào miệng, mùi máu tanh nồng làm em mắc ói.

Ôn Tư Khanh lại rất bình tĩnh bóp mũi em, nắm tay dẫn em đến nhà vệ sinh của nhà đa năng gần đó, mở vòi nước rửa sạch mặt cho Nguyễn Tụng rồi cuộn giấy nhét vào mũi cầm máu cho em.

Trong lúc đó Nguyễn Tụng vẫn luôn nắm chặt lấy áo anh, máu tươi dây đầy ra áo trắng, Ôn Tư Khanh thấy cũng không nói gì mà chỉ dẫn Nguyễn Tụng ra ghế đá ngồi.

Anh đứng dậy tính đi mua nước cho em muốn, Nguyễn Tụng tưởng anh lại phải đi bèn nắm chặt áo anh không chút suy nghĩ: “Anh đừng, đừng đi.”

“Anh đi mua nước rồi về ngay.” Ôn Tư Khanh muốn gạt tay em ra nhưng đối phương lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy đáng thương, hết cách anh đành dẫn Nguyễn Tụng đi mua nước cùng.

Ôn Tư Khanh mua một chai nước khoáng không lạnh để Nguyễn Tụng súc miệng trước rồi uống.

Nguyễn Tụng ngoan ngoãn súc miệng, mãi đến khi nước nhổ ra không còn màu đỏ nửa mới uống hết nửa chai còn lại.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi Ôn Tư Khanh mới hỏi: “Sao mũi em lại bị thế?” 

Nguyễn Tụng vừa khóc xong nên mắt còn ửng hồng, tóc thì ướt nhem vì vừa rửa mặt dính bết trên trán, trông vô cùng nhếch nhác, em trả lời bằng giọng mũi nặng nề: “Em đánh, đánh bóng chuyền.” 

“Bị đập phải à?”

“Dạ.”

Ôn Tư Khanh gật gật đầu: “Đánh bóng chuyền mà bị đập phải là chuyện bình thường.”

Anh ghé sát lại nhìn cái mũi tím bầm của em, nói tiếp: “Nhưng bị đập kiểu em cũng ác quá, em không tránh hử?”

Mũi Nguyễn Tụng cay cay: “Em không, không tránh kịp.”

Người đang bị thương bỗng yếu ớt muốn được an ủi đến lạ, Nguyễn tụng vén áo để lộ cổ tay tím tái vì đánh bóng cho anh xem, giọng nói đầy nũng nịu mà ngay cả em cũng không nhận ra: “Đau, đau lắm ạ.” 

Dáng vẻ đáng thương của em tựa như một chú thỏ con đang đợi chủ nhân xoa đầu, Ôn Tư Khanh dỗ Nguyễn Tụng như dỗ cháu ngoại, thổi thổi tay em bảo: “Phù phù phù cái đau bay đi.”

Nguyễn Tụng muốn cười nhưng cười thì mũi càng đau tợn, em có cảm giác máu mũi lại trào ra rồi thế là mếu máo sắp khóc.

Thấy Nguyễn tụng lại sắp khóc tiếp Ôn Tư Khanh bèn lục lọi trong túi, vì có cô cháu ngoại thích ăn đồ ngọt bên anh thường mang theo vài viên kẹo. 

Anh móc ra một cái kẹo dẻo con gấu để vào tay Nguyễn Tụng: “Ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn đấy.”

“Em cảm ơn.” Nguyễn Tụng bóc kẹo cho vào miệng, đầu lưỡi vốn đắng chát cuối cùng cũng có chút vị ngọt.

Nguyễn Tụng nhét vỏ kẹo vào túi, vô thức ỷ lại kéo góc áo anh, sau đó bắt gặp ánh mắt của Ôn Tư Khanh thì sợ hãi buông tay.

Ôn Tư Khanh cười: “Không sao, nếu như vậy có thể khiến em thấy khá hơn thì cứ nắm đi.”
_______

Lương Kha Dụ noá trẻ trou mong anh cj đừng quá nặng lời zí em ló.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me