LoveTruyen.Me

Edit Dam My Tho Tuc Tua Sao Dan Loi

Chương 18: Hương thuốc lá.
Edit: Charon_1332
______

Lâm Tĩnh Văn chỉ định đến đưa ô cho Trần Luật Minh mà thôi, nhưng em lại trông thấy sự lay động trong mắt anh.  

Em không dám phỏng đoán ẩn ý thật sự trong ánh mắt ấy mà chỉ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Trần Luật Minh quay người đi về phía cổng trường, từ từ biến thành một cái chấm đen rồi đến bên cạnh một chiếc taxi. 

Sau đó chiếc taxi ấy phóng đi, chấm đen đó lại quay trở lại, dần lớn lên và hóa thành Trần Luật Minh đang cầm ô đen.

Trần Luật Minh quay lại, đứng trước mặt Lâm Tĩnh Văn rồi cụp ô, vẩy nước mưa sau đó nhìn em bằng ánh mắt bình tĩnh: "Lúc trước đi hơi vội nên chưa kịp trả tiền xe."

"Ừm... Thế anh, anh..." 

"Cứ từ từ nói, anh nghe."

Lại là câu nói quen thuộc ấy.

Trái tim Lâm Tĩnh Văn như bị ai đó bóp nghẹt, nước mắt em bỗng tuôn rơi. 

Em vội vàng xoay người lau nước mắt, cuối cùng lại lau luôn cả nước mũi và vết máu chưa khô trên môi khiến tay áo len màu trắng kem trở nên dơ hầy.

"Em xin lỗi, anh đợi em chút nhé." Vì để giấu đi dáng vẻ chật vật của mình, Lâm Tĩnh Văn cuống quýt mở cửa bước vào, quay lưng về phía Trần Tĩnh Văn gọi điện cho Ngôn Cẩn.

Em không dám ở một mình với anh.

Chẳng bao lâu Ngôn Cẩn đã chạy đến, cô vừa bị viện trưởng viện Vật Lý  mắng xối xả xong nên giờ cô không còn hứng ngắm trai nữa mà chỉ chăm chăm nghĩ cách làm sao để sắp xếp chỗ nghỉ cho trung úy Trần càng nhanh càng tốt, nên xin lỗi anh như thế nào mới phải.    

Ai ngờ tuy trông trung úy Trần có vẻ không mấy thân thiện nhưng thật ra lại rất dễ tính, không những không trách cô mà còn nhận hết lỗi về mình, nói là do mình không chủ động liên lạc với đại học Đàm nên mới xảy ra cớ sự này. 

Anh nói rất chân thành, Ngôn Cẩn suýt tin là thật nhưng dù sao cô cũng vừa bị lãnh đạo mắng xong, vẫn còn khá tỉnh nên không bao giờ có chuyện cô tưởng đó chỉ là lỗi nhỏ được. 

Cô vội vàng xin lỗi anh rồi hỏi anh đến thành phố Đàm lúc nào, bây giờ đang ở khách sạn nào, có cần giúp gì không. 

Trần Luật Minh đáp: Anh vừa đến hồi sáng, vẫn chưa đặt phòng. Ngôn Cẩn nghĩ thầm thế thì đỡ rắc rối rồi, sau đó bảo anh bây giờ cô sẽ cho người đến khách sạn gần đó đặt phòng cho anh.  

Trần Luật Minh lắc đầu từ chối, anh quen sống trong kí túc xá trong doanh trại hơn, trùng hợp bạn anh quen trong học viện Quân Đội cùng công tác ở đây nên có thể qua ở ké, chỉ phiền cái là lữ đoàn ở hơi xa, đi lại cũng không thuận tiện lắm. 

Lâm Tĩnh Văn đứng bên cạnh bỗng lên tiếng.

Em cố gắng giấu tay áo bẩn ra đằng sau rồi giơ bên tay sạch sẽ lên: "Tớ có xe, có thể đưa trung giáo Trần đến đó. Vả lại chỗ tớ ở cũng khá gần chỗ đó, đưa anh ấy qua rồi về cũng tiện."  

Ngôn Cẩn muốn quỳ xuống lạy Lâm Tĩnh Văn luôn.

Ban nãy lãnh đạo trường có nói cô phải chịu trách nhiệm về sự cố này và tự chi trả phí thuê khách sạn, đi lại và tiền ăn uống của Trần Luật Minh trong ba ngày tới.  

Nhưng nếu Trần Luật Minh đồng ý với đề nghị của Lâm Tĩnh Văn thì cũng đồng nghĩa với việc cô không cần chi một đồng nào cả.

Cô nhìn về phía Trần Luật Minh, mong anh sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Trần Luật Minh gật đầu đồng ý.

Ngôn Cẩn âm thầm cảm kích trong lòng, Lâm Tĩnh Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

________

Sau khi kết thúc hoạt động, Ngôn Cẩn dẫn các chuyên gia khác đến khách sạn đã đặt trước còn Lâm Tĩnh Văn phụ trách việc đưa Trần Luật Minh về lữ đoàn.

Mưa đã tạnh lúc xế chiều, em bảo Trần Luật Minh đứng chờ ở khu dạy học còn mình thì xuống hầm lấy xe, kết quả lại xảy ra chuyện.

Lúc đầu xe chạy rất ổn nhưng khi đến chỗ Trần Luật Minh Lâm Tĩnh Văn lại hồi hộp, thế là đạp nhầm chân phanh thành chân ga, may sau đằng trước không có ai, em cũng phản ứng nhanh đạp phanh kịp, nếu không thì đã xảy ra tai nạn rồi.   

Trần Luật Minh bước đến gõ gõ cửa xe, giọng điệu dịu dàng nhưng lại không hề cho em cơ hội từ chối: "Để tôi lái."

Mặt Lâm Tĩnh Văn đỏ bừng, em mở cửa xe cho Trần Luật Minh rồi ngoan ngoãn nhích sang ghế phụ lái. 

Trần Luật Minh cúi người ngồi vào ghế lái rồi bỏ mũ xuống để không bị chắn tầm nhìn, lúc anh đang nghĩ nên để ở đâu thì Lâm Tĩnh Văn đã chủ động đón lấy, ôm vào lòng.

Trần Luật Minh cụp mắt nhìn một chốc rồi khởi động xe.
________

Trong xe vừa yên tĩnh vừa ấm áp, Trần Luật Minh lái xe rất êm, lúc đầu Lâm Tĩnh Văn còn cố gắng vểnh tai lên nghe tiếng thở của anh nhưng chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, em phát hiện xe đã dừng dưới chân núi, Trần Luật Minh cũng không còn ngồi ở ghế lái nữa, còn mình thì đang đắp áo khoác quân phục của anh. 

Lâm Tĩnh Văn khoác áo vào rồi bước xuống xe, trông thấy Trần Luật Minh đang dựa vào cửa ghế sau xe hút thuốc. Trong màn đêm, đốm lửa trên đầu thuốc lấp lóe giữa hai ngón tay anh.   

Nhiệt độ cao nhất lúc cuối thu cũng chỉ có mấy độ, vả lại hai người còn đang ở trên núi, vậy mà Trần Luật Minh lại chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội, tay áo cũng xắn lên.

Lâm Tĩnh Văn do dự một lúc rồi nói: "Trung tá Trần, ngài vào xe hút đi, em không phiền đâu." 

Dưới ánh đèn mờ, Lâm Tĩnh Văn trông thấy Trần Luật Minh đưa điếu thuốc lên môi, hút một hơi rồi trông thấy anh đưa mắt nhìn mình, sau đó từ từ nhả khói.  

Đến tận khi hút xong điếu thuốc, Trần Luật Minh chỉ nhìn em mà chẳng nói gì. 

Hốc mắt Lâm Tình Văn dần nóng lên.

Chỉ vì Trần Luật Minh không trả lời thôi mà em đã muốn khóc rồi.

Em bắt đầu căm ghét sự yếu đuối của mình, tự trách mình lắm lời, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng nên hy vọng cao xa. 

Trần Luật Minh đi lướt qua Lâm Tĩnh Văn rồi dụi tàn thuốc vào thùng rác.

"Không cần đâu, tôi tự đi bộ đến đơn vị cũng được, thầy Lâm về đi."   

Lâm Tĩnh Văn ngơ ngác gật gật đầu, cởi áo khoác quân phục và mũ mình đang ôm trên tay ra đưa cho anh.

Trần Luật Minh nhận lấy, dùng áo bọc mũ lại rồi vắt ở khuỷu tay nhưng anh không đi ngay mà đến gần Lâm Tĩnh Văn, nhẹ nhàng vuốt ve khóa bình an trên ngực em nhưng muốn xác nhận xem nó có phải mà cái mình đang tặng em hồi trước không.

Vì vừa hút thuốc xong nên tay Trần Luật Minh vẫn còn vương mùi thuốc lá khá nồng, nó xộc lên mũi Lâm Tĩnh Văn khiến em hắt hơi một cái.

Lâm Tĩnh Văn cực kì nhạy cảm với mùi thuốc lá.

Hồi nghỉ đông năm lớp 11, Trần Luật Minh đi làm thêm, có lần khi anh đang sắp xếp lại kệ hàng thì có một vị khách nghiện thuốc lá nặng đứng cạnh đó gọi điện hơn nửa tiếng liền khiến cả người Trần Luật Minh nồng nặc mùi thuốc lá, đến tận lúc tan ca vẫn chưa bay hết.

Lâm Tĩnh Văn cứ đến gần anh là lại hắt hơi liên tục, nước mắt sinh lý chảy tèm nhèm, trên đường về nhà không thèm cho Trần Luật Minh ôm lấy một lần. 

Lâm Tĩnh Văn vẫn nhớ khi ấy em hờn dỗi trách Trần Luật Minh: Mùi thuốc lá gớm quá trời, nếu sau này Trần Luật Minh mà thích hút thuốc thì em sẽ không yêu anh nữa.  

Trần Luật Minh cười đáp: Người ta buồn người ta mới hút thuốc, chỉ cần anh ở bên cạnh Lâm Tĩnh Văn thì sẽ không bao giờ buồn, sao phải động vào thứ đó chứ.  

Cuối cùng Trần Luật Minh vẫn hút thuốc.

Nhưng Lâm Tĩnh Văn đổi ý rồi, em vẫn muốn yêu anh.

Đừng nói anh hút thuốc trước mặt em, dù Trần Luật Minh có nhả khói vào mặt em thì em vẫn muốn ở bên anh.

Chỉ là không biết có còn cơ hội hay không.

Im lặng một lúc, Trần Luật Minh bỗng ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Văn, ánh mắt tối đen: "Em vẫn còn giữ nó."

Lâm Tĩnh Văn nén tiếng khóc, cố gắng trả lời anh một cách bình tĩnh nhất: "Vâng, ngày nào cũng đeo hết." 

Ánh mắt Trần Luật Minh bỗng thay đổi, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn đôi chút.

Anh áp sát Lâm Tĩnh Văn, khoảng cách giữa hai người chưa đến một lóng tay, trái tim Lâm Tĩnh Văn như muốn nhảy ra ngoài. Hai người chìm đắm trong ánh mắt ẩn chứa sự thăm dò cùng trìu mến của đối phương, chẳng mấy chốc bầu không khí đã trở nên ngột ngạt.  

Điều duy nhất họ có thể làm lúc này là trao nhau một nụ hôn.

Trần Luật Minh nắm lấy cổ tay của Lâm Tĩnh Văn, đang định nghiêng đầu hôn em thì lại bị đẩy ra.

Anh suýt thì ngã, sau khi đứng vững, anh ngạc nhiên nhìn về phía em thì lại thấy Lâm Tĩnh Văn cũng sợ hãi vô cùng, che tay trái lùi về sau mấy bước. 

Em run giọng nói: "Em xin lỗi... em xin lỗi..."

Sau đó xoay người lên xe chạy mất hút.

Trần Luật Minh không thể nào tiếp thu nổi sự cố bất ngờ này, vẻ mặt luôn bình tĩnh điềm nhiên của anh hoàn toàn sụp đổ.

Gió núi lạnh buốt thấu xương quét qua da anh, ánh đèn pha nhấp nháy từ doanh trại như đang cười nhạo anh ảo tưởng, đàm côn trùng đang cao giọng sênh ca trong bụi cỏ thi nhau vây xem một trò hề nhàm chán. 

Đêm đó, Trần Luật Minh đứng dưới chân núi hút hết một bao thuốc.
________

Lời tác giả:

Trần: Hút một lần thôi, sau này cai.

Sắp ngọt rùi, tui cũng nôn lắm chứ bộ!!!

________

Đặt KPI cố xong bộ này trước 15/8 hehe

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me