LoveTruyen.Me

Edit Dm Sieu Mau Trong Sinh Mac Than Hoan

Người mẫu chuyên nghiệp cùng người mẫu nghiệp dư chủ yếu hơn kém nhau ở chỗ nào?

Đầu tiênchắc chắn là mức độ nhạy cảm với ống kính.

Hôm nay người mẫu đến chụp ảnh cho tạp chí « Thời Ngu Phong Thượng », đại đa số chỉ là những người mẫu không danh tiếng, Chu Ngụy cũng coi như là người có tiếng tăm nhất trong đấy, từ góc độ nào đó mà nói thì Minh Dụ cũng vậy.

Đi show, chụp ảnh,điều đối với người mẫu mà nói là những thứ cơ bản nhất, nhưng dù có là cơ bản nhất, khác nhau về khí chất, hình thái lẫn ý tưởng cùng bầu không khí thể hiện ra đều là tuyệt đối bất đồng.

Thời điểm Minh Dụ vừa mới bắt đầu chụp ảnh, nhiếp ảnh gia kia đối xử với hắn cũng giống như các người mẫu khác, chụp bốn, năm tấm liền để hắn đổi tư thế, chú ý ánh sáng, có lúc nhìn ống kính có lúc còn không nhìn ống kính.

Đợi đến khi bọn họ chụp được hai mươi, ba mươi tấm, thợ chụp ảnh tính khí nóng nảy kia đã từ từ ngậm miệng, cái gì cũng không nói không rằng mặc cho thiếu niên trong ống kính thoải mái phát huy. Thậm chí khi chụp được tấm phi thường đẹp, hắn không khỏi kìm không được lòng mà hô vài tiếng "Tuyệt !", đồng thời theo thời gian trôi đi, tần suất hắn hô "Tuyệt !" ngày càng cao.

Trong phòng chụp ảnh tổng cộng có ba khu vực quay chụp, tình huống Minh Dụ bên này tự nhiên cũng được nhiều người nhìn thấy. Vừa bắt đầu, khi các người mẫu cùng nhân viên công tác nhìn thấy thiếu niên này thế mà mặc một thân quần áo không hợp với chủ đề, bọn họ đều kinh ngạc: Đây là thanh xuân?! Cái này gọi là hắc ám thì cóΣ(っ °Д °;)っ!!!

Nhưng nếu như tươi vui sức sống gọi là thanh xuân,nhã nhặn trong trắng thuần khiết gọi là thanh xuân, hoạt bát đáng yêu gọi là thanh xuân, thanh tú hào phóng gọi là thanh xuân, vậy tại sao phản nghịch kiêu ngạo không thể gọi là thanh xuân ?

Sau khi thiếu niên chính thức vào trong ống kính, tất cả mọi người ngạc nhiên phát hiện, nguyên bản đơn thuần chỉ là tuấn mỹ tao nhã kia trong nháy mắt dường như lột xác. Phảng phất như có ánh sáng tràn vào nơi hắc ám tối tăm, thiếu niên phản nghịch lại có tính tình không tốt dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chăm chú ống kính, tỏa ra sức sống vô hạn của tuổi trẻ.

Lúc thì hơi ngẩng đầu, bên môi độ cong càng nhiều thêm vài phần; lúc thì nghiêng người dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chăm chú . Sắc trắng thanh thuần lấy làm bối cảnh, quần áo thiếu niên đen tuyền giống như trở nên sinh động tùy ý mà hiện ra một loại bất đồng khác người - thanh xuân cũng không thể kiềm được sự phản nghịch ấy!

Quả thật đối với siêu mẫu mà nói, chỉ cần khuôn mặt thay đổi một chút thôi, thậm chí là một cái tư thế liền có thể biểu hiện ra khí chất khác nhau, mà Minh Dụ lại chính là lão làng trong việc đó.

Đời trước khi hắn còn là người Hoa, tại giới thời trang bị Âu Mĩ thống trị khống chế cũng là một thân một mình lẻ loi cô độc mà đi. Vẻ ngoài hắn tương đối chính thống, trong mắt người Hoa chính là đoan chính tuấn mỹ nhưng rất nhiều người Âu Mĩ lại thưởng thức mắt nhỏ môi dày theo kiểu "vẻ đẹp phương Đông" .

Muốn trở thành siêu mẫu đỉnh cấp thế giới? Vậy hắn nhất định phải có điểm khác biệt với người khác!

Minh Dụ tốn gần ba năm để nghiên cứu từng góc của khuôn mặt cùng cơ thể mình, cố gắng dùng từng cơ bắp từng khớp xương tạo ra những tư thái tình cảm khác nhau. Mà bây giờ, hắn từ lâu đã khống chế thành thục loại kĩ xảo này, cho dù thay đổi một thân thể khác cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn đem biểu hiện ra bảy,tám phần.

Tuy chỉ là bảy tám phần, nhưng cũng có thể khiến những người khác cảm thấy kinh diễm cùng chấn động.

"Tốt! Quá tuyệt vời!"

Theo một tiếng ca ngợi, nhiếp ảnh gia kia đặt xuống máy ảnh cao cấp SLR. Anh không còn nhìn Minh Dụ một cách thiếu kiên nhẫn nữa, trái lại còn hết sức kích động nói: "Những ảnh này thực sự quá đẹp! Đây chính là tuổi thanh xuân! Tôi lập tức đem ảnh chụp copy vào máy vi tính, cậu nhanh chóng đi đổi bộ quần áo tiếp theo đi! Hiện tại trạng thái tốt như thế, chúng ta tranh thủ chụp bộ tiếp theo!!"

Vừa dứt lời, không ít người liền kinh ngạc "Ồ" một tiếng, dồn dập kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nhiếp ảnh gia kia.

Mà Minh Dụ cũng dở khóc dở cười nhắc nhở: "Anh La , hôm nay mỗi người mẫu chỉ chụp một bộ quần áo, lượt chụp của tôi kết thúc rồi."

Nghe vậy, nhiếp ảnh gia là anh La phút chốc sững sờ, ngẩn ngơ lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ngày hôm nay không phải chụp ảnh chuyên gia mà nhỉ."

Cảm xúc của thợ chụp ảnh cùng những tấm ảnh họ chụp từ trước đến giờ như cùng một nhịp thở, có được bức ảnh tuyệt mỹ làm bọn họ hưng phấn không thôi, bức ảnh thấp kém bọn họ liền đau đầu khó nhịn. Mà thợ chụp ảnh chuyên nghiệp lại càng không tùy ý chụp ảnh, một cái bấm máy liền có thể là tinh phẩm.

Nguyên bản anh La chụp cả ngày đã phiền muộn đến cực điểm: Cái quái gì vậy! Đây là cái tư thế gì thế hả?! Ai cho cô bắt tay đặt ở ngực hả, phẳng lì như vậy thì che cho ai xem?! Này này đừng có liếc mắt đưa tình nữa! Đây là thanh xuân ! Thanh xuân! Thanh xuân đâu?!!

Vì vậy, chụp một đống, nhọc lòng lại còn mất công tốn sức,anh La đã sức lực cạn kiệt, khi nhìn thấy Minh Dụ cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là một tiểu người mẫu nữa tới , lần này lại phải nhắc nhở bao nhiêu lần đây?

Có câu tục ngữ rất hay, không so sánh không đau thương! Nhìn người ta một cái... Ách... Cậu tên gì? À đúng rồi, Minh Dụ! Nhìn một Minh Dụ người ta xem, mỗi một cái tư thế đều hiện ra đều gãi đúng chỗ ngứa, ngay cả ánh sáng, ống kính cùng bối cảnh đều chú ý đến, anh La thậm chí cảm thấy buổi chụp ảnh này không phải do hắn chủ đạo, mà là hoàn toàn biến thành thế giới của chàng trai này.

Nghĩ tới đây, anh La không tự chủ được cảm khái nói: "Minh Dụ a, cậu rất có thiên phú đấy. Nếu như cậu nguyện ý, tháng sau tôi được một tạp chí mời, bọn họ chụp một bộ ảnh nhân vật, bốn mẫu nam bên trong đã xác định hai người, một là Ngô Vu Chân, một là Lưu Càn, tôi cảm thấy cậu rất hợp đấy!"

Lời này vừa dứt, những người mẫu hơi biết nội tình không khỏi mà cùng hít hà một hơi, mà người không biết thì cũng kinh hãi nhìn về phía thiếu niên đứng giữa khu vực chụp ảnh chưa hề rời đi.

Coi như bọn họ chưa biết tạp chí kia là gì, thế nhưng... Đấy là Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn đó! Hai người này là ngôi sao mới nổi hai năm gần đây của Hoa Hạ, người trước anh tuấn cao lớn, người sau tăm tối hòa nhã, cả hai dựa vào điểm riêng biệt của mỗi người mà ra mắt hơn một năm liền được bầu thành ngôi sao mới của năm!

Tạp chí có thể mời đồng thời được hai người này, vậy tuyệt đối không thể nào là tạp chí phổ thông! Còn có thể là số một quốc nội a!

Số một Hoa Hạ chẳng khác nào tương đương với số một thế giới! Cho dù là bốn người cùng nhau chụp đi thì cũng là vinh dự cực lớn đó có được hay không?!!

Nguyên bản anh La có thể làm nhiếp ảnh chính là vì anh là nhiếp ảnh gia có tiếng tăm nhất trong cả ba, anh có được lời mời như thế cũng chẳng lạ gì. Thế nhưng anh vậy mà chủ động giới thiệu cơ hội như vậy cho một người mẫu nhỏ như Minh Dụ !

Trong lúc nhất thời, chúc phúc, ca ngợi, ước ao, ghen tỵ, hết thảy loại ánh mắt dồn dập tụ tập trên người Minh Dụ.

Mà lúc này Minh Dụ là đang suy nghĩ cái gì?

Hắn đang nghĩ... Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn rốt cuộc là ai?!

Chuyện này cũng không thể làm quần chúng vây xem biết đến được, nếu để cho bọn họ biết, nhất định sẽ cho là Minh Dụ là đang ra 'đại bài'. Thế nhưng điều này cũng không thể trách hắn a, bên trong ký ức của nguyên chủ nhiều nhất chính là Thành Túc, mà hai người Ngô Vu Chân Lưu Càn là người mới ra mắt trong hai năm gần đây, nguyên chủ có một cái ấn tượng với tên của bọn họ đã là tốt lắm rồi có được hay không?

Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, Minh Dụ đang định mở miệng, bỗng nhiên nghe đến một đạo cười lạnh từ một bên vang lên: "Anh La , anh có phải là hay không quá tùy hứng . Lúc này mới chụp mấy bức ảnh mà anh đã đưa ra lời mời, tôi cảm thấy nghĩ lại một chút vẫn tốt hơn."

Vừa nghe nói như thế, anh La vốn nóng nảy liền muốn nổi giận, thế nhưng khi hắn nhìn người tới là ai, hắn lại miễn cưỡng đem tức giận nuốt vào, sau đó (vẫn) hết tức giận mà nói rằng: "Chuyện này dường như cùng « Thời Ngu Phong Thượng » không có quan hệ gì, đây là chuyện riêng của tôi. Vậy tôi sẽ không lại nói chuyện này nữa, đợi buổi chụp kết thúc lại nói sau."

Tin Chu Ngụy cùng phó chủ biên qua lại, anh La cũng biết. Tuy rằng anh là một thợ chụp ảnh nổi danh trong nghề, có thể nhận rất nhiều hợp đồng nhưng chức vụ của anh vẫn là vị trí nhiếp ảnh gia tạp chí « Thời Ngu Phong Thượng » . Có thể không đắc tội liền không đắc tội, dù sao vẫn muốn làm việc ở đây.

Nếu anh La đã cho mình bậc thang đi xuống, Chu Ngụy cũng không lại trào phúng thêm.

Mà đối mặt với hành vi lỗ mãng của đối phương, Minh Dụ không để ý lắm, khoe khoang nhất thời là rất dễ dàng, thế nhưng cũng không cần phải đắc tội , Chu Ngụy coi như là quá ngây thơ đi.

Nghĩ như vậy, hắn bất đắc dĩ cất bước định đi xuống khu vực chụp ảnh, thế nhưng còn chưa đi được một bước, Minh Dụ liền chợt nghe một đạo âm thanh già nua mang ý cười: "Ôi chao tiểu bằng hữu kia, cậu đợi một chút, có chụp cho tôi vài tấm được không?"

Động tác dưới chân thoáng dừng lại, Minh Dụ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy phía sau màn ảnh SMC cao cấp thẩm thấu ánh sáng, một thân ảnh khuôn mặt hòa ái từ từ đi ra. Ông lão này ăn mặc tươi sáng, trông rất thời thượng, dáng dấp nhìn qua cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi không có chút mang vẻ già nua.

"Tách tách" vài tiếng, Minh Dụ chốc lát hơi run lên, hắn còn chưa kịp phản ứng, liền có người kinh ngạc thốt lên: "Ngài là Phí đại sư!!!"

Chuyện tiếp theo cũng không đến Minh Dụ khống chế, không cần nói người mẫu này đó đều kích động, ngay cả anh La cùng hai thợ chụp ảnh khác ở đây cũng cao hứng đi đến, cùng vị "Phí đại sư" kia giao lưu.

Nhân cơ hội này Triệu Duệ liền đi tới, nói: "Minh Dụ, hôm nay cậu biểu hiện tốt lắm, tiếp đến ta  cùng anh La bàn bạc một chút về lời mời của hắn, chuyện này không cần cậu bận tâm." Phát giác tầm mắt Minh Dụ, Triệu Duệ theo mắt hắn nhìn, sau đó cười nói: "Sợ là cậu đang kinh ngạc tại sao Phí đại sư lại ở đây đi?"

Minh Dụ mỉm cười gật đầu: "Ân, cảm thấy rất kỳ quái."

Kỳ thực hắn căn bản không biết Phí đại sư kia là ai.

Triệu Duệ xem như chuyện đương nhiên đem nghi hoặc Minh Dụ coi như không hiểu vì sao Phí đại sư lại ở đây, vậy nên gã liền giải thích: "Tuy rằng tôi ở trong công ty địa vị không cao, thế nhưng ở Muse vẫn có một ít tư nguyên, tôi cũng biết một ít tin tức người bình thường không biết. Cậu có nghĩ đến hay không... Tuy rằng thiết kế này đó rất có linh khí nhưng lại là một nhà thiết kế trẻ mới hơn 23 tuổi thiết kế , trang phục của cô ấy có thể đủ để tạp chí hạng hai Hoa Hạ coi như chuyên đề mà giới thiệu sao?"

Minh Dụ hơi choáng váng: "Tại sao?"

Cái vấn đề này hắn xác thực có nghĩ tới nhưng hắn cho rằng nhà thiết kế kia có thể là một tên phú nhị đại.

Triệu Duệ cảm khái nói: "Lại có thể vì sao a? Bởi vì cô ấy là con gái một của nhiếp ảnh gia đỉnh cấp Hoa Hạ đại sư Phí Chấn Nam a!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me