LoveTruyen.Me

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 129 - 130

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ CHƯƠNG 129 : NÓI DỐI ☆☆

“ Không thể bắt nhi tử ta, các ngươi buông nó ra!” Trường Hưng Hầu phu nhân thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà lúc này lại bộc phát ra lực lượng kinh người, dùng sức va chạm vào trên người nha dịch, thế mà đụng cho nha dịch lảo đảo một cái.

“ Thế tử, đây không phải là thật đúng hay không? Ngươi nói chuyện a ——” Khương Thiến thừa cơ ôm Trường Hưng Hầu thế tử khàn giọng gào thét, nhân lúc người ta không để ý hạ giọng nói một câu, “ Ta có ——”

Ánh mắt có chút mờ mịt của Trường Hưng Hầu thế tử nhất thời thanh tịnh, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thiến.

Nàng ta nói cái gì? Có thai?

Khương Thiến liều mạng gật đầu.

Tin tưởng đi, chỉ cần tin tưởng nàng, hắn cũng không thể ra tay với mẫu thân mang hài tử của hắn, khiến nàng và hắn thân bại danh nứt.

“Mang đi!”

Mặc cho nữ quyến Trường Hưng Hầu phủ có kêu khóc như thế nào, Chân Thế Thành vẫn không nhúc nhích chút nào, lệnh thuộc hạ mang Trường Hưng Hầu thế tử cùng hai gã sai vặt đi.

Về phần những thi cốt kia, không phải một lát là có thể thanh lý xong, vườn hoa phồn hoa như gấm của Hầu phủ thành chỗ đình thi tạm thời, khiến người ta chỉ sợ tránh không kịp.

Trường Hưng Hầu phu nhân chạy theo ở phía sau: “ Dục nhi của ta là hài tử ngoan, sẽ không hại người, các ngươi nhất định lầm rồi ——”

“ Chân đại nhân, xin ngài thủ hạ lưu tình, bản hầu chỉ có một đứa con trai như thế thôi!” Trường Hưng Hầu sớm mất trầm ổn lúc trước, gắt gao nắm lấy tay Chân Thế Thành liền muốn quỳ xuống với hắn.

“ Nhà người khác có lẽ cũng chỉ có một đứa con gái như vậy.” Chân Thế Thành mặt không biểu tình chắp tay, “ Sau đó có lẽ còn phải truyền các ngươi thăng đường tra hỏi, mong rằng Hầu gia đến lúc đó phối hợp. Cáo từ!”

Trường Hưng Hầu lảo đảo lui lại, mặt không có chút máu.

Chân Thế Thành lưu loát xoay người đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên bước chân dừng lại quay người lại, ánh mắt lướt qua Trường Hưng Hầu rơi vào bên cạnh hoa mộc cách đó không xa.

Nơi đó đứng hai thiếu nữ thanh tú động lòng người, một người trong đó áo trắng váy đỏ, quả nhiên là người còn yêu kiều hơn hoa.

Tiểu cô nương kia hắn đương nhiên không cách nào làm như không thấy.

Nàng tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại có quan hệ gì với hung án này?

Trong lòng Chân Thế Thành chuyển qua vô số suy nghĩ, nề hà lúc này không phải trường hợp ôn chuyện, đành phải xa xa liếc một cái như thế, như thể muốn tiểu cô nương kia biết hắn nhìn thấy nàng.

Tiểu nha đầu gan lớn đầu óc thông minh, hiện tại mà không chứng thực lần chạm mặt này, nói không chừng về sau hỏi sẽ không thừa nhận đâu.

Ai ngờ thiếu nữ áo trắng váy đỏ chỉ cười một tiếng, ưu nhã uốn gối với hắn.

Chân Thế Thành khẽ giật mình, không khỏi cong lên khóe môi, mang theo bọn nha dịch quay người rời đi.

Nhìn thấy tràng diện kinh tâm động phách như vậy, gan lớn như Khương Tiếu cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, lúc này vừa thở ra một hơi, nắm lấy tay Khương Tự hỏi: “ Tứ muội, vị Chân đại nhân kia vừa mới...... Có phải là đang nhìn muội không?”

Khương Tự giả ngu: “ Không có đâu, chắc chắn không phải cố ý nhìn ta, chúng ta lại không quen biết.”

Khương Tiếu liếc mắt: “Vậy muội làm gì hành lễ?”

Khương Tự tiếp tục giả ngu: “ Thấy vị Chân đại nhân xử án như thần kia nhìn qua, có chút kích động.”

Ừm, từ khi qua lại với người nào đó, da mặt tựa hồ dày thêm không ít.

“ Chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?”  Cả vườn bừa bộn, tiếng khóc, tiếng nghị luận đan vào một chỗ khiến cho người ta toàn thân khó chịu, Khương Tiếu hỏi.

Khương Tự liếc sang phương hướng của Khương Lệ cùng Khương Bội: “ Đi tìm hai người Ngũ muội trước đi.”

Đại môn Hầu phủ mở rộng, bên ngoài vây đầy người xem náo nhiệt.

Lần này động tĩnh đã sớm truyền ra bên ngoài, hiện tại người người đều biết Trường Hưng Hầu thế tử hại người, trong hoa viên Hầu phủ một hơi đào ra mười bộ thi thể.

Mười bộ thi thể đó, đây là khái niệm gì? Rất nhiều người cả đời đều chưa từng thấy qua nhiều người chết như vậy, náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ lỡ?

Những bác gái đại thẩm rất có tâm đắc đã sớm chuẩn bị xong rau héo với vỏ trứng gà, chỉ đợi đến khi tên hung thủ tàn bạo giết người kia đi ra sẽ lập tức chào hỏi đến thân thể hắn.

Cái gì? Vì sao không có trứng thối? Nói đùa, trứng gà quý giá bao nhiêu chứ, bị hư còn có thể cho heo ăn, sao có thể tiện nghi cho loại người này?

“ Băng đường hồ lô, băng đường hồ lô đây ——”

“ Băng bột đây, băng bột ăn ngon đây, ăn một bát xem náo nhiệt sẽ không bị cảm nắng nha ——”

Trong lúc nhất thời ngoài cửa Trường Hưng Hầu phủ lại còn náo nhiệt hơn cả đi chợ.

Trong những người này đứng một phụ nhân vẻ mặt chết lặng, nói nàng vẻ mặt chết lặng, nhưng nếu như nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy trong mắt phụ nhân phảng phất như nổi lên một cơn lốc xoáy.

“ Ra rồi, ra rồi!” Đám người xôn xao một phen.

Nhìn thấy Trường Hưng Hầu thế tử bị nha dịch áp tải, có người kinh hô: “ Thật là Trường Hưng Hầu thế tử!”

Tiểu dân chúng có trí tuệ của tiểu dân chúng, theo bọn hắn nghĩ nhân vật tôn quý như vậy mà bị sai gia áp tải, vậy khẳng định là hung thủ không sai rồi.

Phụ nhân như gió lốc xông tới, quất vào mặt Trường Hưng Hầu thế tử chính là một bạt tai, sau đó dùng cả tay chân, hận không thể đem hết mỗi một tấc thân thể làm thành vũ khí chơi chết người trước mắt: “ Súc sinh, ngươi trả mạng lại cho nữ nhi của ta! Nữu Nữu đi mua bánh quế cho ta, ngươi sao có thể hại chết nó, nó là mạng của ta mà ——”

“Đại thẩm, ngươi bình tĩnh một chút ——” Nha dịch khuyên nhủ.

Tú nương tử đã cái gì cũng nghe không vào, trong lòng chỉ có một cái ý niệm trong đầu: Dù phải dùng miệng cũng phải cắn chết tên súc sinh này, báo thù thay nữ nhi.

Chân Thế Thành than một tiếng: “ Đại tẩu, dừng tay đi, trong hoa viên đào ra mười bộ thi thể, mất đi nữ nhi giống như ngươi còn có chín nhà, bản quan sẽ cho các ngươi một cái công đạo.”

Tú nương tử kinh ngạc lui lại, bụm mặt khóc rống lên.

Cho dù nàng có công đạo, nhưng nữ nhi rốt cuộc không về được nữa ——

“ Súc sinh nha, táng tận thiên lương!” Dân chúng vây xem nhịn không được mắng lên, rau héo vỏ trứng gà nhao nhao ném đến trên người Trường Hưng Hầu thế tử.

“ Tất cả dừng tay, không cho phép các ngươi vũ nhục nhi tử ta ——” Trường Hưng Hầu phu nhân liều mạng ngăn ở trước người Trường Hưng Hầu thế tử.

Động tác của người vây xem hơi dừng, sau đó càng có nhiều rau héo bay ra: “ Con của ngươi chính là thịt trong tim, khuê nữ nhà khác lẽ nào là gió lớn thổi tới à?”

Mắt thấy tràng diện càng thêm khó coi, Trường Hưng Hầu vội vàng sai người kéo Trường Hưng Hầu phu nhân ra.

“ Ta không đi, ta muốn bảo vệ Dục nhi ——” Trường Hưng Hầu phu nhân con mắt đảo một vòng, mềm oặt ngã xuống.

Trong hoa viên, Lục cô nương Khương Bội đã bị dọa mềm nhũn, dựa vào cột trụ hành lang màu son không nhúc nhích.

Ngũ cô nương Khương Lệ sắc mặt dù tốt không đến nỗi bỏ đi đâu, nhìn thấy hai người Khương Tự đi tới còn có thể chào hỏi: “ Tam tỷ, Tứ tỷ ——”

Trong tỷ muội bốn người Khương Tiếu nhiều tuổi nhất, lúc này rất có tự giác của tỷ tỷ, kiệt lực bảo trì trấn định nói: “Hồi phủ đi, hết thảy chờ hồi phủ rồi nói.”

Đến lúc này Khương Bội đa  sớm mất đi sức lực lanh lợi khi chèn ép Khương Tự, chỉ biết như gà con mổ thóc gật đầu.

Nàng muốn về nhà, mau thoát khỏi cái địa phương đáng sợ này.

“ Nhị, Nhị tỷ ——” Sắc mặt Khương Lệ càng thêm tái nhợt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.

Khương Bội quay đầu, phát hiện Khương Thiến không biết đi tới lúc nào, đang mặt không biểu tình đứng ở sau lưng mấy người, phảng phất như lệ quỷ đang chậm rãi chờ đợi thời cơ nhắm người mà cắn nuốt.

Trong tích tắc này, Khương Bội bị sợ hãi nói không rõ được đánh trúng, kìm lòng không được phát ra một tiếng chói tai.

Khương Thiến ánh mắt lành lạnh rơi vào trên mặt Khương Bội.

Một kẻ hèn mọn thấp hèn phải dựa vào lấy lòng mẫu thân mới an ổn sống đến bây giờ, lại dám hô to gọi nhỏ với nàng?

“ Lục muội sợ ta?” Khương Thiến âm trầm hỏi.

☆☆ CHƯƠNG 130 : CÓ THƯỞNG ☆☆

Khủng hoảng cực độ đánh tới, Khương Bội nhịn không được lui lại.

Nàng không biết hoảng cái gì, chính là Khương Thiến trước mắt lại khiến cho nàng cảm  thấy đáy lòng phát lạnh.

“ Trong phủ rối ren như vậy, sẽ không quấy rầy Nhị tỷ lo liệu gia sự nữa, ta mang bọn muội muội hồi phủ trước.” Khương Tiếu hợp thời lên tiếng.

Ánh mắt thâm trầm của Khương Thiến khôi phục bình thường.

Kế tiếp nên làm cái gì nàng còn phải thương lượng với phụ mẫu nhà mẹ đẻ, hiện tại không thể loạn.

“ Hôm nay hù đến bọn muội muội rồi.” Khương Thiến chậm rãi đỏ vành mắt, một bộ dạng chịu đủ đả kích lại ráng chống đỡ, nào còn có âm lãnh vừa rồi.

Thấy Khương Thiến không có ngăn cản, Khương Tiếu lặng lẽ thở ra, tay vẫn luôn lôi kéo Khương Tự không thả: “ Nhị tỷ cũng phải bảo trọng, không cần tiễn chúng ta.”

Nàng thật sợ Khương Thiến chó cùng rứt giậu, lấy Tứ muội trút giận.

“ Bọn muội muội đi thong thả, quay đầu ta lại cho bọn muội muội an ủi.”

Khương Bội không khỏi run rẩy.

Nàng mới không cần an ủi, Hầu phủ thật là đáng sợ, nàng không bao giờ muốn đến đây nữa!

Trên đường trở về trong xe ngựa yên lặng, không ai nguyện ý nhiều lời, bầu không khí trầm mặc ngưng trọng vẫn tiếp tục cho đến khi về đến phủ.

“ Tam tỷ, chúng ta có cần đi bẩm báo việc này với tổ mẫu không?” Khương Lệ chưa từng thích nổi bật phá vỡ trầm mặc.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua sự tình khủng bố như vậy, đến bây giờ hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải.

“ Đương nhiên phải bẩm báo, chuyện như vậy làm sao giấu được.” Khương Tiếu mấp máy môi.

Nàng có thể tưởng tượng Bá phủ sẽ bởi vì biến cố của Trường Hưng Hầu phủ mà nhấc lên sóng gió như thế nào, chẳng qua ——

Thì tính sao chứ, súc sinh mơ ước Tứ muội xong đời, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Dù sao phụ thân nàng là con thứ, Bá phủ vinh quang hay là đen đủi, kỳ thật đối với nhà bọn họ không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Trong Từ Tâm Đường, từ sáng sớm mí mắt của Phùng lão phu nhân đã nhảy dồn dập, trải qua một lần con mắt bỗng nhiên mù, lão thái thái phá lệ để ý, vội vàng bảo Nhị thái thái Tiêu thị mời thái y đến xem.

Cứ việc thái y khẳng định không đáng ngại, Phùng lão phu nhân vẫn tâm tình không tốt, Nhị thái thái Tiêu thị cùng tam thái thái Quách thị không thể không thành thành thật thật bồi bà nói chuyện.

“ Lão phu nhân, mấy vị cô nương trở về phủ, đến cho ngài thỉnh an.”

Phùng lão phu nhân xoa xoa  huyệt Thái Dương, không nhịn được nói: “ Kêu bọn nó nghỉ ngơi đi.”

Tiểu cô nương trẻ tuổi hôm nay đi nhà này tham gia ngắm hoa yến, ngày mai đến chỗ nào đó du ngoạn, làm sao biết người cao tuổi chịu tội ra sao.

Thời điểm tâm tình không tốt, Phùng lão phu nhân càng thêm không kiên nhẫn khi nhìn thấy mấy đứa cháu gái như hoa như ngọc ấy.

Đại nha hoàn A Phúc ra ngoài không lâu lại trở lại: “ Lão phu nhân, mấy vị cô nương nói có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Còn chưa chờ Phùng lão phu nhân có phản ứng, Tiêu thị liền nhướng nhướng mày.

Hôm nay mấy cô nương đi Hầu phủ ngắm hoa, trở về liền nói có chuyện quan trọng bẩm báo, trực giác không phải chuyện tốt.

“ Cho bọn nó tiến vào.”

Không bao lâu mấy người Khương Tự đi tới, Phùng lão phu nhân hé mắt nhìn lên không khỏi ngồi thẳng thân thể.

Nhìn thấy mấy người sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ lại ra chuyện gì không hay rồi.

“Chuyện gì xảy ra?”

Khương Tiếu dẫn đầu quỳ xuống: “Tổ mẫu, Hầu phủ xảy ra chuyện rồi.”

“ Chuyện gì?” Tiêu thị bật dậy, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Khương Tiếu.

Con ranh này nếu nói năng bậy bạ, về sau sẽ có lúc có trừng trị nó!

Khương Tiếu lúc này cũng không sợ Tiêu thị, nhanh mồm nhanh miệng nói: “ Thuận Thiên phủ Doãn từ trong hoa viên Hầu phủ đào ra mười cỗ nữ thi, mang Trường Hưng Hầu thế tử đi rồi......”

“Cái gì?” Tiêu thị vội vàng đỡ lấy thành ghế mới không ngã quỵ.

Phùng lão phu nhân rung tay làm đổ chén trà, nước trà theo góc bàn trôi xuống dưới, nhưng lúc này ngay cả bọn nha hoàn cũng không dám tiến lên lau chùi, gắt gao cúi đầu giảm xuống cảm giác tồn tại.

“ Nói rõ ràng từ đầu tới đuôi cho ta nghe!” Phùng lão phu nhân hơi hoãn lại, vỗ mạnh bàn một cái.

Khương Tiếu mồm miệng lanh lợi nói lại sự tình chân tướng một lần, cuối cùng nói: “ Chứng cứ vô cùng xác thực, lúc chúng con rời đi những thi thể này còn đang ở trong hoa viên Hầu phủ chưa có mang đi......”

Phùng lão phu nhân mặt trầm như nước, tay dùng sức nắm lấy tay vịn ghế, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“ Thiến Nhi đâu, Nhị tỷ các ngươi thế nào rồi?” Tiêu thị mặc dù quản gia nhiều năm, nhưng gặp gỡ sự tình kinh thiên động địa như vậy sớm đã rối loạn tâm thần, bối rối hỏi.

“ Nhị tỷ trước mắt còn tốt, hẳn là đang thu thập tàn cuộc đi, Trường Hưng Hầu phu nhân thì đã hôn mê.”

“ Trời ơi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy!” Tiêu thị đặt mông ngã về trên ghế, trong lòng chỉ có một cái ý niệm trong đầu: Nữ nhi thảm rồi.

Phùng lão phu nhân sắc mặt tuy khó nhìn, lúc này rốt cuộc vẫn thong thả lấy lại sức, lập tức phân phó hạ nhân đi gọi hết ba huynh đệ Khương An Thành về nhà thương nghị đại sự.

Việc này không phải mấy người Khương Tự có thể tham dự, liền rời khỏi cửa lớn Từ Tâm Đường, Khương Tự chuẩn bị trở về Hải Đường Cư, bị Khương Tiếu kéo lại: “Tứ muội, ta muốn đi chỗ muội ngồi một lát.”

Khương Tự đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: “Tam tỷ đi theo ta đi.”

Khương Bội há to miệng.

Nàng hiện tại vừa kinh vừa sợ, sắp nghẹn đến chết rồi, nàng cũng muốn đi ngồi một chút.

Thế nhưng nghĩ đến quan hệ với Khương Tự, Khương Bội phiền muộn thở dài, đành phải trông mong nhìn hai người rời đi.

Trở lại Hải Đường Cư, Khương Tiếu rót một chén trà ực ực hết mấy ngụm, vuốt ngực nói: “ Thật sự là kinh tâm động phách, tim ta đến bây giờ vẫn còn đập như trống đây.”

Khương Tự cười: “ Ta thấy hôm nay Tam tỷ biểu hiện rất tốt.”

“ Đều là giả vờ.” Khương Tiếu khoát khoát tay, trầm mặc một chút hỏi, “ Muội nói Khương Thiến sẽ làm sao?”

Lúc này, Khương Tiếu đã không muốn dùng ‘ Nhị tỷ ’ để xưng hô Khương Thiến nữa.

Nàng cũng không ngốc, nếu Khương Thiến đã giúp đỡ Trường Hưng Hầu thế tử tính kế thân đường muội, thì sao biết được những cô nương đã chết kia không có Khương Thiến tham dự trong đó?

Đương nhiên, vì thanh danh Bá phủ mà nghĩ, nàng chắc chắn sẽ không nói lung tung, lại không ngăn được nàng từ đây sẽ kính nhi viễn chi* với Khương Thiến.

( * Vẫn kính trọng đấy nhưng cần xa lánh )

Khương Tự trả lời lại làm cho Khương Tiếu tấm tắc không thôi: “ Nàng ta có lẽ sẽ về Bá phủ.”

“ Có ý tứ gì?”

“ Vì tận lực giảm xuống ảnh hưởng của việc này đối với Bá phủ, tỷ đoán sau khi tổ mẫu thương lượng với mấy người Nhị thúc sẽ làm như thế nào?”

Khương Tiếu lập tức hiểu được: “ Hòa li! Dù sao Khương Thiến còn chưa có con, gặp được dạng người như Trường Hưng Hầu thế tử hòa li hoàn toàn vẫn nói được, thậm chí nghĩa tuyệt cũng có khả năng.”

Nói đến đây, Khương Tiếu thở dài: “Thực đáng ghét!”

Nghĩ đến phải ở cùng một phủ với loại tỷ muội tâm địa này, toàn thân nàng liền không được tự nhiên.

“ Không có gì, nàng ta ở Hầu phủ là thế tử phu nhân tôn quý vẫn không thể làm gì chúng ta, trở lại Bá phủ ở lâu dài lại có thể thế nào?” Khương Tự thản nhiên nói.

Khương Tiếu nháy mắt mấy cái: “Tứ muội, muội có việc giấu diếm ta.”

“Cái gì?”

“Thành thật khai báo, chuyện con chó kia là thế nào?”

“ Hả?” Khương Tự giả bộ hồ đồ.

Khương Tiếu giọng mang hưng phấn: “ Lần kia trên đường từ Trường Hưng Hầu phủ trở về con chó lớn kia đảo loạn Quý Sùng Dịch đón dâu, lúc này lại đào ra thi thể trong hoa viên Hầu phủ, nó khẳng định quen biết muội!”

Khương Tự cắn chết không thừa nhận:” Không có đâu, có lẽ không phải một con chó đâu.”

Khương Tiếu duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Khương Tự: “Muội cho là ta ngốc? Con chó thông minh lanh trí, uy phong lẫm lẫm như thế vạn người không được một, làm sao có thể có hai chứ? Ai, cũng không biết ai là chủ nhân của nó nữa.”

Mà lúc này, trong một tòa trạch viện ở chỗ sâu của hẻm Tước Tử tĩnh mịch, Úc Cẩn vuốt vuốt đầu Nhị Ngưu, khen ngợi nói: “Làm rất tốt, thưởng một chậu thịt xương.”

Nếu có thể đem A Tự tới, vậy thì càng tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me