LoveTruyen.Me

[EDIT+H] Kích Tình Tuyệt Sắc

Chap 9

peanout_

Quân Thánh Thiên hai tay đút ở túi quần, bước chân nhẹ nhàng đi về phía vườn hoa nhỏ

Tuyết Nhi sao tự nhiên lại hẹn hắn đến đây? Không phải nói muốn đi liên hoan luôn hay sao? Sẽ không phải muốn dành cho hắn điều bất ngờ gì đấy chứ? Đã mấy ngày hắn không có chạm tới cô, làm cho hắn chất chứa rất nhiều dục vọng, giờ đang muốn phát tiết ra đây! Đột nhiên một tiếng hét thê thảm cùng tiếng hô của một người đàn ông vang lên, hắn mặc dù không thích xen vào, nhưng mà tiểu thiên sứ xinh đẹp của hắn sắp đến rồi, hắn không muốn có người ở đây quấy rầy bọn họ nói chuyện yêu đương

Gần đó có ba người con trai mặt mũi gian trá, treo trên mặt nụ cười dữ tợn đang khi dễ một nữ sinh đang khóc sướt mướt, lệ rơi đầy mặt, bọn họ dùng sữ xé rách áo của cô, sờ soạng thân thể thể của cô

"Không muốn...buông tôi ra! Cứu tôi aaaa" cô gái khóc đến điềm đạm đáng yêu, vô cùng diễm lệ

"Không phải kêu, không có ai có thể đến đây phá hoại đại sự của đại gia đâu, cô em chấp nhận đi" tên nam sinh tự xưng là lão đại há mồm cười to, nhìn xuống nửa thân trần đẫy đà của nữ sinh kia, cúi đầu hôn lên bả vai của cô

"A! Cứu tôi với..." tiếng hét thê thảm lại vang lên

"Này, các người có bị cái gì không? Ban ngày ban mặt lại ở trong vườn trường ức hiếp con gái" Quân Thánh Thiên khoang tay trước ngựa, không tán thành lắc đầu

"Mày là ai, dám xía vào chuyện của đại gia đây" lão đại mặt mày khó chịu xoay người nhìn Quân Thánh Thiên

"Mày không có tư cách để biết tên tao, mau thả cô gái kia ra rồi mau cút khỏi nơi này, nếu không đừng trách tao không nương tay" Quân Thánh Thiên nhàn nhã nói nhưng ánh mắt phóng ra lại vô cùng bén nhọn

"Mày chán sống à, để xem đại gia tao đây giáo huấn mày như thế nào" vừa nói hắn vừa xông tới chỗ của Quân Thánh Thiên


Aaaaaaa..." thanh âm so với tiếng hét của nữ sinh kia còn có phần chói tai, thê thảm hơn nhiều

Quân Thánh Thiên trái một quyền, bên phải một chân đối phó với kẻ tự xưng là đại gia, cùng đánh hai tên đang chạy tới, ba tên nam sinh thay phiên nhau bị đánh đến sưng vù mặt mũi, ngã trên mặt đất

"A! Tay của tao bị gãy rồi" tên đại gia bị đánh đau đến tè cả ra quần, nhìn cánh tay của mình cong rủ xuống

"Còn không mau cút đi, có muốn gãy nốt cái tay còn lại không" Quân Thánh Thiên như quỷ Santa, mặt mày hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ

Ba nam sinh bị dọa cho sỡ ngã tới ngã trái ngã phải, vội vã lao ra khỏi vườn trường, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa

Ở trong góc, cô gái lấy tay che kín bộ ngực đang bị lộ ra của mình, mắt nhìn thấy cảnh tượng kia mà không khỏi sửng sốt, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt kia, nhưng cô nhận ra được bóng lưng kia là Quân Thánh Thiên

"Cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không phải vừa nãy anh đến, tôi..tôi nhất định sẽ bị.." vừa nói, cô vừa khẽ nấc nghẹn ngào, đối với chuyện vừa rồi vẫn còn rất hoảng sợ

"Không sao, cô mau về nhà đi" Quân Thánh Thiên trấn an

"Nhưng tôi..."

"Cô trước tiên mặc áo khoác của tôi vào đi" hắn cởi áo khoác đưa cho cô ta

"Cảm ơn anh, anh quả thật là người tốt, tôi còn chưa biết tên anh?" cô cảm động mặc áo khoác của hắn vào, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần hắn

Quân Thánh Thiên theo phản xạ tránh xa cô ra, nhưng thân thể cô thoắt một cái ngã xuống, khiến hắn vội vàng tiến lại giữ lấy hai cánh tay của nàng

An Tuyết Nhi thiếu chút nữa thì kêu lên, vẻ mặt cô đầy vẻ ngỡ ngàng, không dám tin là Quân Thánh Thiên đang ôm cô gái kia, trong nháy mắt, khuôn mặt của cô trắng bệch không có tí huyết sắc nào, tâm tình cô bắt đầu tê liệt, co rút đến kịch liệt

Cô ngơ ngác nhìn từ đằng xa, khi nhìn thấy họ ôm nhau, trái tim cô như muốn xe ra làm hai, cô thật sự muốn chạy khỏi chỗ này, nhưng hai chân lại mềm nhũn không chút sức lực, khuôn mặt trắng bệch lẳng lặng đứng nhìn bọn họ

"Cô có ổn không?" Quân Thánh Thiên nhìn nữ sinh vẻ mặt yếu ớt trước mặt mình

"Thật xin lỗi, tôi nhất thời choáng váng, toàn thân vô lực" cô muốn đứng ngay ngắn, nhưng lại ngả nghiêng rồi ngã về phía hắn

Hắn chỉ có thể ôm lấy cô để tránh cho cô bị ngã té

"Tôi dìu cô đi" đành phải làm người tốt đến cùng vậy

"Cảm ơn anh, nhưng tôi..." cô ngượng ngùng nhìn anh, ấp a ấp úng nói không nên lời

"Nếu như cô ngại, hay là ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lát" Quân Thánh Thiên không kiên nhẫn nói, hắn còn đang chờ An Tuyết Nhi tới

"Cảm ơn anh, nhưng tôi đi không được" cô làm ra bộ dạng rung động lòng người, ngửa đầu nhìn Quân Thánh Thiên

"Tôi ôm cô đi"

"Cảm ơn anh"

Hắn ôm ngang cô lên, đi tới chiếc ghế đá duy nhất trong vườn hoa, vừa để cô xuống liền muốn rời đi, hắn hiện tại là hoa đã có chủ, hắn không muốn An Tuyết Nhi tới sẽ hiểu nhầm

"Ngại quá, mắt của tôi hình như có con gì bay vào, có thể phiền anh xem giúp tôi được không?" cô xấu hổ, lễ độ yêu cầu

"Được" hắn cũng không cảm thấy có gì không ồn, liền khom lưng giúp cô xem một chút

"Không có gì" hắn nhìn thật lâu cũng không phát hiện bất kì dị vật nào

"Có thật không? Nhưng tôi lại thấy rất đau"

Quân Thánh Thiên có ý tốt giúp cô kiểm tra mắt, động tác đó nhìn ở đằng sau sẽ giống như hắn đang khom lưng hôn cô

An Tuyết Nhi nhìn Quân Thánh Thiên ôm cô gái kia đã nhịn không được mà muốn xông lên đẩy hai người họ ra, giờ lại thấy họ hôn nhau, hơn nữa còn là do Quân Thánh Thiên chủ động. Toàn thân cô đau đớn kịch liệt, không ngừng run rẩy

Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhìn hai người trong vườn hoa ngọt ngào, nước mắt cô tuyệt vọng rơi xuống, cũng không chịu nổi thêm nữa, cô xoay người dùng hết sức lực chạy ra khỏi nơi khiến cô tan nát cõi lòng

"Cô có cần tôi gọi người nhà tới đón không?" Quân Thánh Thiên một lòng nhớ tới An Tuyết Nhi, cô tại sao còn chưa tới đây? Nhất định là bị cái tiểu ác nữ Từ Tiểu Linh quấn lấy

"Tôi tốt hơn nhiều rồi, có thể phiền anh đưa tôi đến phòng chăm sóc sức khỏe được không?" ha ha, trúng kế rồi, Phương Vô Mỹ nhìn thấy thân ảnh An Tuyết Nhi chạy ra khỏi vườn hoa mà không khỏi âm thầm cười gian

Sau khi Quân Thánh Thiên đỡ Phương Vô Mỹ đến phòng chăm sóc sức khỏa liền nhanh chóng quay trở lại vườn hoa, hắn sợ An Tuyết Nhi đến mà không thấy hắn, nhưng hắn vẫn trái chờ phải đợi. Nhưng dù hắn đợi đến bao lâu đi nữa thì cũng không nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia, cuối cùng hắn quyết định đến phòng học tìm cô

Trường học sau khi thi xong thì trống không, không có lấy nửa một bóng người, gương mặt tuấn tú của hắn không khỏi lo lắng, Tuyết Nhi rốt cuộc đang ở đâu?

---

Cõi lòng An Tuyết Nhi tan nát, thần chí mơ hồ đi ra ngoài trường, nước mắt càng chảy xuống không ngừng, tầm mắt cũng trở nên mờ nhòe. Người đi đường không ngừng chỉ trỏ về phía cô, nhưng cô không quan tâm, trong tâm chí của cô giờ chỉ có hình ảnh khiến cô đau lòng, những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô

Giống như một cái xác không hồn, cô vừa về đến nhà liền muốn tìm người an ủi, nhưng lúc này mới nhớ tới, mọi người trong nhà đều đi đi du lịch ở miền Nam

Cô trở về phòng mình khóc ngã xuống giường, nước mắt tuôn rơi. Khi một mình về tới nhà cô mới cảm nhận được cảm giác bị phản bội là như thế nào, cô ôm chặt lấy chăn bông, lớn tiếng khóc

Tại sao Thiên lại phản bội cô? Tại sao? Chẳng lẽ hắn nói yêu cô tất cả chỉ là giả dối hay sao?

Thì ra cảm giác tan nát cõi lòng là như thế này, thật quá đau khổ, không có ai đến an ủi cô...không có ai...

Những tiếng khóc đứt quãng từ trong chăn truyền ra khiến cho người ta không khỏi đau lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Nhi khó đến mức đỏ ửng, cô hốt hoảng đem mình cuộn tròn vào trong chăn, muốn tìm cho mình một chút rào chắn bảo vệ

Nhưng trái tim hung hăng bị đâm nát khiến cô đau đớn tới không thở được

Nếu như tình yêu khiến con người ta tổn thương đến vậy, cô không muốn tiếp tục yêu nữa. Giờ khắc này, hi vọng của cô nháy mắt biến thành bọt nước, cô không muốn mở rộng lòng mình ra thêm một lần nào nữa, thật sự rất đau..

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, An Tuyết Nhi sợ hãi, né tránh như quái vậy, che lỗ tai lại không ngừng lắc đầu, cô muốn mặc kệ tiếng chuông ầm ĩ kia, nhưng tiếng chuông ấy lại không ngừng vang lên, cô tức giận liền đứng dậy nhổ hết dây điện thoại ra

Không muốn! Cô không muốn bị hành hạ thêm nữa

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, dọa An Tuyết Nhi sợ hết hồn

"Tuyết Nhi tiểu thư, cô không sao chứ? Quân thiếu gia gọi điện tới tìm cô"

"Tôi không nghe" cô hét to

"Vậy tôi nói với cậu ấy là cô ngủ rồi, có được không?" Thím Lâm nói, đoán chắc hai người đang có xích mích với nhau

"Vâng.." cô nhỏ giọng nói, An Tuyết Nhi khóc cho đến khi mệt, ngủ lịm đi, nửa đêm cô vì ác mộng mà tỉnh lại, tiếp tục khóc

---

Tâm tư phiền muộn, Quân Thánh Thiên sau khi bị An Tuyết Nhi lỡ hẹn, đầu tiên là tìm kiếm xung quanh trường nửa ngày, cuối cùng cũng không tìm được cô, hắn mới đi tìm Từ Tiểu Linh và Bạch Mộ Hiên nhưng An Tuyết Nhi cũng không có ở đó

Từ Tiểu Linh nói cho hắn biết chuyện An Tuyết Nhi nhận được tờ giấy, hắn lúc này mới cảm nhận được có điều bất thường, có người giả mạo chữ của bọn họ, hẹn bọn họ ra ngoài vườn hoa gặp nhau

An Tuyết Nhi có phải đã hiểu nhầm hắn và cô nữ sinh kia? Nghĩ như vậy, hắn không khỏi tức giận, cô không tin tưởng hắn, hắn quyết tâm phải cho cô một sự trừng phạt nho nhỏ, khiến cho cô đau khổ, sau đó mới giải thích mọi chuyện với cô

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện An Tuyết Nhi sẽ đau lòng khổ sở, hắn lại không nhịn được mà đau lòng

Vì vậy, hắn gọi điện đến nhà cô, nhưng cô lại không chịu nghe máy, hắn giận đến mức muốn xông đến nhà cô hung hăng đánh vài cái vào mông nhỏ của cô, nhưng cuối cùng hắn lại cô nhịn xuống, tính đến khi trời sáng thì sẽ qua An gia một chuyến

Quân Thánh Thiên sắc mặt khó coi gõ cửa An gia

Bảo vệ nhận ra hắn, liền mở cửa cho hắn, hắn vừa mới đi vào đã thấy thím Lâm đứng ở bên cạnh chờ hắn

"Thím Lâm, Tuyết Nhi đâu rồi" Quân Thánh Thiên nóng lòng nói

"Quân thiếu gia, hai người có phải giận dỗi gì nhau không? Tiểu thư khóc cả đêm hôm qua, đến bữa sáng cũng không ăn" thím Lâm đau lòng

"Tuyết Nhi với tôi có chút hiểu nhầm, thím để tôi vào phòng cô ấy nói chuyện một chút" vẻ mặt hắn nặng nề

"Cậu vào đi" thím Lâm để cho hắn vào nhà, Quân Thánh Thiên vội vàng chạy lên lầu, hắn đứng ở trước cửa phòng An Tuyết Nhi dùng sức gõ của

"Tuyết Nhi, mở cửa ra, là anh" hắn lớn tiếng nói, như thật lâu bên trong phòng cũng không có lấy một chút động tĩnh

"Tuyết Nhi, em hãy nghe anh nói, ngày hôm qua người hẹn em ra vườn hoa không phải là anh, có người giả mạo chữ kí của chúng ta, lừa chúng ta ra vườn hoa. Anh không biết em thấy những gì, nhưng anh và nữ sinh ấy không có quan hệ gì cả. Anh lúc đến vườn hoa liền nhìn thấy cô ta bị ba nam sinh giở trò đồi bại, anh mới ra tay cứu cô ta, cô ta..."

"Anh nói dối! Tôi nhìn thấy anh hôn cô ta, còn ôm cô ta, anh là kẻ nói dối, gạt người!!!" thanh âm nức nở của An Tuyết Nhi truyền ra, cô đã sớm bị đánh thức, nghe lời hắn giải thích, những hình ảnh ngày hôm qua lại không ngừng hiện lên trong tâm trí, khiến cô tan nát cõi lòng, không đủ khiên nhẫn mà lên tiếng chặn lời hắn

"Tuyết Nhi, em mở cửa ra nghe anh giải thích" nghe thấy tiếng khóc của cô, tim hắn nhói lên

"Không nghe, không nghe! Anh lại cùng với cô gái khác thân thiết, tôi ghét anh" cõi lòng tan nát, cô không thể nghe vào tai bất kì lời giải thích nào nữa

"Em hãy nghe anh nói, anh ôm cô ta bởi vì cô ta thiếu chút nữa té xỉu, anh cũng không có hôn cô ta, anh đối với cô ta cũng không có hứng thú, em lúc ấy tại sao không tới để thấy rõ ràng? Nếu như anh thật sự bắt cá hai tay, còn có thể hẹn em đến vườn hoa nhìn anh cùng cô ta thân thiết sao? Em có biết anh lo lắng cho em rất nhiều không? Em tại sao lại không tin anh?" Quân Thánh Thiên vừa tức vừa nói ra những lời đã nhịn một đêm.

Trong phòng, An Tuyết Nhi nhất thời không có cách nào tiêu hóa hết lời của hắn, ngơ ngác ngồi ở trên giường nghĩ đến lời mà hắn nói. Hắn nói đều là thật sao?

"Anh ngày hôm qua ở trường giống như người điên tìm em khắp nơi, cũng sợ em giống như cô gái kia gặp phải kẻ xấu. Anh gọi điện thoại, em lại không nhận, anh mất ngủ suốt đêm.

"Không phải chỉ có em mới có thể đau lòng, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ em rơi lệ, sẽ làm lòng anh đau không ngừng, anh yêu em, nhưng tại sao em không tin anh chứ?" Hắn giống như sư tử bị thương, hướng về phía cánh cửa gầm nhẹ. An Tuyết Nhi chua xót, lòng cô vừa đau vừa chát, nhưng cô tin hắn. Nghe thanh âm hắn như vậy, khiến trái tim cô cũng đau đớn

Cô thật muốn đi ra ngoài ôm chặt lấy hắn, nhưng là lòng cô rất loạn, rất loạn, cô cần phải có thời gian làm rõ đầu mối.

" Em tốt nhất nên suy nghĩ một chút đi! Nếu như em không tin anh, như vậy..." Thanh âm Quân Thánh Thiên khổ sở.

Như vậy? Như vậy cái gì? An Tuyết Nhi níu lấy cái mền, cảm giác giống như đang giữ chặt trái tim mình, Thiên muốn như thế nào?

Đợi nửa ngày, nàng không có nghe đến lời của hắn, hắn đã sớm chán nản rời đi rồi

---

Có thể nói đây là tuần thương tâm nhất mà An Tuyết Nhi phải trải qua, không có người thân bên cạnh làm cô càng thêm cảm thấy cô tịch. Cô canh giữ ở bên điện thoại chờ cuộc gọi của Quân Thánh Thiên, nhưng hắn vẫn không gọi tới, chỉ có Từ Tiểu Linh gọi điện hỏi thăm cô.

"Tuyết Nhi, vậy cuối cùng cậu để cho hắn đi mất sao?" Biết ngọn nguồn câu chuyện, Từ Tiểu Linh cũng cảm thấy có người làm trò muốn phá tan mối quan hệ của họ

"Ừ.. anh ấy im lặng rời đi." An Tuyết Nhi ảm đạm nói, giờ phút này, cô đang nằm trên giường băng cứu cặp mắt bị sưng to kia.

"Cậu có thấy mặt nữ sinh kia không?"

"Quá xa, tớ nhìn không rõ ràng lắm."

"Thật đáng tiếc, vậy cậu bây giờ định như thế nào?" cô vì bạn thân mà lo lắng. Không nghĩ tới, buổi tối hôm qua cô cùng Bạch Mộ Hiên vui vẻ hạnh phúc, mà hai người bọn họ lại bi thảm như vậy.

"Tớ cũng không biết, tớ có nên xin lỗi Thiên trước không?" Thanh âm khàn khàn vì khóc của An Tuyết Nhi truyền đến tai Từ Tiểu Linh.

"Đúng rồi! Ngày hôm qua hắn tới tìm chúng tớ, vẻ mặt thật dọa người, bộ dạng như kiểu tớ đem cậu giấu đi, hắn như muốn dùng ánh mắt giết chết tớ vậy, xem ra hắn thật bị cậu dọa. Mặc dù cậu không nên hiểu lầm hắn, thế nhưng lại sự tình này cậu hiểu lầm cũng là đương nhiên. Cậu liền gọi điện thoại làm nũng hắn, rồi nhận sai là được." cô nghĩ tới ánh mắt cuồng loạn của hắn, thật đúng là cảm thấy sợ hãi. Thật là vì yêu mà điên cuồng!

"Vậy để tớ gọi cho anh ấy ngay bây giờ." An Tuyết Nhi vội vàng nghĩ muốn lập tức tìm Quân Thánh Thiên, cùng hắn làm hòa

"Chúc cậu gặp nhiều may mắn, nhớ ngọt ngào chút đó nha!"

"Ừ! Bye bye!" Cúp điện thoại, nàng liền ngồi dậy, hít thật sâu nhiều lần mới gọi điện thoại tìm Quân Thánh Thiên.

Gọi đến Quân gia, quản gia mới nói cho cô biết Quân Thánh Thiên không có ở đây, vì vậy cô lại gọi vào di động, nhưng mà hắn tắt máy.

Cô thất vọng, bắt đầu đứng ngồi không yên, cứ một lúc lại gọi điện thoại tìm hắn, còn cố gắng thuyết phục mình, hắn sau khi về nhà nhất định sẽ gọi lại cho cô.

Nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện cho đến tối chủ nhật, người An gia hưng phấn trở về nhà thì An Tuyết Nhi vẫn không thể nào cùng Quân Thánh Thiên liên lạc được.

Vì vậy cô quyết định đến thứ hai gặp hắn nói lời xin lỗi.

****

An Tuyết Nhi đứng ở hành lang bên ngoài phòng học của Quân Thánh Thiên, nghĩ muốn trước tiên muốn thấy hắn, nhưng cô đợi cho đến khi chuông vào học vang lên cũng không thấy hắn đến, không thể làm gì khác hơn là trờ về lớp học mình trước.

Tiết thứ nhất sau khi tan lớp, cô vội vã chạy đến bên ngoài phòng học của hắn. Đúng là trời không phụ lòng người, cô rốt cuộc thấy được hắn.

Lúc này Quân Thánh Thiên đang miễn cưỡng tựa vào cửa sổ.

Cô nhờ người gọi hắn đi ra ngoài, ngắn ngủi mấy phút lại giống như cả đời dài vậy, cô nín thở đợi Quân Thánh Thiên đi tới chỗ mình, cô thật sợ mình sẽ bởi vì nhịp tim đập quá nhanh mà té xỉu.

Quân Thánh Thiên đi tới bên ngoài phòng học, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã hành hạ hắn suốt mấy ngày qua, thật không biết nên xử phạt cô như thế nào bây giờ.

An Tuyết Nhi hốt hoảng khi hắn nhìn chằm chằm vào cô mà không nói lời nào, đột nhiên cô cũng không biết nên nói từ đâu.

"Thiên, em hiểu lầm anh. Em...muốn hướng anh xin lỗi. em... thật xin lỗi!" cô lắp bắp nói.

"Ừ!" Quân Thánh Thiên đáp nhẹ một tiếng. Vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa.

An Tuyết Nhi nhìn hắn như vậy, cảm giác một hồi chua xót, mặc dù cô đã xin lỗi hắn, nhưng hắn cũng không giống như thường ngày đối xử với cô, hắn lãnh mạc, làm cô cảm thấy thật muốn khóc.

"Em..." Mang theo thanh âm nghẹn ngào. Còn có nhiều điều cô muốn nói, nhưng lại bị một hồi tiếng chuông vào học cắt đứt. Cuối cùng chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Quân Thánh Thiên lãnh đạm, giống như muốn hắn nói gì đó.

"Vào học rồi, em trước về lớp đi. Có chuyện gì sau khi tan học rồi hãy nói!" Nói xong, hắn cũng không giữ cô lại, kiên quyết xoay người trở về lớp mình.

"Thiên..." Thanh âm nghẹn ngào tan nát của cô vang lên. Hắn không yêu cô nữa sao? Tại sao hắn lại lạnh lùng vô tình như vậy?

Nhìn hắn đi vào lớp, cô đau lòng rơi lệ, nặng nề xoay người bước trở về lớp mình.

An Tuyết Nhi dùng ống tay áo lau khô đi nước mắt của mình. Không khóc, không khóc! Hắn là còn yêu mình. Hắn chẳng qua vẫn còn giận mình, chờ mình lát nữa lại xin lỗi hắn, bọn họ nhất định sẽ lại ngọt ngào như trước kia.

Nặn ra nụ cười ê ẩm, cố gắng an ủi mình, mặc dù nói mình đừng khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà vẫn rơi xuống. Cô dùng ống tay áo một lần nữa lau đi, vậy mà nước mắt giống như dây chuyền trân châu bị kéo hư, dừng lại cũng không ngừng được.

Cô khổ sở đi tới thao trường không có người nào, muốn cho mặt trời mùa đông phơi khô nước mắt của cô. Đây là lần đầu tiên cô trốn tiết, vì Quân Thánh Thiên, cô đã làm rất nhiều chuyện lần đầu tiên.

Tình yêu tại sao không thể chỉ có ngọt ngào, mà lại cay đắng, còn có khổ sở cùng chua cay?

---

Từ Tiểu Linh lo lắng nhìn chỗ ngồi trống không của An Tuyết Nhi, mới hết tiết Tuyết Nhi đã chạy đâu mất không thấy bóng dáng, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy trở lại? Cô cảm thấy rất sốt ruột

Lại nhìn thấy thầy Giang đang ra sức giảng bài trên bục, nhưng cô không còn tâm trí nào lắng nghe bài giảng nữa, liền hướng mắt ra ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ

Hả? Thế nào lại có người đứng ở thao trường tắm nắng? Đó không phải là Tuyết Nhi hay sao?

Cô lo lắng lập tức đứng dậy, tùy tiện lấy cái cớ liền lao ra ngoài cửa.

Cũng vội vã trở lại phòng học, từ trong túi xách lấy ra hai túi giấy lau, nhanh chóng chạy tới chổ An Tuyết Nhi


"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!" Từ Tiểu Linh lớn tiếng gọi.

An Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía người đang chạy đến trước mặt cô.

"Tiểu Linh..." Vừa nhìn thấy bạn, An Tuyết Nhi liền xúc động vùi vào trong ngực cô, khóc thút thít.

"Tuyết Nhi, sau cậu lại một mình đứng ở chỗ này khóc hả?" Từ Tiểu Linh vuốt phần lưng của nàng.

"Thiên vẫn còn giận tớ... đều là lỗi của tớ... tớ không tốt... tớ không nên hiểu lầm Thiên." Cô hiện tại rất đau khổ, trải qua chuyện này cô mới biết được mình yêu Thiên nhiều như thế nào, nếu như mất đi hắn, cô nên làm cái gì bây giờ?


"Được rồi, được rồi, đừng khóc, cậu đã đi tìm hắn?" Tên Quân Thánh Thiên này thật không có phong độ, thế nhưng lại làm Tuyết Nhi khóc.

"Ừ, nhưng là thời gian không đủ, mới nói không tới hai câu liền vào học. Tớ muốn nói lời xin lỗi hắn, tớ muốn làm lành với Thiên, tớ thật sự rất yêu Thiên, Tiểu Linh, tớ không thể mất Thiên..."

Nghe bạn tốt khóc đến thê thảm, Từ Tiểu Linh cũng không nhịn được khóe mắt cay cay.


"Tuyết Nhi, đừng khóc, cậu khóc mắt sẽ sưng lên, xấu xí lắm đó! Như vậy thế nào gặp Quân Thánh Thiên đây?"

Từ Tiểu Linh không khỏi âm thầm oán giận lên Quân Thánh Thiên. Cái tên khốn khiếp này lại đem Tuyết Nhi thành như vậy! Cô giương mắt nhìn về phía phòng học Quân Thánh Thiên. Cái tên khốn khiếp đó thế nhưng nhìn lén họ!

Quân THánh Thiên lo lắng cho An Tuyết Nhi, sau khi cô đi, hắn cũng không có tâm trạng để học, hắn phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới thấy An Tuyết Nhi cùng Từ Tiểu Linh, bị Từ Tiểu Linh bắt được ánh mắt, hắn cũng không hốt hoảng, ngược lại tiếp tục nhìn họ.

Từ Tiểu Linh giơ nắm tay lên với Quân Thánh Thiên. Cái tên khốn này rõ ràng yêu An Tuyết Nhi muốn chết, lại cứ như vậy hành hạ lẫn nhau.


"Tớ không khóc, tớ không muốn bộ dạng xấu xí lại bị Thiên nhìn thấy." An Tuyết Nhi cầm lên khăn giấy mà Từ Tiểu Linh đưa cho cô, dồn sức lau đi nước mắt trên mặt.

"Dù sao cũng không có ý định đi học, tớ với cậu vào phòng chăm sóc sức khỏe nghỉ ngơi đi! Cậu có thể kiếm một cái băng thoa mắt." Từ Tiểu Linh đề nghị, dù sao cuối tuần vừa rồi cô cũng bị Bạch Mộ Hiên làm cho mệt chết đi được, có thể thuận tiện vào phòng chăm sóc sức khỏe ngủ nướng

"Tiểu Linh, cảm ơn cậu." An Tuyết Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Từ Tiểu Linh.


"Không cần cảm ơn nữa! Chúng mình là bạn tốt mà, huống chi bản thân tớ cũng muốn ngủ bù!"

Sau đó họ vào phòng chăm sóc sức khỏe giả bộ bệnh rồi ngủ thẳng đến trưa, mới bị hộ sĩ đáng thức dậy đi ăn, Từ Tiểu Linh lúc này nóng lòng muốn cùng người yêu đi ăn, nên cùng với An Tuyết Nhi về phòng học cầm cặp lồng đi cho Quân Thánh Thiên.

Ai biết Quân Thánh Thiên nhưng không thấy bóng dáng, làm cho An Tuyết Nhi lại một lần nữa đau lòng muốn rơi lệ.

"Không được khóc! Cậu khóc nữa cũng vô ích. Chúng ta còn phải suy nghĩ một chút làm thế nào để hắn hồi tâm chuyển ý!" Từ Tiểu Linh kiên định nói.

"Vậy chúng ta phải có một kế hoạch cụ thể?" An Tuyết Nhi nhi cố ép nước mắt của mình về.

"Không sai! Một kế hoạch để cho Quân Thánh Thiên lần nữa để ý cậu."

An Tuyết Nhi vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, đem Từ Tiểu Linh thành vị cứu tinh của nhân loại

"Đi thôi!" Từ Tiểu Linh kéo nàng xuống lầu.

"Chúng ta muốn đi đâu?"

"Ăn bữa trưa! Nếu không làm sao có sức lực để thực hiện kế hoạch chứ? Tớ muốn ăn cơm mà cậu làm cho Quân Thánh Thiên từ lâu rồi, hôm này trước hết phải để cho tớ ăn no nê đi đã!"

Vì vậy, hai người đến chỗ có cây đại thụ, ngồi ở trên cỏ ăn bữa trưa, vừa ăn vừa thảo luận về kế hoạch vì yêu mà cố gắng của họ.

Lúc này, Quân Thánh Thiên đi theo Bạch Mộ Hiên tới phòng làm việc của Quân Thánh Thiên, hắn muốn tra ra nữ sinh làm hắn và An Tuyết Nhi hiểu lầm là ai.

"Cô gái đó có gì đặc thù không?" Bạch Mộ Hiên ngồi trước máy vi tính hỏi Quân Thánh Thiên, dù sao muốn từ trong toàn bộ hình của các nữ sinh, tìm ra một người là rất tốn thời gian.

"Tớ vội vàng tránh né còn không kịp, nơi nào còn có thể chú ý tới cô ta có cái gì đặc thù chứ." Quân Thánh Thiên vừa nhớ tới cái họa thủy hại người kia, liền lửa giận lên cao.

"Cậu nhớ xem, khuôn mặt, vóc người..."

"Cô ta hình như dưới mắt phải có một nốt ruồi." Hắn lúc giúp cô ta xem mắt, thì lơ đãng liếc về nốt ruồi của cô ta.

"Ồ? Cô ta không phải là rất xinh đẹp đấy chứ?" Bạch Mộ Hiên trong lòng đã nghĩ đến một người.

"Tớ không thấy rõ."

"Có phải là người này hay không?" Hắn rất nhanh từ trong máy vi tính lấy ra tư liệu của Phương Vô Mỹ.

Không lâu sau, chân dung của Phương Vô Mỹ xuất hiện trên màn ảnh.

"Chính là cô ta!" Mặc dù nữ sinh hắn gặp phải ăn diện có khác biệt một trời một vực, bất quá lập tức hắn có thể nhận ra đối phương.

"Cô ta tên là Phương Vô Mỹ, năm ngoái cùng Tuyết Nhi thi hoa khôi của trường nhưng bị thua, là một cô gái rất ngu ngốc."

"Cô tại sao lại muốn phá hư chuyện của tớ cùng An Tuyết Nhi chứ?" Quân Thánh Thiên đối với cô ta hoàn toàn không có ấn tượng, thật ra Phương Vô Mỹ thường xuất hiện trước mặt hắn, chẳng qua trong mắt hắn trừ An Tuyết Nhi thì không có để ý tới nữ nhân nào khác.

"Hoặc là cô ta thầm mến cậu đã lâu, lại ghen tỵ với An Tuyết Nhi mới có thể cố ý phá hư." Bạch Mộ Hiên tỉnh táo đưa ra ý kiến. Hoặc đây cũng là lý do mà Phương Vô Mỹ không nhiệt liệt quấn lấy hắn, thì ra là cô ta đã đời sang một mục tiêu mới

"Tớ sẽ điều tra rõ ràng, cảm ơn cậu đã giúp tớ một tay." Quân Thánh Thiên trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị, giống như thấy con mồi vậy, không một tiếng động sẽ cắn chết nó.

Phương Vô Mỹ, dám phá hư chuyện của hắn với Tuyết Nhi, đó là việc làm ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của cô ta!

---

Hôm sau, một hồi tiếng thét chói tai vang thấu cả phòng máy vi tính.

"Người nào? Là trò đùa của ai?" Phương Vô Mỹ nhìn hình ảnh ở mỗi máy tính đều là cảnh cô ta trần truồng xuất hiện làm bối cảnh websites.

Trong phòng học, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau không dám nhìn thẳng vào trong máy vi tính, các động tác hết sức bỉ ổi của Phương Vô Mỹ.

"Tắt máy vi tính! Nhanh lên, tắt máy vi tính đi!" cô ta mặt đỏ tới mang tai. Là ai hại cô?

"Phương Vô Mỹ, đây là chuyện gì? Làm sao em lại có loại websites cá nhân như thế này? Tôi muốn em cùng tôi tới phòng hiệu trưởng giải thích một chút." Thầy dạy vi tính nghiêm nghị nói.

"Không! Chuyện này không liên quan đến em, em không có chụp qua loại hình này. Có người hãm hạiêm! Nhất định là như vậy, có người muốn công kích em" Phương Vô Mỹ giải thích. Nhất định là con tiện nhân An Tuyết Nhi kia báo thù cô!

"Chưa xem xét đến những chuyện khác, trước tiên em theo tôi đi ra ngoài đã!"

Phương Vô Mỹ cắn răng nghiến lợi theo sát thầy giáo đi ra ngoài.

Máy vi tính rất nhanh lại khôi phục vận hành, nhưng cách không lâu lại xuất hiện ảnh nude của Phương Vô Mỹ, vì vậy, một truyền mười, mười truyền một trăm, tất cả học sinh đều biết Phương Vô Mỹ có wed ***

---

"Quân Thánh Thiên, cậu làm việc quả nhiên lưu loát, mới có một ngày liền chỉnh Phương Vô Mỹ bị nghỉ học một tuần lễ, ở nhà hối cải." Bạch Mộ Hiên mỉm cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quân Thánh Thiên.

"Đó không phải tớ làm, tớ còn chưa có triển khai hành động." Ngày hôm qua biết được Phương Vô Mỹ đã làm như thế, hắn liền phái người điều tra Phương Vô Mỹ cùng ba tên côn đồ kia, nguyên lai Phương Vô Mỹ trả tiền nhờ bọn họ tới diễn trò, hơn nữa Hàm Diệp Lan chột dạ, đối với hắn thẳng thắn hết thảy, vì vật càng xác định ngọn nguồn chuyện này.

Phương Vô Mỹ thật sự cần phải dạy dỗ lại, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

"Như vậy là ai có ân oán với cô ta, chỉnh cô ta đến mức như vậy?"

"Hoặc giả cô ta chính là người như thế, khiến người ta chán ghét!" Không quản là ai làm, người này cùng hắn đứng cùng một chiến tuyến, bất quá, hắn không chỉ muốn làm cho cô ta nghỉ học một tuần lễ đơn giản như vậy, chân chính còn chưa có ra sân đâu!

---

Phương Vô Mỹ trong thời gian vẫn còn bị nghỉ học, lại đủng đỉnh xuất hiện ở một cái hẻm giao dịch buôn lậu nổi danh. Cô là muốn hẹn với ba tên lưu manh, ai biết còn chưa nhìn thấy người, liền bị cảnh sát vây quanh.

Cảnh sát sau khi nhận được người báo tin, mai phục ở trên đường, vây bắt Phương Vô Mỹ, cũng ở trên người cô ta phát hiện ma túy.

Phương Vô Mỹ trăm miệng cũng không thể bào chữa, bị mang tới đồn cảnh sát, bố cô ta mời luật sư, thật vả vả chi ra một số tiền lớn mới đem cô ta bảo lãnh về nhà.

Trường học cũng ra quyết định cho Phương Vô Mỹ nghỉ học.

Cuối cùng cô ta bị bố đưa về quê, tùy tiện điền hồ sơ vào một trường trung học cấp hai để học. Trải qua những chuyện này, người nhà cô ta cũng không cưng chiều cô ta như lúc trước nữa, ngược lại đối với cô ta quản giáo nghiêm túc.

---

"Tuyết Nhi, chị có thấy ảnh nude của Phương Dạ Xoa không? Rất hoàn mỹ, không nhìn ra sơ hở! Đây mới gọi là trình độ vi tính cao siêu nha." An Thắng Võ vẻ mặt hớn hở nhìn An Tuyết Nhi vừa mới tan học về nhà.

"Đại Võ, không thể nào! Em chính là hacker xâm nhập hệ thống vi tính của trường chúng ta sao?" An Tuyết Nhi khiếp sợ, không nghĩ tới em trai sẽ vì cô mà làm chuyện này với Phương Vô Mỹ

Không sai! Đây chỉ là chỉnh cô ta một chút thôi, cùng không tốn bao lâu thời gian liền giải quyết xong, thành quả cũng khá tốt đi! Hắn rất kiêu ngạo.

"Hình như hơi quá đáng, Đại Võ."

"Làm sao chứ? Chị đừng nghĩ là nhiều, vì chị mà anh Quân làm ra không ít chuyện, còn nữa, từ nay em ban thưởng cho chị quyền lợi gọi em là Tiểu Vũ!" Hắn nghiêm túc nhìn An Tuyết Nhi nói.

"Ha ha, Tiểu Vũ, em thật đáng yêu. Em đối với chị thật tốt!" cô đối với em trai một lòng giúp đỡ cô rất cảm động, liền xông lên phía trước ôm lấy hắn, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

"Ai nha! Buông ra! Cường bạo đó! Cứu mạnggg!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me