[Edit Hoàn/ Đam Mỹ] Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 84.
Diệp Bạc Như vẫn đặt nghi vấn trong lòng, lo lắng sau khi đến trang tử Diệp Vân Đình sẽ gây rắc rối, nhưng sau khi đến nơi, phát hiện mỗi ngày Diệp Vân Đình chỉ xem sách hoặc ngâm mình trong ôn tuyền. Phần lớn thời gian đều tự mình thư giãn và thoải mái, không hề để ý đến hắn. Thật sự chỉ đến ôn tuyền trang tử để nghỉ dưỡng.
Hắn bỏ mật thư vào trong ống trúc, buộc lên đùi chim bồ câu rồi lặng lẽ thả nó ra ở rừng cây bên ngoài..
—— hoàng đế truyền mật thư cho hắn, bảo hắn trông chừng Diệp Vân Đình. Mỗi ngày hắn đều dùng bồ câu đưa thư kể lại những hành động trong ngày của Diệp Vân Đình. Bây giờ đã qua bốn ngày, ngày mai Diệp Vân Đình muốn lên đường hồi phủ, hôm nay hẳn là bức thư cuối cùng hắn gửi đi.
Chờ hắn từ trong rừng cây đi ra, đúng lúc gặp phải Diệp Vân Đình cưỡi ngựa từ ngoài trở về, y khoác một chiếc áo choàng dày nặng, đầu đội mũ trùm, trên người dính không ít hạt tuyết, hiển nhiên mới từ bên ngoài trở về. Y nhìn thấy Diệp Bạc Như từ trong rừng cây đi ra, lông mày nhướng lên: "Nhị đệ một mình chạy vào rừng cây làm gì?"
"Ngắm tuyết." Diệp Bạc Như nói dối trắng trợn.
"Trong rừng cây hàn khí nặng, nhị đệ phải cẩn thận không lại nhiễm phong hàn." Diệp Vân Đình cũng không hỏi thêm nữa, giao ngựa cho hạ nhân, cởi mũ trùm đầu chà xát hai tay, phân phó nói: "Gọi người chuẩn bị áo choàng tắm, ta muốn đi ngâm mình một lát xua đi hàn khí."
Hạ nhân dắt ngựa xuống, Diệp Vân Đình hỏi han Diệp Bạc Như một chút, sau đó vội vã đi tới ôn tuyền phía sau.
Diệp Bạc Như thấy thế bĩu môi, nghĩ sáng sớm ngày mai được trở về rồi, sau đó quay lại phòng của mình.
...
Bồ câu đưa thư Diệp Bạc Như thả ra chạng vạng bay đến hoàng cung. Mấy ngày nay mỗi ngày đều có tin tức từ ôn tuyền trang tử truyền về, phần lớn là những chuyện vặt vãnh. Không phải Vĩnh An vương phi đi vào núi ngắm tuyết, thì chính là Vĩnh An vương phi và thư đồng ở trang tử ăn lẩu, cả một ngày chưa từng ra ngoài.
Lý Tung nghe mấy ngày đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Tin tức từ Vĩnh An vương phủ sau này các ngươi tự xử lý đi. Bên phía hành cung có động tĩnh gì không?"
Nội thị đáp "Vâng.....Lão Vương phi mỗi ngày đều ở trong hành cung lễ Phật, không ra ngoài nửa bước."
"Nếu như vậy, các ngươi tiếp tục để ý kỹ." Lý Tung vung tay: "Sau này chuyện này không cần phải báo lại."
"Vâng." Nội thị nghe vậy liền mang thư lui ra ngoài.*
Diệp Vân Đình đi tới ôn tuyền ở phía sau, nhưng không xuống nước.
Ở nơi đó, Ngũ Canh đã sớm cùng một nam nhân có bộ dáng gần giống Diệp Vân Đình đứng chờ, nhìn thấy y tới, hai người im lặng hành lễ.
"Tất cả an bài xong chưa?"
"Đã an bài thỏa đáng, trước tiên Vương phi xuống núi, đến lúc đó lại tới hành cung đón lão Vương phi." Ngũ Canh nói: "Nếu như tất cả thuận lợi, trước hừng đông có thể rời khỏi địa phận kinh thành."
Tất cả những chuyện hôm nay đều đã bắt đầu trừ tính từ sớm, trước lúc Lý Phượng Kỳ rời khỏi kinh thành, bọn họ đã sớm đoán được nếu Lý Phượng Kỳ đi Bắc Cương, Lý Tung nhất định sẽ giữ lão Vương phi làm con tin, vậy nên để Diệp Vân Đình chủ động lưu lại kinh thành, như vậy kế hoạch càng thuận lợi tiến hành. Cố ý đưa Diệp Bạc Như đến ôn tuyền trang tử cũng là một phần trong kế hoạch.
Thượng kinh nhiều tai mắt, muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi kinh thành là một việc khó. Nhưng ở ngoài sẽ không giống như vậy .
Diệp Bạc Như là tâm phúc của hoàng đế, có hắn đi cùng, Diệp Vân Đình ra khỏi thành sẽ không khiến hoàng đế phải cảnh giác, mà mấy ngày nay, Diệp Vân Đình bề ngoài sống phóng túng, bất quá chỉ mượn đôi mắt của Diệp Bạc Như mê hoặc hoàng đế thôi.
Bây giờ thời cơ chín muồi, đúng là thời điểm để y "Kim thiền thoát xác".
Nam nhân có thân hình tương tự Diệp Vân Đình là Lý Phượng Kỳ tự mình lựa chọn trong đám ám vệ, hắn cởi áo khoác tối màu bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, đó là chiếc áo Diệp Vân Đình vẫn hay mặc khi đi ngâm mình, mái tóc dài xoã tung trên bả vai, vừa vặn che lại hơn nửa khuôn mặt.
Hắn bắt chước giọng nói của Diệp Vân Đình: "Vương phi cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm nhục sứ mệnh."
Diệp Vân Đình nhíu mày, y vốn chỉ muốn tìm người tạm thời thế thân mình, không nghĩ rằng còn có niềm vui bất ngờ: "Ngươi còn am hiểu khẩu kỹ*?" *kỹ thuật bắt chước giọng nói.
"Chỉ có thể mô phỏng theo bảy, tám phần." Nam nhân trẻ tuổi nói.
"Vậy đủ rồi." Sau khi phát hiện hắn có thể mô phỏng theo thanh âm của mình, Diệp Vân Đình lại nghĩ ra một kế mới. Y vốn muốn để thế thân lừa gạt Diệp Bạc Như, thuận lợi trở lại quốc công phủ là được.
Nhưng ám vệ này am hiểu khẩu kỹ, gợi cho y thêm một chủ ý khác
Y ngoắc tay gọi Ngũ Canh tới, nhỏ giọng thì thầm với hắn, Ngũ Canh nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vô cùng bội phục: "Thuộc hạ đi an bài chuyện này."
"Vậy những chuyện còn lại giao cho các ngươi." Diệp Vân Đình chắp tay với nam nhân trẻ tuổi, sau đó trùm kín mũ, đi theo một người khác vào tiểu đạo bí mật dẫn xuống chân núi.Mà lúc này Diệp Bạc Như còn đang ở trong phòng, suy tư về chuyện chờ Diệp Vân Đình trả mẫu thân lại thì nên thu xếp thế nào. Đứa bé kia nhất định không thể sinh ra, nhất định phải mau chóng để mẫu thân bỏ thai. Còn phụ thân bên kia thì có thể mượn cớ mẫu thân sinh bệnh cần tu dưỡng, chờ thêm một thời gian, dưỡng sức nghỉ ngơi đầy đủ mới đón nàng hồi phủ.
Hắn còn đang trầm ngâm đã nghe trong viện truyền đến tiếng nói chuyện: "Bảo nhà bếp chuẩn bị nồi lẩu, hôm nay chúng ta sẽ ăn lẩu dê."
Một thanh âm vui sướng tiếp lời: "Vâng, ta đi liền."
Thanh âm này mấy ngày nay Diệp Bạc Như nghe đã quen tai, là Diệp Vân Đình và thư đồng của y. Diệp Vân Đình thích ăn ngon, mỗi ngày đều nghĩ ra đủ món dằn vặt nhà bếp, thư đồng kia hầu hạ theo chủ, ăn đến béo trắng, nhìn không giống người hầu chút nào, so với mấy vị thiếu gia có khi còn tốt hơn.
Hắn hừ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ xem thường, sau đó lại vùi đầu làm chuyện của mình.
*
Lại nói Diệp Vân Đình bên này, sau khi xuống đến chân núi, y liền giục ngựa chạy thẳng đến hành cung.
Lúc này trời đã rất khuya, ở phía sau y, Lang vương và chim ưng xa xa đi theo, không lộ ra chút dấu vết nào.Bên ngoài hành cung đã có ngừoi đứng chờ, thấy bọn họ đến, yên lặng khoát tay làm vài thủ thế, sau đó thấy lão vương phi đã thay trang phục cung nữ được hai ám vệ hộ tống đến, mà hành cung cách đó không xa, đèn đuốc sáng trưng, hoàn toàn yên tĩnh.
"Xe ngựa đang đợi ở ngoài kinh thành mừoi dặm." Diệp Vân Đình nhẹ giọng lại nói: "Cần phải để thị vệ mang ngài đi một đoạn đường, xin mẫu thân tạm thời nhẫn nại."
Lão Vương phi lại vung tay nói: "Không cần, cho ta một con ngựa, ta có thể đuổi kịp các con, như vậy nhanh hơn."
Thẩm gia lập nghiệp bằng chiến công lẫy lừng, nàng là nhi nữ của võ tướng, đương nhiên có thể cưỡi ngựa.
Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, Diệp Vân Đình không do dự, sau khi ám vệ dắt một con ngựa đến, liền khoát tay làm thủ thế hành động với mấy người phía sau, hai người dưới sự hộ tống của sáu ám vệ, một đường đi thẳng ra ngoại ô cách kinh thành mười dặm.
Còn những ám vệ lưu lại, lần thứ hai lặng yên đi một vòng hành cung, dẫn dầu hỏa đã sớm chuẩn bị ra, thả một cây đuốc ngay trong viện lão Vương phi ở.
Hành cung đang yên tĩnh bỗng nhiên cháy lớn, cung nhân xung quanh la hét ầm ĩ "Đi lấy nước", có cung nhân phản ứng nhanh đã bắt đầu lấy nước dập lửa.
Nhưng mùa đông gió lớn, gió thổi lửa càng mạnh. Chỉ chút nước nhỏ nhoi không thể dập được lửa lớn, trong hành cung không có chủ sự, nhất thời hỗn loạn.
Cũng không biết ai bỗng nhiên hô to một tiếng: "Lão Vương phi, lão Vương phi còn ở bên trong!"
Cung nhân nghe tiếng cứu hoả chạy đến, chỉ thấy trong ngọn lửa có cái bóng mơ hồ, cái bóng kia loạng chà loạng choạng tựa như không đứng thẳng, một lúc sau liền ngã gục, nhìn qua khe cửa hé mở chỉ nhìn thấy một vạt áo trung y màu trắng.
Đầu lĩnh cung nhân giọng the thé nói: "Nhanh dập lửa! Phái người hồi cung thông báo cho bệ hạ! Nhanh!"
Bên trong hành cung lửa cháy cuồn cuộn, cung nhân luống cuống tay chân.
Lý Tung nửa đêm bị đánh thức, hoa mắt váng đầu, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi do Lý Phượng Kỳ làm: "Phái người đi dập lửa, đồng thời phái người đi lục soát bốn phía xung quanh!" Nếu là người của Lý Phượng Kỳ phóng hỏa, khẳng định còn chưa chạy xa được
Chờ người đi rồi, hắn càng nghĩ càng không yên lòng, liền sai Thôi Hi cũng qua xem một chút.Tin tức hành cung bị cháy sau hai canh giờ mới truyền tới ôn tuyền trang tử, lúc này vẫn còn chưa tới giờ tý, thị nữ vương phủ vội vội vàng vàng tới báo tin, mới tiến vào trang tử nàng đã không ngừng la to.
Diệp Bạc Như là bị âm thanh huyên náo ầm ĩ "Hành cung bốc cháy" "Lão Vương phi xảy ra chuyện rồi" đánh thức, hắn xoa xoa huyệt thái dương, gọi người tới hỏi, mới biết là hành cung bị cháy, có thể lão Vương phi đã chôn thây trong biển lửa .
Bây giờ đã dập được lửa trong hành cung, nhưng viện lão Vương phi ở đã bị cháy rụi, chỉ còn dư lại ngói vỡ tường đổ. Bây giờ Thôi Thường Thị đang chỉ huy Thần Sách quân tìm hài cốt của lão Vương phi bên trong đống đổ nát đó.
Hắn nhất thời cả kinh, vội vã mặc thêm áo bào đứng dậy ra ngoài, chỉ thấy Diệp Vân Đình đã lên kiệu, kiệu phu nâng kiệu lên, vội vã xuống núi.
"Chuẩn bị kiệu xuống núi!" Hắn nhất thời không nghĩ được là thật sự xảy ra vấn đề, hay chỉ là Vĩnh An vương bày binh bố trận, chỉ lo Diệp Vân Đình mượn cơ hội chạy trốn, vội vã sai người đi theo.
Ôn tuyền trang tử nằm giữa sườn núi, một đường đều là bậc đá uốn lượn. Một đám người chạy vội vàng mất hai khắc đồng hồ mới xuống được chân núi.
Đang muốn bỏ kiệu thay thành ngựa, hai bên rừng cây bỗng nhiên lao ra mười mấy thích khách che mặt cầm loan đao. Những người này ánh mắt hung hãn, cách dùng đao vô cùng quỷ dị. Diệp Vân Đình xuống núi vội vàng không mang theo người hầu, chỉ có mười gia đinh Diệp Bạc Như mang đến do Thần Sách Quân ngụy trang đang ra sức chống lại.
Nhưng bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ của đám này thích khách này, sau một đợt chém giết từ từ không chống đỡ nổi. Mà lúc này thích khách lại nhắm thẳng vào cỗ kiệu Diệp Vân Đình đang ngồi.
Diệp Vân Đình đang quan sát trận chiến thấy tình thế không đúng, trầm giọng nói: "Thích khách vì ta mà đến, ta dẫn ra bọn họ đi, Nhị đệ ngươi đi mau đi gọi viện binh." Y nói xong liền nhanh chóng thấp người chui ra khỏi kiệu, nhảy lên lưng một con ngựa ở gần đấy, quất ngựa lao nhanh trong bóng đêm, thoáng cái chỉ còn sót lại bóng lưng mơ hồ.
Diệp Bạc Như từ trong kiệu chui ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Diệp Vân Đình vội vã chạy trốn. Những thích khách này không nghĩ tới y dám giục ngựa bỏ chạy, người dẫn đầu mở miệng hạ lệnh, hơn nửa thích khách liền đuổi theo hướng của Diệp Vân Đình. Mấy tên thích khách còn lại trầm mặc giơ đao lên.
Diệp Bạc Như được thị vệ bảo vệ, rút lui lên trên. Vẻ mặt hắn nghi ngờ không thôi, vốn còn cảm thấy những thích khách này bỗng nhiên xuất hiện thực sự trùng hợp, hoài nghi là do Diệp Vân Đình an bài. Nhưng tên thủ lĩnh thích khách dưới tình thế cấp bách lại nói ra một câu khiến tim hắn đập mạnh một cái.
—— Thích khách dẫn đầu kia nói tiếng Tây Hoàng.
Nghĩ lại những người này từ đầu tới cuối chưa từng phát ra âm thanh, hơn nữa còn dùng đao pháp kì dị, trong lòng hắn kinh sợ, nói: "Nhanh, thả pháo hoa! Bọn họ là người Tây Hoàng!"
Pháo hoa này phải ở thời điểm khẩn cấp mới có thể dùng, hắn lúc trước hoài nghi làm Diệp Vân Đình diễn trò nên vẫn không sử dụng nó, nhưng lúc này ý thức được có thể là người Tây Hoàng lẻn vào mượn cơ hội sinh sự, liền bất chấp phóng pháo hoa ra.
Pháo hoa được đốt cháy bay thẳng lên bầu trời đen kịt, thích khách đang theo sát không dừng động tác, tiến công càng mãnh liệt hơn.
Diệp Bạc Như nhìn bọn họ liều mạng không sợ chết, tim đập như trống, chỉ có thể chật vật trốn ở phía sau thị vệ. Nhưng những thích khách này quá hung ác, mặc dù có hộ vệ bảo vệ, nhưng hắn vẫn phải chịu vài vết thương ngoài da, còn thị vệ đã tổn thất hơn nửa. Thời điểm cứu binh tới, thị vệ bảo vệ hắn chỉ còn lại bốn người, thích khách áo đen thấy viện binh đến, lập tức không ham chiến, xé lẻ tản vào rừng cây đen kịt.
Thống lĩnh Thần Sách Quân tới cứu viện sắc mặt khó coi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Bạc Như bưng vết thương trên cánh tay, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Là người Tây Hoàng."Hết chương 84.
Hắn bỏ mật thư vào trong ống trúc, buộc lên đùi chim bồ câu rồi lặng lẽ thả nó ra ở rừng cây bên ngoài..
—— hoàng đế truyền mật thư cho hắn, bảo hắn trông chừng Diệp Vân Đình. Mỗi ngày hắn đều dùng bồ câu đưa thư kể lại những hành động trong ngày của Diệp Vân Đình. Bây giờ đã qua bốn ngày, ngày mai Diệp Vân Đình muốn lên đường hồi phủ, hôm nay hẳn là bức thư cuối cùng hắn gửi đi.
Chờ hắn từ trong rừng cây đi ra, đúng lúc gặp phải Diệp Vân Đình cưỡi ngựa từ ngoài trở về, y khoác một chiếc áo choàng dày nặng, đầu đội mũ trùm, trên người dính không ít hạt tuyết, hiển nhiên mới từ bên ngoài trở về. Y nhìn thấy Diệp Bạc Như từ trong rừng cây đi ra, lông mày nhướng lên: "Nhị đệ một mình chạy vào rừng cây làm gì?"
"Ngắm tuyết." Diệp Bạc Như nói dối trắng trợn.
"Trong rừng cây hàn khí nặng, nhị đệ phải cẩn thận không lại nhiễm phong hàn." Diệp Vân Đình cũng không hỏi thêm nữa, giao ngựa cho hạ nhân, cởi mũ trùm đầu chà xát hai tay, phân phó nói: "Gọi người chuẩn bị áo choàng tắm, ta muốn đi ngâm mình một lát xua đi hàn khí."
Hạ nhân dắt ngựa xuống, Diệp Vân Đình hỏi han Diệp Bạc Như một chút, sau đó vội vã đi tới ôn tuyền phía sau.
Diệp Bạc Như thấy thế bĩu môi, nghĩ sáng sớm ngày mai được trở về rồi, sau đó quay lại phòng của mình.
...
Bồ câu đưa thư Diệp Bạc Như thả ra chạng vạng bay đến hoàng cung. Mấy ngày nay mỗi ngày đều có tin tức từ ôn tuyền trang tử truyền về, phần lớn là những chuyện vặt vãnh. Không phải Vĩnh An vương phi đi vào núi ngắm tuyết, thì chính là Vĩnh An vương phi và thư đồng ở trang tử ăn lẩu, cả một ngày chưa từng ra ngoài.
Lý Tung nghe mấy ngày đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Tin tức từ Vĩnh An vương phủ sau này các ngươi tự xử lý đi. Bên phía hành cung có động tĩnh gì không?"
Nội thị đáp "Vâng.....Lão Vương phi mỗi ngày đều ở trong hành cung lễ Phật, không ra ngoài nửa bước."
"Nếu như vậy, các ngươi tiếp tục để ý kỹ." Lý Tung vung tay: "Sau này chuyện này không cần phải báo lại."
"Vâng." Nội thị nghe vậy liền mang thư lui ra ngoài.*
Diệp Vân Đình đi tới ôn tuyền ở phía sau, nhưng không xuống nước.
Ở nơi đó, Ngũ Canh đã sớm cùng một nam nhân có bộ dáng gần giống Diệp Vân Đình đứng chờ, nhìn thấy y tới, hai người im lặng hành lễ.
"Tất cả an bài xong chưa?"
"Đã an bài thỏa đáng, trước tiên Vương phi xuống núi, đến lúc đó lại tới hành cung đón lão Vương phi." Ngũ Canh nói: "Nếu như tất cả thuận lợi, trước hừng đông có thể rời khỏi địa phận kinh thành."
Tất cả những chuyện hôm nay đều đã bắt đầu trừ tính từ sớm, trước lúc Lý Phượng Kỳ rời khỏi kinh thành, bọn họ đã sớm đoán được nếu Lý Phượng Kỳ đi Bắc Cương, Lý Tung nhất định sẽ giữ lão Vương phi làm con tin, vậy nên để Diệp Vân Đình chủ động lưu lại kinh thành, như vậy kế hoạch càng thuận lợi tiến hành. Cố ý đưa Diệp Bạc Như đến ôn tuyền trang tử cũng là một phần trong kế hoạch.
Thượng kinh nhiều tai mắt, muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi kinh thành là một việc khó. Nhưng ở ngoài sẽ không giống như vậy .
Diệp Bạc Như là tâm phúc của hoàng đế, có hắn đi cùng, Diệp Vân Đình ra khỏi thành sẽ không khiến hoàng đế phải cảnh giác, mà mấy ngày nay, Diệp Vân Đình bề ngoài sống phóng túng, bất quá chỉ mượn đôi mắt của Diệp Bạc Như mê hoặc hoàng đế thôi.
Bây giờ thời cơ chín muồi, đúng là thời điểm để y "Kim thiền thoát xác".
Nam nhân có thân hình tương tự Diệp Vân Đình là Lý Phượng Kỳ tự mình lựa chọn trong đám ám vệ, hắn cởi áo khoác tối màu bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, đó là chiếc áo Diệp Vân Đình vẫn hay mặc khi đi ngâm mình, mái tóc dài xoã tung trên bả vai, vừa vặn che lại hơn nửa khuôn mặt.
Hắn bắt chước giọng nói của Diệp Vân Đình: "Vương phi cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm nhục sứ mệnh."
Diệp Vân Đình nhíu mày, y vốn chỉ muốn tìm người tạm thời thế thân mình, không nghĩ rằng còn có niềm vui bất ngờ: "Ngươi còn am hiểu khẩu kỹ*?" *kỹ thuật bắt chước giọng nói.
"Chỉ có thể mô phỏng theo bảy, tám phần." Nam nhân trẻ tuổi nói.
"Vậy đủ rồi." Sau khi phát hiện hắn có thể mô phỏng theo thanh âm của mình, Diệp Vân Đình lại nghĩ ra một kế mới. Y vốn muốn để thế thân lừa gạt Diệp Bạc Như, thuận lợi trở lại quốc công phủ là được.
Nhưng ám vệ này am hiểu khẩu kỹ, gợi cho y thêm một chủ ý khác
Y ngoắc tay gọi Ngũ Canh tới, nhỏ giọng thì thầm với hắn, Ngũ Canh nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vô cùng bội phục: "Thuộc hạ đi an bài chuyện này."
"Vậy những chuyện còn lại giao cho các ngươi." Diệp Vân Đình chắp tay với nam nhân trẻ tuổi, sau đó trùm kín mũ, đi theo một người khác vào tiểu đạo bí mật dẫn xuống chân núi.Mà lúc này Diệp Bạc Như còn đang ở trong phòng, suy tư về chuyện chờ Diệp Vân Đình trả mẫu thân lại thì nên thu xếp thế nào. Đứa bé kia nhất định không thể sinh ra, nhất định phải mau chóng để mẫu thân bỏ thai. Còn phụ thân bên kia thì có thể mượn cớ mẫu thân sinh bệnh cần tu dưỡng, chờ thêm một thời gian, dưỡng sức nghỉ ngơi đầy đủ mới đón nàng hồi phủ.
Hắn còn đang trầm ngâm đã nghe trong viện truyền đến tiếng nói chuyện: "Bảo nhà bếp chuẩn bị nồi lẩu, hôm nay chúng ta sẽ ăn lẩu dê."
Một thanh âm vui sướng tiếp lời: "Vâng, ta đi liền."
Thanh âm này mấy ngày nay Diệp Bạc Như nghe đã quen tai, là Diệp Vân Đình và thư đồng của y. Diệp Vân Đình thích ăn ngon, mỗi ngày đều nghĩ ra đủ món dằn vặt nhà bếp, thư đồng kia hầu hạ theo chủ, ăn đến béo trắng, nhìn không giống người hầu chút nào, so với mấy vị thiếu gia có khi còn tốt hơn.
Hắn hừ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ xem thường, sau đó lại vùi đầu làm chuyện của mình.
*
Lại nói Diệp Vân Đình bên này, sau khi xuống đến chân núi, y liền giục ngựa chạy thẳng đến hành cung.
Lúc này trời đã rất khuya, ở phía sau y, Lang vương và chim ưng xa xa đi theo, không lộ ra chút dấu vết nào.Bên ngoài hành cung đã có ngừoi đứng chờ, thấy bọn họ đến, yên lặng khoát tay làm vài thủ thế, sau đó thấy lão vương phi đã thay trang phục cung nữ được hai ám vệ hộ tống đến, mà hành cung cách đó không xa, đèn đuốc sáng trưng, hoàn toàn yên tĩnh.
"Xe ngựa đang đợi ở ngoài kinh thành mừoi dặm." Diệp Vân Đình nhẹ giọng lại nói: "Cần phải để thị vệ mang ngài đi một đoạn đường, xin mẫu thân tạm thời nhẫn nại."
Lão Vương phi lại vung tay nói: "Không cần, cho ta một con ngựa, ta có thể đuổi kịp các con, như vậy nhanh hơn."
Thẩm gia lập nghiệp bằng chiến công lẫy lừng, nàng là nhi nữ của võ tướng, đương nhiên có thể cưỡi ngựa.
Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, Diệp Vân Đình không do dự, sau khi ám vệ dắt một con ngựa đến, liền khoát tay làm thủ thế hành động với mấy người phía sau, hai người dưới sự hộ tống của sáu ám vệ, một đường đi thẳng ra ngoại ô cách kinh thành mười dặm.
Còn những ám vệ lưu lại, lần thứ hai lặng yên đi một vòng hành cung, dẫn dầu hỏa đã sớm chuẩn bị ra, thả một cây đuốc ngay trong viện lão Vương phi ở.
Hành cung đang yên tĩnh bỗng nhiên cháy lớn, cung nhân xung quanh la hét ầm ĩ "Đi lấy nước", có cung nhân phản ứng nhanh đã bắt đầu lấy nước dập lửa.
Nhưng mùa đông gió lớn, gió thổi lửa càng mạnh. Chỉ chút nước nhỏ nhoi không thể dập được lửa lớn, trong hành cung không có chủ sự, nhất thời hỗn loạn.
Cũng không biết ai bỗng nhiên hô to một tiếng: "Lão Vương phi, lão Vương phi còn ở bên trong!"
Cung nhân nghe tiếng cứu hoả chạy đến, chỉ thấy trong ngọn lửa có cái bóng mơ hồ, cái bóng kia loạng chà loạng choạng tựa như không đứng thẳng, một lúc sau liền ngã gục, nhìn qua khe cửa hé mở chỉ nhìn thấy một vạt áo trung y màu trắng.
Đầu lĩnh cung nhân giọng the thé nói: "Nhanh dập lửa! Phái người hồi cung thông báo cho bệ hạ! Nhanh!"
Bên trong hành cung lửa cháy cuồn cuộn, cung nhân luống cuống tay chân.
Lý Tung nửa đêm bị đánh thức, hoa mắt váng đầu, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi do Lý Phượng Kỳ làm: "Phái người đi dập lửa, đồng thời phái người đi lục soát bốn phía xung quanh!" Nếu là người của Lý Phượng Kỳ phóng hỏa, khẳng định còn chưa chạy xa được
Chờ người đi rồi, hắn càng nghĩ càng không yên lòng, liền sai Thôi Hi cũng qua xem một chút.Tin tức hành cung bị cháy sau hai canh giờ mới truyền tới ôn tuyền trang tử, lúc này vẫn còn chưa tới giờ tý, thị nữ vương phủ vội vội vàng vàng tới báo tin, mới tiến vào trang tử nàng đã không ngừng la to.
Diệp Bạc Như là bị âm thanh huyên náo ầm ĩ "Hành cung bốc cháy" "Lão Vương phi xảy ra chuyện rồi" đánh thức, hắn xoa xoa huyệt thái dương, gọi người tới hỏi, mới biết là hành cung bị cháy, có thể lão Vương phi đã chôn thây trong biển lửa .
Bây giờ đã dập được lửa trong hành cung, nhưng viện lão Vương phi ở đã bị cháy rụi, chỉ còn dư lại ngói vỡ tường đổ. Bây giờ Thôi Thường Thị đang chỉ huy Thần Sách quân tìm hài cốt của lão Vương phi bên trong đống đổ nát đó.
Hắn nhất thời cả kinh, vội vã mặc thêm áo bào đứng dậy ra ngoài, chỉ thấy Diệp Vân Đình đã lên kiệu, kiệu phu nâng kiệu lên, vội vã xuống núi.
"Chuẩn bị kiệu xuống núi!" Hắn nhất thời không nghĩ được là thật sự xảy ra vấn đề, hay chỉ là Vĩnh An vương bày binh bố trận, chỉ lo Diệp Vân Đình mượn cơ hội chạy trốn, vội vã sai người đi theo.
Ôn tuyền trang tử nằm giữa sườn núi, một đường đều là bậc đá uốn lượn. Một đám người chạy vội vàng mất hai khắc đồng hồ mới xuống được chân núi.
Đang muốn bỏ kiệu thay thành ngựa, hai bên rừng cây bỗng nhiên lao ra mười mấy thích khách che mặt cầm loan đao. Những người này ánh mắt hung hãn, cách dùng đao vô cùng quỷ dị. Diệp Vân Đình xuống núi vội vàng không mang theo người hầu, chỉ có mười gia đinh Diệp Bạc Như mang đến do Thần Sách Quân ngụy trang đang ra sức chống lại.
Nhưng bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ của đám này thích khách này, sau một đợt chém giết từ từ không chống đỡ nổi. Mà lúc này thích khách lại nhắm thẳng vào cỗ kiệu Diệp Vân Đình đang ngồi.
Diệp Vân Đình đang quan sát trận chiến thấy tình thế không đúng, trầm giọng nói: "Thích khách vì ta mà đến, ta dẫn ra bọn họ đi, Nhị đệ ngươi đi mau đi gọi viện binh." Y nói xong liền nhanh chóng thấp người chui ra khỏi kiệu, nhảy lên lưng một con ngựa ở gần đấy, quất ngựa lao nhanh trong bóng đêm, thoáng cái chỉ còn sót lại bóng lưng mơ hồ.
Diệp Bạc Như từ trong kiệu chui ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Diệp Vân Đình vội vã chạy trốn. Những thích khách này không nghĩ tới y dám giục ngựa bỏ chạy, người dẫn đầu mở miệng hạ lệnh, hơn nửa thích khách liền đuổi theo hướng của Diệp Vân Đình. Mấy tên thích khách còn lại trầm mặc giơ đao lên.
Diệp Bạc Như được thị vệ bảo vệ, rút lui lên trên. Vẻ mặt hắn nghi ngờ không thôi, vốn còn cảm thấy những thích khách này bỗng nhiên xuất hiện thực sự trùng hợp, hoài nghi là do Diệp Vân Đình an bài. Nhưng tên thủ lĩnh thích khách dưới tình thế cấp bách lại nói ra một câu khiến tim hắn đập mạnh một cái.
—— Thích khách dẫn đầu kia nói tiếng Tây Hoàng.
Nghĩ lại những người này từ đầu tới cuối chưa từng phát ra âm thanh, hơn nữa còn dùng đao pháp kì dị, trong lòng hắn kinh sợ, nói: "Nhanh, thả pháo hoa! Bọn họ là người Tây Hoàng!"
Pháo hoa này phải ở thời điểm khẩn cấp mới có thể dùng, hắn lúc trước hoài nghi làm Diệp Vân Đình diễn trò nên vẫn không sử dụng nó, nhưng lúc này ý thức được có thể là người Tây Hoàng lẻn vào mượn cơ hội sinh sự, liền bất chấp phóng pháo hoa ra.
Pháo hoa được đốt cháy bay thẳng lên bầu trời đen kịt, thích khách đang theo sát không dừng động tác, tiến công càng mãnh liệt hơn.
Diệp Bạc Như nhìn bọn họ liều mạng không sợ chết, tim đập như trống, chỉ có thể chật vật trốn ở phía sau thị vệ. Nhưng những thích khách này quá hung ác, mặc dù có hộ vệ bảo vệ, nhưng hắn vẫn phải chịu vài vết thương ngoài da, còn thị vệ đã tổn thất hơn nửa. Thời điểm cứu binh tới, thị vệ bảo vệ hắn chỉ còn lại bốn người, thích khách áo đen thấy viện binh đến, lập tức không ham chiến, xé lẻ tản vào rừng cây đen kịt.
Thống lĩnh Thần Sách Quân tới cứu viện sắc mặt khó coi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Bạc Như bưng vết thương trên cánh tay, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Là người Tây Hoàng."Hết chương 84.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me