LoveTruyen.Me

Edit Hoan Doc Sung Ngoc Hau Quyet Tuyet

Edit: Thỏ
Beta: Dao

"Hiện nay trong thôn trang tổng cộng có tám mươi bảy lão nhân từ bốn mươi tuổi trở lên, một trăm hai mươi chín nam tử khỏe mạnh cùng sáu mươi hai nữ nhân từ mười lăm đến bốn mươi tuổi, từ bảy đến mười lăm tuổi có một trăm bốn mươi hai bé trai và bảy mươi mốt bé gái, bé trai dưới bảy tuổi có năm mươi chín người và bé gái dưới bảy tuổi là một trăm ba mươi người."

(*) Đoạn này số liệu hơi nhiều, ai đọc được thì đọc, ai không được thì thôi =v=

Tần Dục vừa đến thôn trang, ngay lập tức có người tới báo cáo. Người lớn tuổi trong thôn, số lượng nam nhân so với nữ nhân lớn hơn rất nhiều, bởi vì nữ nhân từ bảy tuổi trở lên, ở kinh thành sẽ bán được giá không tồi, nhưng dưới bảy tuổi, sẽ không đáng giá như vậy.

Còn vì sao những lão nhân từ bốn mươi tuổi trở lên lại tách ra ở một mình... Người nông dân không được ăn no mặc ấm, thường thường đến bốn năm mươi tuổi thì đã hiện hết tuổi già.

"Tình trạng những người này thế nào?" Tần Dục đã sớm tìm người dạy những người này đọc sách viết chữ, cũng để quản sự ghi nhớ tình trạng mỗi người.

"Phần lớn đều rất vụng về." Quản trang (quản lý thôn trang) lên tiếng trả lời, những đứa trẻ ở đây thậm chí cả người trưởng thành đều sinh ra trong nghèo khổ, bảo bọn họ trồng trọt làm ruộng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng muốn để bọn họ đọc sách viết chữ lại vô cùng khó.

"Dạy nhiều một chút, nếu đọc sách viết chữ bọn họ không học được, thì tìm người dạy cho bọn họ kỹ nghệ, tương lai cũng có cái mưu sinh." Tần Dục nói.

"Dạ, Vương gia." Quản trang đáp lời.

Tần Dục lúc này lại nói: "Mang ta đi xem một chút."

Tần Dục thu nhận những người này, chính là vì lấy danh tiếng Triệu hoàng hậu cầu phúc, cho nên hắn để cho thủ hạ đối với những người này tốt hơn chút, quản sự thôn trang chấp hành không tồi.

Đương nhiên, quản trang cũng không có khả năng đối đãi với những người này quá tốt, tỷ như bình thường cho bọn họ đồ ăn, trên cơ bản đều là thô lương (1), không cho bọn họ có cơ hội ăn thức ăn mặn.

(1) Thô lương: lương thực phụ như ngô, khoai, sắn, đậu,... khác với hoa màu là lúa

Tần Dục thấy việc này cũng không ngoài ý muốn, không cảm thấy có gì không ổn, xem qua tình hình một chút, dặn dò người phụ trách vài câu, sau đó liền về nơi ở của mình tại thôn trang.

Ở nơi này, Chiêu Dương đã thu xếp ổn thỏa, còn Lục Di Ninh... Nàng vẫn luôn gắt gao đi theo sau Tần Dục.

"Hoàng huynh, nơi này thật lớn!" Chiêu Dương nhìn thấy Tần Dục, vui mừng nói, nàng nói lớn dĩ nhiên không phải chỉ phòng ở, mà là chỉ phía xa mênh mông bát ngát, đồng ruộng trải dài.

Hiện giờ đã là mùa đông, ruộng đất khô vàng một mảnh, nhưng nhìn cực kỳ bao la hùng vĩ.

"Ngày mai muội có thể dẫn người ra ngoài thăm thú xung quanh một chút, thôn trang hồi môn của tẩu tử muội cũng ở gần đây, có thể đến chỗ đó." Tần Dục nói.

Chiêu Dương kinh ngạc vui mừng gật đầu liên tục, hết sức cảm động.

"Đến khi đi thăm thú xong, lúc rảnh rỗi, muội có thể dạy hài tử trên thôn trang đọc sách viết chữ, nếu nhận thấy là hạt giống tốt có thể bồi dưỡng được, hãy nói với ta." Tần Dục lại nói, vừa rồi hắn chỉ ở xa xa nhìn thoáng qua, cũng không tính toán tự mình đi quản những hài tử đó, nhưng hắn cảm thấy Chiêu Dương hẳn là có thể ở chung cùng bọn chúng không tệ.

Chiêu Dương quả nhiên cao hứng, cơ hồ lập tức gật đầu đồng ý.

Tần Dục ở bên ngoài đi một vòng, bị gió thổi có chút lạnh, sau khi cùng Chiêu Dương nói mấy câu, liền bảo người làm mang lên một chén canh gừng, uống xong, hắn quay đầu, vừa vặn thấy Lục Di Ninh đang há miệng nhỏ uống từng muỗng canh gừng, mặt đầy thỏa mãn.

Hắn phát hiện, Lục Di Ninh rất thích ăn đồ ngọt, mà canh gừng hắn cho người chuẩn bị vừa vặn lại rất ngọt.

Uống xong canh gừng, thân thể Tần Dục ấm lên, nhưng hai đùi hắn lại vẫn cứng đờ, nhíu nhíu mày, hắn phân phó nói: "Đi suối nước nóng chuẩn bị đầy đủ, bổn vương muốn dùng."

"Dạ, Vương gia." Thọ Hỉ nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Ngâm suối nước nóng đối với Tần Dục có chỗ tốt, đáng tiếc thân thể hắn bất tiện, hắn không muốn thân thể lõa lồ trước mặt nhiều người, nên trước nay cực kỳ bài xích chuyện này.

Trước kia Tần Dục xác thật không thích ngâm suối nước nóng, chán ghét bị người khác sắp đặt, nhưng hiện giờ hắn đã nghĩ thông suốt.

Hắn đúng là người tàn phế, việc gì phải trốn tránh? Nếu ngâm suối nước nóng có lợi cho thân thể, vì sao lại không làm?

Trước khi hắn chết đời trước, bởi vì quá lạnh, đầu ngón chân đều bị đông cứng muốn hỏng, trời mới biết khi đó hắn muốn được ngâm mình trong suối nước nóng đến cỡ nào.

Suối nước nóng trong thôn trang dùng tường rào vây lại, nước trong suối có chút nóng, vì vậy đào cái ao nhỏ ở bên cạnh để tắm rửa, xung quanh bờ ao, trồng đầy hoa quả cùng rau dưa, rau xanh đám người Tần Dục ăn mấy ngày nay chính là được cung cấp từ chỗ này.

Ao nhỏ bên cạnh suối có xây bậc thềm, bên trong còn đặt ghế đá, sau khi Tần Dục đến, liền có người bưng tới chậu than, sau đó giúp hắn cởi quần áo.

Quần áo cởi xong, Tần Dục thấy rõ thân thể mình. Hắn rất gầy, đặc biệt là hai chân, căn bản không có chút thịt, nhìn đặc biệt khó coi.

"Đỡ ta xuống dưới." Tần Dục nói, trên người hắn chỉ còn lại một cái quần tới đầu gối, mà quả thật hắn không định cởi hết quần áo... Lục Di Ninh vẫn luôn bên cạnh nhìn hắn chằm chằm kìa.

Hai thái giám đỡ Tần Dục, thật cẩn thận đặt hắn vào suối nước nóng, để cho hắn ngồi trên ghế đá, chỉ lộ ra nửa ngực.

Đợi đến lúc ngồi xong, Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh cười nói: "Nàng muốn ngâm mình không?"

Lục Di Ninh rối rắm nhìn Tần Dục, "Bùm" một cái nhảy vào trong nước.

Ao này rất nông, Lục Di Ninh đứng ở trong ao, nước chỉ tới eo nàng, nàng có chút mờ mịt nhìn Tần Dục, tựa hồ không biết tiếp theo nên làm cái gì mới phải.

"Các ngươi lui xuống." Tần Dục phân phó thái giám bên người, chờ bọn họ đi hết, mới nói với Lục Di Ninh: "Nàng cởi quần áo ra."

Tần Dục vừa dứt lời, Lục Di Ninh rất sảng khoái mà bắt đầu cởi quần áo của mình, cởi áo ngoài, trung y vẫn chưa thấy đủ, nàng còn duỗi tay muốn tháo luôn yếm =_=!!!!!

Rốt cuộc vẫn là nam nữ khác biệt, trước kia ở trong phủ, tuy rằng có lúc Tần Dục sẽ giúp Lục Di Ninh mặc quần áo, nhưng chủ yếu vẫn là vú già phụ trách tắm rửa cho nàng, lúc này Tần Dục cũng không nhìn chằm chằm nàng, kết quả vừa không chú ý, khi quay đầu lại, liền thấy trên người Lục Di Ninh ngoại trừ một khối ngọc bội thì đã không còn manh áo che thân.

Tần Dục: "..." (=_=)???

Lục Di Ninh rất gầy, thân thể không được chăm sóc tốt, bộ dáng nàng ngây thơ như đứa trẻ khiến Tần Dục không thể nào nối lên ý niệm xấu, dứt khoát mặc kệ, chỉ ghế đá bên cạnh mình nói: "Tới, ngồi xuống."

Lục Di Ninh ngồi trên ghế đá bên người Tần Dục, nàng hơi lùn, sau khi ngồi xuống nước trong ao đã cao tới cổ.

"Nếu thấy khó chịu thì đứng lên hít thở không khí một chút." Tần Dục nói, hắn có kinh nghiệm ngâm suối nước nóng, nếu ở trong nước chỉ hở ra mỗi đầu, sợ là không bao lâu sẽ cảm thấy ngực buồn bực khó chịu.

Lục Di Ninh gật gật đầu, lại đưa tay bắt được bàn tay Tần Dục.

Lục Di Ninh rất thích đụng chạm với mình, Tần Dục sớm biết điều này, cũng mặc kệ nàng nghịch tay của mình, không nghĩ đến hắn để mặc lại khiến Lục Di Ninh được voi đòi tiên, sau khi bắt lấy tay hắn sờ soạng một hồi, nàng đột nhiên đứng lên, duỗi tay sờ ngực hắn. (°_°)!????

Trong mắt Lục Di Ninh tràn đầy hồn nhiên, Tần Dục ngược lại không thể trách cứ gì, chỉ có thể kéo tay nàng ra: "Trên người không thể sờ loạn, biết không?"

Lúc này Lục Di Ninh khó khăn gật đầu một cái, sau đó... Nàng đột nhiên duỗi tay hướng về phía chân Tần Dục.

Chân Tần Dục không có cảm giác, sau khi bị sờ hắn hơi hơi ngẩn người, tinh thần vẫn chưa phục hồi lại, đến khi định vươn tay ngăn cản, Lục Di Ninh đã dừng tay, đang nghiêm mặt nhìn hắn.

"Có thấy đáng sợ không?" Tần Dục cười nói.

Lục Di Ninh không nói lời nào, nàng đứng thẳng thân thể sờ sờ chân mình một chút, tiếp theo lại sờ chân Tần Dục thêm một lần nữa.

Tần Dục nhìn nàng, đột nhiên muốn nói hết cho nàng nghe: "Trước kia ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ không còn hai chân, nhưng qua nhiều năm như vậy, ngược lại đã thành thói quen." Suối nước nóng sương mù bao phủ, thanh âm hắn không khỏi nhuốm màu cô đơn.

Lục Di Ninh nhăn mày, tựa như có chút rối rắm, Tần Dục sờ đầu nàng, lại nói: "Không có việc gì, hiện tại cơ thể ta tốt hơn nhiều, cũng sẽ không đau nữa."

Cũng không biết Lục Di Ninh nghe có hiểu hay không, chỉ thấy nàng vươn tay, lại sờ sờ chân Tần Dục.

Tần Dục bị sờ vài lần, rốt cuộc cũng quen, lại không nghĩ đến lần này nàng sờ, càng sờ càng lên cao...

Mặc dù Tần Dục không cảm giác được gì, nhưng có thể nhìn thấy cánh tay Lục Di Ninh hướng lên, hắn cơ hồ là theo bản năng, một phát bắt được tay nàng.

__________

Tần Dục: *nghiêm túc* bây giờ không phải lúc, xôi thịt đợi ngày sau, ngoan, đừng nóng vội (• ^ •)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me