LoveTruyen.Me

Edit Hoan Phuong Te Than Cung Khuynh Than

Bên ngoài tiếng sấm bỗng nổ vang một tiếng, tia sét xé ngang bầu trời. Lộ Ánh Tịch giật mình run tay, liền điều khí tức thu tay về. Nàng đang làm gì vậy? Cuối cùng vì cái gì mà không kháng cự được mê hoặc của hắn, lại muốn ra tay hạ sát hắn? Nếu giết hắn lúc này, mọi âm mưu, kế hoặc nàng đã trù tính đều tan thành bọt nước sao? Đương nhiên, nếu Mộ Dung Thần Duệ băng hà, sẽ khiến triều đình và dân chúng đại loạn, nhưng cũng dẫn tới sự căm phẫn ngập trời của toàn thể quân dân Hoàng Triều. Cái đó được gọi là quân đau thương tất vùng lên thắng lợi. Ô Quốc của nàng chỉ à một đất nước nhỏ bé, làm sao có thể địch lại hàng vạn binh hùng tướng mạnh Hoàng Triều? Cho dù Hoàng Triều không dấy binh đối phó với Ô Quốc, thì vẫn còn Long Triêu nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi. Nếu có một ngày Long Triêu có cơ hội tiêu diệt Hoàng Triều, Ô Quốc mất đi đồng minh trợ giúp, nhất định sẽ bị cắn xé không chừa một tấc đất nào.

Lúc cấp thiết nhất, nàng đã can tâm tình nguyện tự gả mình cho Mộ Dung Thần Duệ, chẳng phải do Long Triêu lăm le xâm phạm sao? Vậy mà bây giờ nàng lại hành động cảm tính như thế?

Lộ Ánh Tịch thở dài một hơi, ánh mắt càng thâm sâu ảm đạm. Với tình hình thực tế khốc liệt tàn nhẫn trước mắt, nàng buộc phải kiềm chế tính khí kiêu ngạo, thái độ tự mãn của bản thân; và loại bỏ hoàn toàn cách làm việc tùy hứng.

"Không ra tay được sao?" Một giọng nói nhỏ thình lình vang lên, nhưng lại giống như sấm sét bất ngờ giáng xuống, khiến nàng hoảng sợ không thôi.

"Hoàng thượng dậy rồi sao?" Nàng cố gắng trấn tĩnh, như chưa từng xảy ra việc gì mà nhẹ giọng hỏi.

"Trẫm đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh giá nên mới tỉnh ngủ." Hoàng đế chống tay ngồi dậy, ngạo nghễ liếc nhìn nàng, giữa đôi đồng tử đen huyền hiện lên tia sáng xanh lạnh lẽo u tối. Quả thực hắn chợt giật mình bừng tỉnh, chỉ vì cảm nhận trong mơ hồ sát khí ngùn ngụt vây quanh.

"Có cần đắp thêm tấm chăn ấm?" Lộ Ánh Tịch bình ổn hỏi, cố gắng đè nén tâm trạng hỗn loạn, khó hiểu trong lòng. Nàng không để tâm chút nào đến việc bị hắn nhìn thấu ý đồ. Trên thực tế, không phải hắn cũng thường xuyên kiềm chế ý muốn giết nàng sao? Nàng và hắn giống nhau cả thôi.

"Không cần." Hoàng đế ho nhẹ hai tiếng, cầm gối mềm kê phía sau lưng, nâng cơ thể ngồi thẳng dậy, từ tốn nói: "Ánh Tịch, nàng là người thông minh, nên biết rõ cái gì có thể làm còn cái gì không được. Tại vì sao cứ chống cự yêu thương Trẫm? Vì sao không nghe theo tiếng lòng của nàng? Chỉ có Trẫm, mới là nam nhân duy nhất trong thiên hạ này có thể sánh đôi cùng nàng."

Lời hắn nói tự cao tự đại, nhưng khuôn mặt điềm tĩnh kiên quyết không một tia do dự nào, không một chút đùa cợt.

"Làm sao Hoàng thượng biết được tiếng lòng của Thần thiếp như thế nào?" Lộ Ánh Tịch cũng ngồi thẳng lưng, trầm tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, sắc bén của hắn.

"Nếu không phải vì nàng lo sợ sẽ yêu Trẫm, vì sao lại muốn cùng sống cùng chết, kết thúc tất cả?" Hoàng đế chống lại ánh mắt của nàng, môi mỏng từ từ nhếch lên, nụ cười thách thức ung dung.

Lộ Ánh Tịch đông cứng toàn thân, cảm thấy không thở nổi. Hắn nói không sai, đúng là nàng đang sợ hãi. Lấy tình yêu dụ dỗ người khác, nhất định phải trả giá bằng công sức và hơn hết là trái tim. Nàng sợ chính mình không thể chống đỡ, càng không thể tự dừng lại được. Hắn là một đối thủ ưu tú, ngang tài ngang sức, nàng không dám chắc sẽ bảo toàn bản thân.

"Ánh Tịch, nàng yêu người nào sao?" Hoàng đế bất ngờ thắc mắc một điều.

"..." Lộ Ánh Tịch không tài nào trả lời được. Nàng yêu sư phụ sao? Cái cảm giác tin tưởng dựa dẫm vào y, có phải là tình yêu? Nàng chỉ biết rằng nếu cả đời này sẽ không còn được gặp lại sư phụ, nàng sẽ vô cùng đau khổ, phiền muộn.

"Yêu một người, không phải là một thói quen, cũng không phải chỉ cần tin cậy là đủ." Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, như muốn đi sâu vào trong ánh mắt cũng như đáy lòng nàng, thong thả mà dịu dàng nhả từng chữ: "Có thể Trẫm cũng không thật sự hiểu yêu một người là như thế nào, nhưng Trẫm biết tình yêu có sức mạnh không thể cưỡng lại, khiến người ta không cách nào thoát khỏi mà tự sa vào."

"Hoàng thượng có cảm giác như vậy đối với Diêu Hiền phi sao?" Lộ Ánh Tịch khe khẽ hỏi, không phải nàng muốn xoi mói, chẳng qua nàng không hiểu. Nếu tình yêu đúng là thần kỳ như những gì hắn nói, vậy tại sao cuối cùng hắn vẫn có thể lựa chọn cắt đứt? 

Hoàng đế nghe thế ngẩn người, lập tức cười gượng, hắng giọng trả lời: "Quả thật khi đó Trẫm cũng từng đau thương giãy dụa đấu tranh, cũng cho rằng đó chính là yêu. Một tình yêu suốt đời suốt kiếp, mãi không thay đổi."

"Nhưng mà, nó vẫn thay đổi." Nàng thẳng thắn bẻ lại.

"Đúng, nó đã thay đổi." Hoàng đế không phủ nhận, trong mắt phát ra tia sáng xanh u ám, như bi thương lại như tự chế giễu.

"Vậy Hoàng thượng có tư cách gì dạy Thần thiếp thế nào là yêu?" Lời của nàng nghe qua bất kính, nhưng cũng không phải có ý muốn mạo phạm, chẳng qua trong lòng vô cớ nổi lên cố chấp, khó chịu. Hắn không hiểu yêu một người là sao, dựa vào đâu hắn có thể nói nhăng nói cuội với nàng?

"Đến nay, trong lòng Trẫm vẫn chất chứa một nghi hoặc. Rốt cuộc trên thế gian này có tồn tại tình yêu mãi không thay đổi, vững như đá tảng hay không?" Hoàng đế nhếch môi khẽ cười, thở than: "Trẫm thật không nên bàn luận chuyện này với nàng, bởi vì nàng luôn chỉ cho rằng Trẫm lúc nào cũng có mưu đồ bất lương."

Lộ Ánh Tịch cũng mỉm cười chúm chím, thưa lại: "Dù gan thiếp có to cũng không dám làm thế. Nhưng mà Thần thiếp cũng thật không ngờ, Hoàng thượng mà cũng có vấn đề nghĩ không thông."

"Trẫm không phải thần tiên đắc đạo, có chuyện giác ngộ không tới, nghĩ hoài không hiểu là điều bình thường." Giọng điệu hoàng đế chuyển sang thoải mái, trêu đùa nói: "Thấy Trẫm yếu đuối bất lực, phải chăng Hoàng hậu cảm thấy rất sảng khoái hả hê?"

"Tình yêu nam nữ và tài năng trời cho cũng không liên quan với nhau." Lộ Ánh Tịch cười đùa.

Hoàng đế gật đầu, bày tỏ tán thành: "Nói chuyện với người thông minh, quả thực ít tốn sức."

Lộ Ánh Tịch chỉ cười không nói. Đúng là sống cùng bậc đế vương họa phúc khó dò. Hắn khi thì thâm trầm sắc bén, chốc lát lại ôn hòa vô hại, làm người khác không thể nắm bắt được.

"Bây giờ Trẫm thực sự rất mệt, nằm xuống ngủ ngay không biết chừng, đến gặp chuyện gì cũng chẳng hay, sét đánh trúng bất tỉnh cũng không biết đường mà tránh." Hoàng đế cười cười nhìn nàng, lời nói đầy ẩn ý.

"Thần thiếp cũng hơi buồn chán, nên ra ngoài đi dạo một chút. Hoàng thượng nghỉ ngơi cho khỏe, Thần thiếp không ở lại đây quấy phá mộng đẹp của người nữa." Lộ Ánh Tịch vốn đang ngồi trên giường cùng hắn, nhanh nhẹn nhỏm người xuống giường, uyển chuyển hành lễ với hắn, sau đó xoay người rời khỏi.

Hoàng đế nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, từ từ nhếch môi, ánh mắt rực cháy. Sau một hồi chiến đấu tình cảm, mới ở màn dạo đầu, nhưng hắn nhất định phải thắng.

... ... ...

Lộ Ánh Tịch ra khỏi Thần Cung, thẩn thờ dạo bước không mục đích.

Trên bầu trời, mây đen giăng kín che lấp mặt trời, sấm rền vang liên tục, chỉ một lúc liền có một cơn mưa nặng hạt đổ ập xuống. Nàng đang ở Ngự hoa viên, đứng dưới đình nghỉ mát thưởng thức mưa to gió lớn đang ào ào lướt qua.

Không lâu sau, mưa gió gào thét, sấm chớp ầm ầm giáng xuống, cơn mưa tầm tã. Bầu trời như đang trút nước, từng hạt mưa nối đuôi nhau rơi xuống lộp bộp.

Lộ Ánh Tịch hơi nheo mắt. Tia chớp lóe mắt sượt qua ở phía chân trời, trong nháy mắt lại biến mất, sắc trời lại mờ mịt trở lại. Trong lòng nàng xúc cảm trào dâng, cảm thấy rằng đất trời mênh mông khó lường, có sức mạnh thần bí vô tận. Số phận mỗi con người dưới vòm trời mưa nắng thất thường này trở nên vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng nàng vẫn vững tin, con người có thể chế ngự thiên nhiên. Tương lai của nàng, nàng muốn tự mình nắm chặt nó trong tay.

Mưa bão vẫn ập tới, nhưng từ xa có một đại nhân đang chạy nhanh tới đây. Sở dĩ người nọ muốn tìm một chỗ trú mưa, không ngờ lại gặp Lộ Ánh Tịch đang đứng dưới đình nghỉ mát, sải chân đang bước lên thềm đá trước đình nhất thời cứng đờ.

"Thẩm đại nhân." Lộ Ánh Tịch khẽ cười, ra hiệu cho hắn ta vào trong đình rồi hẵng nói.

Thẩm Dịch khom người cúi chào, rồi mới kính cẩn bước vào đình, toàn thân ướt sũng từ trên xuống dưới, trên mặt ướt đẫm nước mưa cũng thấp thoáng ngượng ngùng.

"Sao Thẩm đại nhân lại đến Ngự hoa viên?" Lộ Ánh Tịch lên tiếng hỏi.

"Bẩm Hoàng hậu, vi thần định đến Thần Cung yết kiến Hoàng thượng, đang đi đường nhỏ trong Ngự hoa viên thì gặp mưa dông, đành lòng phải tìm chỗ đụt mưa trước đã." Thẩm Dịch hơi cúi thấp đầu, bởi vì toàn thân hắn ta nhếch nhác thảm hại, vẻ mặt hơi sượng sùng.

"Có phải Thẩm đại nhân đã tìm ra thân phận của thích khách?" Lộ Ánh Tịch thuận miệng hỏi.

Thẩm Dịch lắc đầu, hơi nâng mặt lên, nhìn lướt qua nàng, lưỡng lự đáp: "Chưa tra được, nhưng mà..."

Lộ Ánh Tịch không nói, xoay đầu nhìn hắn ta.

Hắn ta nhìn đôi mắt trong trẻo sáng ngời của nàng, trong lòng không khỏi run rẩy bẩy, lại lần nữa cúi thấp đầu, hạ giọng cung kính bẩm báo: "Lúc Hoàng thượng cải trang vi hành, giữa đường bị tập kích, sau khi lần theo dấu vết, điều tra và xác nhận kỹ càng, là do gian tế Lâm Quốc gây ra."

Lộ Ánh Tịch sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: "Tin này chính xác chứ?" Nàng vốn tưởng rằng đó là kế hoạch do phụ hoàng nàng bày ra, đến Mộ Dung Thần Duệ cũng nhận định là thế, nhưng trên thực tế lại là người Lâm Quốc?

"Vi thần không dám dối lừa Hoàng hậu." Thẩm Dịch lại cúi đầu thấp hơn nữa, cằm gần như chạm đến ngực, sắc mặt tái mét. Vì cái gì hắn ta không thể ngậm miệng lại được? Việc này được coi là việc chính sự, bí mật quân cơ, không thể để lộ cho người trong hậu cung phi tần. Nhưng hắn ta không thể nhịn được mong muốn được chuyện trò dăm ba câu với hoàng hậu. Tâm trạng gì đây?

Vài giọt mưa phất phơ theo gió bay vào trong đình, trượt vào trong vạt áo của hắn ta, càng làm hắn ta thêm nôn nóng bất an. Lẽ nào hắn ta nổi lên ý nghĩ bất chính với hoàng hậu? Đây là chuyện quốc pháp không dung, hắn ta sao có thể mộng tưởng hão huyền như vậy?

Bên ngoài đình nghỉ mát, từng cơn gió lạnh lẽo ùn ùn kéo đến. Hắn ta theo bản năng run cầm cập, chỉ không rõ là do trời lạnh hay là vì hoang mang lo lắng.

"Chuyện miếng gấm đen che mặt đã tra được chưa?" Thấy thần sắc thấp thỏm bồn chồn của hắn ta, Lộ Ánh Tịch thay đổi đề tài câu chuyện. Vụ án này có quan hệ mật thiết với nàng, dù sao Tẩm cung của nàng cũng bị thiêu hủy, cho nên nàng có mở miệng thăm dò vài câu cũng là hợp tình hợp lý.

Thẩm Dịch âm thầm hít thở sâu, cố gắng ưỡn thẳng lưng, trấn tĩnh tinh thần, trầm giọng đáp: "Gấm thuần một màu đen đúng là đồ của Hàn gia sơn trang; thuốc độc mà tên thích khách dùng để tự sát, cũng là độc dược tử sĩ Hàn gia hay dùng. Vi thần đang muốn xin chỉ thị cho vụ án từ Hoàng thượng."

Lộ Ánh Tịch càng cảm thấy kỳ lạ, hỏi lại: "Mật chim khổng tước là loại độc tử sĩ Hàn gia thường dùng?" Sao lại không dùng loại kịch độc mất mạng ngay tức khắc?

"Tổ tiên Hàn gia đã tự mình nghĩ ra một bộ tâm pháp nội công, có thể giải trừ được độc mật chim khổng tước. Nếu trong vòng một khắc sau khi tử sĩ uống thuốc độc, có thể thừa dịp người ta phòng bị sơ hở mà thoát thân được, thì có thể tự mình vận công khử độc. Nếu không thể trốn thoát, cũng có thể vận công đẩy nhanh tốc độ phát độc. Lời đồn đại này được truyền tụng rộng rãi trong dân gian, đây là cách đối nhân xử thế nhân hậu phúc đức của Hàn gia, lưu lại cho con người ta một con đường sống, cũng là một phương pháp lung lạc lòng người." Thẩm Dịch nói đúng sự thực, với thái độ biết gì nói đó.

Lộ Ánh Tịch thầm than chính mình thu thập tin tức tình báo chưa đầy đủ. Giả sử có người giá họa cho Hàn gia, thì người đó đối với Hàn gia phải rõ từng chân tơ kẽ tóc, không chừng đã muốn ra tay từ lâu, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi. Lúc này, e rằng Hàn gia có phiền toái lớn rồi.

Ngoài đình, cơn mưa đang từ từ nhẹ đi, Thẩm Dịch ngước mắt trông, liền vội vội vàng vàng khom lưng nói: "Mưa đã nhỏ hơn, vi thần xin cáo lui."

Hắn ta thấy Lộ Ánh Tịch gật đầu, liền vội vã mau lẹ chạy ra ngoài, hấp ta hấp tấp vọt thẳng như đang trốn chạy.

Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta càng muốn che giấu, lại càng dễ dàng để lộ ra ngoài. Nàng có thể nắm chắc chín phần khẳng định, hắn ta nổi mong nhớ yêu thương với nàng. Chỉ có điều, tình cảm của hắn ta sao lại đến nhanh như vậy, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp trở tay.

Nàng đứng yên tại chỗ, kiên trì đợi cơn dông hoàn toàn tạnh hẳn.

Đợi gần nửa canh giờ, mưa mới tạnh gió mới ngừng, mây đen chậm rãi tản mát thưa dần, bầu trời dần dần sáng tỏ trở lại. Một dải cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, giắt ngang chân trời, xinh tươi chói lọi.

Lộ Ánh Tịch ngước mắt trông về nơi xa, trên gò má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ xinh. Sau mưa gió bão bùng, lại được thấy cầu vồng, nàng hi vọng nàng cũng sẽ có một ngày tươi sáng như vậy.

Giẫm lên con đường đá nhỏ ẩm ướt nước mưa, nàng khoan thai chầm chậm quay lại Thần Cung.

... ... ...

Vừa bước qua cửa, nàng trông thấy Hoàng đế đã thức dậy, đang ngồi ở phòng ngoài cau mày uống chén thuốc.

Nàng vừa khẽ nhún người cúi chào, vừa vui vẻ cười nói: "Hoàng thượng, có phải thuốc rất đắng? Thần thiếp sai người chuẩn bị sẵn một đĩa mứt hoa quả nha?"

Hoàng đế hừ nhẹ, một hơi uống cạn thuốc đắng trong chén, nuốt xuống xong mới mở miệng nói: "Hoàng hậu xem Trẫm là một cô nương mảnh mai mong manh?"

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chỉ khi hắn đau bệnh thì mới thỉnh thoảng giống một đứa trẻ.

Hoàng đế liếc mắt nhìn nét mặt tươi cười sáng lạn của nàng, khóe môi bỗng nhếch lên, nở nụ cười gian tà quỷ quyệt: "Ánh Tịch, qua đây."

"Vâng, Thần thiếp tuân lệnh." Hôm nay tâm tình nàng rất tốt, ngoan ngoãn đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn.

Ý cười trên môi hoàng đế càng rõ nét. Hắn không hề báo trước nghiêng người tới gần nàng, nàng giật nảy người lùi về sau.

"Không được lùi." Hắn thấp giọng ra lệnh, ánh mắt sáng quắc, nhìn nàng chằm chặp.

Cơ thể nàng từ từ ngửa ra đằng sau, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ngày càng áp sát, mà vòng eo của bản thân gần như đã uốn cong sắp gãy, không thể tránh được nữa.

"Lại lui?" Hoàng đế xấu xa cười nhạo nàng một câu. Tiếp đó môi hắn đặt lên môi nàng, mạnh mẽ cọ xát, cắn mút bờ môi đỏ mọng của nàng.

Lộ Ánh Tịch phát cáu, muốn tung một chưởng đẩy hắn ra. Nhưng hắn lại tự động tách ra, mắt cười nhìn nàng.

"Thuốc tốt càng đắng, Trẫm muốn chia sẻ cùng nàng." Hắn đường đường chính chính nói, coi đó là điểu hiển nhiên.

"Đa tạ Hoàng thượng ban ơn!" Lộ Ánh Tịch cắn răng trả lời. Cái tên mặt dày trơ tráo này, bụng dạ lại hẹp hòi xấu xa, rõ ràng ghi hận nàng vừa rồi đã đem hắn làm thú vui.

Nhìn nàng tức giận khó tiêu tan mà phùng mang trợn má, hoàng đế càng thêm hớn hở vui sướng, bật cười sằng sặc.

Vừa cười vài tiếng, hắn đột ngột dừng lại. Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái, không còn bực mình nữa, ngược lại từ từ nhếch môi tươi cười.

Hoàng đế ôm ngực, hàng lông mày rậm khẽ nhíu, dễ nhận thấy là do hắn vừa rồi cười đến mức dùng quá nhiều sức, cho nên chấn động đến vết thương phát đau.

"Hoàng hậu thế này là đang cười trên nỗi đau của người khác?" Hắn dò xét nàng, lòng cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn chưa từng nghĩ qua, hắn và nàng cũng có thể vui vẻ sống với nhau như vậy; không tranh giành, không mưu tính, không chĩa mũi nhọn vào nhau; mà chỉ tranh hơn thua, cùng đấu võ mồm vô hại thế này.

Lộ Ánh Tịch chỉ cười không mở miệng. Bầu không khí vui tươi, ấm áp này, đúng là hiếm có. Nhưng nàng và hắn đều hiểu sâu sắc, những cái này chỉ là ảo ảnh trong chốc lát. Đợi đến khi hắn lành bệnh, còn nàng lại quay lại cung Phượng Tê, tất cả mọi thứ sẽ phục hồi như cũ. Hắn và nàng tiếp tục mang trọng trách bảo vệ tổ quốc.

Trong không gian tĩnh lặng, tầm mắt hai người giao nhau, nhìn nhau mỉm cười. Nhưng chỉ trong gang tấc, hai người không hẹn mà cùng xoay mặt đi.

... ... ...

Hàn thị bị nghi ngờ, hoàng đế hạ lệnh gia tăng tra xét cẩn mật. Ý chỉ được hạ truyền không bao lâu, Hàn Thục phi mang vẻ mặt lạnh nhạt thắc mắc đến Thần Cung.

Hoàng đế được tĩnh dưỡng mấy ngày, thần sắc đã chuyển biến tốt hơn, biếng nhác ngồi trên ghế cao trong điện, im lặng đợi Hàn Thục phi nói.

Lộ Ánh Tịch ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, mặt tỉnh rụi, thản nhiên nhìn xuống dưới.

"Hoàng thượng." Hàn Thanh Vận sau khi hành lễ, một lúc lâu sau vẫn trầm mặc không nói, bây giờ mới mở miệng thốt ra hai chữ.

"Sao?" Hoàng đế thờ ơ lên tiếng.

"Hoàng thượng hoài nghi lòng trung thành của Hàn gia?" Đôi mắt lung linh của Hàn Thanh Vận trợn tròn, hai đóm lửa giận mơ hồ muốn bốc cháy.

"Có điểm đáng ngờ, đương nhiên phải điều tra." Hoàng đế không nhanh không chậm trả lời.

Hàn Thanh Vận nhíu chặt chân mày lá liễu, cực kỳ muốn phản bác, nhưng lại khổ nỗi không thể đưa ra bằng chứng trong sạch có ích, tâm trạng càng thêm căm phẫn. Có người muốn hãm hại Hàn gia của nàng ta, cái này không khó để nhìn ra, nàng ta không hận hoàng đế đã giải quyết theo lẽ công bằng, chỉ hận kẻ đứng sau ra tay thâm hiểm. Nghĩ đến ắt hẳn là một trong số phi tần hậu cung, nếu không phải là Hạ Quý phi, thì là Diêu Hiền phi hoặc hoàng hậu mà thôi.

Hoàng đế lặng lẽ nhìn nàng ta một lúc lâu, chợt thở dài một hơi, bước xuống từ ghế ngồi trên đài cao, đến đứng trước mặt Hàn Thục phi, thấp giọng nói: "Thanh Vận, Trẫm sẽ không giết hại người trung thành ngay thẳng."

Chỉ với một câu nói này, vẻ mặt lạnh lẽo của Hàn Thanh Vận trở nên hòa hoãn hơn, dịu dàng tiếp lời: "Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng."

Lộ Ánh Tịch đến giờ vẫn giữ nguyên nét mặt, bình thản ngồi một bên nhìn hai người, cho đến lúc này mới khẽ cười, vẽ ra một nụ cười trào phúng. Hoàng đế chỉ nói sẽ không sát hại người trung thành ngay thẳng, nhưng không có nói sẽ không truy cứu hung thủ.

Khóe mắt Hàn Thanh Vận liếc ngang liếc dọc, thoáng thấy Lộ Ánh Tịch bày vẻ mặt châm chích thản nhiên, trong lòng lập tức sinh uất hận. Hoàng hậu đang xem kịch vui? Muốn làm ngư ông đắc lợi? Hoặc căn bản nàng chính là kẻ chủ mưu đứng sau?

Lộ Ánh Tịch tâm tư nhạy bén, thấy ánh mắt không mấy tốt lành của nàng ta đang phóng tới, nàng liền biết nàng ta đã trong gà hóa cuốc. Nhưng cái này cũng chẳng thể trách Hàn Thục phi, hậu cung vốn là nơi đầy thị phi, ai cũng phải nơm nớp lo sợ, căng thẳng phòng bị, sẵn sàng chiến đấu với kẻ khác. Nhưng nàng thấy hơi tiếc một chút, Hàn Thục phi chỉ còn lại thanh cao, không còn cứng cỏi ngông nghênh nữa.

Nhưng nàng cũng không ngờ Hàn Thanh Vận đột nhiên lại gây khó dễ nói: "Hoàng thượng, nếu Hàn gia có hiềm nghi thì Hoàng hậu cũng không tránh khỏi nghi ngờ."

"Sao? Nói thử xem nào?" Hoàng đế nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

Hàn Thanh Vận cười nhạt nói: "Ban đầu thích khách lẻn vào thiên điện của cung Phượng Tê, mục tiêu chính là nhắm đến tài nhân Tê Điệp. Tài nhân Tê Điệp vốn chỉ là một cung nữ nhỏ bé, làm sao có thù sâu oán nặng với ai? Trước đây là nhờ Hoàng hậu thông tuệ có mắt nhìn mỹ nhân, mới tuyên triệu tài nhân Tê Điệp đến làm dưới trướng ở cung Phượng Tê. Về sau, tài nhân Tê Điệp mới may mắn được Hoàng thượng xem trọng, lại mang long thai. Có lẽ đó là nguyên nhân dẫn đến có người ghen ghét đố kị, và bước tiếp theo là muốn nhanh chóng ra tay giết chết."

Lộ Ánh Tịch khẽ bật cười, nhưng vẫn không nói lời nào.

"Nói tiếp đi." Hoàng đế điềm nhiên thốt ra, không thể hiện là đang vui hay đang giận.

Hàn Thanh Vận liếc mắt nhìn Lộ Ánh Tịch một cái, nói tiếp: "Thần thiếp nhất quyết không phải nhằm vào Hoàng hậu, chẳng là muốn nói ra điểm đáng ngờ. Hoàng hậu kế thừa Nam Cung thần y, tinh thông y dược, nhất định cất giữ rất nhiều thuốc quý, biết đâu cũng có loại thuốc độc tầm thường như mật chim khổng tước. Vả lại với thân phận cao quý của Hoàng hậu, có vài tử sĩ bên người cũng không phải chuyện lạ."

Lộ Ánh Tịch vẫn im lặng như cũ, nụ cười không tắt. Tội danh quá gượng ép, đích thực không cần nàng đứng ra tự biện hộ cho sự trong sạch của bản thân.

Mặt mũi Hàn Thanh Vận dần lạnh căm, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, nói tiếp: "Điều quan trọng nhất là, một tháng trước Hàn gia sơn trang bị mất trộm, chỉ bị đánh cắp mấy cuộn gấm vua ban. Phụ thân không dám bẩm báo lên trên, đúng là lỗi của phụ thân, nhưng lại may mắn bắt được hai tên trộm nữ. Mặc dù hai kẻ trộm bị xử tử ngay tại chỗ, nhưng trên người các nàng ấy phát hiện có dấu ấn đặc biệt."

Lộ Ánh Tịch vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng đáy lòng dần buốt giá từng mảnh, giống như trong thoáng chốc bị ném vào nơi tuyết rơi đầy, đóng thành những tảng băng lạnh thấu xương. Sao nàng lại tính toán không chu toàn như thế? Lúc trước vì chuyện thuốc dẫn cổ độc, nàng đã phái Hi vệ đột nhập Hàn gia sơn trang, bởi vậy mới mất hai Hi vệ. Nhưng nàng cũng không bận tâm lắm đến điều đó. Hàn gia lại hành sự hết sức cẩn thận kỹ lưỡng thế này, có thể phát hiện ra ấn ký dưới lòng bàn chân của Hi vệ, đồng thời còn điều tra được gốc gác của ấn ký kia.

Hàn gia vẫn luôn giấu diếm việc này, bây giờ không giữ kín trong lòng nữa mà bộc phát ra, tất nhiên vẫn chờ chực thời cơ tốt nhất, sẽ một nhát làm nàng bị thương nặng. Diệt trừ được nàng, Hàn Thục phi là người có khả năng nhất leo lên vị trí hoàng hậu. Có thể nói phụ thân của Hàn Thục phi thật biết nhìn xa trông rộng, trăm phương ngàn kế. Nhưng đáng tiếc, Hàn Thanh Vận thật thiếu kiên nhẫn, mới đây đã vạch trần hết thảy.

Ai mới là người thực sự trộm gấm, bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Hàn Thanh Vận nóng lòng muốn rửa sạch tội danh cho Hàn gia nên định đổ tai vạ cho người khác.

"Ấn ký ra sao?" Vẻ mặt hoàng đế không đổi, trầm giọng hỏi tiếp.

Hàn Thanh Vận lại liếc xéo Lộ Ánh Tịch một cái, thấy nàng gặp biến cố lại không có một biểu hiện sợ hãi nào, không khỏi có chút khâm phục. Trước đây nàng ta chưa từng có ý hại người, nhưng những lời phụ thân nói không phải không có lý. Cho dù nàng ta không đụng tới người ta, người ta cũng sẽ không tha cho nàng ta. Chỉ có trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng, kề vai sát cánh cùng hoàng đế, nàng ta mới có thể bảo vệ được tình yêu, che chở được gia tộc của nàng ta. Huống hồ Hàn gia gặp nạn lần này, nàng ta không thể ngồi yên nhìn mọi chuyện diễn ra.

Hàn Thanh Vận tự thuyết phục bản thân. Nàng ta kiêu ngạo ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Giữa lòng bàn chân của hai tên trộm nữ kia đều xăm một đóa hoa thược dược." Mặc dù nàng ta không rõ đóa hoa thược dược kia có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng phụ thân nàng ta đã tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, nàng ta tất nhiên không cần hoảng loạn.

Ba chữ "Hoa thược dược" vừa được nói ra, ánh mắt thâm sâu của hoàng đế bỗng xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo, sắc nhọn bắn thẳng đến Lộ Ánh Tịch. Ánh mắt lạnh lùng kia, nhọn bén như muốn xuyên thủng người nàng, nhìn chòng chọc sau gáy của nàng.

Từ đầu đến cuối Lộ Ánh Tịch chưa phát ngôn một từ, giống như để mặc cho người ta xâu xé, hoặc như trong lòng đã có dự tính trước mọi sự.

Hàn Thanh Vận nhìn không thấu nỗi niềm của nàng, nhưng hoàng đế lại chộp được tia sáng chợt lóe trong mắt nàng, ánh sáng phức tạp cùng u tối.

"Truyền ý chỉ của Trẫm, lập tức tuyên Trang chủ Hàn gia sơn trang tiến cung!" Hoàng đế đột ngột cất giọng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, rét buốt.

Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, khe khẽ mỉm cười, đành tự chế giễu. Nàng được gả vào Hoàng Triều hơn hai trăm ngày, hôm nay là lần đầu tiên chân chính được lĩnh giáo cuộc tranh đấu mưu mô, kịch liệt chốn hậu cung.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me